Phòng khách bây giờ trầm mặc một cách kỳ lạ. Sau cùng lại do chính Quý
Vân Bằng tươi cười tiến lên chào hỏi nhằm đánh vỡ cục diện nặng nề này:
“Cháu chào bác, bác cũng tới đây ạ? Sao trước đó bác không gọi để cháu…”
Lời còn chưa dứt ông Từ đã lạnh lùng nhìn thương tích trên mặt Quý Vân Bằng, nghiến răng nói: “Lại đánh nhau?”
Quý Vân Bằng lập tức rụt vai, cười ngượng đáp: “Dạ không, tụi cháu chỉ giỡn tí thôi.”
“Chỉ đùa giỡn mà mặt mũi lại bầm dập như thế, cháu cũng giỏi quá nhỉ!” Ông
Từ cười nhạt, quay đầu nhìn con trai, quát: “Sao hả, thấy cha mình tới,
con không nói được một câu chào hỏi tử tế sao?”
Từ Văn Diệu sờ sờ mũi, mỉm cười bước lại dìu ông vào nhà: “Sao cha lại nói vậy, con nào
dám không đón chào chứ. Thấy cha tới con vui còn không kịp nữa là. Sao
hôm nay cha lại rảnh rỗi mà ghé đây? Lại còn không dẫn theo ai hết.”
“Ta đến gặp con mình mà cũng cần mang theo người khác sao?” Ông trừng mắt
lườm Từ Văn Diệu, xua tay nói: “Lúc nãy mới gặp chú Vu của con xong, lại nhớ ra nên đến đây gặp con.”
“Cha đã ăn gì chưa?”
Ông Từ
đi thẳng tới ngồi ở chiếc ghế sofa trong phòng khách, đáp: “Có hơi đói.
Hồi trưa ông Vu toàn gọi những món lỏng, ăn chẳng thấy no chút nào.”
Từ Văn Diệu nhanh nhảu nói: “Sao vậy được, để con đi lấy gì đó cho cha ăn lót dạ.”
“Con đâu biết nấu nướng gì mà nói vậy hả? Đành phải nhớ Tiểu Vương một phen
rồi. Tiểu Vương đâu rồi?” Ông Từ nhìn về phía Vương Tranh, nói: “Ở nhà
có mì chứ, nhưng đừng dùng loại mì sợi nhỏ miền nam nhé…”
Vương
Tranh liền đáp: “Cháu thực ra không biết nấu mì nhưng trong nhà có chút
điểm tâm. Cháu lấy cho bác ăn lót bụng trước nhé, bữa tối đang được nấu, chỉ chốc nữa là xong ạ.”
Ông nhướn mày nhìn cậu, có chút gì đó không vui nhưng cuối cùng vẫn nhàn nhạt nói: “Cháu cứ làm việc của mình đi.”
Vương Tranh gật đầu, ra hiệu cho dì Trâu mang mấy cái bánh ú nóng hầm hập ra
cho mọi người, sau đó lại bảo với Từ Văn Diệu: “Anh cũng ăn một chút đi
nhé, đừng để đói quá mà đau dạ dày. Tiểu Tạ, anh Vân Bằng, mọi người
ngồi nói chuyện với bác trai, tôi vào trong làm cơm tiếp đây.”
Từ Văn Diệu nói: “Em cứ làm việc của mình đi.”
Vương Tranh khẽ gật đầu chào ông Từ rồi mới quay vào bếp. Tuy người ở bên
trong, tay bận rộn xào nấu nhưng hai tai vẫn dựng lên nghe ngóng tình
hình bên ngoài. Giọng nói ông Từ vô cùng lớn lại có sức vang. Tiếng Quý
Vân Bằng cũng chẳng hề thua kém. Nội dung cuộc nói chuyện đại loại chỉ
xoay quanh vấn đề thăm hỏi thông thường giữa trưởng bối và hậu bối. Lúc
này, Vương Tranh mới thấy an tâm đôi chút, cười mà nghĩ, rốt cuộc họ
cũng là người nhà, cùng sống với nhau mấy mươi năm, dù có nảy sinh mâu
thuẫn gì cũng sẽ không oán hận mà ghi thù. Đương miên man nghĩ ngợi thì
cửa phòng bếp bị đẩy ra, Tạ Xuân Sinh lúng túng bước vào: “Em, em có thể giúp anh một tay không ạ?”
“Được chứ, nhưng thật tình tôi cũng
không biết nên kêu cậu làm gì nữa.” Vương Tranh nhìn quanh, lại chỉ rổ
rau đã lặt xong trên bàn. “Hay là cậu rửa nó giùm tôi nhé?”
“Dạ.” Tạ Xuân Sinh hớn hở cười híp mắt xắn tay áo lên, chen vào phụ giúp. Dì
Trâu thở dài một hơi. “Cái bếp nhỏ như vậy cần gì đến ba người? Này cậu, rau đó rửa rồi, lãng phí nước sau này chết đi xuống âm ti phải gánh
nước trả nợ đó.”
Vương Tranh mỉm cười nói với dì Trâu: “Dì cứ để
cậu ấy làm gì đó đi ạ. Bây giờ có cho thêm mười lá gan cậu ấy cũng không dám ra ngoài đối mặt với tướng quân đâu. Đừng nói cậu ấy, đến cả cháu
ra cũng phát sợ lên nữa.”
Tạ Xuân Sinh đỏ mặt, lí nhí đáp: “Cũng, cũng không phải vậy ạ. Vân Bằng nói là muốn thưa chuyện của bọn em cho
bác Từ, bảo em nên tránh mặt…”
“Cái gì?” Vương Tranh nhất thời chưa nghe rõ.
“Anh, anh ấy nói là sẽ thưa chuyện bọn em…”
“Hồ đồ!” Vương Tranh hoảng sợ, mắng: “Bác trai đã bị Văn Diệu chọc cho giận điên lên được, bây giờ hai người lại tới bồi thêm một cú nữa…”
“Dạ?” Tạ Xuân Sinh hoang mang. “Nhưng mà Vân Bằng nói, bác Từ là người anh ấy kính trọng nhất, nên nhất định phải thưa với bác chuyện này.”
“Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà con phải thưa tỏ chuyện yêu đương của
mình cho bề trên?” Vương Tranh phát hỏa. “Nếu kính trọng trưởng bối thì
phải suy nghĩ cho họ, lại càng phải để ý thái độ nữa. Quý Vân Bằng luôn
nói năng lỗ mãng, bác trai chịu nghe mới lạ.”
“Vậy phải làm sao
bây giờ?” Tạ Xuân Sinh khẩn trương nói. “Để em ra ngoài xem. Vân Bằng
nói là bác Từ rất lợi hại. Anh nói xem, lỡ bác ấy đánh Vân Bằng thì sao? Mới nãy anh ấy vừa bị anh Văn Diệu đánh một trận. Không được, em phải
ra đó!”
Tạ Xuân Sinh chẳng kịp lau tay đã xoay người xông ra,
nhưng Vương Tranh lập tức kéo lại. “Cậu đi cho thêm loạn à? Được rồi, để tôi!”
Vương Tranh cởi tạp dề ra, vừa bước tới cửa bếp liền nghe
thấy một tiếng rống kinh thiên động địa: “Tụi mày… lũ ranh này, bọn mày
tính làm tao tức chết sao? Đứng dậy hết! Cẩn thận suy ngẫm lại cho kỹ
mình đã làm sai cái gì!”
Vương Tranh và Tạ Xuân Sinh giật nảy
người lên, vội vàng ra khỏi bếp, nhìn ông Từ giờ đã mặt mày xanh xám
giận dữ, thần tình nghiêm khắc chưa từng thấy. Vừa nhác thấy hai người
đi ra liền liếc ánh mắt sắc như dao của mình qua, khiến cả hai sợ hãi
không dám nói năng cũng không dám làm gì.
Ông Từ quát to: “Hai cậu đừng trốn nữa! Khiến hai thằng con của tôi làm phản xong thì đừng mong tránh được tội vạ! Ra đây!”
Vương Tranh cùng Tạ Xuân Sinh không biết làm sao đành rụt rè bước ra ngoài.
Bấy giờ, Từ Văn Diệu coi như là không sao, tuy rằng mặt mày có chút cau
có, thần sắc miễn cưỡng mà nói thì vẫn có vẻ như bình thường. Nhưng Quý
Vân Bằng lại cúi đầu im lặng như ve sầu mùa đông chẳng dám hé răng một
lời.
“Cậu là cậu Tạ phải không? Việc của hai người đến đây là
chấm dứt! Bữa nay, tôi sẽ dẫn Vân Bằng về nhà. Cậu đừng oán tôi. Đã là
người trưởng thành nên biết tan biết hợp đúng lúc. Nếu cậu muốn lằng
nhằng đeo bám thì cứ thử xem!” Ông Từ đập bàn, giận dữ quát: “Con ruột
tôi đã quản không được, nếu đến cả con nuôi cũng nói không nghe thì tôi
còn mặt mũi nào nữa? Sống chung với đàn ông! Khá khen cho hai đứa bây!
Tính từ bỏ hết tương lai sự nghiệp à? Ngay cả danh dự nhà họ Từ cũng
không cần?”
“Cha lại nói đi đâu…”
Nguồn ebook: https://.luv-ebook.com
“Mày câm miệng cho tao!” Ông phẫn nộ gầm lên. “Vân Bằng đi theo mày mới hư
đốn như thế. Rõ ràng trước đây rất ngoan, tuy rằng học hành không giỏi,
làm quân không xong, nhưng lại vô cùng lễ nghĩa hiếu thuận. So ra thì nó tốt hơn mày cả trăm lần. Còn bây giờ thì sao hả, học gì không học lại
bắt chước mày đi yêu đàn ông, lại còn ra điều kiện với tao. Đúng là thứ
khốn nạn mà!”
“Bác Từ…” Vương Tranh vừa định lên tiếng giảng hòa
thì ông Từ quay phắt sang mắng luôn cả câu: “Cậu cũng im miệng cho tôi!
Đường đường là giáo viên phải làm gương cho người khác chứ, cậu nói thử
xem yêu đàn ông có gì tốt? Rành rành là đàn ông vậy lại học theo đàn bà
đi hầu hạ một thằng đàn ông khác. Cậu có biết hai chữ liêm sỉ viết thế
nào không hả?”
“Cha, cha thật quá đáng!” Từ Văn Diệu bước xấn lên ôm lấy vai Vương Tranh, ngang ngạnh cãi lại: “Là con trai của cha nhất
mực đeo bám thầy giáo Vương. Nếu muốn bàn về liêm sỉ thì chính con cha
mới là người không biết chữ liêm sỉ viết thế nào. Là con trai cha không
biết xấu hổ. Là nhà họ Từ không biết nhục nhã! Can gì tới Tiểu Tranh
chứ! Cha tức chuyện Vân Bằng thì nhắm cậu ta mà mắng, đừng giận cá chém
thớt như vậy!”
Ông Từ cũng biết vừa rồi đã vô duyên vô cớ trút
giận lên Vương Tranh, ông thở hổn hển, lấy giọng điệu không tha thứ nói: “Chẳng cần phải bàn cãi nữa. Vân Bằng theo bác về nhà! Việc này sẽ
không bàn bạc gì nữa!”
Từ Văn Diệu nhếch mép cười: “Nếu muốn về thì cha cũng nên hỏi ý của Vân Bằng chứ.”
“Vân Bằng, đến cả lời của bác mà cháu cũng không nghe?”
Quý Vân Bằng dáng người thô kệch giờ mặt trắng như tờ giấy, sợ hãi lắp bắp nói: “Cháu, cháu không về đâu ạ.”
“Nói to lên!”
“Cháu không về đâu ạ!” Quý Vân Bằng hét lên. “Cháu xin lỗi. Bác cứ đánh cứ
mắng cháu. Nhưng Vân Bằng không thể làm theo ý bác được.”
Ông Từ
lạnh lùng cười gằn. “Chỉ e mọi chuyện không do cháu quyết định. Một mình bác không thể bắt cháu đi, ta sẽ nói với các lão chiến hữu ở đây mượn
một đội quân đến mà vẫn không kéo cháu về được ư?”
Quý Vân Bằng hoảng loạn nói: “Xin bác đừng làm thế! Cháu không về! Cháu thật sự sẽ không về!”
Ông Từ không thèm để ý tới Quý Vân Bằng, lấy điện thoại ra gọi. Vương Tranh đẩy vai Từ Văn Diệu một cái, anh bước lên, giữ lấy tay cha mình, rồi
lấy đi di động của ông Từ. Ông Từ liền trở tay giáng cho Từ Văn Diệu một bạt tai. Tiếng vang rõ mồn một.
“Cha…” Từ Văn Diệu ôm mặt, nhẫn nhịn nói: “Cha có thể nghe người khác nói chuyện một lần có được không?”
Ông Từ tức giận mắng: “Phản rồi! Tụi mày phản hết rồi! Thằng ranh, dám làm loạn với cả cha mày! Mau trả điện thoại cho tao!”
“Cha, con xin cha đó, đừng lỗ mãng thế! Vân Bằng bao nhiêu tuổi rồi? Con cũng vậy? Cha cũng thế? Cha tưởng rằng bọn con còn như hồi còn bé, cha chỉ
vừa nói một câu hai bọn con liền bị cấm túc, một chữ cũng không dám
nói?”
Ông Từ hơi giật mình, hai người trừng mắt nhìn nhau cả
buổi, một lúc lâu cũng không lên tiếng. Vương Tranh nhân đó tiến lên hòa giải: “Được rồi, bác Từ cũng đã đói bụng, anh cả ngày nay chưa ăn gì
hết. Chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc ăn cơm. Mọi người ăn cơm
trước rồi nói tiếp có được không?”
Đoạn quay đầu lại kèm cả nụ cười nói với Tạ Xuân Sinh: “Tiểu Tạ, vào trong giúp dì Trâu dọn bàn đi.”
Tạ Xuân Sinh tức tốc quay đi. Từ Văn Diệu đang đứng sững ra thì bị Vương
Tranh đá cho một cước: “Mau mời cha anh ngồi vào bàn đi chứ!”
“Hừ, ta có nói là ăn cơm ở đây đâu…”
“Bác Từ, xem như bác cho cháu chút mặt mũi đi ạ. Dù tay nghề nấu nướng của
cháu không giỏi nhưng cũng có thể chăm cho Văn Diệu béo lên mấy cân. Bác nhất định phải nếm thử. Hôm nay cháu làm món sườn hầm khoai tây mà Văn
Diệu rất thích ăn. Cháu nghe nói đây cũng chính là món bác thường dùng
đãi khách?”
Ông Từ mặt mày lạnh lùng, nghiêm giọng nói: “Nhà chúng tôi có người vú già chuyên nấu món này!”
“Vậy thì càng tốt ạ, bác có thể nhận xét khách quan món ăn này.” Vương Tranh không nói gì thêm mà đẩy đẩy cánh tay Từ Văn Diệu. Sau cùng, anh mới
thở dài bước lại nắm lấy cánh tay ông Từ, nói: “Cha, ngồi xuống ăn cơm
đi, để bụng đói sẽ khó chịu lắm.”
“Ta còn chưa dạy dỗ xong thằng nhóc Vân Bằng láo toét kia!”
“Con đã thay cha dạy dỗ cậu ta! Cha không thấy mấy vết thương trên mặt cậu ta à, là do con đánh đó!”
Tuy bữa ăn trôi qua trong nặng nề, nhưng tới cuối vẫn được tính là sóng yên biển lặng. Ông Từ mặt mày ủ rũ như thể đối diện với ông không phải thức ăn mà là chiến hào của quân thù. Quý Vân Bằng thì nơm nớp lo sợ. Tiểu
Tạ càng không dám làm hay nói gì. Nhưng dưới sự cố gắng của Vương Tranh
và Từ Văn Diệu, cả hai luôn ra sức nói vài câu góp vui, bầu không khí
cũng không tới nỗi đông cứng lại. Cơm nước xong, sắc mặt ông Từ cũng
giãn ra. Tuy rằng ông kén cá chọn canh luôn chê tới chê lui là tay nghề
của Vương Tranh “chẳng đâu vào đâu, còn phải nâng cao lên nhiều nữa”
nhưng cũng khiến cậu trút được gánh nặng.
Sau bữa ăn, nhân lúc
ông Từ không hờn giận, Vương Tranh lại mời ông uống chút trà rồi đi. Lúc pha trà lại khó tránh khỏi bị ông chỉ trích một phen, nào là lá trà
không ngon, một lát sau lại chê thủ pháp của cậu sai bét nhè. Vương
Tranh dễ tính, chỉ im lặng mỉm cười lắng nghe, còn thật lòng hỏi phải
làm sao để khiến trà ngon. Ông Từ cũng không phải người ưa xoi mói hay
cạnh khóe gì, chỉ vì nhất thời bị chọc tức nên mới tìm nơi để trút xả mà thôi. Ông kín đáo đưa mắt quan sát mọi người trong căn phòng. Con trai
ông sống cùng thầy Vương tinh thần rất vui vẻ và phấn chấn, vẻ mặt ôn
nhu, so ra thì trầm tính và hiểu chuyện hơn trước đây, lại còn biết lo
nghĩ tới tâm trạng của ông. Quý Vân Bằng kéo người yêu của mình ra ngồi ở phía xa nhất, mặt đầy vẻ đề phòng, như thể nếu có người chực chờ xông
lên áp giải mình đi thì liều mạng bật dậy chống trả một phen.
Ông Từ thở dài một hơi. Hơn nửa cuộc đời chinh chiến, lời ăn tiếng nói hằng ngày cũng rập khuôn mang theo ba phần ra lệnh. Vợ ông cũng có xuất thân bình thường, nhưng tính tình lại quật cường, không dựa hơi chồng làm
quan to, một mực vẫn dựa vào thực lực bản thân để có được chỗ đứng vững
chắc tại địa phương. Bà lúc nào cũng ăn mặc giản dị, đi làm bằng xe đạp, đồng sự quen biết mấy mươi năm cũng không biết bà có chồng là tướng
mang quân hàm cấp cao. Ông không biết tại sao vợ ông động một tí sẽ mắng ông là kẻ quân phiệt phát xít, lại càng không rõ vì cái gì đứa con trai duy nhất lại chẳng yêu phụ nữ mà cứ nhất quyết muốn sống cùng đàn ông.
Do tính cách gia trưởng cố hữu nên trong quan niệm của ông không coi
trọng quyền cá nhân tự do của người khác. Với ông mà nói, cấp dưới phải
tuyệt đối phục tùng cấp trên, con phải làm theo ý cha, những chuyện như
thế đều là lẽ hiển nhiên. Nhưng nói gì thì nói, xuất phát điểm của những gì ông làm đều vì muốn tốt cho những người ông thương yêu, nhưng nhất
thời ông nghĩ không thông, chỉ còn cách tự mình nỗ lực suy nghĩ cho
thông suốt.
Giờ phút này đây, ông bỗng cảm thấy dường như đã rất
lâu rồi ông không còn nhớ cảm giác cùng người nhà ngồi quây quần uống
trà tán gẫu là như thế nào. Thường ngày, con trai lẫn con nuôi cũng
không ở bên, bạn già thì bề bộn công vụ ở đơn vị. Có đôi khi ông về
muộn, chỉ có người vú già là nhớ mở đèn sẵn cho ông. Ông ngẩng đầu nhìn
những đứa trẻ ở trước mắt, thốt nhiên trong lòng xúc động. Cảnh con dâu
cùng cháu chắt sum vầy dưới một mái nhà như trong tưởng tượng không thấy đâu, nhưng giờ đây hai đứa con trai ông yêu thương đều đang rất khỏe
mạnh và vui vẻ, thành tựu sự nghiệp có được cũng không có gì phải mất
mặt, chỉ có gia đình là khiếm khuyết, nhưng ở đời mấy ai là toàn vẹn?
Ông lại thở dài, chậm rãi hỏi: “Mấy đưa muốn sống như vậy cả đời à?”
Từ Văn Diệu nghe đến câu này, vội vàng đáp: “Vâng ạ, cả đời đều sẽ như thế.”
“Không sợ dư luận ư?” Ông nhìn về phía Vương Tranh, không chút nào ngần ngại
nói ra: “Văn Diệu thì không sao vì nó là ông chủ, còn cậu? Cậu làm việc
trong môi trường sư phạm, nếu việc này truyền ra ngoài, cậu sẽ gặp rất
nhiều khó khăn đó.”
Vương Tranh khẽ mỉm cười, đáp: “Bác nói rất
đúng, nhưng xin bác đừng lo, chúng cháu đều trưởng thành. Đây là cuộc
sống riêng của cháu. Cháu không giống như con nít không kiên định mà sợ
người khác biết mình là đồng tính. Quả thật xã hội này có rất nhiều
người có ác cảm với người đồng tính, cháu cũng tôn trọng cá nhân họ,
cũng không có ý định xúc phạm tới thế giới đó. Tuy vậy, cháu cũng sẽ
không bao giờ cho phép bất kỳ ai được mạo phạm hay báng bổ tới cuộc sống của cháu.”
“Người không nể ta, ta cũng chẳng nể người?” Ông Từ hỏi.
“Đúng ạ. Người ta đã không để mình yêu thì chẳng việc gì mình lại nhún
nhường.” Từ Văn Diệu nắm lấy tay Vương Tranh, tự tin nói với cha mình:
“Xin cha cứ yên tâm, con cháu nhà họ Từ không dễ để ai bắt nạt đâu!”
Vương Tranh lườm anh một cái. “Hà tất phải nói với vẻ đằng đằng sát khí như
thế? Người Tây có câu ngạn ngữ, cái gì của Caesar sau cùng vẫn thuộc về
Caesar, đường nào cũng sẽ về La Mã thôi. Việc chúng ta làm sau cánh cửa
nhà vẫn quan trọng hơn lời người khác nói.”
Ông Từ gật đầu, nhíu mày nói: “Nhưng mấy đứa không có giấy đăng ký kết hôn?”
“Dạ?”
“Không có hôn thú thì không được phát luật bảo hộ, lấy một ví dụ đi… nếu một
trong hai đứa phải vào phòng phẫu thuật, người còn lại không có quyền ký tên xác nhận.”
“Con cũng có nghĩ tới chuyện này,” Từ Văn Diệu
nói. “Bọn con không ra nước ngoài kết hôn vì đã quyết định sẽ sống ở
đây. Chứng nhận kết hôn ở nước ngoài không có giá trị lắm. Nếu cha đồng
ý, con muốn thêm tên Tiểu Tranh vào hộ khẩu gia đình để pháp luật công
nhận cậu ấy là người thân. Cha nghĩ sao?”
Ông Từ im lặng một lúc mới nói: “Tài sản chung các thứ thì không cần ta nói, chắc hẳn con đã có kế hoạch hết rồi.”
Từ Văn Diệu gật đầu, lâu sau lại lo lắng nói: “Con xin lỗi cha. Về phía mẹ con…”
“Mẹ đã sớm biết con không phải là đứa bình thường rồi.” Ông Từ xua tay cắt
ngang lời anh nói, đứng dậy, nói: “Tới lúc ta phải về rồi. Mấy đứa đừng
tưởng việc này như vậy là ta đã nhượng bộ, chờ mười năm nữa nếu tất cả
vẫn còn yêu nhau, sống với nhau giống như bây giờ thì ta mới tính tiếp.”
Ông xoay lưng ra cửa, Quý Vân Bằng ngượng ngùng hỏi: “Bác, còn cháu thì sao ạ?”
“Cháu?” Ông Từ quay người lại, ánh mắt nghiêm khắc mắng: “Ráng mà thay đổi tật
xấu của mình đi! Lần sau, ta mà thấy cháu hèn nhát như thế nữa thì sẽ
lôi cổ cháu về bằng mọi cách, đỡ phải ra đường khiến ta mất mặt!”
Ông hừ một tiếng, vừa định bước đi thì Vương Tranh liền chạy tới giúp ông mở cửa: “Tướng quân Từ, xin bác đợi một chút!”
Ông Từ dừng chân, nhìn cậu: “Sao không gọi ta là bác Từ hả?”
Vương Tranh giật mình, ông Từ lại cười khẽ: “Có phải cháu rất để bụng những lời ta đã mắng chửi?”
Vừa rồi khi ông mắng cậu là bắt chước phụ nữ hầu hạ đàn ông, cậu thực ra đã rất tức giận, nhưng lại không dám tranh cãi với ông, chỉ thay đổi cách
xưng hô thành trang trọng tỏ ý hờn mát như trẻ con chút xíu. Bây giờ, bị ông vạch trần, cậu có chút ngượng ngùng, chỉ biết cười trừ.
Ông
vỗ vai cậu, nói: “Món sườn hầm khoai tây đó cháu để lửa chín không tới.
Lần sau đến nhà, ta sẽ bảo người vú già chỉ cho bí quyết.”
Mắt Vương Tranh sáng lên, mừng rỡ đáp: “Vâng, nhất định ạ!”
“Ta đi đây.”
“Để cháu tiễn bác.” Vương Tranh đưa ông đến tận cửa cầu thang, nhìn ông
chầm chậm đi xuống, khi ông sắp đi khuất vào sau cánh cửa cậu liền vẫy
tay, lễ phép chào: “Bác Từ, bác đi cẩn thận ạ!”
Ông dường như có hơi mỉm cười, thẳng lưng đi xuống lầu.
Vương Tranh vẫn nhìn theo tới khi người đã đi mất, lúc quay đầu lại thì thấy
Từ Văn Diệu đứng tựa người vào khung cửa trước mà nhìn mình.
“Cha anh mà lại để em tiễn, anh quá đáng rồi đó!” Vương Tranh lườm anh.
“Cha rất thích em nhưng lại cứ giấu đó. Anh không biết sao càng già ông lại
càng như con nít ấy?” Từ Văn Diệu bĩu môi, bước tới ôm cậu. “Cũng đều là em lợi hại, rất biết cách hòa giải, dập được cơn giận của cha, nếu
không ông thật sự đã bắt Vân Bằng về nhà.”
“Lẽ nào anh Vân Bằng
ngốc tới nỗi đứng im cho người ta bắt?” Vương Tranh phì cười thì thấy
Quý Vân Bằng lo sợ bất an thò đầu ra nhìn xem ông Từ đã thật sự đi khỏi
chưa bèn trêu chọc anh ta: “Anh Vân Bằng, anh nói xem, nếu anh bị bắt,
có thật là anh sẽ không chạy không?”
“Đừng có mong tới chuyện có
thể trốn được!” Quý Vân Bằng thấy ông Từ thực sự đã rời khỏi, bèn thở
phào nhẹ nhõm. “Thầy Vương không biết mới nói vậy, bác ấy lợi hại lắm,
nếu tôi mà trốn thật thì dù có bẻ gãy chân bác cũng lôi tôi về cho bằng
được.”
“Anh cao to da dày thịt chắc như vậy bị gãy chân có là gì!” Vương Tranh trêu. “Đúng là nhát cáy!”
“Một mình tôi chịu tội thì không sao, nhưng lỡ như liên lụy cả Tiểu Tạ vào thì chết. Bác Từ không có hiền đâu!”
Nói cũng đúng! Vương Tranh gật gù, theo Từ Văn Diệu vào nhà rồi xoay người
khóa chặt cửa lại, thấy Tạ Xuân Sinh vẫn mặt mày căng thẳng khiếp sợ
liền cười bảo: “Yên tâm, bác ấy về rồi.”
“Má ơi, cuối cùng cũng
đi rồi!” Tạ Xuân Sinh thở dài, thả người ngồi xuống sofa, cởi bỏ cúc áo
sơ mi trên cùng ra. “Vân Bằng, chắc em phải chia tay với anh thôi. Lần
sau mà còn gặp vị Phật sống như vậy nữa thì em chẳng còn mạng đâu để
theo.”
“Em dám nói vậy hả! Đồ chết bầm, ngon thì nói lại xem!”
Quý Vân Bằng nghiến răng nghiến lợi bổ vào người Tiểu Tạ, cù lét cậu một trận. Tiểu Tạ cười ngất đến mức xin Vân Bằng dừng tay, hai người đùa
giỡn với nhau cứ như chẳng có ai bên cạnh. Vương Tranh và Từ Văn Diệu
đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mỗi người đều hàm ý đành chịu vậy chứ
không biết làm sao, Từ Văn Diệu cười hì hì nói: “Chúng nó chơi trò chúng nó, bọn mình vào phòng chơi trò của hai đứa đi?”
Vương Tranh
không thèm ngoảnh đầu lại thụi cùi trỏ vào bụng anh một cái, chọc mạnh
tới mức Từ Văn Diệu phải kêu ai dô lên một tiếng, Vương Tranh còn nhíu
mày đe dọa: “Chơi cái gì mà chơi! Muốn chơi phải không, ngoan ngoãn vào
bếp rửa chén cho em!”
Bước vào tháng Chín, cảm giác nóng bức tựa
như rơi vào trong nồi hấp ở thành phố G cũng dần dần giảm bớt, vào tầm
sáng sớm và chiều tối sẽ có gió mát thổi qua. Ga tàu bắt đầu ồ ạt học
sinh sinh viên lên xuống, báo hiệu một học kỳ mới lại bắt đầu. Tác phẩm
chuyên ngành của Vương Tranh lúc này cũng đã xuất bản. Cậu vẫn chưa đến
trường điểm danh thì nhận được hai thư thông báo từ khoa. Một là chúc
mừng việc cậu đã xin phép được chuyên đề dưới danh nghĩa của hội ủy viên giáo dục quốc gia. Hai là thông báo bắt đầu học kỳ này cậu phải tới
phân hiệu của trường dạy các môn cơ sở chuyên ngành cho sinh viên năm
nhất của khoa.
Bắt đầu từ hơn một năm trước, đại học Z cũng bắt
kịp phong trào lúc bấy giờ đã hợp tác với một số trường đại học trọng
điểm của quốc gia đến làng đại học tại thành phố ven biển gần thành phố G xây dựng phân hiệu. Cơ sở đó vừa mới lại vừa đẹp, nhưng sinh viên lại
ít, nom như thể tòa thành cốt thép thủy tinh bị bỏ trống vô duyên vô cớ
nằm trên hoang đảo. Bốn bề trống không trụi lủi, cây chỉ trồng mới được
mấy năm, cỏ mọc lơ thơ ở một vài nơi. Nơi này quá rộng lớn, con người
lại quá nhỏ bé, đặt bản thân vào hoàn cảnh mới mẻ và hoang vắng như thế
này, dường như tất cả đều kháng cự lại danh hiệu nào đó được giao phó
cho bản thân.
Vương Tranh không thích trụ sở đó, nhưng lại không
có cách nào hơn, trong khoa có không ít giáo viên trẻ phải đến đó dạy,
ngày hôm sau lại ngồi xe buýt của trường quay trở về thành phố G. Khi
nhận thời khóa biểu, vừa nhìn cậu liền nhận ra những tiết dạy của mình
đều vào buổi sáng. Phân hiệu cách thành phố G một khoảng không gần mà
cũng chẳng gọi là xa, không thể đi về trong ngày, nhưng lại chẳng cần
phải ở lại dài hạn. Nếu có tiết vào buổi sáng thì tối ngày hôm trước
phải chạy sang bên đó thuê khách sạn ngủ, dạy một tiết học mà cứ như làm kinh doanh buôn bán, chạy qua chạy lại không khác gì con thoi giữa hai
thành phố. Cứ như vậy mất trắng cả hai ngày, nếu điều chỉnh không chính
xác không chừng lại mất thêm một ngày nữa, một tuần chạy đi một lần cũng khiến người ta mệt mỏi quá chừng.
Vương Tranh nhìn thời khóa
biểu thì trong lòng chợt nảy sinh sự nghi ngờ, cậu muốn lên tiếng hỏi
nhưng sợ sẽ gây ấn tượng không tốt với mọi người trong công việc. Hết
lần này tới lần khác giáo viên làm phòng hành chính đều nói lời chúc
mừng cậu rằng: “Tiểu Vương, thầy chưa học xong khóa học sau tiến sĩ
nhưng khoa đã phân thầy giảng dạy, xem như thầy là giáo viên chính thức
rồi đấy!”
Vương Tranh cười gượng. “Mọi chuyện vẫn còn sớm quá. Mà trong khoa có không ít giáo viên, tôi đi như vậy có phù hợp không?”
“Là phó chủ nhiệm đích thân đề cử, có gì mà không phù hợp? Thầy không biết
rồi, hôm đó thầy ấy đã khen thầy không ngớt trước mặt mọi người, nói
thầy còn trẻ nhưng lại đầy hứa hẹn, đã xuất bản tác phẩm chuyên ngành,
sau này tiền đồ xán lạn, còn bảo là trong khoa có không ít giáo viên lớn tuổi, sức khỏe không tốt, nhà trường nên để cho những người trẻ có thể
thể hiện bản lĩnh.”
Trong đầu Vương Tranh nghe ầm một tiếng, tim
bỗng lạnh đi. Cậu vẫn lấy làm lạ là sao tác phẩm học thuật của cậu đã
xuất bản, lại lấy đó làm nền tảng xin được chuyên đề quốc gia mà khi
biết được lão lại không tức giận? Thì ra là lão đang chờ cho cậu rơi vào trường hợp này, vậy mấy câu nói xiên xỏ đó là nhầm mang đến kẻ thù cho
cậu sao? Thảo nào cậu nhận được nhiều vinh quang thế, những giáo viên
quen biết với cậu không tỏ thái độ gì, nhưng giáo sư từng dạy cậu lại lo lắng gọi điện tới hỏi: “Một mình em đảm nhận chuyên đề lớn như vậy liệu có làm nổi không?”
Rốt cuộc, Vương Tranh cũng hiểu ra cách lão
ấy tính làm khó dễ cậu. Cậu nhất thời vô cùng phẫn uất nhưng lại không
biết trút xả vào đâu, bần thần quay về nhà, ngồi cả buổi miên man suy
nghĩ tới kết cục xấu nhất có thể xảy ra. Bị đồng nghiệp nghi kỵ căm
ghét, rồi bị người khác biết chuyên đề của cậu do nhờ vả quan hệ mà có,
bị bạn bè xa lánh. Càng nghĩ càng kinh hãi, chỉ muốn tức tốc bật dậy gọi điện từ chối phần vinh dự mà cậu có được. Nhưng dần dần, Vương Tranh đã bình tĩnh hơn, đổi quần áo, đi ra ngoài. Khi ngang qua cửa hàng bán
trái cây, mua một giỏ hoa quả đẹp mắc tiền mang tới nhà giáo sư đã dạy
cậu.
Vì vậy ngày đó khi Từ Văn Diệu tan ca về nhà liền không thấy Vương Tranh đâu, gọi điện thì điện thoại khóa máy, báo hại anh lo lắng
toát cả mồ hôi ra. Đang tính đảo cả thế giới lên tìm thì Vương Tranh
quay lại, mặt mày mệt mỏi nhưng ánh mắt lại rất sáng. Cậu vừa bước vào
cửa nhìn thấy anh liền nói: “Anh, ôm một chút!”
Từ Văn Diệu bước
tới dang tay ôm lấy người yêu, không quan tâm tới dì Trâu đang chuẩn bị
cơm tối trong bếp, bế Vương Tranh ngồi xuống sofa, mở điều hòa ở mức
thích hợp rồi quay đi lấy thuốc, rót nước cho cậu uống, tiếp đó lại vào
phòng tắm xả khăn ấm cho cậu lau mồ hôi. Vương Tranh cầm cốc nước, đợi
bản thân khỏe hơn một tí liền nắm áo kéo Từ Văn Diệu lại, dịu dàng nói:
“Qua đây.”
Từ Văn Diệu ngồi xuống bên cạnh cậu, Vương Tranh tựa
đầu lên vai anh. Cậu nhắm hờ mắt, thì thào: “Em mới tới nhà thầy hướng
dẫn em.”
“Ừ.”
“Em nói với thầy, một mình em không đảm đương nổi chuyên đề khoa học đó nên xin thầy chỉ đạo cho em.”
“Ông ta nói gì?”
“Thầy không đồng ý, bảo nếu em thực sự không làm nổi thì hãy hợp tác với đàn
anh của mình.” Vương Tranh ngừng hơi, lãnh đạm nói: “Người đàn anh đó là học trò cưng của giáo sư, từ thời đại học là học sinh trong khoa của
thầy, sau đó tới thạc sĩ rồi tiến sĩ cũng vậy. Có thể nói, anh ta là do
thầy một tay nhào nặn lên.”
Từ Văn Diệu không lên tiếng, chỉ ôm cậu thật chặt.
“Vị đàn anh kia rất thông minh lanh lợi, nhưng lại không kiên định với việc nghiên cứu. Anh ta là người quảng giao, quen biết rộng, chưa thấy có đề tài luận văn gì nhưng luôn đi dự các cuộc hội thảo nghiên cứu này nọ ở
khắp nơi. Em và anh ta tính tình không hợp. Nói thật, em không thích anh ta, nhưng lại không thể không đồng ý với ý kiến của thầy.” Vương Tranh
cười khổ. “Em có thể tưởng tượng ra viễn cảnh sau khi hợp tác với loại
người như thế, một mình em thì cực lực làm việc còn anh ta thì tiếp tục
chơi bời, sau khi sách được xuất bản tên em lại phải để sau tên anh ta.”
Sắc mặt Từ Văn Diệu trầm xuống, im lặng.
“Thật lòng, em không trách giáo sư đối xử bất công, và thực tế em làm giáo
viên cũng vậy chẳng thể công bằng hết được. Thế nhưng càng nghĩ em càng
thấy buồn. Em đảm đương chuyên đề này đã đắc tội với không biết bao
nhiêu đồng nghiệp rồi. Giáo sư dư sức biết áp lực em phải chịu, nhưng
lại cố tình vin vào đó để khiến học trò cưng của mình được hưởng lợi.”
Vương Tranh ngẩng đầu, miễn cưỡng mỉm cười: “Anh, chắc em bị anh chiều hư rồi ấy, sức chịu đựng giảm thảm thương, không thể nhìn riết thành quen mấy
chuyện quá quắt này. Anh không được cười nhạo em đâu đấy!”
Từ Văn Diệu phì cười, nghiêng người qua hôn lên trán cậu, trầm giọng nói:
“Tiểu Tranh, cái này không quá quắt, nên trước mặt anh em không cần phải tự ép mình tỏ vẻ không thất vọng. Với người khác đây chỉ là chuyện
thường, thậm chí chẳng đáng nhắc đến. Nhưng với em, anh biết là em khó
chịu, lại càng chẳng thể xem nó là chuyện nhỏ.”
Vương Tranh im lặng dụi mặt vào vai anh, lúc sau mới nói: “Cảm ơn anh. Nói cho anh nghe xong em thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.”
“Vậy là được rồi, ăn cơm sớm một chút, sau đó đi nghỉ ngơi. Hôm trước chẳng
phải em nói muốn xem từ điển nghệ thuật có tranh minh họa của Oxford
sao?” Từ Văn Diệu hỏi.
“Hả, đừng nói là anh đã mua rồi nhé? Đắt lắm, hơn một ngàn đô…”
“Tiền bạc đâu là gì. Bộ sách này anh cho người đi mua rồi, chừng hai ba ngày
nữa sẽ giao tới nhà. Em cứ xem như đó là phần thưởng cho việc hôm nay em đã thành thật tâm sự với anh.”
Vương Tranh ngượng ngùng, cúi đầu thầm thì: “Thế mà cũng được thưởng nữa à!”
“Đương nhiên! Tâm sự với nhau là thói quen tốt, đáng thưởng!”
Chưa đến một tuần sau, Vương Tranh bỗng dưng nhận được thông báo từ koa nói
rằng cậu không cần phải đến dạy ở phân hiệu của trường nữa, thay vào đó
là phụ trách một môn chuyên ngành cho sinh viên năm ba ngay tại trường
cũ này. Vài ngày kế tiếp, giáo sư của cậu gọi điện thoại, nuối tiếc bảo
vị đàn anh vốn dĩ sẽ hợp tác với cậu lại đột ngột từ chối, lý do là đang giải quyết chuyện ly thân, việc trong nhà chưa yên, nên tạm thời không
có tâm trạng làm nghiên cứu. Tiếp đó vài tuần, ngay trước kỳ quân sự của sinh viên khóa đầu kết thúc, trong khoa rộ lên tin phó chủ nhiệm chuyển công tác tới một trường đại học nào đó trong thành phố.
Tất cả
vấn đề đều được giải quyết hết sức nhanh chóng và dễ dàng, Vương Tranh
kinh ngạc không ngớt, và đồng thời cũng cảm thấy không chân thật với vận may của mình. Sau sự việc lần này, cậu cũng rút ra được bài học, biết
suy tính cẩn trọng hơn, lựa chọn và gửi lời mời hợp tác tới một đồng
nghiệp có năng lực và phẩm hạnh rất tốt. Đối phương biết tin liền mời
cậu ăn cơm cảm ơn. Ganh ghét và đố kỵ của mọi người với cậu qua đó được
tiêu trừ không ít.
Hôm nay, Vương Tranh đến khoa để điểm danh,
tình cờ gặp phải lão phó chủ nhiệm khoa từ trong tòa nhà đi ra, vì không kịp tránh mặt nên đành phải tiến lên bắt chuyện. Lão vẫn như cũ, mặt
bóng mỡ, da dẻ hồng hào, chỉ là mái tóc vốn đã lưa thưa nay lại còn hói
hơn. Vương Tranh cho rằng khi trông thấy cậu lão không đối mặt phỉ báng
cậu thì chí ít cũng mặt nặng mày nhẹ, nhưng ai biết thực tế chứng minh
cậu một lần nữa lại mắc chứng bệnh ấu trĩ. Lão ta đã sớm lăn lộn, từng
trải ở trường đại học này, vừa nhìn thấy Vương Tranh, lão đã đon đả đi
tới, miệng cười tươi như hoa, ra vẻ như không có gì mà thân thiết chào
hỏi, lại càng quan tâm chuyện bài vở thế nào, rồi phương hướng chuyên đề khoa học sau này của cậu.
Cách hỏi han đầy chân thành của trưởng bối giành cho hậu bối đó khiến Vương Tranh vừa mừng vừa lo, nhưng tiếc
rằng da mặt cậu lại chẳng dày, hơn nữa càng không có kinh nghiệm đối phó những chuyện như vậy nên luôn đối đáp hết sức ngại ngần, châm chước
ngôn từ sợ mình sẽ nói sai. May rằng bữa nay lão cũng không tính nói
nhiều, xem chừng đang vội vã muốn đi. Trước khi rời khỏi, lão cười đến
là xảo quyệt, ẩn ý nói: “Tiểu Vương, chúng ta đều là người trong ngành
giáo dục với nhau, nếu trước đây tôi có làm gì khiến thầy phật ý cũng vì tôi đã suy nghĩ không chu toàn, thầy đừng để bụng nhé!”
Vương Tranh giật mình đáp: “Thầy đừng nói vậy, tôi nào dám.”
“Hiếm ai còn trẻ như thầy mà lại không kiêu căng ngạo mạn. Có lời này nói thật, mong thầy sẽ không buồn lòng.”
“Thầy cứ nói đi ạ.”
“Tôi biết là thanh niên các thầy luôn kín tiếng, không muốn để người khác
biết bối cảnh gia đình, nhưng cẩn thận quá cũng không tốt. Một mình thầy cực khổ không nói ra đã đành, song lại khiến người khác hiểu lầm thì
không nên.”
Vương Tranh nhíu mày: “Tôi không hiểu ý của thầy.”
“Ha ha, thầy khiêm tốn quá, tôi hiểu, hiểu mà!” Lão vỗ vai cậu, lại nói:
“Mong thầy chuyển lời tới anh họ của thầy, khi nào có dịp cho tôi được
mời cậu ấy một bữa để cảm ơn cậu ấy. Hi vọng rằng cậu ấy sẽ nể mặt mà
nhận lời.”
Vương Tranh ban đầu còn chẳng hiểu cớ sự gì nhưng sau
đó lại ngỡ ra, ngoài Từ Văn Diệu cậu làm gì có ông anh họ nào nữa? Đoạn, chào tạm biệt lão, rồi đưa mắt nhìn lão cao hứng đi khuất.
Tới
khi người đã đi mất, Vương Tranh liền lấy di động ra gọi cho Từ Văn
Diệu, chất vấn: “Không phải em đã nói là anh đừng quản chuyện của em rồi sao? Sao anh lại còn đi quản nhiều thứ đến thế?”
“Cục cưng, em
đừng khó chịu mà. Nếu anh không nhúng tay vào thì em sẽ càng lúc càng
không vui. Em buồn thì anh cũng buồn. Khi anh buồn thì chuyện càng không cứu vãn được, lỡ như tính toán sai một con số thôi cũng lỗ không biết
bao nhiêu tiền. Vì vậy, anh làm chuyện này vì em chỉ một, vì anh tới
mười lận.”
“Anh…” Vương Tranh bị anh nói vặn lại không biết đường mà đỡ, bình tĩnh suy nghĩ lại, có người có thể vì chính mình mà lo nghĩ như thế cũng không dễ gì. Cậu thở dài, hòa nhã hỏi: “Anh đã cho lão cái gì mà vừa nãy gặp em lão làm như trông thấy người thân vậy?”
Từ Văn Diệu bật cười. “Cũng không có gì to tát, chỉ là chuyển công tác cho lão mà thôi.”
“Đại học Z là trường tốt nhất thành phố G rồi. Lão bị điều đi nơi khác sao lại vui vẻ đến thế?”
“Có nói em cũng không hiểu đâu, mà tốt hơn là không cần hiểu làm gì. Tóm lại chính là sang chỗ mới, lão càng như cá gặp nước.”
Vương Tranh ngây ra, bỗng nhiên tức giận nói: “Như vậy chẳng phải quá hời cho lão rồi sao?”
“Phàm chuyện gì cũng đều có rủi ro cả. Em đừng nóng nảy. Cứ chờ đi, sớm muộn
gì lão cũng gặp quả báo thôi.” Từ Văn Diệu cười đáp. “Thôi nhé, anh có
cuộc họp, chào em.”
“À, chào anh.” Vương Tranh cúp máy, tuy không hiểu Từ Văn Diệu ám chỉ điều gì nhưng cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Không
biết thì cũng chẳng sao, chỉ cần trong nhà có người hiểu là được rồi.
Vương Tranh lắc lắc đầu, lên lầu ký tên thì gặp một giáo sư lớn tuổi, hai
người hàn huyên vài câu. Lúc cậu đi xuống, điện thoại đổ chuông, lần này là Lý Thiên Dương gọi tới.
“Là anh, Tiểu Tranh, giờ em rảnh không?”
“Tôi đang ở trường,” Vương Tranh đáp. “Có chuyện gì sao?”
“May quá, anh cũng đang ở gần trường em. Sách của em ra rồi, anh đến đưa
sách mẫu cho em.” Lý Thiên Dương nói hết một hơi, bỗng nhiên chần chừ,
cẩn thận hỏi cậu: “Chúng ta có thể gặp nhau không?”
“Được chứ.” Vương Tranh thoải mái đồng ý. “Tôi đứng dưới lầu giáo học đợi anh.”
“Ừ.” Đối phương dười như rất vui đáp: “Anh sẽ tới ngay.”
Lúc này, tâm trạng Lý Thiên Dương như bị phân liệt, như thể khoái cảm do
bản thân tự ngược đãi mà có. Dẫu biết sẽ không có kết quả gì nhưng vẫn
không hết hy vọng cố tới gần Vương Tranh, nhằm được nhìn cậu gần hơn một chút. Thế nhưng người thì chưa thấy đâu, tim đã sớm dâng lên cảm giác
sa sút mất tinh thần rồi. Hắn không biết hóa ra bản thân lại chấp niệm
với Vương Tranh mãnh liệt tới nông nỗi này. Như thể cậu là một loại
virus, đã sớm xâm nhập vào chương trình rồi, bình thường bạn không mở
chương trình đó lên nên không biết sự tồn tại của nó, nhưng một khi đã
mở lên rồi thì trong chốc lát toàn bộ hệ thống sẽ sụp đổ.
Tình
cảm mà hắn dành cho Vương Tranh bây giờ đã không còn đơn giản có thể
dùng hai chữ “hối hận” để diễn tả nữa mà còn nhớ lại cả những chuyện
xưa, những tình cảm một thời ôm ấp. Tất cả như một tổ hợp không cách nào dung hòa được. Vừa có hồi ức xưa cũ khiến đêm đêm trằn trọc ôm từng cơn mộng mị đầy khao khát và nhung nhớ. Vừa có chút kích động mới xuất hiện khi trông thấy Vương Tranh của bây giờ hội đủ tất cả những tiêu chuẩn
hắn muốn, khiến hắn phải quyến luyến ái mộ chỉ muốn giữ cho riêng mình.
Sau khi gặp lại Vương Tranh, Lý Thiên Dương luôn bị giày vò trong hai
thái cực của dục vọng, một là chỉ muốn không màng hết thảy mà tìm kiếm
rồi giữ cậu cho bằng được bên cạnh mình; một là chỉ mong lặng lẽ được
dõi theo mà thôi. Hắn vừa vui vừa buồn vùng vẫy trong suốt cả quãng thời gian này, mượn chuyện xuất bản sách nhằm có thể tới gần cậu hơn. Kỳ
thực chuyện xuất bản sách của Vương Tranh, hắn đã phải nhờ tới bạn bè,
tiền bỏ ra cũng không ít, nhưng lại chẳng dám để Vương Tranh biết. Với
tính tình của cậu mà nói, nếu biết được sách của mình làm sao để xuất
bản được sẽ thà từ bỏ còn hơn. Cậu lúc nào cũng nhốt mình trong tòa tháp ngà, sống đời thanh cao cổ hủ, có chút đơn thuần rất dại khờ. Bản tính
này ở cậu ngày xưa từng làm hắn chán ghét, nhưng bây giờ lại khiến hắn
yêu thích. Không những thấy là đáng yêu mà còn cả đau lòng nữa, khiến
hắn chỉ muốn cả đời che chở cùng bảo bọc, để cậu mãi mãi không rành thế
sự, không hiểu nhân tình thị phi như vậy suốt cả đời.
Chuyện
thành ra thế này, Lý Thiên Dương cũng đã hiểu được, chẳng phải do Vương
Tranh và hắn không thể gương vỡ lại lành hay cảm tình đã cạn, mà vì hai
người đã gặp nhau sai thời điểm. Cậu thì nhạy cảm ấu trĩ không biết
chuyện, là một thiếu niên chỉ biết chăm chăm dâng hiến và yêu thương một người; còn hắn là một thanh niên sự nghiệp đang còn chần chừ không dứt
khoát, một thanh niên có tâm trạng tùy hứng lên xuống thất thường. Vào
lúc đó, hắn và cậu không thể nào có nổi một lời hứa hẹn dài lâu, hết lần này tới lần khác đều dùng chính phương thức mà mình cho là tốt, có thể
bền lâu mà đối đãi với đối phương. Kết quả, ai cũng không thể chờ được,
muốn bên nhau cũng không thể nào được.
Yêu vốn dĩ không phải là
một quá trình cần làm theo thứ tự, bên này xây cái mới thì bên kia có
thể phá bỏ thứ cũ. Đi một vòng lớn suốt bao năm, Lý Thiên Dương giật
mình nhìn lại nhận ra bản thân vẫn không quên được Vương Tranh nhưng lại chẳng cách nào có thể tìm lại. Nếu hắn có thể thoải mái quay lưng bỏ đi cần gì phải phí sức ngược xuôi tới thành phố G để tìm gặp Vương Tranh
lần nữa? Chuyên tập của Vương Tranh được xếp ở ghế sau trong xe, lúc nào rảnh rỗi, Lý Thiên Dương lại mở ra xem vài trang, tuy là không biết nó
nói gì nhưng lại hiểu người thanh niên kia rất có lý tưởng, từng vấn đề
cậu đưa ra đều rất sắc sảo, hơn nữa kiến thức cũng uyên bác. Trình độ
học vấn như vậy chẳng phải ngày một ngày hai mà có được. Có lẽ ngay từ
khi cậu vẫn còn ở bên hắn, ngày qua ngày đợi chờ hắn trong ngôi nhà đó,
đã bắt đầu học hỏi và rèn luyện tư duy rồi. Lý Thiên Dương hồi tưởng lại thì thấy xấu hổ không thôi. Một người vừa nặng tình vừa giỏi giang như
vậy, sao lại bị hắn xem là một con mọt sách chán phèo? Suy nghĩ và hành
động của một người sẽ phản ánh thế giới quan của chính họ. Thế giới
trong mắt Vương Tranh lúc nào cũng muôn hình muôn vẻ. So với hắn, cậu
hiểu cách hưởng thụ và coi trọng cuộc sống này hơn. Thế nhưng hắn lại cứ luôn coi khinh và chỉ xem cậu như một tình nhân nhỏ nhoi không đáng kể
được hắn nuôi trong nhà.
Lý Thiên Dương lái xe từ từ chạy tới đại học Z. Trên đường miên man suy tưởng, nếu bây giờ ơn cao cho hắn cơ
hội, hắn nhất định sẽ cẩn thận coi trọng Vương Tranh. Sẽ không còn những phán đoán hời hợt nữa mà thật lòng nhìn nhận và thấu hiểu, không kèm
theo bất kỳ định kiến khuôn khổ nào rồi quy cho cậu là một kẻ sĩ chỉ
biết trốn trong lâu đài ngà voi lý tưởng của bản thân. Hắn nhịn chẳng
đặng mà mơ mộng, có lẽ Từ Văn Diệu cũng không hiểu về Vương Tranh lắm,
có lẽ cũng giống như hắn, phạm vào sai lầm hắn từng mắc phải, liệu lúc
đó hắn sẽ có cơ hội chăng?
Trong khoảnh khắc suy tưởng đó, tim
hắn đã đập rất nhanh. Cách lằn cửa kính xe, từ xa đã trông thấy Vương
Tranh ngồi ở bồn hoa lớn trước lầu giáo học của khoa, tướng mạo thanh
tú, phong thái bất phàm, ở Vương Tranh như hội tụ hết thảy những tinh
hoa của cả thế giới mà ngày thường Lý Thiên Dương luôn khao khát có
được. Lý Thiên Dương bỗng dưng lại thấy kích động như quay về hồi thiếu
niên mười sáu tuổi, tay nắm vô lăng xe run nhè nhẹ. Thời trẻ, hắn luôn
phí hoài thanh xuân, chẳng biết trân trọng, chỉ bỏ công chà đạp. Hắn đã
từng như một vị vua được bao bọc trong tình yêu và sự kính ngưỡng của
cậu thiếu niên Vương Tranh mà sống một thời cao ngạo tự phụ. Nhưng nay
khi đã đánh mất tất cả, một khắc quay đầu, ngỡ như thấy trăm năm đã vụt
qua.
Nguồn ebooks: http://.luv-ebook.com
Trên thế gian, chỉ có duy nhất một người mới có thể khiến hắn rung động tới nhường
này. Người đó từng có mặt trong quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại và tác
động sâu sắc tới tương lai của hắn. Người đó hiện giờ đang gần ngay
trước mắt, nhưng lại xa tận chân trời. Người đó mang trong bản thân tất
cả những hồi ức tốt đẹp nhất của hắn, là nỗi hoài niệm về những năm
tháng thanh xuân đầy buồn phiền, nhưng trái lại giúp cho tâm hồn hơn ba
mươi năm tang thương của hắn được bồi dưỡng.
Lý Thiên Dương thấy
gần như là tức thở, phải ngừng xe cố gắng bình ổn lại tâm tình, một lúc
sau mới mở cửa ôm sách mẫu đi xuống, từ từ đi về phía Vương Tranh. Vương Tranh mỉm cười chào, vẫy vẫy tay, ý bảo hắn nhanh chân lên. Lý Thiên
Dương cầm lòng không đặng cũng mỉm cười, rảo nhanh bước chân, đến chỗ
Vương Tranh câu đầu tiên cậu nói là: “Anh tới rồi, cùng nhau ăn trưa
nhé?”
Lý Thiên Dương vừa mừng vừa lo, gật đầu nói: “Được, được. Đi đâu ăn?”
“Trường tôi có một nhà hàng rất ngon, tôi dẫn anh đi.” Vương Tranh sải chân đi
trước, nói với lại: “Anh cứ để xe ở đây cũng được, ăn xong rồi quay lại. Bữa này tôi mời, cảm ơn anh vì đã trợ giúp chuyện xuất bản sách.”
“Không cần phải khách sáo như thế!”
“Tôi biết, nhưng dù gì cũng phải hậu tạ chứ,” Vương Tranh đáp. “Lần này anh đã giúp tôi rất nhiều.”
“Thật ra cũng không có gì, cũng may là quen biết với phía bên nhà xuất bản.”
“Được rồi Thiên Dương. Anh càng nói càng khiến tôi thấy mình thật vô dụng.”
“Sao lại nói vậy chứ?” Lý Thiên Dương nhướn mày, có chút lo lắng, rồi sau đó chợt hiểu ra, nói: “Phó chủ nhiệm đó lại làm gì khó dễ em nữa ư?”
“Cũng có một chút.” Vương Tranh cúi đầu, sau đó nói: “Nhưng không sao, Văn Diệu đã giúp tôi giải quyết rồi.”
Lý Thiên Dương him him mắt: “Nếu vậy thì chắc không việc gì phải lo nữa. Những chuyện đó với anh Từ dễ như ăn cơm bữa ấy.”
“Cũng chính vì vậy mà tôi lại càng thấy mình vô dụng. Vốn cứ tưởng có thể tự
giải quyết được, ai dè sau cùng vẫn phải phiền tới anh ấy…”
Lý
Thiên Dương bỗng dưng thấy vui vui, Vương Tranh nói như thế có phải là
đang oán giận hay là tự trách mình với hắn? Hắn lập tức nói: “Dù sao em
cũng đừng nghĩ như thế, quan trọng là em đã rất nỗ lực rồi. Nếu không
phải em viết được sách và có thành quả như thế này thì anh Từ có muốn
giúp em cũng không giúp được. Nên xét cho cùng, cũng là từ năng lực của
bản thân em làm nên.”
Vương Tranh cười cười: “Cảm ơn. Nghe anh nói thế tôi cũng thấy dễ chịu.”
“Ha ha, em lúc nào cũng vậy, chỉ thấy cái giỏi của người khác mà không nhìn ra ưu điểm của chính mình.” Lý Thiên Dương khéo léo dẫn dắt. “Anh thấy
em tốt nhất mỗi ngày phải đứng trước gương năm phút đồng hồ.”
“Tại sao?”
“Phải nhìn xem mình có bao nhiêu ưu tú chứ!” Lý Thiên Dương cười hi hi, nói:
“Em đừng cười. Mỗi ngày cứ đứng trước gương nói ít nhất ba lần câu ‘Tôi
là người tài giỏi!’, nó sẽ giúp nâng cao tự tin của mỗi người. Em có
muốn trở thành người xấu xí thì giờ cũng không được nữa, huống gì em lại rất xinh đẹp, thì càng phải đẹp hơn thế nữa.”
Vương Tranh bị Lý Thiên Dương ca ngợi tới mức phải xấu hổ, cậu cười nói: “Vì anh là bạn cũ nên mới coi trọng tôi như thế.”
Lý Thiên Dương không suy nghĩ nói ngay: “Vì anh biết em đủ lâu để thấy được em tốt thế nào.”
Lời vừa thốt ra, Vương Tranh không kìm được mà bật cười, tới chính Lý Thiên Dương cũng thấy có phần lỗ mãng vội đổi chủ đề: “Em xem, đây là sách
của em, in rất đẹp.”
Vương Tranh đón lấy cuốn sách. Dù sao đây
cũng là ấn bản đầu tiên của chính mình nên kìm lòng không đặng mà tim
đập liên hồi, hạnh phúc vuốt ve bìa sách, lật xem rồi nói: “Dàn trang
rất khéo, bìa vẽ đẹp. Nhà xuất bản này quả rất tốt.”
Lý Thiên
Dương nghĩ thầm, không phải do nhà xuất bản đó tốt mà vì hắn đã đặc biệt mời nhà thiết kế có tiếng vẽ bìa. Hắn thấy Vương Tranh thích, trong tim hắn cũng vui không kém, gật đầu nói: “Anh thấy nó rất thanh thoát, phù
hợp với nội dung của em lắm.”
“Nội dung em viết cũng bình thường thôi, đâu có gì xứng hay không.”
“Đâu nào, anh xem qua rồi, viết sắc sảo và gãy gọn lắm.”
Vương Tranh kìm nén để không bật cười, hỏi: “Anh có hiểu hết không?”
Lý Thiên Dương xấu hổ xoa xoa mũi, đáp: “Mới đầu thì không hiểu, nhưng sau đó xem từ từ cũng hiểu được đôi chút… Không bằng em giải thích cho anh
nghe lần nữa?”
Hai người vừa đi vừa cười nói đi vào nhà hàng lần
trước Vương Tranh đã mời J đến. Vương Tranh gọi món, rồi tiếp tục tán
gẫu với Lý Thiên Dương một chút. Lúc sau, điện thoại đổ chuông, Vương
Tranh xin lỗi hắn rồi đứng dậy ra chỗ khác nghe máy. Phía đầu kia điện
thoại truyền tới giọng nói của Từ Văn Diệu: “Em ăn trưa chưa?”
“Đang ăn đây!” Vương Tranh nghĩ ngợi một lúc lại nói: “Anh, em đang mời cơm Thiên Dương. Anh ta mang sách mẫu tới cho em…”
Cậu còn chưa nói hết ý thì phía bên kia đã đùng đùng nổi giận: “Em nói gì?
Mời Lý Thiên Dương ăn cơm? Em ngốc hả? Em không biết anh ta có ý đồ gì
hả? Sách gì lại cần tới phiên hắn đến đưa bản mẫu? Bộ người của nhà xuất bản chết hết rồi à?”
Vương Tranh không chịu nổi, kéo điện thoại
ra xa lỗ tai một chút, đợi Từ Văn Diệu la hét xong mới dịu dàng nói
tiếp: “Cái đó em không cần biết. Chỉ cần biết người ta đã vất vả giúp
mình thì mình không thể không cảm tạ được. Anh đừng lo, cùng đến đây ăn
cơm với em đi. Bọn em đang ở nhà ăn trong lầu Giao lưu học thuật của
trường, chỗ anh cũng biết đó.”
Từ Văn Diệu lại có chút chần chừ: “Em không ngại là anh cũng tới đó chứ?”
“Em chỉ sợ anh suy nghĩ rồi ghen tuông linh tinh thôi. Nếu không bận gì,
anh cứ tới đi. Nói nhé, anh tới thì anh trả tiền, em không có mời anh
đâu!”
“Cái đồ tồi kia, tiền anh chẳng phải cũng là của em sao?
Đợi đó! Mà khoan, nói vậy thành ra anh mời Lý Thiên Dương rồi? Mẹ kiếp,
anh có mà dở hơi khi mời người có ý đồ xấu xa với cục cưng của mình ăn
cơm…”
Vương Tranh cố nhịn cười, nói: “Tới hay không tùy anh!”
Từ Văn Diệu suy nghĩ mấy giây, nghiến răng đáp: “Con bà nó, tới thì tới! Em đợi đó! Đến nơi anh sẽ trừng trị em!”