Phồn Hoa Rực Rỡ

Hóa ra là đường phố cuối thu lại lạnh như vậy, quần áo của Phồn Hoa mỏng
manh, không thể làm gì khác hơn là khoanh tay sưởi ấm. Xoải bước đi đến
bên đường, cô vẫn chìm trong tâm trạng hoảng hốt, vô thức thả chậm bước
chân. Bản thân đang chờ mong điều gì, tất nhiên là cô biết rất rõ, nhưng cho dù quay đầu bao nhiêu lần, phía sau cũng chỉ có lác đác vài người
qua đường, rốt cuộc thì anh vẫn không đuổi theo.

Hai bên là đèn
đường ảm đảm, lớp sương mù nhàn nhạt quẩn quanh từng khoảng trống trên
đường, Phồn Hoa ngẩng đầu nhìn lên, không ngừng chớp mắt, hốc mắt vốn có chút ẩm ướt cũng từ từ khô lại. Trong màn sương lành lạnh lúc nửa đêm,
cô nổ lực muốn tìm kiếm một con đường thích hợp cho mình, nhưng chẳng
thể làm được.

Di động trong túi rung liên tục, cô cúi đầu, hai
tay vòng lên đặt trên bờ môi, thở ra, đến khi bàn tay trở nên ấm áp, mới mím môi nhận điện thoại.

"Phồn Hoa, ngủ rồi sao?"

Trong
điện thoại truyền đến giọng nói dễ nghe của Giang Nam, khóe miệng Phồn
Hoa cong lên một cách yếu ớt, biết rõ người khác nhìn không thấy, vẫn
cảm thấy cần phải lễ phép nở một nụ cười, "Vẫn chưa, ừm.... Còn chưa về
nhà, có chuyện gì sao?"

“Giỏi thật đấy, chăm chỉ tăng ca suốt đêm sao?"

"Hả?" Thật sự là cô thường tăng ca, nhưng suốt đêm thì có lẽ là lần đầu tiên.

"Em học thiết kế đúng không, áp phích tuyên truyền trong hội triển lãm của
chúng ta có chút vấn đề, tạm thời vẫn chưa tìm được người sửa, em có thể thử xem?"

"Ừ, được, để em thử xem thế nào."

Phồn Hoa đồng ý rất sảng khoái, cúp điện thoại, cô mỉm cười.

Cô nghĩ, như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không thơ thẩn nữa, có nhiều việc để làm, sẽ không rảnh để đau lòng.

Từ trong miệng Diêu Lam, anh chỉ nghe được chút tin tức ít ỏi từ về cô.

Ví dụ như gần đây cô đang bận chuẩn bị cho buổi triễn lãm, đến cả Diêu Lam cũng không gặp được cô; lại ví dụ như nhiều lần Diêu Lam gọi điện thoại tìm cô, đều có một người đàn ông tên Giang Nam bắt máy, còn nghiễm
nhiên ra vẻ như có thể thay cô làm chủ, dáng điệu thay cô quyết định tất cả mọi việc; còn nghe nói cô từng hỏi Diêu Lam về chuyện của Quách Đan, nhưng cũng không nói gì thêm...

Theo Diêu Lam đoán, hơn phân nửa là cô đang yêu rồi.

Có lẽ trong mắt người khác, đây chỉ là những suy đoán vô căn cứ; nhưng
Kiều Cẩm biết Diêu Lam hiểu rất rõ Phồn Hoa, chính vì vậy, suy đoán này
lại càng có vẻ giống bằng chứng chính thức, ép đến mức anh thở không
nổi.

"Kiều Cẩm? Kiều Cẩm!" Từng tiếng gọi từ khẽ tới lớn vang
đến, mãi đến cuối cùng khi biến thành một tiếng gầm nhẹ thì mới thu hút

được sự chú ý của Kiều Cẩm.

"Hả?" Anh nâng mắt, bộ dáng xa cách.

Thấy thế, Quách Đan ngồi đối diện anh cũng chỉ uống một ngụm trà, làm bộ như không có việc gì, không thay đổi phương pháp tiếp tục ra vẻ dịu dàng
chăm sóc, "Làm sao vậy? Có phải lại đau bụng không?"

"Không có
việc gì." Câu trả lời hờ hững thoát ra khỏi môi Kiều Cẩm, đối với sự
chăm sóc ân cần dạo gần đây của cô, anh không hề thấy cảm động, ngược
lại còn có cảm giác thờ ơ trái ngược, khiến Kiều Cẩm dần dần hiểu rõ
lòng mình,"Tìm anh có việc gì?"

"Không có việc gì không thể hẹn anh ăn cơm sao?" Quách Đan nở một nụ cười ngọt ngào, hỏi lại.

"Quả thực là không cần thiết lắm."

Câu trả lời thốt ra từ miệng Kiều Cẩm, không chỉ khiến Quách Đan sửng sốt,
cũng còn khiến chính anh sửng sốt. Anh vốn tưởng rằng cả đời đều không
thể đoạn tuyệt dứt khoát được với cô, hóa ra cũng không hẳn vậy.

"Anh..." Cô hít một hơi thật dài, biết rõ mấy lời này có hơi nhạy cảm, tốt nhất
là đừng đề cập tới nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nhịn được,
"Chuyện tối hôm đó anh nói, là thật sao? Lần này, chúng ta không có cơ
hội để làm lại từ đầu nữa sao?"

"Lần này em sẽ không đi nữa..."

"Nhưng mà, hình như anh đã đi xa mất rồi." Anh bỗng nhiên lên tiếng, không nể mặt.

Mấy năm nay dung túng cô cũng đủ lắm rồi, Kiều Cẩm cho rằng hẳn là vì rất
yêu rất yêu nên mới có thể không so tính thiệt hơn. Bây giờ nghĩ lại,
chỉ là chưa tìm được người nào thay thế cô, nên mới dây dưa với cô đến
tận bây giờ. Nhưng mà gần đây, anh không thể không thừa nhận, có một cô
gái đã chiếm giữ cả trái tim anh, khiến anh gần như không còn thời gian
mà để ý đến Quách Đan.

Cũng không phải vì vết thương lòng kia đã
được chữa lành, nó vẫn còn, có lẽ thỉnh thoảng cũng sẽ tái phát, nhưng
chỉ cần có một ít mùi vị ngọt ngào, cũng đủ để hòa tan cảm giác đau đớn
ấy.

“Em không tin, không tin anh thật sự có thể quên em." Nói ra câu này, Quách Đan vô cùng tự tin.

Điều này khiến cho Kiều Cẩm cảm thấy buồn cười, không hiểu nổi cô lấy sự tự
tin ấy ở đâu ra, là vì những lần trước anh luôn dễ dàng tha thứ cho cô
hay sao? Anh co tay lại, ung dung đánh giá người phụ nữ tự tin mười phần ở phía đối diện, "Em thật sự hy vọng chúng ta có thể trở lại như
trước?"


"Ừ!"

"Vậy nếu như anh nói, dường như anh đã yêu
một cô gái, nhưng lại không chắc là mình có thể theo đuổi được cô ấy hay không. Nếu không thể theo đuổi được, anh sẽ ngoan ngoãn quay lại bên
cạnh em, em bằng lòng không?" Đôi mắt anh đầy ý cười, nói ra một câu từ
chối rất tàn nhẫn.

"Anh...." Đây coi như là trả thù sao? Hay là thử dò xét? Suy nghĩ một chút, Quách Đan thoải mái trở lại, "Bằng lòng."

"Đáng tiếc anh không phải em, anh không làm được chuyện như vậy. Nếu anh
không thể theo đuổi được cô ấy, thay vì phí thời gian để ở cùng em, chi
bằng dùng nó để chờ đến khi cô ấy cảm động."

Quách Đan bắt đầu
nhận ra cái gì đó không đúng, anh không chỉ nói suông, mà là thật sự có
một phụ nữ như vậy tồn tại. Là người lần trước nhìn thấy ở nhà anh sao?
Cô còn loáng thoáng nhớ được đó là một cô gái rất thanh tú, nhưng lại
không khiến cho người khác có ấn tượng cho lắm, dựa theo mắt nhìn của
Kiều Cẩm, hẳn sẽ không thích loại người như thế, vậy còn có thể là ai?
Chẳng qua cô chỉ mới rời khỏi mấy tháng, cô không tin nhiều năm dây dưa
như thế sẽ thua trong chớp mắt thế này.

Cô nghĩ đến xuất thần,
Kiều Cẩm cũng không lên tiếng quấy rầy, cho đến khi bừng tỉnh lại, Quách Đan mới phát hiện ánh mắt của anh không còn săn sóc, quan tâm mình như
trước, mà đang nhìn về phía góc nhà hàng, vô cùng chăm chú.

Cô nghi ngờ cau mày, nhìn theo tầm mắt của anh...

Quả nhiên! Ngồi bên kia đúng là cô gái lần trước gặp ở nhà anh.

"Anh định làm gì?" Âm thanh chói tai của ghế dựa ma sát trên sàn truyền đến, Quách Đan mới giật mình nhìn thấy Kiều Cẩm đã đứng lên, không để ý đến
sự ngăn cản của cô, sắc mặt căng thẳng đi đến góc nhà hàng.

Buông tay như thế? Cô không cam lòng.

Cắn răng, thay đổi vẻ mặt thích hợp, Quách Đan cũng đuổi theo.

“Sớm muộn gì em cũng bị gió tây bắc thổi đi mất thôi, em phải ăn nhiều một
chút, ngộ nhỡ trợ thủ đắc lực của anh bị gió thổi mất, anh phải tìm ai
kêu oan đây.” Giang Nam hoàn toàn không xem trọng lời nói của cô, động
tác trên tay cũng không ngừng lại, liên tục gắp thức ăn cho cô. Thấy cô
trẻ con bĩu môi, đành phải ngừng lại một chút, đổi sang vừa dụ dỗ vừa
lừa gạt: “Làm việc cực khổ nhiều ngày như thế, không được ăn đồ ngon,
hôm nay đã là ngày triển lãm cuối cùng rồi, anh muốn mời em một bữa thật ngon không được sao? Có phải là một chút mặt mũi em cũng không chịu cho anh hay không? Huống chi mình anh ăn cũng sẽ không thấy ngon, tranh
giành đồ ăn mới có mùi vị, chẳng lẽ em muốn nhìn anh đói chết hay sao?”


"Xì, thì ra anh cũng có thể mở miệng nói ra những lời này, khó trách chị dâu bị anh dỗ đến ngoan ngoãn như vậy." Phồn Hoa nhịn không được cười ra
tiếng.

Gần đây bởi vì hội triển lãm, gần như ngày ngày đều ở cùng với Giang Nam, cứ chạy hết hội triển lãm rồi đến công ty, ngay cả nhà
cũng không về. Buổi tối mỗi ngày bạn gái của Giang Nam đều đưa thức ăn
khuya tới cho bọn họ, điều này khiến cho Phồn Hoa có cảm giác thân thiết với cô ấy, cho nên mới gặp mặt hai lần, cô đã gọi là chị dâu.

Vì thế, Giang Nam thường xuyên giả bộ ăn dấm chua của bạn gái anh.

Giống như bây giờ, anh bày ra vẻ oán giận với cô, "Chị dâu, chị dâu, gọi
thuận miệng ghê. Sao chưa từng nghe em gọi anh là “anh trai” như thế?
Không có người anh trai là anh đây, thì lấy đâu ra một chị dâu tốt đến
vậy? Hứ."

"Được rồi, được rồi. Anh trai...." Người ta hay nói
cung kính không bằng tuân mệnh, tránh cho anh tiếp tục càu nhàu, oán
trách, Phồn Hoa thật biết điều thuận miệng gọi, âm kéo thật dài, lộ ra
vẻ làm nũng.

Giang Nam hài lòng gật đầu, nhưng rất nhanh, anh đã phát hiện, anh trai cũng không dễ làm.

"Anh trai, ăn không vô có không có cần em tới phục vụ cho anh không?" Vừa
nói, Phồn Hoa vừa chuyển những món ăn chồng chất trong chén cô đi, hoàn
toàn không nghe theo lời anh, "Cái này cho anh, cái này cũng cho anh, cả cái này nữa, em ghét nhất là ăn hành.... thêm cái này nữa, em cũng
không thích ăn thịt..."

"Này! Đủ rồi!"

"Uhm.... Đậu hũ cũng không thích ăn...."

"Đủ rồi!"

"Như vậy cũng tạm ổn rồi...." Vừa nói được một nửa, Phồn Hoa đã cúi đầu nhận ra có cái gì đó không đúng. Giọng nói này.... không giống với tiếng
kháng nghị của Giang Nam, mà mang theo sự tức giận, rất giống với giọng
của Kiều Cẩm. Là nghe lầm sao? Cô buồn cười lắc đầu một cái, cố gắng để
cho mình không lộ ra vẻ khó chịu.

"Thì ra là cô thích dùng chiêu bài em gái để dụ dỗ đàn ông như thế, quả thật tôi đã xem nhẹ cô rồi!"

Không phải ảo giác. Đây là giọng nói Phồn Hoa không thể nào quen thuộc hơn
được, một lần nữa truyền tới từ đỉnh đầu cô. Thất thần một lát, cô ngẩng đầu, thực sự giống như suy đoán của cô, đập vào mắt cô không chỉ có một mình Kiều Cẩm, còn có cả Đan Đan.

Theo như lời Lam Lam nói, đó
là người bạn gái đầu tiên của anh..... Là một tình yêu rất khó quên, vô
cùng nuông chiều, yêu đến mức không rõ nguyên do? Quả thật cũng có chút
giống với lời miêu tả của Lam Lam.

"Thật trùng hợp!" Cô tìm lại
thần trí, giả vờ như không bị kích thích bởi cặp đôi trai xinh gái đẹp
trước mặt, bình thản ném ra ba chữ.

"Lại dùng quan hệ anh em để
đổi lấy một người bạn trai, thủ đoạn này có chút trùng hợp nhỉ?" Anh
tiếp tục châm chọc khiêu khích, biết rõ nếu mình làm thế thì sẽ thua
thiệt trước mặt tình địch, nhưng vẫn không chịu lùi bước. Thấy bọn họ
vừa trêu đùa vừa gắp thức ăn cho nhau, nghe cô dùng giọng nói nũng nịu
chưa bao giờ nói với anh để gọi người khác, trong lòng Kiều Cẩm không

thể kìm nén được vị chua, lại càng không có tâm tư để dùng đến những thủ đoạn hay dùng để đối phó với phụ nữ.

" Không, Không phải.... Tôi và anh ấy là...." Vẻ hờ hững vất vả lắm mới ngụy trang được, cuối cùng
vẫn sụp đổ. Cô vội vàng mở miệng, muốn giải thích rõ ràng cảnh hiểu lầm
vừa rồi, nhưng đầu lưỡi lại như có gì đó giữ lại.

Cuối cùng khi đã thở đều được một chút, Phồn Hoa bỗng nhiên ngậm miệng, máu trên mặt như bị rút mất.

Dáng vẻ này lọt vào mắt Kiều Cẩm, anh khó hiểu nhíu mày, nhìn theo tầm mắt
của cô. Là Quách Đan, cái Phồn Hoa nhìn chăm chú chính xác là điện thoại đang nắm trong tay Quách Đan. Có gì không đúng? Kiều Cẩm vừa định thu
mắt lại, một tia sáng đã lọt vào mắt anh.

Dây treo điện thoại Tiffany?

Là thứ Phồn Hoa đã từng cho anh, nhưng.... sao tự nhiên lại xuất hiện trong tay Quách Đan?

Hay do trùng hợp?

"Dây treo di động của cô thật đẹp, tôi cũng có một cái, là quà sinh nhật ba
tặng tôi lúc 20 tuổi. Ông ấy còn nói đó là vật ông ấy đặt thiết kế
riêng, có một không hai trên thế giới. Đáng tiếc cái đó tôi lại làm mất
rồi, thôi, cứ coi như cái cũ không đi, cái mới làm sao đến được." Câu
nói bất chợt thoát ra khỏi môi Phồn Hoa, bác bỏ suy đoán của Kiều Cầm.

Cô nói rất bình tĩnh, thậm chí còn gượng cười, anh có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói đó.

Lúc mới quen Phồn Hoa, Kiều Cẩm đã biết cô rất tự ti, dường như sự tự ti
này, khiến cô càng để ý đến lòng tự trọng của mình hơn. Hiện giờ cái dây treo điện thoại có một không hai kia lại xuất hiện ở chỗ Quách Đan, cô
sẽ cho rằng là anh tùy tiện cho đi. Tùy tiện đem đồ của cô tặng cho
người phụ nữ khác, đối với cô mà nói là một loại tổn thương rất lớn.

Cho nên cô mới có thái độ khác thường, dạng như chỉ cây dâu mà mắng cây
hòe, từng chữ từng chữ đều như kim châm, mặc cho anh cẩn thận suy xét,
nếm lấy quả đắng còn lại.

"Bạn của em?" Nhìn ra được sự khác
thường của cô, Giang Nam mỉm cười mở miệng xoa dịu bầu không khí. Thấy
Phồn Hoa cười khổ gật đầu, anh cũng hiểu được đôi chút, so với bốn
người, chẳng bằng có hai người đi trước, “Hai người cũng đến ăn cơm sao? Không quấy rầy nữa, chúng ta cũng nên đi thôi, lát nữa còn việc đó."

"Tôi có chuyện muốn nói với em!" Kiều Cẩm phản xạ giữ chặt Phồn Hoa, anh sợ, sợ hiểu lầm này không thể giải quyết, càng để lâu sẽ càng khiến cho
hiểu lầm càng sâu, đến khi tất cả đều vụt mất.

"Lần sau có cơ hội thì nói sau." Lần đầu tiên, Phồn Hoa cự tuyệt Kiều Cẩm, không còn dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng như trước nữa.

Nếu chỉ là lời từ chối bình thường, có lẽ Kiều Cẩm sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng mà nếu đến từ một cô gái từ trước đến nay luôn vâng vâng dạ dạ
học cách cự tuyệt, còn không có kiêng dè kéo người đàn ông khác rời đi,
cảm giác này thực sự giống như uống phải một bình dấm chua trộn tiêu
cay. Cho dù cô không nói rõ mình có quan hệ yêu đương với Giang Nam, thì hình ảnh hai người nắm tay cùng nhau rời khỏi cũng vô cùng chói mắt,
lại cộng thêm tên Giang Nam kia cứ luôn miệng "chúng ta", giống hệt thái độ của một người thân trong nhà.

Cuối cùng là sao chứ, chỉ mới một thời gian ngắn thôi, vì sao tất cả mọi việc đều đã nằm ngoài tầm tay rồi?

Cô như thế là do không đợi được sao? Ngay cả việc cho anh thời gian để
giải quyết xong chuyện bạn gái cũ, sau đó toàn tâm toàn ý yêu cô cũng
không được sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận