Tường thái năm năm về trước.
Chân trời nghiêng bóng, lộ ra trăng rằm tròn bàng bạc, côn trùng trốn trong bụi cỏ ven đường hân hoan cất tiếng hát, trên con đường mòn ngoài thành không ngừng truyền đến tiếng vó ngựa “Lốc cốc lốc cốc”.
Sải bước dẫn đầu chính là một con tuấn mã hiếm thấy, cơ thể cân đối, tứ chi hữu lực, vó ngựa rắn chắc, tong mao màu tuyết dày rạp. Cưỡi trên lưng nó chính là một vị nam tử anh tuấn bất phàm, nhìn diện mạo chỉ khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, mặt sáng như ngọc*, y phục tử bào được viền bằng chỉ vàng, đầu đội kim quan, từ cách ăn mặc có thể nhìn ra được thân phận hắn tôn quý biết bao. Theo sau có hơn mười con ngựa, mỗi người cưỡi đều lộ vẻ uy vũ hiên ngang.
Một hàng mười người ngựa dừng lại trên con đường nhỏ.
Một kỵ binh từ phía trước chạy lại, “Tướng gia, cửa thành đóng rồi.”
Tử bào nam tử giữ chặt dây cương.
“Tướng gia, nếu không thì thông báo cho quân binh thủ thành một tiếng để bọn họ ra đón?” Một gã nam tử cao ráo, cường tráng bên cạnh nói.
“Quên đi, không cần khó dễ người ta, đêm nay tạm thời tá túc ở ngoài thành một đêm đi.” Tử bào nam tử tùy ý nói.
“Ngoài thành bốn, năm dặm có một Hàn Sơn Tự, cũng gần ngay đây, chi bằng đến chỗ đó nghỉ một đêm?” Gã nam tử cao ráo nói.
Tử bào nam tử vuốt cằm, “Tần Giác, dẫn đường.”
“Vâng!” Nam tử Gọi làm Tần Giác đích lĩnh mệnh.
Dù sao thì Hàn Sơn Tự cũng ở ngay tại trước mắt, đã sớm phái người đến báo tin, phương trượng được tin, mở sơn môn mời khách quý vào, đồng thời vội vàng dẫn chúng tăng tiến đến nghênh tiếp.
“Lão nạp Trí Ngôn ra mắt Tướng gia.” Phương trượng hành phật lễ. Người trong Phật môn tuy rằng đã vượt qua khốn khổ chốn hồng trần, nhưng cuối cùng vẫn nhận thành lũy của triều đình, do triều đình sở quản.
“Trí Ngôn đại sư không cần đa lễ, sắc trời đã tối, không dám quấy rầy nhiều, chỉ xin đại sư mau an bày một chỗ nghỉ cho ta là được.” Tử bào nam tử tuy ăn nói khách khí nhưng vẫn có một phần phong độ cao quý.
Phương trượng thấp người vái chào, không đợi hắn nhắc lại, liền dẫn mọi người tới trụ ở một nơi thanh tĩnh sạch sẽ sau sương phòng. Bận rộn cả nửa ngày, mọi người đều đã đi nghỉ.
Sương phòng rất gọn gẽ, tuy rằng giường chiếu có đơn sơ một chút, nhưng vẫn có phần lạc thú thanh u mộc mạc. Vậy mà Triệu Hi không hề cảm thấy buồn ngủ, nhìn trăng rằm tĩnh lặng bên ngoài cửa sổ tố tĩnh đích, hắn càng có tinh thần, chỉ đơn giản choàng một chiếc ảo mỏng đi ra cửa. Tiếng mở cửa dù rất nhỏ nhưng đủ làm kinh động đến hộ vệ, hắn khẽ lắc đầu, vẫy tay thối lui hộ vệ đang gần đuổi đến kịp.
Trong thiền viện thực tĩnh lặng, tứ phía mọi người đều ngủ cả, làm bạn với hẳn chỉ có vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời bao la kia thôi, một cơn gió lạnh phất qua, nhẹ nhàng tung lên ống tay áo dệt từ tơ mỏng, cảm giác khoan khoái thoáng chốc ùa về. Ánh mắt tùy ý nhìn lướt qua chung quanh, ánh sáng mờ mờ, u ám từ một ngọn đèn xa xa thu hút sự chú ý của hắn. Hình như ánh sáng phát ra từ cuối sương phòng, trong bóng đêm thăm thẳm lại vô cùng nổi bật. Là ai mà giữa khuya rồi vẫn còn chưa ngủ? Lòng hiếu kỳ của hắn nổi lên, theo thứ ánh sáng lúc tỏ lúc mờ kia lững thững tìm kiếm.
Dọc theo hành lang đi xuống, từng bước tới gần, Triệu Hi phát hiện mình đang tiến vào một tiểu viện tử hẻo lánh đích, ánh sáng kia đúng là từ bên phòng truyền ra. Hắn nhanh bước tới gần, cửa phòng khép hờ, từ khe hở cửa có thể nhìn thấy bên trong, có một thư sinh tay trái chống đầu chìm vào giấc ngủ, dầu của ngọn đèn trên bàn được đốt đến gần như cạn sạch.
Tâm khẽ động, hắn đẩy cửa ra, tiếng trục cửa chuyển động vẫn may chưa quấy rầy đến người còn đang giữa giấc nồng, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đi vào trong phòng, hắn chậm rãi hướng về phía thư sinh nọ, trên bàn người ấy bày ra đủ văn phòng tứ bảo cùng các loại thư tịch, trừ những thứ đó ra, nghiên mực còn đè lên trương chỉ, nét mực đầu thời nhà Thanh vừa mới khô. Cẩn thận không làm kinh động đến người kia, hắn nhẹ nhàng rút lấy trương chỉ đó, bày rộng ra trên bàn, chỉ thấy chữ viết mảnh mai tiêu sái, khí khái thanh ngạo, hắn âm thầm tán thưởng, sau đó liền nhìn kỹ thi từ trên trang giấy ——
Trăng khuyết treo trên lầu, cách sông ngậm ngùi than, đàn tịch mịch chẳng vang thành tiếng.
Giữa tháng xa nhà nương nhờ người, nhíu mày tưởng niệm, rượu cạn chén bình trống không.
Sóng xanh cuồn cuộn, tới tới đi đi, lại cùng nhau dấy lên chuỗi sầu.
Mặc niệm xong, trong lòng không ngừng lớn tiếng khen hay, từ này không mị hoặc không dung tục, nhưng lại hàm chứa ý tài ba pha lẫn chút ngang tàng ngạo nghễ, cảm thán tình cảnh hiện tại nhưng lại không tổn hại đến tinh thần, quả thật là một chỉ từ hiếm thấy. Không biết thư pháp tài hoa như thế thì người viết nó có diện mạo ra sao?
Lúc trước cũng không để ý nhiều, lúc này lại vô cùng tò mò, lập tức cúi đầu nhìn thư sinh kia. Hắn hơi hơi chấn động, thư sinh thật không tầm thường, đôi mày nghiêng nghiêng hướng lên trên, tóc mai chếch ra, bên dưới cái mũi thẳng tắp lộ ra đôi môi mỏng. Quả nhiên là phong lưu phóng khoáng! Chỉ tiếc hai mắt y đang nhắm, không thể nhìn được bao nhiêu tao nhã ẩn trong đó. Triệu Hi thầm than.
Ngọn đèn lóe lên hai lần, dầu cạn đền tắt, bấc đèn chậm rãi tối đi.
Triệu Hi chỉ đành lui thân trở ra, định chờ đến ngày mai tới chỗ phương trượng hỏi thăm tính danh người này. Nhìn thư sinh nọ chỉ có mỗi thư tịch, tám chín phần là thí sinh, vừa hay năm nay hắn đảm nhiệm vị trí chủ khảo, không thâu người này vào môn hạ chẳng phải là đáng tiếc hay sao?
Trở lại phòng, trăng rằm bên ngoài cửa sổ đã ẩn vào giữa những làn mây, bôn ba cả một ngày, cơn buồn ngủ rất nhanh kéo đến, Triệu Hi chìm vào mộng đẹp, đợi ngày mai khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Rửa mặt chải đầu xong, sửa sang lại y quan, lúc phương trượng cùng chúng tăng gia đến tiễn, Triệu Hi bước ra khỏi sơn môn, Triệu phủ đã chuẩn bị xe ngựa xong.
Đang chuẩn bị bước lên xe ngựa thì hắn chợt nhớ tới thư sinh tối hôm qua, liền hỏi: “Xin hỏi Trí Ngôn đại hiện, thư sinh tối hôm qua cùng tá túc tại chùa tính danh là gì?”
“Thư sinh?” Trí Ngôn nhíu đôi mày màu xám tro của mình lại, “Hồi Tướng gia, tối hôm qua bản tự chỉ có tiếp đãi đoàn người Tướng gia, không có bất kỳ thư sinh nào.”
Triệu Hi cả kinh, có khi nào ngày hôm qua hắn nhìn thấy chính là yêu ma quỷ quái? Từ trước tới nay hắn vốn không tin chuyện quỷ thần, vì thế kiên quyết phủ nhận.”Thật sự không có người khác?” Hắn tiến thêm một bước hỏi.
Trí Ngôn đang định đáp lời, thì chợt có một tiểu sa di bên cạnh lẳng lặng kéo lấy ống tay áo lão, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, tối hôm qua quả thật có một thư sinh tìm đến tá túc, chỉ là lúc ấy đã muộn lắm rồi, nên không có thông tri cho sư phụ biết.”
Triệu Hi nghe thấy lời tiểu sa di nói, vội vàng hỏi: “Vậy thư sinh kia tên họ là gì?” Ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao mình lại vội vã muốn biết tính danh của một thư sinh mới gặp mặt có một lần, hơn nữa còn chưa từng nói chuyện qua.
Quý nhân đặt câu hỏi, tiểu sa di vốn chưa được thấy mặt, len lén ngước nhìn, nuốt nuốt nướt bọt, mới lắp bắp nói: ” Tiểu tăng cũng không có hỏi tính danh của thư sinh kia.”
Triệu Hi thất vọng trong nháy mắt rồi bỗng vui mừng, “Vậy thư sinh nọ chắc hẳn còn ở bên trong tự, chi bằng phương trượng dẫn ta đến gặp y đi.” Người kia thần bí quá.
Còn chưa đợi Trí Ngôn đáp lời, tiểu sa di đã ngập ngừng nói: ” Sáng sớm nay y đã đi rồi, y bảo mình là lữ nhân tối hôm qua lỡ mất giờ đóng cổng thành, nên mới xin tá túc ở đây một đêm, sáng hôm nay, đã thu thập hành lý rời đi.”
Triệu Hi vô cùng thất vọng, chẳng lẽ thật là vô duyên? Hắn thở dài một tiếng, lắc đầu, nói lời cảm tạ phương trượng, rồi bước lên xe ngựa mà đi.
__________________
*Mặt sáng như ngọc: Sách tướng có ghi tướng cách: Nhan như quan ngoc (Mặt mũi sáng như ngọc quan). Quan ngọc là một loại ngọc tốt không bị vết là cực đẹp. Người Trung Quốc xưa dùng loại ngọc này để gắn lên mũ các quan đại thần.
Nhan như quan ngọc là tướng phú quý. Người trẻ tuổi mặt sáng như quan ngọc đi thi là đỗ đạt cao, hoặc cha mẹ giàu có hiển vinh. Tướng này chỉ có một điểm đáng chê trách là những anh mặt sáng như ngọc quan tính nhút nhát, nếu không nhát thì kém kiên trì. Muốn biết phải nhận xét cho tinh vì nhan như ngọc có nhiều loại: Nếu bộ mặt trắng như ngọc ấy hốt nhiên đổi thành giống như xoa phấn thì đâm ra phản trắc, bất lương gọi là phấn diện sở khanh, đàng điếm.