Trời xuân ấm áp kéo dài. Ngày đầu tiên của tháng ba, Nghê Giản ngủ đến khi mặt trời sáng tỏ. Lúc mở mắt, cô đang nằm trong lòng Lục Phồn. Trong chăn, cơ thể trần trụi của họ dán vào nhau. Cơ thể Lục Phồn ấm áp, Nghê Giản theo bản năng nằm co người trong lòng anh. Anh hoàn toàn tiếp nhận, qua một đêm, cánh tay của anh vẫn ở tư thế ôm ấp. Đêm qua ngủ muộn, lại hao tổn không ít tinh lực, Lục Phồn ngủ lâu một chút, nhưng anh vẫn dậy sớm hơn so với Nghê Giản.
Không có rèm cửa, căn phòng sáng trưng. Nghê Giản dụi mắt, ngẩng đầu, Lục Phồn đang nhìn cô. Cô ngái ngủ, còn mắt anh sáng rực.
" Anh tỉnh rồi à?". Nghê Giản nói xong đưa tay sờ đôi mày ngọn núi của anh, đột ngột khen ngợi: " Ánh mắt của anh nhìn rất đẹp".
Nét mặt Lục Phồn không thay đổi: " Thật không?". Nghê Giản ừ một tiếng: " Chưa có ai nói vậy à?".
" Chưa có".
Nghê Giản nhướng mày: " Tôn Linh Thục chưa nói bao giờ?".
Lục Phồn sững lại, nhăn đôi mày rậm. Nghê Giản nhìn anh cười cười. Lục Phồn im lặng. Một lát sau, lông mày anh giãn mở, vươn tay nhéo mặt Nghê Giản, hỏi: " Em đang nghĩ gì vậy?".
Nghê Giản đáp: " Không nghĩ gì cả, tùy tiện hàn huyên chút thôi". Thuận thế trêu chọc anh ấy mà.
Lục Phồn có phần bất lực, thầm thở dài, áp cô vào trong lòng. Giọng Nghê Giản ồm ồm truyền ra từ trong ngực anh: " Định ép em chết ngạt à?".
Lục Phồn buông tay, Nghê Giản bò ra khỏi lòng anh, hít một hơi, nói: " Hôm nay định làm gì?".
" Không làm gì".
" Cứ nằm thế này à?".
Lục Phồn lắc đầu: " Cơm nước xong xuôi anh phải đi đến chỗ Háo Tử".
Nghê Giản giương mày, à một tiếng: " Em quên mất, anh còn phải đi sửa xe".
Lục Phồn gật đầu. Nghê Giản hỏi: " Anh thích sửa xe?".
" Không phải thích hay không thích, được nghỉ thì làm thôi".
" À". Nghê Giản hỏi: " Vậy anh thích làm lính cứu hỏa?".
Lục Phồn gật đầu không do dự: " Thích".
Nghê Giản nhìn anh một hồi: " Trận vừa rồi không phải rất mệt sao? Nghỉ ngơi vài hôm đã".
Lục Phồn bảo: " Không mệt". Dừng một chút, anh nói: " Lâu không đi không được".
" Háo Tử bảo anh thế à?".
" Không phải, nhưng không lười vậy được".
Nghê Giản cười: " Chăm chỉ thế để làm gì?".
Lục Phồn nhìn cô: " Muốn kiếm nhiều tiền hơn".
Nghê Giản sửng sốt, nhìn anh hai giây: " Anh đang thiếu tiền à?".
Lục Phồn lắc đầu. Nghê Giản cau mày, định hỏi câu gì đó nhưng chạm phải ánh mắt anh, liền đột nhiên dừng lại.
Cô hiểu ý anh.
Im lặng một lúc, Nghê Giản nói: " Lục Phồn, anh cứ làm việc mình thích đi". Ngừng một lúc, cô tiếp tục: " Em không cần gì cả, trừ anh ra".
Lục Phồn không đáp. Đầu Nghê Giản lại bị anh nhấn vào trong lòng. Thật lâu sau, Nghê Giản nhéo hông anh, Lục Phồn mới buông tay. Nghê Giản chui ra, ngửa cằm hôn môi anh: " Em sẽ đi với anh đến chỗ Háo Tử".
" Em đến làm gì?". Nghê Giản nhếch môi: " Bữa tiệc rượu lần trước bị hủy bỏ, sau khi để lại cục diện rối rắm, em chưa từng đến đó".
Lục Phồn bảo: " Không sao".
Nghê Giản: " Dù sao cũng là bạn của anh, nên nói lời xin lỗi".
Lục Phồn xiết tay cô, trả lời: " Được".
Cơm nước xong xuôi, Lục Phồn phơi hết quần áo vừa giặt, sau đó dẫn Nghê Giản đến chỗ Háo Tử.
Tiểu La trông thấy bọn họ trước tiên.
Nghê Giản bước từ trên xe máy xuống, tháo mũ bảo hiểm đưa cho Lục Phồn, đi đến chào hỏi Tiểu La. Sắc mặt Tiểu La thiên biến vạn hóa, há hốc mồm, nghoảnh đầu sang chỗ khác không đáp lại Nghê Giản.
Lục Phồn đi tới, gọi Tiểu La, Tiểu La quay sang, hô to: " Anh Lục, anh đến rồi à?". Ánh mắt lại liếc về phía Nghê Giản, lông mày cau tít, gọi một tiếng: " Chị". Nghê Giản đáp: " Ngoan". Sau đó, móc một quả táo đỏ to từ trong túi ra đưa cho cậu ta: " Cho cậu đấy".
Tiểu La bực tức. Giọng điệu của cô, giống như dỗ dành con nít chưa mọc lông, cậu ta đâu phải trẻ ba tuổi chứ? Nhưng vướng Lục Phồn ở đây, Tiểu La không dám thể hiện. Cậu ta luôn kính trọng Lục Phồn, vì nể mặt anh, đành câm nín nhận lấy quả táo của Nghê Giản.
Nghê Giản nhìn về phía Lục Phồn, nhướng mày, đi thẳng vào trong. Lục Phồn cũng theo sau cô. Bên trong có mấy người đang làm việc, Lục Phồn chào hỏi từng người, dẫn Nghê Giản đi vào gặp Háo Tử.
Háo Tử ngạc nhiên nhìn Nghê Giản. Ngoài ngạc nhiên, còn có một chút lúng túng. Chuyện ầm ĩ lần trước, Triệu Hữu Sâm là bạn học của anh ta, tuy Háo Tử sửng sốt trước những tin đồn đó, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút áy náy đối với Nghê Giản.
Miệng lưỡi Triệu Hữu Sâm quá độc địa. Dù sao, những chuyện như vậy, không nên nói ra trước mặt mọi người. Đương nhiên, Nghê Giản cũng thừa hung hãn.
Háo Tử thầm chậc chậc hai tiếng, làm như không có chuyện gì, chủ động chào Nghê Giản. Nghê Giản trực tiếp nói lời xin lỗi, khiến Háo Tử không biết phải làm sao.
Anh ta nhìn về phía Lục Phồn nháy mắt ra hiệu, thấy ánh mắt Lục Phồn dán mãi trên người Nghê Giản, không thèm liếc anh ta, anh ta đành thôi, cười ha hả nói với Nghê Giản: " À, không có gì, chuyện qua rồi, qua rồi".
Nghê Giản hỏi: " Triệu Hữu Sâm không làm phiền anh nữa chứ?".
" Tất nhiên là không rồi". Háo Tử lắc đầu: " Cậu ta là người bốc đồng, mồm miệng độc đoán, được tôi khuyên nhủ nên cũng đã hồi tỉnh. Người ngợm không sao cả, đầu óc chưa khỏe hẳn đã bị ông già gọi về Mỹ, gây phiền phức sao được nữa, yên tâm đi".
+++
Lục Phồn sửa xe, Nghê Giản ngồi trong lán nhìn.
Anh mặc bộ bảo hộ màu xanh, đeo bao tay, cầm hộp dụng cụ nằm dưới gầm xe tải, Nghê Giản chỉ có thể nhìn thấy chân anh vươn ra. Giày của anh đã cũ, đế mòn vẹt, không còn bất kỳ dấu vết gì.
Nghê Giản nhớ hôm về nước. Cô tưởng anh là người lái xe dù, ngồi xe của anh nhưng anh chỉ lấy của cô 100 tệ. Bọn họ là thanh mai trúc mã, nhưng chẳng ai nhận ra nhau.
Cô vì bản thảo mà nổi giận với anh.
Nghê Giản lại nhớ đến những trang bản thảo bị xé nát. Là anh dán lần lượt từng trang một. Anh từng nói, anh chưa học xong cấp 3, từ ngữ trong quyển truyện tranh không phải ngôn ngữ dành cho học sinh cấp 3, không biết anh tra từ điển trong bao lâu mới dán được chính xác như vậy.
Khi cô cầm đống giấy vụn, bắt anh dán lại, thật ra có mang theo ác ý. Trong lòng cô giễu cợt anh ngu ngốc, rõ là đần mới dùng cách xử lý như thế.
Nghê Giản nhớ tới vẻ hùng hổ của mình, có chút chán ghét. Cô từng coi thường anh. Nếu là hiện tại, cô tình nguyện không cần đến bản phê duyệt, cũng sẽ không làm khó anh.
Lục Phồn bò từ gầm xe ra, thấy Nghê Giản đang ngẩn người. Cô ngồi trên ghế đẩu, hai chân chụm lại, người gây tong teo, bọc trong chiếc áo khoác màu trắng, mỏng manh đến đáng thương.
Lục Phồn cầm chiếc kìm đi tới. Nghê Giản ngẩng đầu. Lục Phồn nói: " Cảm thấy chán thì xem tivi cùng với Đâu Đâu đi".
Đâu Đâu là con trai của Háo Tử, chính là chú gấu con đã xé bản thảo của Nghê Giản nát như tuyết lần trước. Nghê Giản lắc đầu: " Tivi chả có gì hay, anh cứ làm việc đi, em ngắm anh được rồi".
"..."
Lục Phồn mấp máy môi, có phần lúng túng. Ở đây không chỉ có hai người bọn họ, bên cạnh còn có cả những người khác. Đặng Lưu đang sửa xe, Tiểu La thì đang rửa xe cạnh nhà kho. Lời Nghê Giản bọn họ đều nghe rõ.
Đặng Lưu bực bội khó chịu liếc qua, nhếch miệng cười.
Tiểu La lại khác, cậu ta lườm Nghê Giản, trong lòng oán thầm: Thần kinh của cô gái này không biết để làm gì? Kiểu ăn nói giường chiếu như thế sao có thể phát ra? Cô ấy cũng thật lợi hại, nữ cũng thích, nam cũng thích, đúng là... Loạn quá rồi. Đáng giận nhất là, bộ dạng của anh Lục nhìn rõ ràng rất hưởng thụ, xem ra bệnh không hề nhẹ.
Lúc ăn trưa, Tiểu La thừa dịp Nghê Giản vào bếp giúp Hứa Vân, lén lút túm lấy Lục Phồn hỏi: " Anh Lục, chuyện của anh với cô ấy là như thế nào vậy? Anh Háo Tử bảo, hai người... Là thật à?".
Lục Phồn không lảng tránh, hờ hững ừ một tiếng.
Tiểu La vò đầu bứt tai, lứng búng hồi lâu, mới thốt ra một câu: " Em, em cảm thấy cô ấy không thích hợp".
Lục Phồn đưa mắt nhìn sang, hỏi: " Không hợp ở điểm nào?".
" Điểm nào cũng không hợp".
Tiểu La sốt ruột, hạ giọng: " Xem ra cô ấy không giống chúng ta. Hai người yêu nhau em cảm thấy kỳ dị. Cô ấy rất quái đản, lần trước đi leo núi, cô ấy từng nói cô ấy thích tìm thú vui. Em thấy cô ấy như đang lừa gạt anh... Lừa gạt để chơi đùa cùng cô ấy vậy".
Tiểu La chỉ vào ngực: " Cô ấy không tim không phổi, hơn nữa... Hơn nữa, không phải cô ấy vẫn thích phụ nữ sao? Sao anh lại chấp nhận chứ?".
Nói xong câu cuối cùng, Tiểu La tổng kết: " Em thấy, cô ấy chỉ trêu chọc anh thôi".
Cô ấy chỉ trêu chọc anh thôi.
Câu này không chỉ có một mình Tiểu La nói.
Tôn Linh Thục cũng nói Nghê Giản chẳng qua chỉ là trêu đùa anh thôi.
Trình Hồng cũng nói, Nghê Giản ngu ngốc, không biết mình muốn gì, tìm đến anh chỉ vì hờn dỗi.
Háo Tử tuy mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng anh đoán được Háo Tử muốn nói gì.
Bọn họ đều nghĩ như vậy, đều nhìn Nghê Giản như vậy.
Nhưng Lục Phồn biết, không phải như thế. Ngay từ đầu, cho đến bây giờ đều không phải như thế.
Lục Phồn chỉ nói một câu: " Cô ấy không phải như vậy", mà không giải thích gì thêm.
Nghê Giản không để tâm đến sự hiểu lầm này, anh cũng không thèm để ý.
Lúc tan làm, Lục Phồn chở Nghê Giản đi dạo siêu thị. Nghê Giản bảo thím Dư không cần phải đến vì đã có Lục Phồn, chuyện cơm nước sẽ do Lục Phồn đảm nhiệm nên bọn họ đi mua nguyên liệu về nấu ăn.
Từ siêu thị đi ra, Lục Phồn cầm túi đồ đặt vào trong giỏ xe trước, hỏi Nghê Giản: " Có muốn mua gì nữa không?".
Nghê Giản nhìn chiếc túi, hỏi lại: " Vẫn còn thiếu gì à?".
“ Đồ ăn đủ rồi”. Lục Phồn nhìn cô, nói: “ Em muốn mua gì nữa không?”.
“ Mua gì cơ?”. Nghê Giản không hiểu.
Lục Phồn trả lời: “ Tùy em, muốn mua gì cũng được”.
Nghê Giản: “ À, em không muốn mua gì cả”.
“…”.
Lục Phồn im lặng, dừng một chút, nói thẳng: “ Hai hôm trước anh được phát tiền thưởng, Valentine lần trước anh…”.
Anh còn chưa dứt lời, Nghê Giản đã hiểu: “ Muốn tặng quà Valentine cho em à?”.
Lục Phồn gật đầu.
Nghê Giản quá mức bất ngờ, ngẩn người, vươn tay vỗ anh một cái: “ Man show”.
Lục Phồn không hiểu.
Nghê Giản cười: “ Muốn bổ sung quà Valentine ấy à, nói thật, loanh quanh một vòng thế này thì mệt quá”.
Lục Phồn: “ …”.
Nghê Giản không để ý đến anh, nghiêng đầu suy nghĩ.
Mấy giây sau, cô nói: “ Xem phim, được không?”.
Lục Phồn ngạc nhiên.
Nghê Giản buông tay: “ Hay là anh chọn đi? Em chưa từng trải qua nên không có kinh nghiệm”.
Lục Phồn: “ Anh cũng chưa”.
Không có gì hay để chọn.
Hai người lại một quán cơm gần đấy ăn bữa tối đơn giản rồi đến rạp chiếu phim.
Lục Phồn đi mua vé, Nghê Giản đi xem có những bộ phim gì.
Cô mất thính giác nhiều năm nên rất ít khi đến rạp, từng ấy năm cô mới chỉ đi xem một hai lần.
Nhìn một lúc, toàn là phim chưa xem.
Lục Phồn hỏi: “ Em muốn xem gì?”.
Nghê Giản nhìn một hồi, phần lớn đều là những tên phim nghệ thuật nhẹ nhàng, hình ảnh trẻ trung lãng mạn, chỉ có duy nhất một bộ phim trinh thám kinh dị.
Nghê Giản chỉ chỉ: “ Phim này đi, tên không tệ”.
Lục Phồn ngó một cái:
Anh ngẩn người, đang định hỏi cô có chắc chắn không thì nhớ ra cô là họa sĩ vẽ manga liền kịp phản ứng. Cô khác với các cô gái bình thường khác. Tên phim rất hợp với khẩu vị của cô.
“ Được, xem cái này đi”.
Lục Phồn nắm tay cô vào cổng, đi qua khu bán đồ ăn vặt, anh bảo: “ Mua ít đồ uống và đồ ăn đi”.
Nghê Giản đáp: “ Em không muốn uống, mua bỏng ngô được rồi”.
Lục Phồn đi tới mua hai bịch bỏng ngô to.
Đi vào phòng số hai, tìm được vị trí, hai người ngồi xuống. Bộ phim không đợi đủ người liền bắt đầu chiếu.
Lục Phồn cầm bịch bọc ngô, Nghê Giản thò tay lấy một hạt, ăn xong lại lấy hạt nữa. Cô xem phim mất công hơn so với người khác, phải nhìn phụ đề mời có thể hiểu toàn bộ nội dung cốt truyện. Lúc cô cúi đầu lấy bỏng ngô, để vuột mất vài câu đối thoại.
Lục Phồn để ý, cầm bỏng ngô đút vào miệng cô.
Mới đầu Nghê Giản không quen, ăn mấy hạt một, sau quen rồi, an tâm hưởng thụ sự phục vụ của Lục Phồn, ăn cho đến khi chán thì thôi.
Phim kinh dị trong nước phần lớn dựa vào mánh lới, cũng như thế, quy tụ những tên tuổi lớn, đạo diễn có tiếng, nhưng nội dung rỗng tuếch, đầy sơ hở, Nghê Giản xem một nửa liền đoán được kết cục nên không chút hứng thú.
Cô quay đầu nhìn, ngược lại, Lục Phồn đang xem rất chăm chú. Trong ánh sáng lờ mờ, gò má anh nhô ra, rất anh tuấn. Thiệt tình Nghê Giản cảm thấy bộ phim này không đẹp mắt bằng Lục Phồn.
Lục Phồn đang xem, cảm nhận được cái nhìn của Nghê Giản, quay đầu hỏi cô: “ Không hay à?”.
Nghê Giản cố gắng phán đoán lời anh, gật đầu.
Lục Phồn định nói tiếp.
Nghê Giản tiếp lời: “ Anh xem phim, em xem anh”.
“…”
Lục Phồn không phản đối, anh cảm thấy bộ phim này xem cũng được, rất thu hút. Nhưng phẩm vị của Nghê Giản chắc chắn cao hơn anh, anh biết rõ điều đó.
Suy nghĩ một lúc, anh thì thầm: “ Hay là… chúng ta đổi xem cái khác đi”.
“ Không cần”. Nghê Giản nói: “ Anh xem hết phim này đi”.
Lục Phồn không muốn xem phim một mình, gạt cô sang một bên. Anh nắm tay cô, để đầu cô tựa lên vai anh. Anh hơi nghiêng đầu, hôn môi cô dưới ánh đèn lờ mờ. Nghê Giản nhanh chóng mở cửa đón chào.
Phía sau, xem ra quần chúng không nói nên lời. Xem phim kinh dị mà thành ra như vậy… Quả là hiếm thấy.
Bộ phim kết thúc, đã là 8h30’ Lục Phồn dắt Nghê Giản ra khỏi rạp. Anh gửi xe máy cách đó không xa.
“ Chờ anh ở đây”. Lục Phồn bảo.
“ Vâng”.
Nghê Giản đứng ở cửa nhìn anh. Nửa phút sau, đột nhiên có hai bóng người lọt vào tầm mắt. Nghê Giản hơi ngẩn ra, đi về phía trước hai bước. Cách đó không xa, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đi về phía bãi xe. Nghê Giản cảm thấy dáng dấp cô gái trông rất quen. Cô nhìn kỹ, phát hiện hình như đó là Nghê San.
Lúc này, Lục Phồn đã dắt xe tới.
Nghê Giản chỉ vào hai bóng người kia: “ Anh xem, kia có phải là Nghê San không?”.