Phồn Hoa Rực Rỡ

Không khí của bữa "Hồng Môn yến" này, Phồn Hoa rất khó tìm được một từ chuẩn xác để hình dung.

Không khí cũng không tính là quá tệ, thậm chí còn có thể nói là vui vẻ hòa
thuận, thái độ của mẹ cô đối với Kiều Cẩm cũng rất khách khí. Bày một
bàn ăn ngon, lúc ăn cơm cũng chỉ hỏi vài câu về hoàn cảnh gia đình anh.
Phồn Hoa gần như hoài nghi có phải mẹ cô đã bị trúng tà rồi không, chứ
không sao lại khác biệt lớn như vậy.

Nhưng mà sau đó, cô mới phát hiện, là do cô vui mừng quá sớm.

Người ta hay nói gừng càng già càng cày, có một số việc không thể chỉ nhìn ở
mặt ngoài. Ngẫm lại thật kỹ, Phồn Hoa cũng chỉ nhớ được sau khi ăn cơm
xong, mình có rời khỏi một lát, đi vào nhà bếp rửa chén. Nhưng dường như trong "một lát" này đã xảy ra rất nhiều việc, cô không biết mẹ cô đã
dùng cách nào, tóm lại là sau đó, Kiều Cẩm mất tích...

Tất cả
những tin nhắn gửi đi đều chìm vào đáy biển, không hề được đáp lại; gọi
điện thoại cho anh, cũng không có ai trả lời; thử đến nhà tìm anh, cánh
cửa sổ quen thuộc kia cũng không sáng lên thêm một lần nào nữa. Phồn Hoa từng ép hỏi mẹ cô, còn lớn tiếng cãi nhau một trận, nhưng kết quả vẫn
không được gì. Mẹ cô đã quyết tâm sẽ không nhắc đến chuyện này nữa,
nhưng những lời khen ngợi đối với Kiều Cẩm quả thực đã khiến cô không
hiểu ra sao.

Cuộc sống giằng co diễn ra trong hơn nữa tháng, mỗi
ngày Phồn Hoa đều như cái xác không hồn, để mặc bản thân chìm vào công
việc, cho rằng có thể mượn thứ này để quên đi cảm giác đau lòng.

Nhưng mà, hiệu quả cũng không mấy khả quan.

Giống như hiện tại, cả công ty chỉ còn lại một mình cô, luôn làm việc đến
mười một giờ tối, đến khi không tìm được gì để làm nữa, cô mới chịu rời
khỏi. Đứng dưới cổng công ty, đón làn gió lạnh thổi tới khiến Phồn Hoa
vô thức kéo chặt áo khoác lại, ngơ ngác nhìn cảnh đêm xung quanh, cô
không biết bước tiếp theo mình phải đi thế nào.

Từng nhóm người
đi ngang qua trước mặt cô, dường như bọn họ đều tươi cười rất vui vẻ, có không ít cô gái đội những cái mũ đáng yêu, dựa vào người bạn trai. Cô
nghiêng đầu, mới nhớ ra ngày mai là Tết nguyên đán, khó trách lại có
nhiều người như vậy, có lẽ là đang chờ đón khoảnh khắc giao thừa.

Nắm tay Kiều Cẩm, cùng nhau đếm ngược đón giao thừa, sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Phồn Hoa không nhịn được nghĩ miên man, nhưng lại không dám đắm mình quá sâu.


Di động trong túi sách bỗng vang lên, cô không nhìn màn hình đã bắt máy, nghĩ rằng có lẽ là Diêu Lam gọi đến để chúc mừng.

"Ngày nào cũng về nhà trễ như vậy sao?"

"......" Là giọng của Kiều Cẩm, câu mở đầu quả thật là không đầu không đuôi.
Nhưng Phồn Hoa hoàn toàn không có tâm tư để nghe xem anh đang nói gì, vì khi giọng nói quen thuộc này vừa vang lên bên tai, cổ họng của cô đã
như nghẹn lại, trước mắt trở nên mơ hồ, trong lòng như có một tảng đá
nặng đang đè xuống, đau đến tột cùng.

"Nhớ anh không?" Giọng nói của anh lại tiếp tục vang lên.

Cho dù là không thể xuyên qua di động, Phồn Hoa vẫn thấy vô cùng ấm áp. Cô
vội vàng ngẩng đầu, nhưng ngay lập tức đã ý thức được rằng mình không
thể thấy anh, lại vội há mồm: "Nhớ...."

"Anh cũng rất nhớ em."

"Anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh." Cô hít hít cái mũi bị đông lạnh đến đỏ
bừng, ngược lại càng khiến cho giọng nói trở nên nghẹn ngào.

"Anh mới phát hiện, thì ra ở gần công ty em có một con đường, tên là đường Cẩm Tú."

Câu trả lời hỏi một đằng, trả lời một nẻo của anh khến Phồn Hoa ý thức được, Kiều Cẩm đang ở gần bên cô.

"Cũng mới phát hiện, thì ra ở cách đường Cẩm Tú không xa còn có đường Anh
Đào, đường Ngọc Lan, đường Mẫu Đơn.... có cảm thấy phồn hoa rực rỡ
không?"

Phồn hoa rực rỡ, cô hoảng hốt nhấm nuốt bốn chữ này, bất giác khẽ cười một tiếng.

"Em nói xem, Nhan Phồn Hoa và Kiều Cẩm, phải chăng nhất định cũng sẽ phồn hoa rực rỡ, không thể tách rời?"

Khi câu nói này vang lên bên tai cô, chiếc di động trên tay cô cũng trượt
xuống, bởi vì có hai cánh tay mà cô rất quen thuộc đột nhiên giơ ra, kéo cô vào lòng. Một cái ôm khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp, là cái ôm
thuộc về Kiều Cẩm. Cô cứng người một lát, rồi mím môi nhắm mắt lại, để
mặt nước mắt chảy xuống. Sau tiếng nức nở, cô nhanh chóng xoay người,
giơ tay ôm chặt eo anh, cọ má lên lớp áo khoác lông cừu của anh.

"Em, em cho rằng..... Cho rằng anh cứ định biến mất như thế....."

"Anh muốn thử một lần." Giọng nói của Kiều Cẩm vang lên.

Yêu cô rất khó, quả thật là khó đến mức thiếu chút nữa thì không thể quay lại, nhưng kết quả lại là, không yêu cô còn khó hơn.


Anh nghĩ, thay vì lưu luyến, tiếc nuối, không bằng đánh cược một lần, thử
làm theo lời của mẹ Nhan, cho cô nửa đời sau bình yên, hạnh phúc.

*****

Sải bước đến nhà Kiều Cẩm một lần nữa, Phồn Hoa lại có cảm giác vô cùng xa lạ.

Mấy lần trước đến thăm, nhà của anh luôn luôn sạch sẽ, không vươn một hạt
bụi, không có một chút hương vị nên có của "nhà". Bây giờ, lại càng
không có, vô số những thùng các tông được đặt chất đống trong phòng
khách, mấy thứ vụn vặt, linh tinh gì đó đều đã biến mất, chỉ còn lại
những vật dụng to lớn.

Nhìn cảnh tượng này, Phồn Hoa chỉ có thể nghĩ đến một khả năng: "Anh định chuyển nhà?!"

"Ừ." Anh không phủ nhận, kéo tay cô đi qua đám thùng giấy hỗn loạn, bước vào phòng mình.

"Dọn đi đâu?"

"Rời khỏi nơi này, rời khỏi thành phố này."

"... ..." Một câu nói như đất bằng dậy sóng, khiến cả đầu Phồn Hoa trống rỗng, nói không nên lời.

"Anh đã đồng ý với mẹ em là sẽ mang lại hạnh phúc cho em." Anh dừng một lát, suy nghĩ có nên giải thích rõ ràng một chút hay không. Nếu nói ra tất
cả, có lẽ sẽ trở thành một sự trói buộc đối với cô, nhưng sự ích kỷ lại
nổi lên, quả thật anh rất muốn nhận được một lời hứa hẹn từ cô.

"Vậy sao còn muốn đi?" Cái gì là hạnh phúc? Phồn Hoa chưa bao giờ nghĩ tới
những vấn đề quá phức tạp như thế này. Cho dù là tốn nhiều tâm tư để suy nghĩ, thì câu trả lời lúc này của cô cũng luôn là có thể ở bên anh,
luôn luôn ở bên nhau.

"Đến đây." Anh ngồi xuống mép giường, thích thú tựa người vào lưng giường, ra vẻ thoái mái mà vẫy tay với cô. Đợi
đến khi Phồn Hoa nghe lời bước tới, anh liền giơ tay kéo cô vào ngực,
đặt cằm lên đầu cô, chỉ có tư thế này, cô mới không nhìn thấy được vẻ
mặt của anh, "Em cảm thấy dựa vào năng lực hiện tại của anh, có thể cho
em cái gì?"

"Em không cần gì cả, anh đừng nghe mẹ em nói bậy, căn bản là em không cần những thứ vật chất đó......"

"Nhưng anh để ý, anh không muốn em phải theo anh chịu khổ." Anh nhắm mắt lại,
thì thào: "Còn nữa, mẹ em rất tốt, bà lý trí hơn chúng ta rất nhiều,
cũng giúp anh dần dần hiểu được làm thế nào mới có thể chân chính yêu

một cô gái."

Đêm đó, những lời mẹ Nhan đã nói với anh, quả thật
rất có tác dụng. Kiều Cẩm đã từng cho rằng, sau khi trải qua chuyện của
Quách Đan, nếu sau này lại nghe được cái lý luận lựa chọn giữa "tình yêu và bánh mì", anh sẽ lạnh mặt khinh thường, cho dù có yêu thì cũng sẽ
dứt khoát buông tay.

Nhưng kết quả, anh vẫn không thể buông Phồn
Hoa ra được. Sau một thời gian dài vùng vẫy đấu tranh, anh mới phát hiện cho dù Phồn Hoa chưa bao giờ yêu cầu cái gì, nhưng không có nghĩ là anh có thể tiếp tục thoái mái đón nhận hành vi hạ thấp bản thân của cô. Mẹ
Nhan nói bà không phản đối bọn họ quen nhau, cũng không hy vọng xa vời
rằng con rể tương lai sẽ giàu sang phú quý; hy vọng duy nhất của bà
chính là con gái không phải chịu khổ, cho dù Phồn Hoa không ngừng nói
rằng mình không cần, nhưng ai có thể đảm bảo, trong tương lai, hiện thực khắc nghiệt sẽ không phá nát tình yêu này chứ?

"Vậy..... có thể
nói cho em biết dự định của anh được không?" Phồn Hoa có thể được xem là ngậm thìa vàng mà lớn lên, từ nhỏ đã được cha mẹ bảo bọc, cưng chiều
trong lòng bàn tay. Thế nên, những biến cố liên tiếp xảy ra gần đây,
khiến cô gần như sụp đổ.Cô không biết thì ra hiện thực lại tàn nhẫn như
vậy, thì ra tình yêu không phải chỉ cần lưỡng tình tương duyệt là có thể đi đến kết cục. Cô cố ép bản thân mình bình tĩnh lại để bàn về tương
lai của bọn họ.

Cứ nhìn đến, nghĩ đến, là lại thấy trống rỗng,
dựa theo tình cảnh hiện tại, quả thật bọn họ không thể có tương lai. Một tình yêu, nếu chỉ ôm lấy cái suy nghĩ được ngày nào hay ngày đó, thật
sự có thể lâu dài được sao?

"Có thể chờ anh ba năm hay không? Sau ba năm, nếu anh không về, thì em cứ buông tay, anh không trách em." Đây cũng là lời nói của anh với mẹ Nhan, nói một cách nghiêm túc, bà là một người mẹ rất tốt. Bởi vì con gái thích, cho nên bà không muốn phá hoại, nhưng lại không muốn con gái phải chịu khổ, cho nên bà đặt ra thời hạn
ba năm, anh có thể tự do xông xáo mà không phải lo trước lo sau, thậm
chí bà còn đồng ý sử dụng tất cả những mối quan hệ làm ăn của mình để
giúp anh gây dựng nền móng.

"Ba năm...." Cô kinh ngạc, thì thào
tự nói, không dám tưởng tượng trong ba năm sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện,
càng không dám nghĩ đến nếu anh không trở về, vậy cô thật sự phải buông
tay hay sao? "Anh không sợ em thay lòng sao?"

"Sợ." Kiều Cẩm
thẳng thắn, không chút giấu diếm trả lời, chính vì sợ mất đi, nên anh
mới do dự lâu như vậy: "Không phải người xưa có nói đời người tựa như
một canh bạc hay sao, nếu thắng thì tốt, còn nếu thua... Có được một
đoạn hồi ức như vậy, cũng không tệ."

"Em chờ anh."Cô sửng sốt
giây lát, quay đầu lại, mỉm cười nhìn anh. Nếu thật là canh bạc, vậy có
phải cô cũng nên đánh cược một lần hay không?

"...." Kiều Cẩm
không hề ngạc nhiên khi thấy cô đồng ý, cái anh ngạc nhiên chính là vẻ
mặt tươi cười của cô. Giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nụ cười
sáng ngời này, khiến cho lòng anh dâng lên từng trận chua xót.

"Ừ, chờ anh làm ăn phát đạt rồi lại trở về cưới em." Nói xong, Phồn Hoa cong khóe miệng lên.


Nụ cười xán lạn đó khiến cho Kiều Cẩm cũng bất giác cười theo. Nụ cười và
ánh mắt hồn nhiên của cô, giống như chuyện sắp tới không phải là sự chia ly, mà như thể ba năm chỉ là một cái nháy mắt, không chút thay đổi đối
với cô. Hoảng hốt nhìn cô một lát, còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị một sự
kinh ngạc khác bao trùm.

Đôi môi của cô bỗng nhiên áp xuống, mang theo tình cảm mãnh liệt khiến Kiều Cẩm cứng người, thậm chí còn không
có màn dạo đầu, đầu lưỡi đã vén hai cánh môi của anh ra, quấn lấy lưỡi
anh. Hình như đây là lần đầu tiên Phồn Hoa chủ động hôn anh đúng không?
Dáng vẻ gần như cướp đoạt này, Kiều Cẩm không thể nào tưởng tượng đó là
hành động mà cô có thể làm ra.

Nụ hôn dần dần tiến sâu, Phồn Hoa
dứt khoát đứng dậy, dạng chân ngồi trên đùi anh, hai tay quấn quanh cổ
anh. Từ đầu đến cuối, Kiều Cẩm đều chìm trong tư thế bị động, thất thần. Mãi đến khi, cảm giác tê dại từ lỗ tai truyền đến, mắt anh mới nheo lại theo bản năng, giữ lấy tay cô, muốn ngăn cản hành động càng ngày càng
cuồng nhiệt của cô, "Em đang đùa với lửa đó."

"Em muốn anh yêu em....." Cô ngẩng đầu, mắt mở thật lớn, con ngươi dưới cặp kính sát tròng càng ngày càng mơ hồ.

Lời yêu cầu đầy mê hoặc từ giữa môi xinh đẹp của cô bay ra, khiến yết hầu của anh rung lên, như vừa bị ném vào chảo lửa.

Anh biết lúc này đây, việc cần phải làm nhất chính là đẩy cô ra, nhưng mà
hai tay lại như tê liệt, mềm yếu không còn chút sức. Chỉ có thể khó chịu nhìn cô cúi người, cánh tay không an phận dần thoát khỏi sự giam cầm
của anh, chui vào áo sơ mi của anh.

"Phồn Hoa...." Sự trêu chọc
này vẫn chưa được thành thạo cho lắm, thế mà lại không ngừng châm lên
ngọn lửa dục vọng trong anh. Nhưng lý trí vẫn còn sót lại vài phần, anh
mở miệng, yếu ớt gọi cô.

"Em yêu anh." Cô không dừng lại, động tác có chút hấp tấp kéo áo khoác của anh xuống, dấu son môi hơi lạnh in lên ngực anh.

"Anh biết." Kiều Cẩm từ từ nhắm mắt lại, quyết định buông tay, để mặc các giác quan chi phối hành vi của mình.

"Cho nên muốn giao bản thân mình cho anh....." Cô không thể tưởng tượng
được, qua đêm nay, giả như không thể gặp lại, năm sau có lẽ sẽ vì một
nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó mà cô phải vội vàng mặc áo cưới, giao phó
bản thân mình cho một người XXX nào đó. Ngoại trừ Kiều Cẩm, còn có ai
xứng đáng có được thứ cô quý trọng, giữ gìn nhiều năm như vậy chứ?

"Ừ...." Tiếng trả lời lại càng giống như tiếng rên rỉ, phát ra từ đáy lòng anh.

Kiều Cẩm chưa bao giờ cảm thấy mình hiểu cô như thế, hiểu sự quyết tâm quyết không chùn bước của cô, hiểu cái quyết định một ăn cả hai ngã về không
này của cô, cô đang tự cắt đứt đường lui của chính mình. Cho anh đêm đầu tiên, từ bây giờ, anh sẽ trở thành người đàn ông đầu tiên của cô, khắc
sâu vào đáy lòng cô. Vậy.... ba năm, sao có thể không chờ được chứ?

Anh không đẩy Phồn Hoa ra, ngược lại còn đảo ngược tình thế, đứng dậy đè cô xuống dưới. Giơ tay che mắt cô lại, đã đến lúc để anh hầu hạ cô rồi.
Chuyện đã đến nước này, cô nguyện ý cho, thì anh dám nhận. Kiều Cẩm
không sợ gánh lấy tránh nhiệm này, bởi vì, anh chưa bao giờ muốn phụ
lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận