Mộ Thanh bỗng đau xót lắc đầu: “Nếu như người phải lên giường là vợ, em gái, hoặc là con gái của các ngươi, các ngươi còn có thể nói ra những lời như vậy không?”.
Một câu hỏi ra, quân Kim ngay lập tức cứng miệng.
Mộ Thanh nhìn bọn họ: “Các ngươi đường đường là nam nhi, lại muốn nữ tử hi sinh để đổi lấy một thời yên ổn cho mình, các ngươi còn xứng là nam nhi nữa không? Nếu thật có tình người sao không xông lên điện Kim Loan hướng Hoàn Nhan Lượng đòi công lý?”.
“Hỗn láo! Dám gọi thẳng tên hoàng thượng!”.
“Tên vốn là để cho người khác gọi, thiên hạ này vốn không có ai trời sinh cao hơn người khác! Quân vương thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một người được chọn từ muôn dân bách tính mà thôi.
Các ngươi nếu thật sự muốn thái bình tại sao không phế quân? Nếu thật muốn gia đình được bình an sao không về nhà bảo vệ vợ con?”.
Ánh mắt lạnh băng của Mộ Thanh đảo qua tất cả quân Kim: “Đáng tiếc, các ngươi không dám!”.
“Ngươi….”.
“Sao? Ta nói sai ư?”.
Mộ Thanh cười lớn: “Ta biết các ngươi cũng không muốn cùng ta đi đánh Tùng thành, nếu đã không muốn cớ chi phải miễn cưỡng?”.
“Nhận lệnh vua, nào có thể bất tuân?”.
“Tướng tại ngoại có thể không nghe quân lệnh! Hôm nay ta tha các ngươi đi! Âm thầm trở về mang già trẻ lớn bé nhà các ngươi rời đi, thiên hạ rộng lớn, ta không tin là không có chỗ dừng chân cho các ngươi!”.
Mộ Thanh nghiêm nghị nhìn bọn họ: “Nam tử hán đại trượng phu, ngay cả người nhà còn không bảo vệ được lại khiến thê nữ liên lụy bị khi dễ, các ngươi thật muốn xấu hổ trăm năm!”.
“Ngươi….
Ngươi đây là hại chúng ta! Hoàng thượng sao có thể dễ dàng tha cho chúng ta!”.
“Đi Tùng thành cũng chết, về nhà cũng chết vì sao không liều một lần? Có thân nhân ở bên cho dù có chết cũng đáng thử một lần chí ít thân nhân cũng có một con đường sống”.
Mộ Thanh nghiêm túc nhìn bọn họ: “Kỳ thật, đánh Tùng thành, các ngươi đi chỉ có một con đường chết”.
“Ngươi không mang chúng ta đi, chẳng lẽ muốn một mình đoạt thành?”.
“Đúng thì sao?”.
Mộ Thanh đứng lẫm liệt, đôi mắt kiên định không gì sánh được: “Các ngươi nói đúng, vì sao có thể chỉ vì ba người con gái mà khơi mào chiến tranh với Tây Hạ, tái khởi can qua.
Đã là tư thù vậy càng ít người dính vào càng tốt”.
“Một người đoạt thành, sao có thể?”.
“Ngươi cứ chờ xem!”.
Mộ Thanh một tiếng nói xong: “Ta nhất định sẽ cho các ngươi thấy, đôi khi nhìn thấy tuyệt cành chỉ cần liều mạng tất có đường sinh.
Nhưng nếu là khoanh tay đợi chết, tuyệt cảnh sẽ chính là tuyệt cảnh!”.
“Mộ tướng quân….”.
“Đi!!!”.
Mộ Thanh hung hăng quát.
“Phần phật, phần phật”.
Bỗng nhiên có tiếng chim vỗ cánh, trong làn khói bụi chỉ thấy con chim lặng lẽ bay lên.
“Ta sớm biết ở đây khẳng định có thám tử!”.
Mộ Thanh nhặt một viên đá bắn về phía con chim kia.
Con chim bị đá ném trúng, chết ngay lập tức rơi từ trên không xuống.
Quân Kim lập tức sợ hãi, nếu lời nói hôm nay bị Hoàn Nhan Lượng biết được, không chỉ bản thân phải chết mà người nhà cũng không thoát khỏi kiếp nạn.
Tiến lên nhặt lấy con chim, gỡ ra mật hàm gắn trên chân, đáng tiếc mật hàm viết bằng tiếng Kim, một chữ cũng không biết.
Mộ Thanh giả vờ hiểu đọc một lần, lạnh lùng liếc mắt nhìn quân Kim: “Hôm nay ngươi bán đứng đồng bào, ngày khác ngươi cũng sẽ thành vong hồn dưới tay Hoàn Nhan Lượng, tội gì phải làm đao phủ?”.
“Chúng ta là đi hay không đi?”.
Quân Kim hoảng loạn.
Mộ Thanh thở dài: “Đương nhiên là phải đi, nếu tên thám tử này còn chút tình người, chắc sẽ còn nhớ người thân trong nhà đang chờ hắn về”.
“Ta… chúng ta….”.
Đưa mắt nhìn nhau, một nghìn quân Kim nhất thời rối loạn.
“Đi!!” Mộ Thanh lại quát.
Có mấy gã quân Kim xoay người chạy khỏi đại doanh không quay đầu lại.
Thấy có người đi, quân Kim cũng dần dần ném vũ khĩ chạy đi.
Trong chốc lát toàn bộ đại doanh trống rỗng chỉ còn lại hơn mười lều quân lương cùng mấy trăm con ngựa đang gặm cỏ ngon lành.
Mộ Thanh cười cười, đi tới chuồng ngựa mở cửa chuồng: “Các ngươi cũng được tự do, mau đi đi”.
Vỗ mông ngựa, nó hí lên một tiếng chạy ra khỏi chuồng.
Tiếng ngựa hí làm các con ngựa khác bất an, thấy bạn chạy ra ngoài cũng ùn ùn chạy theo ra, đuổi theo con ngựa đầu tiên.
Mộ Thanh bỗng kéo lại con ngựa đi sau cùng: “Ngựa ơi, ngươi thì không đi được, ta còn muốn phiền ngươi đưa ta về Trung Đô, về tới nơi rồi ta nhất định thả ngươi…”.
Vỗ vỗ đầu con ngựa, Mộ Thanh xoay người nhảy lên, vừa vặn ghìm cương quay đầu lại đã thấy một đạo kiếm ảnh ở ngay trước mắt.
Mộ Thanh biến sắc kinh ngạc: “Sư phụ!”.
Lý Sóc Phong lạnh lùng nhìn Mộ Thanh, tay phải cầm kiếm,tay trái ôm một vò rượu: “Dương tướng quân trên trời có linh, nhìn bần đạo đòi lại lẽ phải cho ngươi!”.
Mộ Thanh nhảy xuống ngựa, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, quỳ xuống trước mặt Lý Sóc Phong: “Sư phụ, Mộ Thanh biết sai rồi”.
“Ngươi nói xem ngươi sai ở đâu?”.
Bi thương nhìn Mộ Thanh, Lý Sóc Phong trông già đi rất nhiều.
“Ta không nên dùng kiếm pháp sư phụ truyền dạy giết tướng quân Đại Tống, thẹn với Đại Tống”.
“Còn gì nữa?”.
“Mộ Thanh chỉ sai một việc này thôi”.
Ngẩng đầu Mộ Thanh chống lại mắt của Lý Sóc Phong: “Sư phụ, có thể cho Mộ Thanh nợ khiển trách mấy ngày không? Hôm nay ta còn có chuyện chưa làm xong”.
“Chỉ sai có một việc?” Lý Sóc Phong cười nhạt lắc đầu: “Hành động hôm nay của ngươi là có ý gì? Ngươi dám đối với chó Kim động lòng trắc ẩn, ngươi có biết trong số những người hôm nay ngươi thả đi, có bao nhiêu người đã từng giết bách tính Đại Tống ta? Lại có bao nhiêu người đã từng khi dễ Đại Tống nữ tử? Kẻ thù như vậy ngươi lai buông tha?”.
“Sư phụ, sinh mệnh đáng quý, bất luận là người Tống hay người Kim đều giống nhau, sai không phải bọn họ mà là Hoàn Nhan Lượng! Thân là vua, nếu là thích chiến hiếu sát quân lính phía dưới tự nhiên sẽ trở thành ác ma giết người, nếu là tâm tồn khoan hậu thì quân lính phía dưới tự nhiên sẽ bảo vệ thái bình xung quanh, tội gì phải gửi thêm nhiều oan hồn xuống hoàng tuyền?”.
Mộ Thanh lắc đầu hỏi.
“Giỏi, giỏi lắm! Ngươi thật ra là đang ngụy biện!”.
Lý Sóc Phong kề kiếm sát cổ Mộ Thanh: “Chuyện này tạm thời không nói.
Ta đã nói rất nhiều lần, phụ vương ngươi Duyên Lăng quận vương cũng đã nói qua không biết bao nhiêu lần, không được làm loạn âm dương, làm ra việc hoang đường, vậy mà ngươi dám vì một người con gái Kim quỳ mà quỳ gối trước mặt cẩu tặc Hoàn Nhan Lượng, nghe hắn sai bảo, bôi nhọ quốc uy Đại Tống, ngươi đã biết sai chưa?”.
“Sư phụ!”.
Mộ Thanh lạnh lùng trừng mắt: “Hoàn Nhan Lượng kia muốn vũ nhục Uyển Hề công chúa ngay trên đại điện, bức ta cùng Dương tướng quân quyết đấu sinh tử, ta chỉ có thắng mới có thể bảo vệ công chúa! Nếu ngài bảo ta sai, vậy ngài sẽ làm như thế nào?”.
Lý Sóc Phong lạnh lùng hừ một tiếng: “Một kiếm đâm chết Hoàn Nhan Lượng, thà rằng cùng chết cũng sẽ không giết một người Đại Tống!”.
Mộ Thanh lắc đầu: “Ngọc đá cùng vỡ, không chỉ công chúa phải chết mà còn khiến Tống Kim hai nước tiếp tục đại chiến, người chết sẽ càng nhiều, sư phụ ngài muốn chứng kiến nước sông Hoài lần thứ hai nhuộm đỏ sao?”.
Dừng một giây, Mộ Thanh thở dài: “Hoàn Nhan Lượng vừa chết, nếu hoàng đế tiếp theo là người so với Hoàn Nhan Lượng còn hung ác hơn, xin hỏi giết hắn rồi, cuối cùng là phúc của sinh linh hay là họa của sinh linh đây? Sư phụ?”.
Lý Sóc Phong ngẩn ra, tay cầm kiếm không khỏi run lên: “Ngay cả như vậy ngươi cũng không nên quỳ dưới chân hắn!”.
“Ngài không phải luôn muốn ta không được hỗn loạn âm dương sao? Hoàn Nhan Lượng muốn gả Uyển Hề công chúa cho ta, ta có thể lấy nàng sao?”.
Mộ Thanh buồn bã nhìn Lý Sóc Phong: “Nếu ta cưới Đại Tống công chúa thật, xin hỏi sư phụ ngài sẽ xử ta thế nào?”.
“Ngươi!”.
Lưỡi kiếm của Lý Sóc Phong cứa rách cổ áo Mộ Thanh, đau buồn thở dài: “Ngươi muốn sư phụ phải làm sao đây?”.
Mộ Thanh cúi đầu: “Ta biết giết Dương tướng quân còn quỳ gối trước Hoàn Nhan Lượng, nhận quân đánh thành, ta đã không thể làm người Tống, ta sẽ không làm khó sư phụ ngài, chỉ cần ngài cho ta chút thời gian, để ta làm nốt việc ta nên làm, tự ta sẽ trả lại công bằng cho Dương tướng quân”.
“Cho dù võ công của ngươi tuyệt đỉnh cũng không thể một người đoạt thành, việc hoang đường loại này không làm cũng được”.
“Mới vừa rồi ta nói một mình đoạt thành là cố ý nói cho bọn họ nghe thôi”.
Mộ Thanh ngẩng đầu lên: “Ta phải về Trung Đô đấu tiếp với Hoàn Nhan Lượng”.
“Ngươi lấy cái gì đi đấu?”.
Lý Sóc Phong lạnh lùng hỏi.
“Uyển Hề công chúa vẫn đang ở Trung Đô, nguy hiểm vạn phần, mà Nhược Cẩm….cũng là chỉ mảnh treo chuông, nếu ta không thắng ván này, hai người các nàng sẽ thành mỹ nhân trên giường của Hoàn Nhan Lượng”.
Mộ Thanh bình tĩnh nhìn Lý Sóc Phong: “Mặc dù ta ngu dốt, một chữ bẻ đôi cũng không biết nhưng sư phụ hẳn là biết, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là việc Mộ Thanh ta muốn làm thì nhất định sẽ làm được”.
Lý Sóc Phong hờ hững lắc đầu: “Uyển Hề công chúa tình nguyện hi sinh vì Đại Tống, đổi lấy an bình đó là đại nghĩa của nàng, ngươi cứu nàng ra đương nhiên sẽ khởi lại mối bất hòa giữa hai nước, chẳng lẽ là nói lời vô ích? Hoàn Nhan Nhược Cẩm vốn là người Kim, Hoàn Nhan Lượng muốn làm cái gì với nàng cũng không cần ngươi đi quản”.
“Nhược Cẩm là của ta, ta không quản thì ai quản?”.
Mộ Thanh thất vọng lắc đầu: “Sư phụ, ngươi xem nữ tử trong thiên hạ là cái gì? Muốn một người nữ tử hi sinh thanh bạch, hạnh phúc lên giường cùng một tên lang sói đổi lấy thái bình? Ngươi có ngủ ngon được không? Nhược Cẩm là người Kim thì sao? Ta tận mắt thấy tại hoài thủy nàng cứu vô số nữ tử Đại Tống, nàng không phân biệt Tống Kim, thương tiếc nữ tử, sư phụ ta hỏi ngài suốt đời ưu quốc, đã từng vì nữ tử thiên hạ làm việc gì chưa?”.
Nói xong Mộ Thanh đứng lên, hất bay kiếm của Lý Sóc Phong ra: “Ngươi dạy ta võ công, truyền ta kiếp pháp, Mộ Thanh tràn đầy cảm kích, thế nhưng hôm nay ta lại thấy nó thật xấu hổ! Nếu ta đem nó trả lại hết cho ngươi có phải ngươi từ nay sẽ không can dự vào chuyện của ta nữa đúng hay không?”.
“Duyên Lăng Mộ Thanh, ngươi muốn làm cái gì?”.
Lý Sóc Phong kinh hã nhìn Mộ Thanh, nàng bây giờ đã không còn là tiểu quận chúa ngày xưa.
“Cái ngươi cho ta, ta trả lại cho ngươi, mạng ta nợ Dương tướng quân, đợi ta hoàn thành xong tâm nguyện ta sẽ trả lại cho hắn!”.
Nói xong Mộ Thanh vươn tay nắm lấy lưỡi kiếm của Lý Sóc Phong: “Ta là nữ từ thì sao? Ta nhất định vì Hoàn Nhan Nhược Cẩm tại thiên hạ này điên cuồng một lần! Ai cũng ngăn không được ta!”.
Đầu ngón tay siết chặt lưỡi kiếm, máu bắn tung tóe trong tay Mộ Thanh.
Cười thản nhiên, Mộ Thanh tay cầm lưỡi kiếm, hung hăng đâm vào yếu huyệt của chính mình: “Mộ Thanh hôm nay tự phế võ công, ngày sau tuyệt đối sẽ không dùng lại một chiêu mà hiệp đạo Lý Sóc Phong ngài truyền dạy!”.
“Ngươi!”.
Lý Sóc Phong hoảng hốt xuất tay ngăn lại.
Vó ngựa tung bay, một tiếng hét phá không gian mà đến: “Mộ Thanh, đừng!!!!!!”..