Phồn Hoa Tự Cẩm


“Công chúa, nô tỳ đã về”.

Tiểu Nhĩ mang theo Mộ Thanh cùng hai gã hộ vệ xuất hiện.

Liếc mắt một cái nhìn khóm hoa trong tay tiểu Nhĩ, Uyển Hề thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt quay sang Mộ Thanh: “Ngươi làm thế nào mà lại gặp hắn?”.
“Con ngựa!”.

Như Lăng từ xa nhìn thấy bóng dáng của Mộ Thanh vội vã chạy tới kéo tay Mộ Thanh, quan sát một lượt từ trên xuống dưới: “Ngươi không có việc gì, ngươi đã trở lại”.
“Lão già kia sao ngăn được ta”.

Mộ Thanh nhẹ nhàng cười, chống lại ánh mắt bối rối nhưng ung dung của Nhược Cẩm: “Cho dù hắn lại bắt ta đi, ta cũng tìm cơ hội trở về”.
“Chờ một chút! Lão nô nghe bọn thị vệ nói lão nhân kia công phu rất cao, ngươi làm thế nào mà thoát ra nhanh như vậy?”.

Hốt công công nhìn Mộ Thanh đầy nghi hoặc.
“Ta nghĩ chung quy hắn cũng không muốn giết chết đồ đệ của mình, nếu ta muốn chạy hắn giữ ta thế nào được?”.

Mộ Thanh nhìn thẳng vào mắt Hốt công công: “Không biết đại nhân còn nghi ngờ điều gì?”.
Hốt công công nhẫn nhịn nói: “Bây giờ tiểu tử ngươi cũng đã trở về chúng ta cũng nên mau chóng quay về Trung Đô thôi.

Cái nơi quỷ quái này ở thêm một lát không biết sẽ lại có thêm ai xuất hiện”.
Nhược Cẩm chậm rãi đi đến, bình tĩnh nhìn Mộ Thanh: “Ngươi về là tốt rồi, chỉ là… Ta thật muốn hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi là ai?”.
“Mộ Thanh”.

Mộ Thanh cũng bình tĩnh nhìn Nhược Cẩm: “Gia tướng của Hoàn Nhan Nhược Cẩm”.
“Ha ha, hy vọng ngươi nhớ kỹ thân phận này”.

Nhược Cẩm cười gật đầu.

“Cả đời này tuyệt đối sẽ không quên”.

Mộ Thanh cười khẽ: “Ta không phải đã nói rồi sao? Ta sẽ bảo vệ ngươi”.
“Ta thì sao?”.

Như Lăng lạnh lùng trừng Mộ Thanh.
“Thân là gia tướng nhà Hoàn Nhan đương nhiên là phải bảo vệ tốt nhị tiểu thư”.

Ánh mắt một giây cũng không rời khỏi mặt Nhược Cẩm, Mộ Thanh ung dung cười, chỉ là người ta thật sự muốn bảo vệ chỉ có ngươi.

Dường như đọc hiểu tiếng lòng của Mộ Thanh, hai gò má Nhược Cẩm không khỏi nóng lên: “Đây là chính miệng ngươi nói đấy nhé”.
“Ừ”.

Mộ Thanh gật đầu liên tục.
Nhìn muội muội nói chuyện, Mộ Vân trong lòng yên lặng thở dài, lại quay sang nhìn Nhược Cẩm, không lẽ ngươi cũng thích muội muội rồi?.
Uyển Hề cười nhạt một cái, tiểu Nhĩ nhưng lại lo lắng nói thầm bên tai.

Trên mặt bỗng nhiên xuất hiện kinh ngạc rồi lại bỗng nhiên biến mất, chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Thanh, Uyển Hề lắc đầu, ngươi sẽ là kỳ nữ trong cái thời loạn này sao?.
“Công chúa điện hạ, nên khởi hành thôi”.

Mộ Vân cúi người mở miệng.

Uyển Hề nhìn gương mặt xa lạ này: “Ngươi…”.
Tiểu Nhĩ nhẹ nhàng kéo áo Uyển Hề, khẽ nói mấy từ: “Duyên Lăng tam công tử”.
Uyển Hề chợt gật đầu, hôm nay xuất hành có Duyên Lăng quận vương tương trợ, xem ra khôi phục Đại Tống Giang Bắc non sông là có hy vọng rồi.

Bình yên vượt qua Thanh Hà, bắc thượng một mạch an toàn cuối cùng cũng tới Trung Đô.

Tường thành đá xanh chỉnh tề ngăn nắp, lũy thành kiên cố, đô thành nguy nga, kinh thành Đại Kim không có nét mềm mại lả lướt mà là một cỗ khí phách ngang ngược không nói lên lời.

Dưới thành lâu, binh lính người Kim uy vũ khôi ngô đứng bất động, trong mắt hiện ra đều là hàn ý khiến kẻ khác phải rùng mình.

“Ô, Hoàn Nhan tiểu thư đã trở về”.
Vừa mới vào thành, Nhược Cẩm liền nghe thấy một tiếng the thé.

Hơi nhíu mày, Nhược Cẩm nhìn tiểu thái giám đang cầm quan phục trên thành lâu: “Là hoàng thượng sai ngươi tới chỗ này chờ ta?”.
Tiểu thái giám cười cười: “Hoàng thượng nói, căn cứ vào tiến độ của Hoàn Nhan tiểu thư, hôm nay nhất định sẽ cùng Hốt công công về tới Trung Độ, vì vậy đặc biệt phái nô tỳ tới đây tiếp đón”.
Nhược Cẩm nhưng lại cười lạnh lùng: “Vậy hoàng thượng có đoán ra Nhược Cẩm ngày mai mới có thể tiến cung diện thánh?”.
Tiểu thái giám lại cười cười: “Cái này hoàng thượng cũng nói, căn cứ vào tính tình của Hoàn Nhan tiểu thư, hôm nay nhất định không gặp được vì vậy lệnh cho nô tỳ đem quan phục này đưa cho tiểu thư, đợi tiểu thư nghỉ ngơi một đêm, ngày mai cùng Hốt công công tiến cung”.

Mồ hôi lạnh toát ra, Hốt công công thở phào nhẹ nhõm: “Hoàn Nhan nha đầu, mạng nhỏ của lão nô chỉ có thể nhờ ngươi thôi”.
“Hốt đại nhân đừng sợ, Nhược Cẩm biết nên làm như thế nào”.

Nhược Cẩm nặng nề thở dài: “Đại nhân cũng nên về cung nghỉ ngơi trước đi, Nhược Cẩm nhận lời của ngài tất sẽ làm được”.
“Tốt”.

Hốt công công phẩy tay, mang theo binh mã đi xa.

Tiểu thái giám liếc mắt nhìn đội hộ tống Đại Tống phía sau Nhược Cẩm: “Hoàng thượng có lệnh, các vị hôm nay cứ ở dịch quán nghỉ ngơi, ngày mai cùng nhau tiến cung”.
Nhược Cẩm nhảy xuống ngựa, tiếp nhận quan phục trong lòng băng lãnh, Hoàn Nhan Lượng ơi Hoàn Nhan Lượng, ngươi chuẩn bị hết tất cả như vậy, ngày mai gặp ngươi muốn toàn thân trở ra, e rằng khó càng thêm khó.

“A tỷ, chúng ta về nhà thôi”.

Như Lăng đột nhiên xuống ngựa, nắm lấy tay Nhược Cẩm: “Mẹ nuôi nhất định rất nhớ chúng ta”.
Nhược Cẩm có chút sầu tư, cười khẽ: “Được, chúng ta về nhà”.

Nói xong liền hướng cái tên đang đăm chiêu kia nói: “Đứa ngốc, lại đang suy nghĩ cái gì rồi?”.
Mộ Thanh giật mình, vội vã cười, tên Hoàn Nhan Lượng này quả thật khó đối phó, vừa vào thành đã biết hành tung của Nhược Cẩm rõ như lòng bàn tay.

Lo lắng nhìn Nhược Cẩm, ngày mai rốt cuộc ngươi phải làm thế nào mới qua ải đây?”.
Nhược Cẩm tránh né ánh mắt của Mộ Thanh, kéo dây cương: “Con ngựa, còn không đi”.
“Ngươi là gọi ta? Hay là…”.

Mộ Thanh sửng sốt.
“Con ngựa, ngươi cuối cùng cũng tự nhận mình là con ngựa rồi sao?”.

Như Lăng vui vẻ vỗ tay, cùng Nhược Cẩm cười nhìn nàng: “Ha ha, là tự ngươi nó đó nhé”.
Mộ Thanh cười khổ, quay đầu lại nhìn Mộ Vân cùng tiểu Nhĩ, tam ca, tiểu sư muội, ta đi trước.

Mộ Vân khẽ gật đầu, tiểu Nhĩ lạnh lùng nhìn nàng, khẽ thở dài.

Mộ Thanh quay đầu đi, nhảy xuống ngựa, dắt ngựa theo Nhược Cẩm, Như Lăng đi về phía bắc.

“Vị Uyển Hề công chúa kia có đẹp không?”.

Nhược Cẩm lạnh lùng mở miệng hỏi.

Mộ Thanh giật mình nhìn Nhược Cẩm: “Nhược Cẩm, sao ngươi lại đột nhiên hỏi ta cái này?”.

Nhược Cẩm ngẩng ngang đầu, bình tĩnh nhìn Mộ Thanh: “Nhìn ngươi mới vừa rồi liếc mắt nhìn trộm công chúa, nếu là luyến tiếc công chúa, hay là để ngày mai ta xin hoàng thượng cho ngươi tịnh thân đi hầu hạ công chúa, ngươi có bằng lòng không?”.
“A tỷ, không được”.

Như Lăng hoảng hốt gọi Nhược Cẩm.
Mộ Thanh cố ý thở dài một tiếng: “Nếu Nhược Cẩm muốn ta đi, ta đành phải đi vậy…”.
“Ngươi!”.

Nhược Cẩm quay lưng, kéo Như Lăng: “Lại một tên thấy mỹ nữ là quên hết tất cả.

Thiến thì thiến.

Tiểu muội, đừng để ý đến hắn!”.
“A tỷ”.

Như Lăng chần chừ nhìn Nhược Cẩm: “Tỷ thật sự muốn đem hắn làm thái giám?”.
“Lúc đầu chỉ là muốn đùa hắn, nhưng mà bây giờ ta chỉ muốn lập tức đưa hắn đi!”.

Nhược Cẩm quay đầu hung hăng liếc mắt trừng Mộ Thanh: “Hóa ra những lời ngươi nói bên sông Thanh Hà đều là giả”.
“A tỷ….”.

Như Lăng vội vã liếc Mộ Thanh lại bị Nhược Cẩm kéo đi nhanh hơn.
Khẽ cười, Mộ Thanh vỗ vỗ con ngựa bên cạnh: “Tiểu thư Nhược Cẩm giận rồi, xem ra mạng nhỏ của ngươi khó giữ”.

Ánh mắt rơi vào tàn cung bên yên ngựa, Mộ Thanh đột nhiên rùng mình, trong lúc hoảng hốt, trong đầu hiện lên một màn rõ nét hơn bao giờ hết.
[Xin ngươi….

Đi ra ngoài đi, ta không muốn ngươi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của ta…..].

Vị nữ tử giống Nhược Cẩm như đúc, hung hăng đẩy chính mình ra, ngồi trên mặt đất cầu xin, che mặt khóc lớn.

Đây rốt cuộc là ký ức của kiếp trước ư? Sẽ có chuyện gì xảy ra? Tâm bỗng nhiên rối loạn, Mộ Thanh lôi kéo con ngựa chạy vội về phía Nhược Cẩm: “Nhược Cẩm!”.
Làm như không nghe thấy tiếng Mộ Thanh gọi, Nhược Cẩm lạnh lùng nói: “Tiểu muội, không nên để ý tới cái tên ngày mai sẽ thành tiểu thái giám”.
“Nhược Cẩm!”.

Mộ Thanh lấy tay tóm lấy bàn tay lạnh giá của nàng: “Ngày mai trừ phi ta không còn hơi thở, bằng không ta sẽ không rời ngươi nửa bước!”.
“Ngươi…”.

Nhược Cẩm kinh hãi nhìn ánh mắt đầy lo lắng của Mộ Thanh, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng.

Như Lăng bình tĩnh nhìn Mộ Thanh cùng Nhược Cẩm, đáy lòng chợt lạnh, lặng lẽ thở dài một hơi.

“Thằng nào! Dám vô lễ với tiểu thư!”.

Bất thình lình một tiếng kinh hô vang lên, một gậy nện vào cánh tay Mộ Thanh đau đến tê dại.

“Còn không buông ra?”.

Một bà lão tóc trắng, tay cầm cán chổi, tàn bạo trừng Mộ Thanh: “Thằng nhãi, nếu ngươi không buông tay, cẩn thận lão nương đánh cho ngươi thành tàn phế”.
“Mẹ nuôi!”.

Như Lăng hoảng hốt đi tới kéo tay bà lão: “Mẹ hiểu lầm rồi, hắn không phải người xấu, là con ngựa tỷ tỷ thu được ở trên đường đi”.
“Lão nương mặc kệ con ngựa nào! Ai bắt nạt hai vị tiểu thư, lão nương đánh kẻ đó”.

Nói xong bà lão lại nện thêm một gậy vào lưng Mộ Thanh.

Cắn răng chịu đựng, Mộ Thanh vẫn không buông tay ra: “Ta nhất định không buông!”.
Nhược Cẩm nhè nhẹ cốc đầu Mộ Thanh: “Ngươi thật là khờ quá….”.

Trong lòng ấm áp khiến nàng muốn rơi lệ.

Nhược Cẩm vội vã hướng bà lão nói: “Được rồi, được rồi, mẹ nuôi, hắn thực sự không phải người xấu, ta bảo hắn buông ra là được, mẹ nể mặt ta, thủ hạ lưu tình, đừng đánh nữa”.

Nói xong giương mắt nhìn Mộ Thanh: “Đứa ngốc, còn không mau buông tay”.

Mộ Thanh gật đầu, buông tay ra, không nghĩ tới bà lão còn cố nện một cú vào trán mình, Mộ Thanh chỉ cảm thấy trong nháy mắt thấy trời đầy sao, hoa mày choáng váng.
“Tiểu thư, ngài không sao chứ”.

Bà lão tiến lên kiểm tra Nhược Cẩm.
Nhược Cẩm dở khóc dở cười lắc đầu, nhìn Mộ Thanh trên trán sưng u một cục, có chút đau lòng: “Ngươi….

Ngươi không sao chứ?”.
“Không… không sao…”.

Mộ Thanh lắc đầu, liên tục cười trừ: “Ta không sao, không có việc gì…”.
“Ha ha…”.

Nhược Cẩm cười nhẹ nhàng, tiến lên kéo bà lão: “Mẹ nuôi, rời nhà đã lâu, thật nhớ những món ăn mẹ nấu”.
“Bọn gia tướng đã về nói cho lão nương rồi, hôm nay cơm nước đã xong xuôi chỉ còn đợi hai vị tiểu thư”.

Cười ha hả, bà lão nắm tay Nhược Cẩm cùng Như Lăng cùng nhau xoay người đi vào.
“Mộ Thanh ngươi cũng mau lại đây”.

Nhịn không được quay đầu lại nhìn Mộ Thanh vẫn đang lắc đầu ở phía sau, Nhược Cẩm trong lòng có phần lo lắng, ngươi thật sự là đứa ngốc, sớm buông tay ra thì đã không bị đánh nhiều như vậy rồi.
“Được….

được….”.

Mộ Thanh dắt con ngựa, thoáng một cái đã đi đến trước cửa phủ Hoàn Nhan tướng quân.
Vừa muốn dắt ngựa vào cửa đã bị hai bên ngăn lại, Mộ Thanh có chút sửng sốt.

“Cơm lão nương nấu chỉ để cho hai vị tiểu thư ăn, thằng nhãi ngươi hôm nay làm sai, không cho vào ăn, phạt đứng ngoài cửa, đến tối lão nương sẽ cho người mang cơm ra”.

Bà lão lạnh lùng trừng Mộ Thanh, sát khí trong mắt khiến Mộ Thanh hơi sợ.

“Mẹ nuôi”.

Như Lăng nhịn không được làm nũng: “Con ngựa dọc đường vẫn bảo vệ chúng ta, cho hắn vào đi mà”.
“Tiểu muội, tính của mẹ nuôi, thà rằng tỷ muội chúng ta ăn không hết cũng không đem cho người mình không muốn cho ăn, cầu cũng vô dụng, đi thôi, chắc hẳn mẹ nuôi không muốn chúng ta bị đói đâu”.

Nhược Cẩm nói xong nháy mắt với Như Lăng: “Đi đi”.

Bà lão cười khanh khách: “Tiểu thư, tính của ngươi lão nương sao không biết? Dùng phép khích tướng cũng vô dụng, lão nương hôm nay nhất định muốn bỏ đói tiểu tử này.

Lão nương cũng có thể bỏ đói hai vị tiểu thư”.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Nhược Cẩm nhìn Mộ Thanh: “Xem ra, muốn ủy khuất ngươi rồi”.
Mộ Thanh cười lắc đầu: “Không ăn một ngày cũng không chết được”.

Nói xong kéo con ngựa đi đến góc tường trước cửa: “Ta ở đây chờ bà lão hết giận rồi sẽ vào”.
“Coi như tiểu tử nhà ngươi thức thời”.

Nói xong bà lão kéo hai vị tiểu thư đi vào phủ.

Mộ Thanh liếc mắt nhìn mặt trời lặn giữa Trung Đô, tay vỗ vỗ con ngựa, cười khẽ: “Con ngựa à con ngựa, hôm nay chỉ có ngươi theo ta rồi”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui