“Ta cùng huynh ấy biết nhau đã bốn năm, trong bốn năm này, chàng thương yêu ta, khoan dung ta, ta lại vì cái tự tôn không đáng kia mà không ngừng cự tuyệt chàng, mãi cho đến khi chàng phải ra biên ngoại, hơn nữa có thể vĩnh viễn sẽ không trở về, ta mới biết được, ta đã yêu chàng sâu đậm mất rồi, mất đi chàng, sinh mệnh ta cũng mất đi sắc màu của nó. Ta không thể nào cứ tiếp tục hoảng sợ vô nghĩa, dè dặt mình như thế nữa, nếu không ta sẽ thật sự hoàn toàn đánh mất chàng. Cho nên, đây chính là lúc ta phải rời đi.” Đông Kinh không có Ôn Thanh Hạc, dù cho có phồn hoa, náo nhiệt đến mấy cũng chẳng đáng để nàng lưu lại, đúng là bởi vì từng trải qua những ngày xa hoa, nàng thật sự hiểu được, sự bình yên của tâm hồn mới là quan trọng nhất.
Nam nhân phản ứng rất nhanh, nhanh chóng ngăn y lại một lần nữa, khống chế từng hành động phản kháng của y, không để cho y chạy thoát, ” Hôm nay ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện trốn đi.” Nam nhân cười âm ngoan khiến người khác nhìn mà sợ hãi kinh ngồn, “Là do ngươi tự tìm lấy!”
Một chân nam nhân thâm nhập vào giữa hai chân y, ám muội chà xát.
Hành vi thân mật tối hôm qua, hiện giờ lại làm cho y muốn nôn! Chung Nhuận cơ hồ ngất đi, không được! Y buộc chính mình phải bảo trì thanh tỉnh, tuyệt đối không thể để cho người này đối xử với mình như thế!
“Không cần phải như vậy, chúng ta từ từ nói chuyện.” Y yếu ớt nói.
“Đã quá muộn.” Nam nhân nhếch miệng, nhưng tiếu ý không xuất hiện trong mắt.
Y tuyệt vọng khép chặt đôi mắt.
Nam nhân giải khai hai chân y ra.
Đúng lúc này, ở cửa truyền đến một tiếng thét chói tai.
Tuyết Yên quả thực không thể tin vào hai mắt mình, Chung Nhuận thế nhưng bị một người nam nhân đặt ở dưới thân, xiêm y trên người hỗn độn, bàn tay nam nhân kia tham nhập vào bên trong làn áo y, tản mát ra hơi thở mĩ loạn, không cần nghĩ cũng đã biết tình cảnh giờ phút này là gì.
Đã từng trải qua chốn phong trần nhiều năm, nàng cũng không nghĩ là hai người đang đánh nhau, vốn có nghe qua tình sự giữa hai nam nhân, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa được tận mắt chứng kiến người thật cảnh thật.
“Mau cút đi!” Người kia quát.
Khuôn mặt đỏ bừng, nàng định mau mau lui ra ngoài, trong lúc vô tình lại thấy được ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Chung Nhuận. Trời ạ! Y là bị bắt buộc! Cơn tức trào dâng, kẻ này là ai mà dám cả gan làm loạn như thế? Bất chấp an nguy bản thân, “Buông y ra!” Tuyết Yên thét lên, như đường lang (bọ ngựa) bật người xông tới đẩy nam nhân đang ở trên người Chung Nhuận ra.
Nam nhân nọ quay đầu lại, ánh nhìn sắc bén thẳng vào nàng.
Nàng hoảng sợ, không ngờ người kia chính là Tướng gia!
Triệu Tường Dư thấy nàng, sắc mặt hơi dịu xuống một chút, “Đi ra ngoài!” Khẩu khí của hắn vẫn thật nghiêm nghị.
“Tướng gia, người buông tha y đi, y không muốn mà.” Áp chế nỗi sợ trong lòng, nàng cầu xin.
Hắn trừng mắt nhìn nàng. Nàng tuy sợ, nhưng vẫn không ngừng cầu tình, nàng không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Chung Nhuận bị bức ép, mà đương nhiên nàng tuyệt đối không có khả năng bỏ qua.
Điên cuồng biến mất, lý trí quay lại, Triệu Tường Dư cúi đầu, Chung Nhuận mặt xám như tro tàn, hoảng sợ nhưng vẫn quật cường nhìn hắn, trong mắt mang theo đề phòng, tín nhiệm ngày xưa đã không còn tồn tại nữa.
Hối hận cùng không biết phải làm sao dâng lên, đã gần như có được tâm y, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là được, lại không ngờ chuyện này bị bại lộ, rồi phá hủy rồi hết mọi thứ, càng không ngờ hắn đánh mất lý trí, thiếu chút làm ra chuyện không thể vãn hồi. Nếu chậm thêm tý nữa, Chung Nhuận sẽ vĩnh không thể tha thứ cho hắn. Nghĩ đến đó, hắn chợt cảm thây sợ hãi.
“Thực xin lỗi.” Triệu Tường Dư cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Chung Nhuận quay qua không thèm nhìn hắn.
Sửa sang quần áo tốt lại cho y một chút, Triệu Tường Dư thở dài, hắn biết cơn giận của người này vẫn còn chưa nguôi, chi bằng rời đi, để cho y tự mình suy nghĩ thì tốt hơn.
Nhìn Tướng gia rời đi, Tuyết Yên vội vàng đóng cửa lại, quay người nhìn Chung Nhuận đang cúi đầu, nàng khó có thể tin được hỏi:
“Làm sao huynh biết Tướng gia? Hơn nữa lại còn...... như vậy?” Nàng không thể tìm được từ nào có thể diễn tả một màn vừa rồi.
“Đừng hỏi nữa, để cho ta một mình yên tĩnh một lát.” Chung Nhuận trả lời, giọng nói tựa như không còn chút khí lực nào.
Nàng nhìn thấy y suy sụp, cũng không biết nên phải nên nói cái gì.
..
“Công tử, đây là thư tay Tướng gia viết cho ngài.” Nhìn thấy Chung Nhuận âm trầm, phó đồng lo lắng dâng thư lên, gã rất sợ y sẽ như mấy lần trước, đừng nói là để ý, ngay cả liếc mắt cũng không thèm, mỗi lần gã không công trở về đối mặt với Tướng gia cũng cùng một sắc mặt u ám như thế, tim đập muốn rớt ra ngoài, chỉ sợ người giận cá chém thớt, lôi hắn ra trút giận. Từng ngày từng ngày sắc mặt Tướng gia càng khó coi, từng ngày từng ngày nỗi sợ của gã càng tăng dần.
Chỉ thấy Chung Nhuận nhìn gã đứng đó cầu khẩn, mắt mù tai ngơ.
Gã khổ sở van nài. Có thể là bị gã quấy nhiễu quá, Chung Nhuận mới mở cửa, đưa tay ra, “Mang lại đây đi.”
Phó đồng mừng rỡ, vội vàng dâng thư lên, trong lòng cảm thấy may mắn, hôm nay không cần lo lắng sợ hãi nữa.
Không ngờ y nhận lấy thủ tín, không thèm xem, đã xé thành hai nửa, gấp lại, rồi lại xé tiếp, sau đó đưa cho gã, “Đem cái này về cho hắn, nói là hồi âm của ta.”
Gương mặt phó đồng lập tức dài ra, dúm dó cả lại, nhìn qua khỏi nói có bao nhiêu xấu.
“Tướng gia, đây là hồi âm của Chung công tử cho ngài đích.” Tim phó đồng đập “Thình thịch”.
Tướng gia tôn quý vô cùng, nghe nói thế vẻ mặt sáng rỡ, “Y có hồi âm? Mang lại đây mau.”
Nhưng phó đồng một chút mừng cũng không có, gã dâng thư mà trong lòng thì khiếp sợ không thôi.
Thấy từng mảnh nhỏ của lá thư mình viết, sắc mặt Tướng gia thoắt cái trầm xuất, khuôn mặt anh tuấn kia so với quỷ dạ xoa còn đáng sợ hơn, sau đó ngài nở nụ cười quái lạ, cười đến mức kẻ khác trong lòng sợ hãi hết hồn hết vía.
Xong rồi! Phó đồng âm thầm cầu nguyện, giờ nhất định phải có người hi sinh rồi! A di đà phật, phù hộ cho người chết không phải là gã!
Mùa hạ nóng rực, nắng gắt như lửa, cành liễu ngày thường phiêu dật đích trong gió nay đã chịu buông mái đầu kiêu ngạo của mình xuống, con chó mực to nằm dưới mái hiên nhà cũng không chịu nổi cái nóng như lò thiêu này, nó nằm rạp trên mặt đất thè lưỡi phà nhiệt khí. Chỉ có chú ve giữa những tán cây kia không ngại phiền, vẫn cất giọng ca hát. Giữa trưa, trên những con đường chính trong kinh phủ, người qua lại thưa thớt hẳn đi, kẻ có tiền thì ngồi ở lương đình bốn phía gió thông, uống nước ô mai ướp lạnh, còn người hầu thì sao? Chậc, họ với những người bần cùng khốn khổ không có tài lực lớn đến như thế để mà hưởng thụ, nhưng ít ra cũng có thể đặt mấy chậu nước lạnh ở trong phòng, làm giảm cái oi bức bên trong.
“Tiên sinh, tiểu thư mời ngài qua bên đó một chuyến.”
Chung Nhuận bị cái nóng làm cho lười biếng, ánh mắt vô thần nằm trên ghế trúc, khát khao có một cơn gió lạnh xuyên qua rừng cây thổi tới xua tan cái oi nồng này. Dưới tiếng ve kêu đầy thôi miên, đương lúc y gần sắp ngủ gục thì nha hoàn bên người Tuyết Yên, Tiểu Linh đến đây.
“Ân.” Y miễn cưỡng đáp lời, nhưng không hề có nửa động tác chuẩn bị đứng dậy nào.
Tiểu Linh hé miệng cười, có thể nhìn thấy vẻ biếng nhác như thế này của tiên sinh, thật sự rất thú vị “Tiên sinh, mau mau đứng dậy đi, tiểu thư có lời phân phó, bảo ta nhất định phải mời cho bằng được tiên sinh đến.”
“Đã biết!” Vẫn còn từ từ nhắm hai mắt lại, mãi cho đến khi Tiểu Linh đẩy người y vài cái, y mới lầu bầu dăm câu rồi chậm rãi đứng lên.
Trên Phiêu Tuyết Lâu, cửa phòng Tuyết Yên rộng mở, trong phòng cũng không thấy bóng dáng của nàng, trước tấm gương trang điểm chỉ có một dáng người nam tử trẻ tuổi cao gầy ngồi đó thôi.
Chẳng lẽ là khách nhân? Y vừa định lui ra ngoài, lại bị Tiểu Linh kéo ngược trở vô, “Tiểu Linh, ngươi không phải nói Tuyết Yên đang tìm ta sao?” Y không hiểu chút nào.
“Đúng vậy.” Tiểu Linh nghịch ngợm cười. Đi theo bên người Tuyết Yên, nàng có phần hiểu rõ tính tình Chung Nhuận, biết y mặc dù có chút cao ngạo, nhưng thái độ làm người vô cùng nho nhã ôn hòa, bởi vậy nàng mới dám đùa giỡn với y.
“Thế người đâu?” Tiểu Linh hì hì cười, tròng mắt nhanh chóng đảo hai vòng, “Nàng ở ngay trong phòng a.”
“Đừng có giỡn với ta, nơi này trừ một người đang ở ngoài, thì không còn ai khác ——” đột nhiên y nghĩ tới một trường hợp, tầm mắt chợt hướng về người nam tử trẻ tuổi ấy.
“Tiểu Linh, đừng trêu người nữa.” Người nam tử trẻ tuổi đang ngồi trước gương ấy xoay người lại, chỉ thấy nàng cười dài, mặt tựa hoa đào, không phải Tuyết Yên thì còn là ai?
Y lắp bắp kinh hãi, “Ngươi đây là?” Y nhíu mày đánh giá, cởi ra la y tơ lụa, bỏ xuống châu hoa đong đưa, tẩy đi yên chi son phấn, dung nhan thiếu phần diễm lệ quyến rũ, nhưng lại hơn phần đoan trang thanh khiết. Thật sự cũng không đáng kinh ngạc gì, dù sao nàng đã thoát khỏi kiếp cầm ca bồi người, không ai có thể bức nàng mặc những bộ mà nàng không thích, vấn đề chính là ở chỗ nàng mặc nam trang, tóc cũng búi theo kiểu nam nhân.
“Có giống nam nhân hay không?” Cố ý không để ý tới gương mặt hoảng hốt của y, Tuyết Yên cười xoay người hai cái.
“Vừa rồi giống, bây giờ không giống.” Đè xuống cơn kinh ngạc, Chung Nhuận nói, im lặng ngồi xuống, nàng vừa nói vừa đi, bao nhiêu tư thái điệu bộ nữ nhân, nàng đều lộ ra hết.
“Làm sao không giống?” Tuyết Yên không phục nhăn mày hỏi.
“Cái này lại càng không giống.” Y lắc đầu cười nói.
“Hừ, ai thèm làm nam nhân xấu như mấy người chứ!” Mặt phụng phịu, Tuyết Yên thở phì phì nói.
Cổ nhân nói thật đúng, quả nhiên tiểu nhân với nữ tử quả thật khó dưỡng mà. Chung Nhuận cười khổ không biết phải nói gì, Tuyết Yên sao lại trở nên ngang ngược như thế này?”Tuyết Yên, ngươi bảo ta đến không phải là chỉ để hỏi ngươi phẫn nam trang có giống hay không thôi chứ?”
“Ta chẳng nhàm chán đến mức như thế đâu.” Tuyết Yên nhíu đôi mày liễu, sắc mặt hoãn ra, “Hôm nay mời huynh đến, là muốn báo cho huynh rằng ta phải đi.”
Một câu nói nhẹ nhàng lại giống như một tảng đá lớn rơi xuống đầm nước, tạo nên tầng tầng sóng cuộn. Lúc này Chung Nhuận quả thật chấn động như thế, “Đi? Nàng muốn đi đâu?”
“Tái Bắc.” Tuyết Yên nói rành mạch từng chữ.
Tái Bắc? Chung Nhuận hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không, nhưng ánh mắt kiên nghị của Tuyết Yên lại nói cho y biết đúng là như thế, y kinh ngạc đến nỗi không nói ra lời, chỉ biết liên tục lắc đầu.
Tuyết Yên chờ cho cơn kinh ngạc của y qua đi.
“Ngươi, ngươi một thiếu nữ chân tay yếu mềm mà muốn tới cái nơi lạnh khủng khiếp ngay cả nam nhân không nguyện ghé qua?” Sau khi trợn mắt há mồm, y rốt cục cũng lấy lại được khả năng nói chuyện.
Tuyết Yên thản nhiên nói: “Đây không phải do ta trong lúc nhất thời xúc động, mà là đã trải qua quãng thời gian dài lo lắng, cân nhắc thiệt hơn mới hạ quyết định này. Tái Bắc tuy rằng lạnh khủng khiếp, nhưng vẫn có người ở, bọn họ có thể ở lại sinh sống, vì sao ta không thể? Huống hồ, tiên sinh, không nên coi thường nữ nhân, phải biết rằng, tình yêu có thể khiến một người con gái mạnh mẽ hơn bất cứ kẻ nào.”
“Nàng muốn đi tìm Ôn đại ca?” Chung Nhuận hỏi câu này, thà nói thẳng ra là câu khẳng định còn hơn.
Tuyết Yên gật gật đầu, “Ta cùng huynh ấy biết nhau đã bốn năm, trong bốn năm này, chàng thương yêu ta, khoan dung ta, ta lại vì cái tự tôn không đáng kia mà không ngừng cự tuyệt chàng, mãi cho đến khi chàng phải ra biên ngoại, hơn nữa có thể vĩnh viễn sẽ không trở về, ta mới biết được, ta đã yêu chàng sâu đậm mất rồi, mất đi chàng, sinh mệnh ta cũng mất đi sắc màu của nó. Ta không thể nào cứ tiếp tục hoảng sợ vô nghĩa, dè dặt mình như thế nữa, nếu không ta sẽ thật sự hoàn toàn đánh mất chàng. Cho nên, đây chính là lúc ta phải rời đi.” Đông Kinh không có Ôn Thanh Hạc, dù cho có phồn hoa, náo nhiệt đến mấy cũng chẳng đáng để nàng lưu lại, đúng là bởi vì từng trải qua những ngày xa hoa, nàng thật sự hiểu được, sự bình yên của tâm hồn mới là quan trọng nhất.
” Chừng nào thì nàng đi?” Tuyết Yên là người con gái có ý chí kiên định, chuyện nàng đã quyết định không ai có thể thay đổi, nên Chung Nhuận cũng không định khuyên bảo nàng.
“Ngày mốt.”
“Nhanh như vậy?”
“Không nhanh đâu, tướng quân đã đi một tháng rồi, ta nếu không mau tới, chỉ sợ huynh ấy thay lòng đổi dạ mất.” Vì để giảm bớt nỗi sầu ly biệt, Tuyết Yên hay nói giỡn.” Chuyện bên này ta đã lo liệu xong hết rồi, cũng giúp Tiểu Linh tìm người chăm sóc. Hiện tại, người mà ta lo lắng nhất chính là huynh, tiên sinh, huynh định thế nào?”
“Ta? Như thế nào là sao?” Y không hiểu gì cả.
“Đừng có mạnh miệng, ta là đang nói chuyện giữa huynh và Tướng.” Thấy y giả ngu, nàng chỉ đơn giản nói rõ.
“Ta với hắn không có gì để nói.” Y hờn dỗi quay đầu, biểu tình như không muốn bàn về đề tài này.
Tuyết Yên cũng không cho y trốn tránh, “Tiên sinh, ta nhỏ hơn huynh một tuổi, nhưng mà những gì ta đã trải qua tuyệt không có ít hơn huynh bao nhiêu. Ở thanh lâu nhiều năm như vậy, tất cả những chuyện thăng trầm xưa nay của tỷ muội ở đây, ta đều nhìn thấy hết, có vài chuyện cũng đã xảy ra với chính bản thân ta. Những năm gần đây, ta mới hiểu được một đạo lý, vô luận đối mặt với ai hay bất cứ chuyện gì, đều phải nhìn thẳng vào nội tâm của chính mình, trốn tránh chỉ thêm phần vô ích mà thôi, nếu không chịu lắng nghe tiếng nói từ trái tim mình, đến cuối cùng, người hối hận cũng chính là mình. Ta đã nếm qua vị đắng kết từ quả dối lòng ấy, nên ta không hy vọng tiên sinh lại giẫm lên vết xe đổ đó lần nữa.”
Y hướng mặt ra ngoài cửa sổ, y không thể làm ngơ trước lời khuyên từ tận đáy lòng từ một người bằng hữu thật lòng quan tâm mình, ” Đời này ta hận nhất là bị người khác lừa gạt.”
Tuyết Yên gay gắt nói: “Tiên sinh, từ khi nào huynh lại giống như nữ nhân, lòng dạ hẹp hòi thế? Có một số chuyện thật không dễ dàng buông bỏ được, nhưng nếu huynh không quyết tâm quên đi, huynh sẽ không được vui vẻ, hắn cũng sẽ không vui sướng gì cho cam, chẳng lẽ huynh nguyện ý đem hạnh phúc cả đời hủy bởi cái không cam lòng vô nghĩa này?”
Lời nói sắc bén của nàng cắm vào trong lòng y, Chung Nhuận trầm mặc suy nghĩ một hồi, “Không cần nói, lòng ta có tính toán riêng. Bây giờ, điều làm ta lo lắng nhất chính là an nguy của nàng, thiếu nữ một mình một người hành tẩu không an toàn, nàng vẫn nên viết một phong thơ gởi trước cho Ôn đại ca, để cho hắn phái người tới đón nàng đi!” Một phần vì không muốn tiếp tục nói về chuyện của mình, một phần cũng vì lo lắng cho Tuyết Yên, y nói.
“Ta không muốn làm phiền huynh ấy, huống chi ta đã mời tiêu sư nổi danh nhất trong kinh thành tối cùng ta đồng hành, hung hiểm dọc đường không đủ để cản trở ta đâu.” Tuyết Yên nói: “Sau khi ta đi rồi, tiên sinh có còn ở lại Hàm Hương Viện hay không?”
Chung Nhuận lắc đầu, “Hai người các ngươi không ở đây, ta ở lại chỗ này cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Vậy thì tiên sinh chuẩn bị đi đâu?” Nàng hỏi.
“Còn chưa nghĩ tới, đến lúc đó rồi tính, chẳng thiếu nơi để đi.” Y lơ đểnh nói.
Nghe nói như thế, Tuyết Yên tâm chợt động...