Từ Văn Diệu lái xe như bay, trong đầu toàn là những huyễn cảnh về việc Vương Tranh bị Lý Thiên Dương bắt cóc đi mất. Anh biết mình đã phản ứng thái quá, nhưng làm sao hơn được, khi chuyện của anh và Vương Tranh càng tốt đẹp thì anh lại càng ếc nuối, tại sao vào thời điểm thanh xuân tươi đẹp với những cảm tình thuần túy và tha thiết nhất của Vương Tranh lại chẳng dành cho anh mà lại dành ột người hễ nhìn đã thấy bực mình như Lý Thiên Dương? Hơn ai hết, anh hiểu một người suốt đời có khi chỉ trải qua duy nhất một lần như thế, một lần dại khờ đem trao đi tất cả tình cảm mà không màng chuyện được mất những gì từ đối phương. Yêu đến mức chỉ sợ đối phương không màng đến tình cảm của mình chứ không hề nghĩ đến bản thân, thứ tình cảm đó, suy cho cùng tổn hại rất lớn, không phải ở thời niên thiếu non trẻ không biết nặng nhẹ chắc sẽ không đi nếm thử giống như bản thân anh vào năm đó vậy. Tình yêu thuở ban đầu của anh đối với Vương Tranh vô cùng phức tạp, trong ghen tỵ có đau lòng, trong thương ếc có hối ếc… giá mà có thể gặp gỡ cậu sớm hơn để yêu cậu thì tốt biết bao nhiêu.
Không phải chỉ một lần anh suy tưởng đến chuyện này. Nếu có thể yêu Vương Tranh sớm hơn một chút, hai người sẽ chẳng lãng phí thời gian để liếm láp vết thương ủ ê đau buồn xưa cũ đó. Nhưng suy nghĩ này tới hôm nay có phần dao động. Vì khi trông thấy nụ cười đạm mạc của Vương Tranh, dù cách rất nhiều bàn ăn cùng rất nhiều ếng cười nói ồn ã của các thực khách, anh vẫn bị nụ cười ấy của cậu làm rung động rồi. Chỉ khi nào trải qua hết thảy những buồn đau mất mát con người ta mới có thể mỉm cười đầy lãnh đạm và buồn bã đến thế. Trong khoảnh khác đó, lòng đố kỵ không yên của anh đã lắng xuống. Tuy chẳng rõ nguyên cớ làm sao nhưng anh biết, trong m Vương Tranh đã không còn chỗ cho Lý Thiên Dương nữa.
Bởi vì cậu đã chẳng còn đặt người đó vào vị trí quan trọng nhất trong lòng mình nên mới có thể nhoẻn miệng nở nụ cười vừa nhẹ nhõm vừa hòa nhã thân mật đến vậy nhỉ?
Con người sống ở đời, cần bao nhiêu sức lực và trí khôn mới có thể giác ngộ như thiền sư Huệ Năng[1] đây? Đại đa số trí tuệ của một người chỉ đủ để bạn ệm tu[2] từ từ, một ít người có được nó do vận mạng khả kính, một ít người lại học được nó từ trong những thống khổ của cuộc đời. Nháy mắt đó, Từ Văn Diệu nhận ra, nếu Vương Tranh vẫn luôn là Vương Tranh của trước kia, anh sẽ chẳng cách nào rung động được.
[1] Huệ Năng (638-713) là vị Tổ thứ sau của Thiền Tông Trung Quốc, môn để và pháp tự của Ngũ tổ Hoàng Nhẫn. Ông là một nhân vật vừa chân thực vừa thần bí, ngộ đạo trước xuất gia sau, thành Tổ trước làm tăng sau, tuy mù văn song lại có đại trí; Lục Tổ Huệ Năng có thể Trung Quốc hóa Phật Giáo, sáng lập ra Thiền Tông mà cho đến nay vẫn còn ảnh hưởng sâu rộng trên khắp thế giới. “ Lục Tổ Đàn Kinh” là một bộ điển tịch Phật Thiền duy nhất do người Trung Quốc viết được tôn xưng là “ Kinh” , được dịch ra nhiều thứ ếng khác nhau phổ biến khắp cả năm châu, Mao Trạch Đông gọi bộ “ Đàn Kinh” này là “ kinh Phật của nhân dân lao động” .
[2] Một khái niệm trong Phật giáo, một phương pháp tu hành để đạt đến giác ngộ.
Và đương nhiên, nếu anh cũng chỉ là anh của ngày xưa, Vương Tranh nhất định cũng chẳng nguyện ý cùng sống với anh.
Vì thế, cứ mãi hối ếc về chuyện đã chẳng gặp nhau khi cả hai chưa ai thương tổn gì đã không còn ý nghĩa nữa. Từ Văn Diệu cười khẽ một ếng, nhìn người yêu gần ngay trước mắt, tự n nghĩ rằng không chỉ hôm nay hay ngày mai mà cả từng giây từng phút mai sau, trong đời cậu sẽ luôn có anh làm bạn. Cuối cùng, nhất là khi cả hai mái đầu đã bạc, người mà Vương Tranh khắc cốt ghi tâm sẽ chỉ có mình anh, Từ Văn Diệu, chỉ Từ Văn Diệu mà thôi.
Cảm giác bất an cùng nỗi sợ hãi đối phương sẽ rời đi luôn chôn giấu trong đáy lòng bấy lâu bỗng chốc đã được hóa giải khiến tâm tư nhẹ bẫng, đặc biệt là vào một ngày tháng Chín, khi hoa tử kinh rơi đầy trên bãi cỏ xanh, không gian man mác mùi thơm dìu dịu của cây tùng bách một trăm tuổi. Từ Văn Diệu bước về phía người mình yêu, anh nghĩ đây là việc tất nhiên và nó chỉ có thể như vậy mà thôi.
Lúc này Từ Văn Diệu đã có thể ngồi xuống đối diện và nói chuyện thoải mái với Lý Thiên Dương. Hai người đều là thương nhân giỏi ăn nói, lại lăn lộn trên thương trường bao năm nay, chỉ cần họ muốn liền dễ dàng khiến bầu không khí âm trầm hoặc vui tươi theo như ý thích. Lúc đang nói chuyện, Từ Văn Diệu biết được Lý Thiên Dương dạo gần đây thích uống rượu vang đỏ, liền không ngần ngại đưa ra ý định mang tặng chai rượu vang đỏ ủ lâu năm đích thân mua từ châu Âu đem về. Lý Thiên Dương nhanh chóng che giấu vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt. Lòng tự trọng không cho phép hắn nhận quà từ tình địch. Vì vậy, chẳng màng tới chuyện Vương Tranh đang có mặt thẳng thừng từ chối. Từ Văn Diệu cũng không đôi co, chỉ cười mà nói: “ Anh Lý khách sáo quá! Anh giúp ểu Tranh nhà tôi chuyện xuất bản sách, ân tình này Từ mỗ tôi xin ghi tạc thay. Chỉ là một chai rượu vang đỏ thì có gì to tát chứ?”
Lý Thiên Dương khoanh tay, nhàn nhạt nói: “ Tôi quen biết ểu Tranh đã lâu, cũng xem như là bạn bè nhiều năm, chuyện lần này đâu tính là gì. Anh Từ không cần phải cảm tạ gì cả, nếu không tôi sẽ thấy xấu hổ lắm.”
“ Anh Lý khiêm tốn quá. Thời đại này hiếm người còn trọng tình xưa nghĩa cũ. Người thấu tình đạt lý như anh Lý đây là quý hóa vô cùng, tôi tự thấy mình không bằng… Huống hồ, ểu Tranh cũng chẳng có nhiều bạn bè nên khó lòng kiếm ra người thật tâm, vậy nên tôi hết sức cảm kích anh. Chỉ nói cảm ơn suông thì không đặng, nên mới muốn biếu chút quà mọn nhằm thể hiện tâm ý, mong anh Lý đừng từ chối.”
Sắc mặt Lý Thiên Dương có chút tái, cười nhạt đáp: “ Nhớ đến tình xưa là một việc tốt, chung quy nó vẫn hơn việc quên đi tất cả. Anh Từ đã có lòng như vậy, nếu tôi còn khước từ thì đâm ra bất kính. À đúng rồi, hình như anh vốn sống ở thành phố N nhỉ, thế anh có biết trường trung học XX không?”
Từ Văn Diệu biến sắc, suy nghĩ một lúc mới gật đầu: “ Có biết, đó là trường cũ của tôi.”
“ Tình cờ thật! Trường đó vốn rất nổi ếng, nghe đâu đào tạo ra không ít nhân tài. Người như anh Từ đây chắc chắn phải là rồng trong biển người ấy chứ.”
Bàn tay cầm khăn ăn của Từ Văn Diệu siết chặt lại, anh ngước đầu lên, nhàn nhạt đáp: “ Thời gian cũng lâu quá, tôi không nhớ nữa.”
“ ếc thật!” Lý Thiên Dương lấy khăn lau một chút ở khóe miệng, nói: “ Chuyến đi trước, tôi đã gặp được giáo viên chủ nhiệm của anh năm xưa. Bà ấy bảo vẫn còn ấn tượng về anh, gặp được học sinh ưu tú như anh đúng là may mắn của giáo viên, nhưng đáng ếc, anh chỉ học ở đấy có một năm rưỡi thì chuyển trường.”
Từ Văn Diệu cười lạnh nói: “ Vậy à? Tôi nhớ chủ nhiệm khi đó là nữ, bây giờ chắc bà đã về hưu rồi, không ngờ trí nhớ vẫn còn tốt như vậy, thật khiến người ta kinh ngạc. Tôi thì chả có được trí nhớ như thế, không biết anh Lý đây thế nào.”
“ Chuyện gì nên nhớ tôi sẽ không quên.” Lý Thiên Dương liếc nhìn Vương Tranh chầm chậm nói.
Từ Văn Diệu nhướn mày hỏi: “ Thế anh có nhớ ngày này sáu năm trước mình đã làm gì không?”
Lý Thiên Dương lắc đầu: “ Ai lại nhớ chính xác vậy được?”
“ Tôi thì nhớ.” Từ Văn Diệu quay sang nhìn Vương Tranh, ánh mắt dịu dàng như mặt hồ tĩnh lặng. “ Sáu năm trước, cũng chính là ngày hôm nay, hai mươi ba tháng Chín, tôi đã nhận được thị thực của Mỹ, chuẩn bị bỏ học thạc sĩ ở trong nước mà sang hẳn bên kia đại dương học thạc sĩ. Sáng hôm ấy, tôi tới thư viện trả nốt số sách đã mượn, đó là một thư viện rất cũ và tôi tình cờ đụng phải cậu ấy, nhưng lại là lần đầu ên khiến tôi thấy ấn tượng.” Anh cười khẽ, nắm lấy tay Vương Tranh, vuốt ve các ngón tay cậu. “ Đương nhiên, lúc đó tôi không ngờ cậu thanh niên kia sẽ làm lãnh đạo nhà tôi vào hôm nay.”
Vương Tranh nhìn anh cười, rồi đáp: “ Em cũng không ngờ hóa ra đàn anh kiêu ngạo khó gần đó lại mặt dày mày dạn tới vậy.”
Hình ảnh hai người nắm tay, nhìn nhau và mỉm cười hạnh phúc đâm vào lòng Lý Thiên Dương, đau nhói. Hắn nhớ, khoảng thời gian đó khi còn sống cùng với Vương Tranh, vì ngại chuyện cậu cư xử như đàn bà nên chẳng khi nào hắn dám công khai dắt cậu đến dự ệc. Nhưng dù có chán ghét cỡ nào cũng đều tận lực che giấu không bao giờ để lộ ra ngoài. Sau đó một năm, hắn dan díu với Vu Thư Triệt, vứt bỏ Vương Tranh. Từ đó về sau thì vĩnh viễn mất đi.
Muốn biết được nhu cầu chân chính từ nội tâm của một người, phải biết lắng nghe, như khi bạn nhẫn nại và tràn đầy nghị lực tìm kiếm ếng rao hàng yếu ớt của ông lão bán khoai tây giữa khu chợ nông sản vô cùng huyên náo.
Đó là lời mà cô gái tên Vu Huyên đã nói.
Lý Thiên Dương hắn không có được sự nhẫn nại đó, vì tự cho mình thông minh nên chẳng tha thiết chuyện cố gắng. Chính vì vậy tai hắn đã bị vô số âm thanh của dục vọng quấy nhiễu, khiến hắn chưa kịp lắng nghe thì đã vuột mất cơ hội tìm thấy.
Có biện minh cỡ nào thì bỏ lỡ cũng chính là bỏ lỡ. Một khi đánh mất, chẳng có cơ may tìm lại được.
Lý Thiên Dương khe khẽ thở dài. Hắn biết rõ chuyện trong quá khứ của Từ Văn Diệu, đắn đo lo rằng nếu Vương Tranh biết được sẽ có phản ứng thế nào. Sau nhiền lần suy tính, hắn quyết định im lặng. Nếu Vương Tranh đã chọn Từ Văn Diệu, việc gì hắn lại phải gây thêm chuyện khiến người ta đau khổ lần nữa?
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “ Nhìn hai người hạnh phúc như thế tôi cũng an tâm.”
Vương Tranh cười đáp: “ Anh yên tâm, chỉ cần tôi hạ quyết tâm muốn sống tốt thì cuộc sống nhất định sẽ tốt đẹp.”
“ Ừ!”
Sau bữa ăn, Từ Văn Diệu trả ền rồi cùng Vương Tranh đứng nhìn Lý Thiên Dương lái xe đi khuất, sau đó mới quay về xe của mình. Vào xe, Từ Văn Diệu xoay người giúp Vương Tranh thắt dây an toàn rồi nói: “ Về nhà nhé! Vừa đúng thời gian em ngủ trưa.”
Kể từ cuộc phẫu thuật, Từ Văn Diệu luôn bắt ép Vương Tranh phải ngủ trưa. Trước đây, cậu thường mất ngủ vào ban đêm, nên ban ngày sẽ bổ giấc chừng một ếng. Dần dà cũng tạo thành thói quen, tới giờ cơ thể sẽ tự động nghỉ ngơi, hai mắt cũng nhíu lại. Từ Văn Diệu thấy cậu cứ ngáp liên tục, biết mười mươi ai kia đã buồn ngủ lắm rồi, bèn xoa xoa vành tai cậu mà rằng: “ Buồn ngủ lắm chứ gì, ngoan, chúng ta sẽ về nhà nhanh thôi.”
“ Ừm.” Vương Tranh ngoan ngoãn gật đầu, lại ngáp một cái rồi thuận miệng nói: “ Mệt quá!”
“ Không phải lúc nãy em chuyện trò vui vẻ với Lý Thiên Dương lắm à?” Từ Văn Diệu nói đầy ghen tuông: “ Trước khi vào, anh còn thấy em và anh ta nói cười hết sức hào hứng.”
“ Sao bì được với anh, chỉ vừa gặp người ta đã như bạn bè bao năm lại còn mang tặng chai rượu đỏ Bordeaux nữa chứ. Rượu đâu rồi? Có thật là hiếm không? Đưa em để mang lên mạng bán nào!”
“ Anh làm vậy chính là vì nể mặt em đó.” Từ Văn Diệu vừa lái xe vừa đáp. “ Người ta tốt xấu gì cũng đã giúp em chuyện lớn, chúng ta không nên để anh ta chịu lỗ.”
Vương Tranh dụi mắt, buồn ngủ nói: “ Chai rượu đó bao nhiêu ền, có đủ để trả cái ơn lần này không? Nếu như không đủ thì biếu thêm gì đó, không thể để anh ta mất ền vì em được.”
Từ Văn Diệu ngạc nhiên: “ Xem ra em cũng không tới nỗi ngốc, biết anh ta bỏ tiền ra lo chuyện xuất bản sách cho em à.”
“ Mới đầu thì không biết, nhưng sau khi thấy sách được thiết kế đẹp như vậy liền sáng tỏ. Một nhà xuất bản bình thường đâu thể nào chịu đầu tư vào một quyển sách học thuật như thế.” Vương Tranh thở dài, nói với giọng điệu có phần trẻ con: “ Càng lúc càng rắc rối. Nếu sớm biết anh ta làm như vậy lúc đầu em sẽ chẳng nói với anh ta chuyện này làm gì.”
“ Đúng vậy!” Từ Văn Diệu chuyển hướng vô lăng, gật gù nói: “ Ai bảo em không chịu bàn bạc với anh. Bây giờ thì hay rồi, chuyện đã không còn nằm ở vấn đề ền bạc nữa, sau này nếu anh ta cứ lằng nhằng dây dưa với em thì phải làm sao?”
“ Không thể nào đâu!” Vương Tranh mặt mày khó xử. “ Em đâu phải sắc nước hương trời hay tài năng xuất chúng gì, so ra còn kém xa Vu Thư Triệt nhiều, Lý Thiên Dương chẳng ngốc tới nỗi đó…”
“ Đừng nói với anh, chuyện tới nước này mà em còn không nhìn ra tâm tư anh ta dành cho em nhé?”
Vương Tranh đỏ mặt, cúi đầu, xoa xoa hai thái dương một lúc rồi thì thào: “ Xin lỗi!”
Từ Văn Diệu hả dạ hỏi lại: “ Biết mình sai cái gì rồi à?”
“ Em không nên chưa bàn bạc gì với anh đã nhận lời hỗ trợ của Lý Thiên Dương…”
“ Cái đó chỉ là phụ thôi, cái then chốt nhất là từ trước tới nay, Lý Thiên Dương luôn có ý đồ xấu xa với em, em làm như thế chẳng khác gì cho anh ta cơ hội, biết không hả? Chẳng phải anh có ý muốn em tránh xa anh ta, nhưng việc lần này sẽ khiến người ta càng lúc càng lấn tới. Khi nào có cơ hội em hãy giải thích cho rõ, việc gì có thể không làm thì đừng có làm, biết chưa?” Từ Văn Diệu nói. “ Thôi việc này em đừng quản nữa, nhé?”
“ Dạ.” Vương Tranh gật đầu. “ Anh à, em thật lòng không có ý gì với Lý Thiên Dương hết, chuyện giữa bọn em đã kết thúc lâu rồi.”
“ Anh biết!” Khóe miệng Từ Văn Diệu cong lên.
“ Em nói thật đó!”
“ Anh biết!”
Vương Tranh thở hắt ra, ngả lưng dựa vào thành ghế, khẽ nhắm mắt lại, thì thầm: “ Vậy là tốt rồi, em chỉ sợ anh suy nghĩ lung tung rồi ghen tuông bậy bạ thôi.”
“ Em nói gì?”
“ Không…” Vương Tranh hé mắt ra nhìn anh. “ Em nói món đậu phụ phù dung bữa nay thật là ngon, về nhà phải cùng dì Trâu nghiên cứu cách chế biến rồi làm cho anh ăn.”
Sau khi về nhà, Từ Văn Diệu đưa Vương Tranh lên giường ngủ trưa, ếp đó đi thay quần áo, rửa mặt, chuẩn bị quay lại công ty.
Trước khi đi, anh vào phòng hôn Vương Tranh một cái, rồi sờ mó nựng nịu cậu chút chút. Ngay lúc anh cầm chìa khóa xe bước ra cửa, di động của Vương Tranh đổ chuông. Vì sợ sẽ đánh thức cậu, anh liền vội vàng chạy tới bắt điện thoại. Trên màn hình hiển thị tên người gọi, là J.
Từ Văn Diệu không biết hóa ra hai người lại còn liên lạc mật thiết như thế sau lưng anh. Vừa nghĩ tới gương mặt hanh gầy nhợt nhạt của J thì ngực anh lại khó chịu. Bây giờ, những khi vô tình nhớ tới J, trong lòng đã không còn thấy vô cùng hối ếc với thời thanh xuân nữa, cảm xúc có phần phức tạp hơn. Như thể anh không muốn gặp J để đối mặt với những chuyện ngu xuẩn mình đã làm và càng không hy vọng đối phương có liên quan gì đến cuộc sống của mình.
Những việc sau này về J, anh đều nghe Vương Tranh kể lại. Chuyện J chịu nhận năm mươi vạn phần nào giúp anh thấy nhẹ nhõm hơn. Anh biết số ền đó chẳng giúp được gì nhiều ột người, nhưng ít ra nếu đối phương muốn tự trang trải và bắt đầu lại từ đầu thì số ền đó cũng đủ. Sau khi giao ền cho J, Từ Văn Diệu cố gắng không hỏi thăm gì tới tình hình đối phương nữa. Anh biết như thế là bất công với J, thế nhưng chuyện sai lầm ngày trước cũng đã qua hơn chục năm trường. Từ Văn Diệu cảm thấy không thể vì lúc xưa nông nổi, vô trí và ngu xuẩn rồi cả đời sau phải trả món nợ đó mãi.