Phồn Hoa Thịnh Khai



Edit: Tĩnh Nguyệt

""

Hoa gian nhất hồ tửu,

Độc chước vô tương thân.

Cử bôi yêu minh nguyệt,

Đối ảnh thành tam nhân. 

(Nguyệt Hạ Độc Chước – Lý Bạch)

Một bầu rượu giữa hoa tươi,

Một mình ta uống không người quen thân.

Đành nâng chén rượu mời Trăng,

Ta đây, Bóng đấy, cùng Trăng, ba người. 

(Đoàn Đức Thành dịch)

Màn đêm thăm thẳm, nguyệt nương ẩn trong đám mây dạ sắc trên bầu trời rộng lớn. Chung Nhuận có chút say chuếnh choáng nên từ biệt  Ôn Thanh Hạc, tuy rằng không thể uống  được nữa, nhưng giữa đêm tối tĩnh lặng như vậy, y không thể ngăn cản tình hoài trào dâng nơi đáy lòng, có chút thương cảm, có chút bất đắc dĩ, đã vậy thì cứ uống cứ say là tốt nhất? Cầm lấy bầu rượu, y vừa lắc vừa đi, “Nâng chén mời trăng (Cử bôi yêu minh nguyệt), cáp, đến uống một chén nào, hảo tửu a, kính ba người nha, ha hả, ngươi, ta.” Túy nhãn mông lung, y chỉ vào nguyệt lượng đang dần dần ló ra từ đám mây, cước bộ lảo đảo, “Còn thiếu một, người kia..........” Âm điệu của y thấp dần, gần như thì thào tự nói, “Người ấy đang ở nơi nào? Ngàn dặm xa xôi, phải chăng nàng cũng đang ngắm nguyệt hạ?”

Mạnh mẽ ẩm hạ một ngụm rượu, rượu nóng hừng hực làm bỏng cả yết hầu khiến y ho khan không dứt, lửa nóng tán đi, cơn ho mới dùng một chút, y quả nhiên là một thư sinh bất tài vô dụng  mà! “Cáp, đến đến đến, uống nữa nào!” Say đến nỗi đầu óc có chút mơ hồ, môi đặt tại miệng bình, bên khóe miệng còn vương chút tàn rượu, “Hết rồi?” Rượu đâu? Y nhìn nhìn bên trong bầu rượu, chỉ thấy một mảnh tối đen còn sót lại, tựa như đời y vậy, tối tăm không thấy ánh sáng! Quăng bầu rượu qua một bên, y phất tay áo, ngửa mặt lên trời cười to nói: “Vậy thì về thôi! Về thôi!” Sau đó y lê bước hướng đến tiểu ốc phía sau khu rừng trúc, vì quá say nên y có  cảm giác đôi chân mình như nhũn cả ra, một phút thất thần, chân trái quáng vào chân phải, cả người ngã gục trên cỏ.

Ngã ra trên thảm cỏ, y cuồng tiếu, cười đến điên dại, y chẳng biết nên cười mình ngu dốt hay cười cho cái si dại của bản thân, y cứ cười, cười để ngăn lại nỗi cô độc ở trong lòng, cười cho thỏa những lời mỉa mai, châm biếm, cười cho cái cuồng ngạo mà y vẫn tưởng, cười cho đến khi cả người không còn sức lực, yết hầu khô khốc mới ngừng lại. Y  thẫn thờ ngồi bệt trên đất, không có khí lực  để đứng lên, cũng không nhớ tới mình cần phải đi đến nơi nào, cứ ngồi đó ngây ngốc cả ra, ánh mắt vô định nhìn thẳng về phía trước, bao quát cả không trung tối tăm,  tửu ý thấm dần, mệt mỏi trào dâng, rốt cục y cũng chống đỡ không nổi nữa, mi mắt chợt hạ, y dựa vào giả sơn, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Mây đen tản đi, Nguyệt nhi lộ diện, ánh trăng nhu hòa chiếu xuống trên người Chung Nhuận. Nhưng y vẫn say ngủ không hề biết, dưới nguyệt quang băng lãnh, gương mặt y khi ngủ lại an tường đến vậy, hình như một hồi điên cuồng mới vừa nãy tựa như một giấc mộng, là một giấc mộng của kẻ điên khi say.

Bốn phía một bề im ắng, từ sâu bên trong rừng trúc, có một nam nhân chậm rãi đi ra, hắn đứng ở trước mặt  Chung Nhuận. Một lúc lâu sau, nam nhân mới cúi người xuống, đầu ngón tay thon dài mơn trớn hai gò má đỏ ửng vì rượu của y, ngón tay ấy, chợt run lên một chút, “Vì sao lại là ngươi?” Nam nhân than nhẹ một tiếng, biết bao nhiêu tình tự ẩn đâu trong đó chẳng nói nên lời.

~*~

Miệng  lưỡi khô khốc, Chung Nhuận từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, đầu lưỡi tràn đầy vị chát. Thật là, y đã uống quá nhiều rồi, khẽ lắc lắc đầu, ngón tay nhẹ miết hai bên Thái Dương, làm dịu lại cơn đau gần như muốn nổ tung cả đầu.

Cố gắng đứng dậy, y rót một ly trà, nước trà trong ấm đã lạnh tự bao giờ, uống xong chén trà, nhất thời y cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái  rất nhiều, cảm giác khô nóng trong cơ thể ngay lập tức tản đi rất nhiều, ý nghĩ trở cũng theo đó mà trở nên thanh tỉnh, y rốt cục mới biết cảm giác có chỗ không đúng lúc mới vừa tỉnh dậy là từ nơi mà y đang nằm ra.

Y nhớ rõ ràng là hồi nãy mình dựa vào giả sơn bên cạnh rừng trúc mà ngủ, như thế nào đến khi tỉnh lại ở trong phòng? Chung Nhuận mê mang nhìn lướt qua trúc y mộc trác (bàn làm từ gỗ trúc) , đây là phòng của y! Chẳng lẽ là y giữa lúc vô ý thức,  mơ mơ màng màng mà đi về phòng? Cả đầu thật nặng, đang suy nghĩ nhớ lại thì đầu như bị kim đâm, đau nhoi nhói, đôi mày nhíu lại thành một đoàn, y đành buông bỏ, nghĩ nhiều chi vô ích, chẳng bằng ngã người nghỉ ngơi thêm chút nữa.

Nhìn ánh trăng chiếu rọi qua song cửa sổ, hình như vẫn là nửa đêm, cơn gió đầu mùa xuân có chút se se lạnh, tấm chăn mỏng mảnh tựa hồ không ngăn được cái lạnh về đêm, y bước xuống giường, hơi hơi đứng thẳng người dậy, đi tới định đóng cửa lại.

“A!” Vừa mới đứng lên, y đã bị bóng đen trước mặt làm cho giật mình, sợ tới mức ngã lăn ra trên giường, đó là một bóng người, người nọ mặt hướng về phía y, đưa lưng về phía ánh trăng, khiến y không thể thấy rõ  diện mạo của hắn.

“Xin hỏi người tới là ai?” Y bình ổn thần trí, trấn định mà hỏi. Chắc hẳn  không phải là trộm, có kẻ trộm nào thèm nhìn đến căn phòng rỗng tuếch này, chỉ sợ vừa liếc mắt qua đã hừ lạnh khinh thường một tiếng rồi bỏ đi.

Thật lâu vẫn không thấy người đó trả lời.

Thấy tính tình người này có vẻ kiêu ngạo,  hơn nữa lại thân thể không khoẻ, làm cho Chung Nhuận càng muốn phát hỏa.

“Ngươi chính là Chung Nhuận?” Người nọ mở miệng. Thanh âm của người này trầm thấp, lại ẩn chút từ tính, dựa vào đó mà đoán thì tuổi tác của hắn chắc trên dưới ba mươi.

Đầu vai của y để ý lắm mới thấy lúc nghe được câu hỏi nó khẽ giật nhẹ một chút, Chung Nhuận nhíu mày khó chịu, câu hỏi của người thấy thế nhưng lại giống câu của  Ôn Thanh Hạc lúc mới lần đầu gặp y?”Đúng là tại hạ.” Hắn đáp, trong lòng nhanh chóng phỏng đoán dụng ý đến thăm giữa đêm khuya của đối phương, đến tột cùng thì hắn là ai? Hơn nữa tựa hồ hắn biết rất nhiều về y. Mặc dù ánh trăng bàng bạc, có chút mờ nhạt, nhưng y vẫn  có thể nhìn ra quần áo của đối phương có màu tử hồng (tím đỏ) , tử sắc là phục sức của quý nhân. Ở kinh thành, y không nhớ là mình có quen biết với vị đại nhân vật nào ở lứa tuổi như vậy.

“Nghe nói từ của ngươi viết rất hay?” Qua một hồi lâu sau, người nọ đứng trong bóng tối mới cất lời chậm rãi hỏi, giọng điệu nghe ra có chút thờ ơ.

“Chỉ tàm tạm mà thôi, là do mọi người quá đề cao coi trọng rồi.” Khẩu khí làm ra vẻ ta đây biết rõ của người mới tới làm cho y rất không thoải mái.

“Chung công tử quá khiêm tốn rồi.” Người đó lại cười đáp lời.

“Không đảm đương nổi một tiếng 『 công tử 』 của túc hạ. Ta thật muốn hỏi  túc hạ là người phương nào? Vì sao nửa đêm lại đi vào phòng ốc sơ sài này của ta?”? Sau đó y nhìn chằm chằm vào đối phương đang đứng trong bóng tối, cố ý  kéo dài âm điệu, “Chẳng lẽ là đạo phỉ sao?”

“Chung công tử quả thật biết nói đùa.” Người tới chợt bậc cười khanh khách, “Bất quá tại hạ đích thực là đã thất lễ.” Hắn di chuyển cước bộ, bước tới đứng bên cửa sổ, ở ngoài,  ánh trăng như thủy ngân chiếu xuống,  quang mang  nhu hòa bao phủ lấy hắn, diện mạo của người đó hiện hiện rõ ra dưới ánh trăng.

Đó là một khuôn mặt đầy khí khái nam nhân, kiếm mi tu mục (đôi mày được tỉa gọn) , đôi mắt sáng rực, khí vũ hiên ngang. Hắn mặc tử bào, bên hông dùng kim đái buộc lại, nút thắt được che bởi ngọc bội, hắn khoanh tay đứng đó, tao nhã quý khí, khí định thanh nhàn, nhưng lại khiến cho người ta không có cách nào bỏ qua uy nghiêm mà hắn toát ra trên người.

Chỉ có nhân tài nắm giữ quyền thế mới  có thể thản nhiên tự đắc như vậy. Chung Nhuận thầm giật mình, người này tuyệt đối không phải cái loại quý công tử ham ăn biếng làm, chỉ biết mê đàm chuyện  phong hoa tuyết nguyệt? Công tử gì đó, những người ấy thì quy tắc của kẻ làm sang, nhưng khí chất lại không đủ quả quyết để chơi trò đấu trí, bàn luận như thế này.

“Tại hạ họ Triệu, Triệu Tường Dư. Hôm nay cùng bằng hữu đi thưởng rượu ngắm trăng, tiệc vừa bắt đầu non nửa thì phải ghé vào canh y (nhà xí) , không ngờ lại bị  cảnh sắc lịch sự tao nhã nơi này hấp dẫn, một đường thẳng tới, bất tri bất giác đi vào viện này, thấy được một tiểu ốc bên cạnh rừng trúc mát mẽ hữu tình, lại không có ánh sáng, tại hạ mới trộm nghĩ nơi này không có người ở, cho nên mới mạn phép tiến vào, thỉnh Chung công tử thứ lỗi cho sự lỗ mãng của tại hạ.”

Người ta đã lấy lễ tạ lỗi như thế rồi mà mình còn chấp nhất không chịu bỏ qua thì đó là sai lầm của mình. Chung Nhuận nghĩ vậy, bèn nói.”Thì ra là thế, trách không được đại nhân. Hồi nãy, ngữ khí của tại hạ có chút bất kính, không biết kiêng nể ai, còn chờ đại nhân thứ lỗi cho.” Quan sát sắc mặt, Chung Nhuận khách khí nói. Y mặc dù không thích quyền quý, nhưng  cũng không muốn học mấy tên ngốc đầu ngốc tử chuốc họa vào thân. Triệu Tường Dư? Hắn cẩn thận cân nhắc, nhưng mà suy nghĩ  cả nửa ngày, trong đầu cũng tìm không ra người nào có gia cảnh xuất thân cao sang mang tên này. Quên đi, dù sao cũng không quan hệ gì với y, bỏ đi, nghĩ làm gì. Có ai ngờ, vận mệnh sau này của y tương liên chặt chẽ với người này, muốn dứt mà chẳng dứt được, muốn buông mà chẳng buông đành, đến chết mới thôi.

“Nếu ta biết được tính danh của ngươi, ngược lại ngươi cũng biết tên của ta, thì không cần đa lễ làm gì nữa.” Triệu Tường Dư mỉm cười, biết rõ cách y xưng hô với hắn từ đâu mà ra. Lúc ấy, những người bất đồng giai cấp thì không có phục sức tương đồng (giống nhau), bất luận kẻ nào cũng không được đi quá giới hạn. Trên tam phẩm thì phục trang tử sắc, còn những kẻ bình dân thì mặc bạch y.

“Đại nhân cùng tại hạ thân phận khác biệt, cấp bậc bất đồng, trăm triệu lần không thể thất lễ.” Chung Nhuận từ tốn nói, lời này là thật, y đối với người này, ấn tượng tuy không tồi, mặc dù còn giận hắn việc xâm phậm vào tiểu ốc của người khác, nhưng tâm thì vẫn  khâm phục phong thái, khí phách của y, bất quá, y không muốn vướng vào một đống rắc rối sau này, tương giao cùng cao quan quyền quý  tuyệt đối là chuyện phiền toái nhất trên đời, một khi gặp phải, cả đời đừng mơ tưởng đến an bình. Ôn Thanh Hạc là ngoại lệ, hắn tuy là mệnh quan triều đình, nhưng  dù sao cũng là võ tướng, có nghĩa khí của kẻ binh nghiệp, quan hệ với triều đình không lớn, không lây dính nhiều khí của chốn quan trường, thế nên y mới yên tâm mà kết giao.

“Tất cả mọi người đều nói Chung công tử không hề câu nệ  thế tục lễ giáo, hôm nay gặp rồi, mới biết được ngươi nguyên lai chỉ là tục nhân.” Triệu Tường Dư cố ý nói lời này để chọc giận y.

Không ngờ Chung Nhuận không những không giận, ngược lại còn cười đáp, “Khắp thế gian này, nơi nào cũng đầy những con mọt làm ô uế thư quyển, còn Chung Nhuận ta chính là một tên đại đại tục bối.”

Trong mắt Triệu Tường Dư âm thầm toát ra tán thưởng, “Người có thể nói những lời này thì không phải tục nhân.” Hắn mỉm cười, nói: “Xem ra Chung công tử không nguyện ý cùng tại hạ kết giao, tại hạ cũng không miễn cưỡng nữa, kết giao vì bị ép buộc thì không có ý nghĩa gì. Hơn nữa chung công tử mới gặp ta lần đầu, hiểu biết không sâu, cự tuyệt cũng là chuyện đương nhiên.”

“Tại hạ không dám, tại vì thân phận chênh lệch, hậu ái của đại nhân ta nhận không nổi.” Chung Nhuận đáp lại cực kỳ khách khí.

Triệu Tường Dư cao giọng cười to, liên tục lắc đầu, thư sinh này cực kỳ thú vị, miệng nói một đằng, thần sắc trên mặt lại hiển hiện một nẻo, khóe miệng y có chút không kiên nhẫn mà khẽ trễ xuống, biểu lộ ra tình tự trong ngoài bất nhất. Hành vi cao ngạo, nội tâm cũng ngay thẳng, bộc trực, thú vị, rất thú vị!

Không rõ hắn đang cười cái gì, khóe miệng y lại trễ dài ra thêm ít nữa, Chung Nhuận  chọn cách làm như không nhìn thấy, liếc mắt nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, đã gần sắp canh ba rồi, y đứng lên, vuốt thẳng lại vài nếp nhăn trên xiêm y, thản nhiên nói, “Sắc trời đã muộn rồi, thỉnh đại nhân mau mau quay về, mọi người chắc đang sốt ruột chờ người trở về để tiếp tục bữa tiệc.”

“Thật ra thì cũng không sao đâu, so với chuyện uống rượu nghe khúc,  ta lại nguyện ý cùng công tử đàm thi luận phú hơn, chẳng phải thêm phần phong nhã hay sao?” Hắn lơ đểnh, chút không để ý bản thân mình mới là  nhân vật chính của tràng yến hội kia.

Người này nghe không hiểu lệnh đuổi khách? Chung Nhuận tiến lên vài bước, lại phát hiện hóa ra đối phương cao hơn mình nửa cái đầu, y âm thầm  lui về phía sau từng bước một cho đến khi y có thể nhìn thẳng vào mắt của đối phương mới dừng lại.

Nhìn thẳng vào ánh mắt tinh thước (rực rỡ, sáng tựa sao) của nam tử kia, Chung Nhuận  cả kinh, nhãn liêm rũ xuống, tránh đi tầm mắt của người kia, “Đại nhân quả thật nhã hứng mười phần, hồi nãy tại hạ đã uống chú rượu, hơn nữa không chú ý đêm nay gió lạnh, nên thân thể  cảm thấy không khoẻ, chỉ sợ không thể bồi người tận hứng được.” Đã nói đến mức này, dù có là đầu đá đến cách mấy thì cũng phải hiểu đi, y tự nhủ thầm trong lòng.

“Công tử thân thể không khoẻ, có muốn tại hạ giúp ngươi  thỉnh đại phu hay không?” Nhìn khóe miệng y nhẹ giật vài cái, trong mắt nam nhân chợt nổi lên ý xấu hiếm thấy, nguyên lai đùa một người thú vị đến như thế!

Người này! Chung Nhuận mục trừng khẩu ngốc, cơ hồ muốn chửi ầm lên, tửu ý vừa rồi mới bị trà lạnh áp chế nay lại nổi lên, cảm giác hỗn loạn làm cho đầu y bỗng trở nên lâng lâng, buông lời không thèm suy nghĩ, ” Cái tên kia, sao ngươi cứ dây dưa mãi không chịu dứt thế, một vừa hai phải thôi, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi nghe có hiểu hay không? Mặc kệ ngươi là cái gì quan, cái gì lại  cũng không có quyền gây trở ngại không cho người khác đi ngủ chứ!”

Cái kiểu không thèm kiêng nể gì hết, chơi lật bài ngửa, xé da trơ mặt mà đuổi người đi này nằm ngoài dự kiến của y,  nhưng Triệu Tường Dư không những không sinh khí, ngược lại tâm tình càng thêm vui vẻ, hớn hở.

Cởi bỏ lớp ngoài nho nhã lễ độ nhưng lại băng lãnh kia, không hề mở miệng một tiếng”Đại nhân”, một câu “Tại hạ” nữa, nhãn mâu do say rượu nên có chút mê ly, đôi gò má vì người tức giận mà hơi hơi phiếm hồng, tóc tựa hồ gần dựng thẳng lên giống một cái cây, nhìn Chung Nhuận như vậy không hiểu sao tâm tình của hắn chợt tốt lên. Triệu Tường Dư cứ đứng ở đấy nhìn y tỏ vẻ thích thú, muốn ngừng mà không được.

Tửu lực trào lên, đầu có điểm choáng váng khiến Chung Nhuận  lười cùng tên kia so đo, nếu đã không khách khí mà nói đến mức này, y cũng không thèm để ý đến cái gọi là lễ nghi nữa, giờ phải nghỉ ngơi cho đã mới được, sau khi tỉnh lại rồi thì mới quản chuyện của hắn. Tội quá, bây giờ y chỉ muốn ngủ mà thôi, dù cho thiên hoàng lão tử đến cũng đừng mơ mà ngăn đươc y!”Tùy ngươi muốn làm gì thì làm, muốn uống trà thì tự mình đi rót, không ai rảnh mà hầu ngươi, muốn ngủ thì cứ tự nhiên lăn ra đất mà nằm, muốn ngắm trăng thì ra ngoài mà ngắm, trước khi đi nhớ đóng cửa sổ lại, đến lúc bước ra thì phải khép chặt cửa vào, miễn cho lại thêm một kẻ không có mắt mũi khác lạng quạng tiến vào.” Y lạnh lùng nói, thay đổi biện pháp mắng chửi người.

“Thất lễ thất lễ, là ta  quấy rầy.”

Y không nghĩ tới một khắc sau đối phương lại buông lời giải thích, còn pha lẫn vài phân thành khẩn, ngơ ngác mất mấy giây, y mới phản ứng lại, trên mặt y có chút ngượng ngùng, hổ thẹn với lời nói xấc xược vô lễ hồi này của mình “Không sao, là do tại hạ tính tình không tốt, còn thỉnh đại nhân đừng phiền lòng để bụng.”

Lại biến trở về thành thư sinh thanh tao nho nhã. Triệu Tường Dư phải tận lực áp chế mới ngăn mình không cười ra tiếng, hắn còn chưa muốn chọc cho đối phương thẹn quá hóa giận đâu! Bị người khác biết được bản chất tính tình thật sự của mình, có người sẽ vui vẻ tiếp nhận đối phương kết giao hảo hữu, ngược lại cũng có kẻ sẽ bài xích đối phương, xem ra, Chung Nhuận là loại người thứ hai, nếu hắn muốn tiếp cận y, thì  giờ phút này vẫn nên bồi y diễn trò cho thỏa đáng, tránh nhạ chuyện khiến y trở mặt làm gì.”Đêm đã khuya, ta nên cáo từ, hy vọng ngày khác có thể cùng công tử hàn huyên đàm thoại lâu hơn.”

Chung Nhuận đang trong cơn buồn ngủ, thấy hắn nói lời khách khí như vậy thì cũng không keo kiệt làm gì, dùng lễ đáp trả, “Nhất định nhất định!” Trong lòng thì lại ước từ nay về sau ngay cả cơ hội gặp mặt cũng đừng có mới là tốt.

Triệu Tường Dư khẽ mỉm cười, cái bộ dáng mong muốn đuổi hắn đi càng nhanh càng tốt đã chứng minh rằng y khẩu thị tâm phi.

Sau một phen khách sáo đưa đẩy qua lại, nam nhân rời đi.

Chung Nhuận thở dài nhẹ nhõm, không biết vì sao, ngay lúc người tự xưng là “Triệu Tường Dư” xuất hiện trước mặt, y bỗng dưng có loại cảm giác khẩn trương, không muốn tiếp xúc nhiều với người này, có thể  do y chỉ là bình dân bá tánh bình thường, không quen nhìn quý khí của hắn, cũng có lẽ là do cảm giác yêu ghét của mỗi người khác nhau.

Không cần để ý đến hắn nữa, dù  sao chuyện hai người gặp được nhau tối nay chỉ là cực kỳ ngẫu nhiên mà thôi. Y lắc lắc đầu, đang muốn đi đóng cửa sổ lại, thì vô tình ngẩng đầu lên, ánh sáng mong lung từ nguyệt nương pha màu bàng bạc khắp không gian, bầu trời đêm nay không ánh sao, lại có vẻ sáng ngời hơn bình thường, làm y ngây ngốc.”Nguyệt sắc mênh mông, sáng trong tựa  nữ nhân tâm a.” Thở dài một tiếng, đột nhiên cơn buồn ngủ biến mất tự lúc nào.

Quay đầu trở về giường, đã không còn lòng dạ nào mà ngủ, y bèn phủ thêm một kiện áo khoác, đẩy cửa bước ra. Chậm rãi đi dọc theo đường mòn giữa các bụi hoa, từ bên kia rừng trúc truyền đến thanh âm trêu đùa đứt quãng của khách nhân cùng các cô nương trong việc hòa lẫn với nhạc thanh ti trúc cầm huyền. Y không  dừng lại, tiếp tục cất bước theo cửa hông đi ra khỏi Hàm Hương Viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui