Phồn Hoa Rực Rỡ

Sau hôm ấy, mỗi ngày Phồn Hoa đều tính toán cẩn thận, nhớ rõ đã được 35 ngày chưa gặp Kiều Cẩm rồi.

Cũng sắp đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, thân là tiếp viên hàng không, Lam Lam gấp
đến quên trời quên đất, nghe nói thời gian ở dưới mặt đất ít đến đáng
thương, nhìn chút thời gian mới gọi được cho Phồn Hoa vài lần, oán giận
lần đó cô lỡ hẹn, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề nhắc đến quan hệ
với Kiều Cẩm đã phát triển tới mức nào. Thế nhưng, dựa vào trực giác phụ nữ, Phồn Hoa mơ hồ có thể cảm nhận được mùi vị ngọt ngào từ trong giọng nói của cô ấy, đó là thứ mà chỉ những cô gái đang yêu mới có. Cô cũng
chịu đựng, không hỏi nhiều, sợ sẽ khiến mình ngột ngạt.

Ít nhất
hiện tại, cô có thể làm bộ xem chưa bao giờ có sự xuất hiện của người
tên Kiều Cẩm trong cuộc sống của mình, bức bản thân vùi đầu vào công
việc.

Có nhiều chuyện để làm thì sẽ không suy nghĩ miên man, hiện giờ Phồn Hoa cũng đã có thể thuận buồm xuôi gió xử lý đủ loại khách
hàng. Cô cầm điện thoại, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, vừa đưa tay nhận lấy
ly cà phê do một đồng nghiệp đưa tới, vừa liếc mắt nhìn Giang Nam đang
đi về phía văn phòng, giọng điệu khi nói chuyện với điện thoại vẫn giữ
nguyên nụ cười, "À à, được được. Tôi cũng là phụ nữ, hiểu rất rõ ảnh
cưới quan trọng đến mức nào đối với phụ nữ. Cô yên tâm đi, tôi sẽ kêu
bên hậu kỳ của chúng tôi chỉnh sửa lại thật tốt. Về chuyện hôn lễ, cô
còn yêu cầu gì mới thì có thể nói với tôi, từ bây giờ tôi sẽ phụ trách
tổ chức hôn lễ của cô."


"Đúng vậy đúng vậy, quả thật là khâu hậu
kỳ của chúng tôi làm chưa được tốt, lần sau cô cứ trực tiếp nói chuyện
với tôi là được rồi."

"Ừ ừ, cứ như vậy đi, chúc cô tân hôn vui vẻ."

Ứng phó một hồi, Phồn Hoa vất vả lắm mới trấn an được vị khách phiền toái này, cúp điện thoại, thở nhẹ ra.

Tầm mắt bắt gặp khuôn mặt đầy ý cười của Giang Nam đang đứng bên cạnh, nhịn không được oán giận càu nhàu: "Anh nói xem cô gái kia có bệnh hay không chứ! Vừa nói muốn trở nên xinh đẹp, vừa nói hình chúng ta chụp không
giống cô ấy, cho xin đi, nếu giống cô ấy thì còn xinh đẹp cái gì nữa
chứ. Phải như em đây này, em rất tự hiểu lấy mình, chừng nào đến phiên
em chụp ảnh cưới, sẽ nói rõ với nhiếp ảnh gia "Rất đơn giản, cứ trực
tiếp che mặt tôi lại là được!"."

"Xì, em nào có xấu đến vậy!"
Giang Nam buồn cười cong ngón tay lại gõ gõ lên trán cô. Chứng kiến sự
thay đổi từng ngày của cô, anh cảm thấy có chút vui mừng. Bây giờ hồi
tưởng lại ngày đầu tiên cô đến phỏng vấn, đến nói chuyện cũng lắp bắp
không rõ, vẫn còn cảm thấy buồn cười; lại so sánh với Phồn Hoa của hiện
tại, dường như cô đã hiểu cái gọi là bản năng sinh tồn rồi.

"Cũng đúng, nói không chừng sau này em còn gả cho một người đàn ông càng xấu
hơn, người cần che mặt phải là anh ta mới đúng." Cô tinh nghịch chun
mũi, che giấu sự chua xót nơi đáy lòng.

Cho đến tận bây giờ,
người cô muốn gả cũng chỉ có Kiều Cẩm. Anh sẽ xấu sao? Chỉ sợ là bọn
nhiếp ảnh gia đều hận không thể có được một người mẫu như thế.

"Mắt nhìn của em sẽ không tệ đến mức đó."

"Vậy sao, có người từng nói với em, có người chịu lấy em đã là không tệ rồi, đừng yêu cầu quá cao..." Nói đến một nửa, Phồn Hoa bỗng nhiên dừng lại, bất đắc dĩ chép miệng. Cô hận bản thân mình, lúc nào trong đầu cũng chỉ có anh. Lắc đầu, vung mớ suy nghĩ không nên có này đi, Phồn Hoa chủ
động chuyển đề tài: "Anh tìm em có việc gì?"

"À, vài ngày nữa có hội triển lãm, anh muốn dẫn em theo, có thể học hỏi thêm đôi chút."

"Thật sao?!" Cô trừng to mắt, thật không dám tin mình mới chỉ vào công ty có ba tháng, đã có thể có được cơ hội thế này.

"Đừng quá vui mừng, có rất nhiều việc phải làm, làm không tốt anh sẽ trừ tiền lương của em."

"Em nhất định sẽ cố gắng hết sức! Nhất định sẽ làm tốt!" Cô đưa ra lời thề
son sắt, vừa dứt lời, đã thấy cô gái ở quầy lễ tân bên ngoài chạy thẳng

về phía cô.

"Chào giám đốc." Sau khi lễ phép chào hỏi cấp trên
xong, cô ấy lập tức quay về phía Phồn Hoa, "Có khách hàng chỉ rõ muốn cô tới tiếp."

Tuy rằng không cần biết đáp án, nhưng anh vẫn dành
gần một tháng để tìm cớ, mãi đến khi nghe nói có người bạn sắp kết hôn,
Kiều Cẩm mới hợp lẽ kéo cậu ta đến đây.

Bình thường khi bước chân vào những nơi thế này, sẽ khiến cho người ta có cảm giác ấp ám, thậm
chí còn bị thôi thúc muốn kết hôn. Kiều Cẩm cũng không ngoại lệ, nhìn
hai người ở cách đó không xa đang trò chuyện với nhau, anh hơi hoảng
hốt. Anh đã từng mong muốn được kết hôn với Quách Đan, nhưng những năm
gần đây luôn hợp hợp chia chia, khiến cho ý nghĩ này vẫn luôn không thực hiện được, bọn họ đã từng gặp mặt phụ huynh hai bên, cũng từng bàn bạc
chuyện kết hôn, nhưng ngay khi tất cả sắp hoàn thành, cô đã đi theo
người khác rồi.

"Muốn kết hôn rồi hả?" Người bạn bên cạnh liếc
mắt một cái đã nhìn thấu được tâm tư của anh, hỏi với vẻ trêu tức. Thấy
anh im lặng không trả lời, lại nhịn không được mắng một câu: "Đàn ông
mà, kết hôn sớm một chút cũng là chuyện tốt, cuộc sống phải ổn định, mới có thể phát triển sự nghiệp được. Nhưng mà, đừng nói với mình là cậu
muốn cưới Quách Đan, nếu là cô ta, thì khỏi phát thiệp mời cho mình."

"Từ lúc nào thì cậu nói nhiều như vậy chứ?" Kiều Cẩm nhận ly nước do cô lễ
tân đưa tới, híp mắt nhìn cậu bạn nhà mình, trả lời lập lờ nước đôi,
nhưng mơ hồ có thể nhìn ra được ý không muốn nói chuyện.

"Được
thôi, mình im miệng." Cậu ta, giơ tay, đưa ngang miệng kéo rẹt một cái,
ra vẻ như muốn kéo cái khóa ngay miệng lại. Chỉ tiếc, cái gọi là im

miệng chỉ mới kéo dài được vài giây, khóe kéo lại mở ra: "Vậy cậu có thể cho mình biết, Nhan Phồn Hoa rốt cuộc là ai không?"

Không phải
do cậu ta đa nghi, mà do một người bắt đầu mắc chứng sợ hãi hôn nhân như Kiều Cẩm, khi nghe tin cậu ta muốn kết hôn, lại hưng phấn như thể mình
sắp được làm ba vậy. Cả đầu cậu ta đều hoang mang, mãi khi bước chân vào công ty Hôn Khánh này, nghe thấy Kiều Cẩm nói với nhân viên lễ tân một
câu "Đổi Nhan Phồn Hoa đến đi", gần như đã tìm được đáp án.

"Em
của mình." Kiều Cẩm nói rất tự nhiên, cho rằng làm thế sẽ khiến bản thân bình tĩnh lại, không quá mong chờ vào cuộc gặp sắp tới.

"Hả? Mình quen cậu lâu như thế, sao không nghe nói cậu có em gái?"

"Không có quan hệ huyết thống." Kiều Cẩm trịnh trọng nhấn mạnh, không muốn để
mình giống một đứa anh trai thích chơi trò loạn luân.

"À...... Em gái....." Cậu ta cố ý kéo dài thanh âm, cười ái muội.

Có ai không biết Kiều Cẩm là một người không thích dây dưa, phụ nữ trong
mắt cậu ta chỉ có hai loại thân phận, bạn gái hoặc người qua đường. Từ
lúc nào thì anh ta bắt đầu nổi hứng muốn chơi trò anh trai em gái.

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Chờ đến khi cậu nhìn thấy cô ấy rồi sẽ biết, tuyệt
đối không phải loại tôi thích...." Dáng vẻ phóng khoáng và lời biện bạch cường điệu dần biến mất, bởi vì ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều bán đứng anh, ngay cả chính anh cũng không còn tâm tư để giả bộ cái vẻ
không thèm để ý nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận