Tờ mờ sáng trước cửa cung đã có vài vị đại thần chờ vào triều.
Hai khối tượng đá hình đầu sói hung ác đứng tại cổng vào hoàng cung, khẽ liếc mắt thôi cũng đã thấy ớn lạnh.
Nhược Cẩm cũng không mặc quan phục mà Hoàn Nhan Lượng ban cho, mà lại mặc áo trắng bình thường yết kiến hoàng đế, bình tĩnh đứng ở cửa cung càng lộ ra vẻ lạnh lẽo.
“Nhược Cẩm”.
Mộ Thanh mặc Tống phục gắt gao nắm tay nàng: “Rốt cuộc hôm nay ta phải làm gì?”.
Nhược Cẩm nhẹ nhàng cười: “Ta muốn hôm nay ngươi làm anh hùng không sợ trời không sợ đất, khiến Hoàn Nhan Lượng thu ngươi làm tướng”.
“Ngươi muốn ta xưng thần với Hoàn Nhan Lượng?”.
Mộ Thanh cả kinh.
“Ta biết đây là làm khó ngươi nhưng là ta không có biện pháp khác…”.
Nhược Cẩm đè sát vào bên tai Mộ Thanh nói: “Trong lúc động thủ, cho dù đối phương là ta cũng phải xuống tay, không được lưu tình”.
“Nhược Cẩm!”.
Mộ Thanh khiếp sợ vô cùng: “Ta không thể xuống tay với ngươi!”.
“Ta chỉ nói là cho dù là ta ngươi cũng phải xuống tay”.
Nhược Cẩm cười lạnh lùng, thấp giọng nói: “Nếu ngươi không ra tay không chừng tối nay ta phải trở thành mỹ nhân trên giường của Hoàn Nhan Lượng, mặc cho hắn khinh bạc…”.
Cười khổ: “Thu được ánh mắt của ta không được do dự, lập tức làm theo.
Nếu để Hoàn Nhan Lượng nhìn ra không chỉ có cái mạng nhỏ của ngươi mất mà ngay cả tiểu muội tối nay cũng bị bắt tiến cung thị tẩm”.
“Nhược Cẩm… Ta đáp ứng ngươi!”.
Bỗng nhiên Mộ Thanh liều lĩnh ôm nàng vào trong lòng: “Chỉ cần có thể bảo vệ ngươi bình an, ta làm!”.
Hành động của Mộ Thanh khiến cung vệ cùng mấy vị đại thần xung quanh sợ ngây người, tiểu tử này rốt cuộc là ai? Dĩ nhiên trước mặt mọi người làm ra hành động phi lễ như vậy với Hoàn Nhan Nhược Cẩm.
“Mộ Thanh…”.
Bỗng nhiên cười gượng, Nhược Cẩm ôm chặt thân thể Mộ Thanh, trong đầu một mảnh bình yên: “Ta thích ngươi như vậy…”.
Ngươi có thể vì ta không để ý lễ pháp, vụ đánh cược hôm nay bất luận là thắng hay thua, ta đều không hối hận.
“Ta muốn nghe ngươi nói như vậy mỗi ngày”.
Mộ Thanh nhẹ nhàng tách ra, bình tĩnh nhìn vào mắt nàng: “Ngươi muốn ta làm anh hùng, vậy hôm nay ta sẽ làm đại anh hùng giúp ngươi giành thiên hạ”.
“Ha ha ha…”.
Nhược Cẩm lấy tay lau nước mắt, bỗng nhiên lắc đầu: “Cũng đừng khiến ta thất vọng…”.
“Tuyệt đối sẽ không làm Hoàn Nhan tiểu thư ngài thất vọng!”.
Mộ Thanh cười gật đầu.
Cửa cung chậm rãi mở, một vị công công đứng ở bên trong hô: “Mời chư vị đại nhân tiến cung lâm triều!”.
Tại cửa cung cởi xuống đoản kiếm bên hông, Nhược Cẩm cùng Mộ Thanh thản nhiên nhìn nhau cười, chậm rãi đi đến đại điện.
Ngoài đại điện, Mộ Thanh bị cung vệ chặn lại, Nhược Cẩm lắc đầu cười nhạt: “Đợi tuyên ngươi hãy vào”.
“Được”.
Mộ Thanh lo lắng nhìn nàng: “Cẩn thận”.
“Biết”.Gật đầu, dáng tươi cười lặng lẽ biến mất trên mặt Nhược Cẩm.
“Tống quốc Uyển Hề công chúa tới!”.
Ngoài đại điện ti lễ thái giám hô to một tiếng, chỉ thấy Uyển Hề công chúa ăn mặc lộng lẫy chậm rãi đi lên điện, tỳ nữ tiểu Nhĩ theo sát phía sau cùng Mộ Vân đang đóng giả thị vệ.
Nhìn thấy Mộ Thanh ở ngoài điện, Uyển Hề công chúa cười khẽ một cái, từng bước tiến vào đại điện, khóe miệng mỉm cười, hướng về phía vị Kim quốc hoàng đế phía trên.
Rồng vàng óng ánh thêu trên cừu bào bạch hổ, đầu đội mũ Cửu Long tranh châu, đôi mắt sáng ngời mà thâm thúy-Hoàn Nhan Lượng ngồi ngăn ngắn tại long kỷ, khóe miệng nhếch lên nụ cười nham hiểm, hai mắt tà tà nhìn mặt Uyển Hề công chúa, tay trái nắm chặt tay vịn long kỷ làm như đang nghĩ đến cái gì.
“Uyển Hề tham kiến Đại Kim bệ hạ…”.
Uyển Hề nhẹ nhàng cúi người, Mộ Vân cùng tiểu Nhĩ phía sau đồng thanh quỳ xuống hô vạn tuế.
“Trẫm còn tưởng rằng Đại Tống công chúa được xưng là mỹ nhân Tĩnh Khang năm đó đã bị mang hết về Đại Kim không nghĩ tới nhiều năm sau dĩ nhiên vẫn còn mỹ nhân đẹp như vậy…”.
Hoàn Nhan Lượng bỗng nhiên đứng lên xuống khỏi long đài, bình tĩnh nhìn Uyển Hề, ngón tay ngả ngốn nắm cằm nàng: “Ha ha ha, đủ mềm, trấm thích mỹ nhân như vậy…”.
Nói xong hướng về phía văn võ đại thần: “Các ngươi nói xem, vị Tống công chúa này đẹp không?”.
“Đẹp…”.
Văn võ đại thần cúi đầu đồng thanh.
“Ha ha ha….”.
Đột nhiên Hoàn Nhan Lượng bế dựng lên, đưa tay xé rách vạt áo của Uyển Hề, ánh mắt nóng bỏng nhìn Uyển Hề: “Trẫm hiện tại muốn nhìn xem mỹ nhân ngươi còn có chỗ nào đẹp”.
“Bệ hạ, đây là đang ở trên điện giữa buổi lâm triều!”.
Uyển Hề hoảng loạn đè lại tay hắn: “Coi như là…”.
“Dù gì ngươi cũng không phải là người đầu tiên được trẫm lâm hạnh trước mặt mọi người.
Ngươi đã bị Tống hoàng đế tặng cho trẫm, tất nhiên là để cho trẫm tùy ý đối đãi, ngươi đã định trước là người của trẫm, trẫm muốn ngươi ở chỗ nào đều do trẫm quyết!”.
Hoàn Nhan Lượng nói xong đột nhiên xé rách áo ngoài của Uyển Hề, lộ ra bờ vai tuyết trắng.
“Đại Kim bệ hạ….”.
Mộ Vân nhịn không được mở miệng, thế nhưng chưa nói xong đã bị cung vệ kề đao vào cổ.
Tiểu Nhĩ đau buồn lắc đầu: “Công chúa đến đây đã biết sẽ có ngày này…”.
Nữ tử nhất định phải bị lăng mạ như vậy sao?.
Nước mắt khuất nhục rơi xuống, Uyển Hề không hề nghĩ tới sẽ bị hắn khinh bạc trên đại điện: “Đại Tống nữ tử sao có thể nhận nỗi khuất nhục này!”.
Hoàn Nhan Lượng bỗng nhiên hung hăng kiềm trụ cằm nàng, tà cười: “Muốn chết? Được thôi, ngươi vừa đứt hơi thở trẫm liền phát binh đánh Tống, tin rằng phụ hoàng của ngươi sẽ lại mang vài vị công chúa tặng sang đây”.
Tay kia đã thâm nhập vào trong y bào của nàng, tùy ý chơi đùa thân thể của nàng: “Khiến trẫm hài lòng hay để phụ hoàng ngươi lo lắng, công chúa là người thông minh tất nhiên là biết nên làm gì chứ?”.
Thân thể run lên, Uyển Hề nhịn khóc, đem tay đặt lên vai Hoàn Nhan Lượng, run run nói: “…Xin mời bệ hạ… thương… tiếc…”.
“Thần nữ Hoàn Nhan Nhược Cẩm tham kiến hoàng thượng!”.
Thanh âm của Nhược Cẩm đột nhiên vang lên, chỉ thấy nàng bình tĩnh quỳ gối trong đại điện, hé ra khuôn mặt lạnh lùng, nhìn không ra là đang giận hay hững hờ?.
“Nhược Cẩm, trẫm biết ngươi sẽ tới cản trẫm”.
Hoàn Nhan Lượng bỗng nhiên cười, hung hăng đem Uyển Hề đẩy ngã trên mặt đất, lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi dĩ nhiên dám không mặc quan phục trẫm ban”.
Nhược Cẩm cười nhạt một cái: “Nhược Cẩm chỉ là con của một vị tướng đã chết, không giống với bình dân, không xứng với hoàng thượng, không dám mặc y phục dành cho tần phi”.
Hoàn Nhan Lượng đi tới trước mặt Nhược Cẩm, lắc đầu: “Ngươi còn muốn cùng trẫm đánh cờ?”.
Nhược Cẩm cười khẽ một tiếng: “Nếu thiếu mất đối thủ là Nhược Cẩm, hoàng thượng có lẽ cảm thấy cô đơn”.
Hoàn Nhan Lượng cười mỉm: “Thân là đế vương có vị nào không cô đơn?”.
Đột nhiên kéo Nhược Cẩm dậy: “Ngươi nên làm nữ nhân của trẫm, nếu là bị người khác đoạt mất ngày đó sẽ trở thành đại họa của trẫm”.
Nói xong hướng ngoài điện nói: “Ngươi nam hạ hoài thủy, cản trở Hốt công công tìm mỹ nữ nhập cung cho trẫm, lại mang về một gã người Tống vô tích sự.
Trẫm muốn nhìn xem, bàn cờ hôm nay ngươi cùng trẫm đánh rốt cuộc là ai thắng?”.
Nhược Cẩm lại quỳ xuống: “Nhược Cẩm không dám, hoàng thượng người đã sớm biết toàn bộ, xem ra hôm nay người thua là Nhược Cẩm”.
Hắn nếu đã biết hết, vậy kế hoạch ngày hôm nay hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay, bây giờ nên làm thế nào cho phải?.
Hoàn Nhan Lượng đứng chắp tay: “Trâm muốn nhìn xem hắn ta rốt cuộc có sở trường gì? Tuyên hắn vào điện”.
Mộ Thanh từng bước tiến vào đại điện, khóe miệng cười, nghiêm nghị chống lại con mắt của Hoàn Nhan Lượng.
Chỉ thấy nàng đi đến cách Hoàn Nhan Lượng ba bước, đứng thẳng người chỉ là hơi chắp tay: “Mộ Thanh tham kiến hoàng đế Đại Kim”.
Hoàn Nhan Lượng hơi kinh hãi, cười lạnh một tiếng: “Ngươi dám không quỳ?”.
Thanh âm vừa dứt, bên người Mộ Thanh đã đứng đầy cung vệ rút đao.
Mộ Vân hoảng hốt nhìn Mộ Thanh, muội muội à, rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì? Đảo mắt nhìn Nhược Cẩm vẫn mang vẻ mặt hững hờ như cũ, hai người các ngươi là đang rước họa vào thân à!.
Nhìn mắt Nhược Cẩm thật sâu, Mộ Thanh cười coi nhẹ mây gió, chuyển mắt bình tĩnh nhìn Hoàn Nhan Lượng: “Muốn Mộ Thanh quỳ trước phải xem ngươi có bản lĩnh khiến ta phục ngươi hay không đã”.
“Hả?”.
Hoàn Nhan Lượng phẩy tay, cung vệ đều lui về phía sau: “Vậy trẫm cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh gì khiến trẫm không giết ngươi?”.
Nói xong vỗ tay mấy cái, tòng từ ngoài điện giải đến một đại hán khôi ngô toàn thân đầy máu, tay chân đều có xiềng xích nhất định là vì đề phòng vạn nhất.
“Chó Kim!”.
Một búng máu nhổ trên mặt đất, đại hán khôi ngô lạnh lùng trừng Hoàn Nhan Lượng: “Có giỏi thì thả ông mày ra, ông đây sẽ đem mày nấu nhừ!”.
Hoàn Nhan Lượng cười nhạt, xoay người trở lại long đài, bế đứng lên Uyển Hề công chúa đang run rẩy rơi lệ trên mặt đất, đột nhiên hôn lên cổ nàng: “Tống công chúa, trẫm với ngươi còn chưa có động phòng xong, không bằng chúng ta vừa vui vẻ vừa xem quyết đấu sinh tử, ha ha ha…”.
Nắm chặt hai tay, Mộ Thanh đột nhiên mở miệng: “Đại Tống công chúa sao có thể chịu nhục như vậy!”.
Hoàn Nhan Lượng lạnh lùng nhìn Mộ Thanh: “Ý của ngươi là muốn trẫm thả nàng?”.
“Ngươi nếu còn làm nhục nàng cho dù hôm nay tắm máu đại điện ta cũng không cho ngươi dễ chịu!”.
Mộ Thanh hét ra từng chữ, con ngươi lẫm liệt nhập vào trong mắt Uyển Hề.
“Ha ha ha, đã lâu rồi không ai dám nói như vậy với trẫm”.
Nói xong lại nhìn về phía Nhược Cẩm, Hoàn Nhan Lượng đột nhiên xé một góc quần của Uyển Hề: “Thú vị, thú vị, quả thật thú vị hơn mỹ nhân hoài thủy.
Hốt công công!”.
“Ngươi…”.
Mộ Thanh nhịn xuống bước chân, liếc nhìn Nhược Cẩm thấy nàng có hơi nhíu mày.
“Lão….
Lão nô tại…”.
Hốt công công chờ ở ngoài, run rẩy vừa quỳ vừa bò vào đại điện: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng”.
“Hốt công công, trẫm sao lại trách ngươi, ngươi vì trẫm hộ tống cống chúa vào kinh còn chưa gia tăng phần thưởng cho ngươi, huống hồ ngươi cùng Hoàn Nhan tiểu thư mang về một gã tiểu tử khá như vậy, trẫm tất nhiên là phải thưởng cho ngươi, trọng thưởng!”.
Nói xong Hoàn Nhan Lượng lại xé thêm một góc quần, ném về phía Hốt công công: “Trẫm thưởng ngươi quan tiến nhị phẩm, hoàng kim trăm lượng”.
“Tạ ơn… Tạ ơn hoàng thượng!”.
Hốt công công mừng rõ, kinh ngạc nhìn Nhược Cẩm, hóa ra nha đầu kia nói thật.
Hoàn Nhan Lượng nhẹ nhàng phất tay, Hốt công công thức thời lui xuống.
Hoàn Nhan Lượng bình tĩnh nhìn Mộ Thanh: “Tiểu tử, trẫm cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể đánh thắng người này trẫm không những thả công chúa mà còn tha cho cái mạng nhỏ của ngươi”.
“Đây là chính miệng ngươi nói đấy”.
Mộ Thanh gật đầu.
“Tiểu tử, đây là quyết đấu sinh tử, không chết không dừng”.
Hoàn Nhan Lượng cười nhạt một cái.
“Ta chưa bao giờ sợ chết!”.
Mộ Thanh anh dũng nhìn Hoàn Nhan Lượng.
“Giỏi”.
Hoàn Nhan Lượng quay đầu chọc tức Uyển Hề công chúa lệ quang đầy mặt: “Trẫm với ngươi cũng đấu.
Tống công chúa, trẫm bỗng nhiên thấy thân thể của ngươi chỉ cần khẽ sờ vào thôi liền khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, ha ha ha….”.
“Trước khi phân thắng bại không được khinh bạc công chúa!”.
Mộ Thanh hét lớn một tiếng.
“Đây là đại điện của trẫm, không thể thuận theo ngươi”.
Tay của Hoàn Nhan Lượng mạnh chui vào bên trong y bào của Uyển Hề: “Ngươi nếu muốn trẫm dừng tay còn phải xem ngươi có thể đánh thắng hắn trước khi trẫm “ăn” Tống công chúa hay không.
Người đâu, tháo xích!”.
“Dạ”.
Mấy tên cung vệ run run tháo xích cho vị đại hán khôi ngô kia, chỉ nghe thấy đại hán kia hét lớn một tiếng, thoát khỏi sự khống chế của mấy tên cung vệ phía sau, thẳng hướng Hoàn Nhan Lượng đánh tới..