Một đêm không ngủ, trên sông đèn hoa đăng mê mắt lặng lẽ theo dòng nước chảy về đông.
Thuyền hoa qua lại tấp nập, đàn ca không ngớt dường như không biết đến nỗi nhục Tĩnh Khang năm xưa thật ứng với câu nói: Gái buôn chẳng biết hận mất nước, cách sông hậu viện vẫn xướng ca.
Qua con sông này là đất của người Kim rồi.
Mộ Thanh hít một hơi thật sâu: “Trung Đô ta tới đây”.
“Đêm nay vui đã hết, hòa bình bao giờ tới? Đèn kia soi thế cục, thản nhiên là lúc nào?”.
Tiếng ca yếu ớt lay động từ xa xa truyền đến, tuy rằng không rõ ca từ có ý nghĩa gì nhưng trong lòng lại không hiểu vì sao mà rung động.
Khúc ca này… giống như đã từng nghe? Mộ Thanh ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ.
“Rầm rập, rầm rập, rầm rập…”.
Tiếng vó ngựa phi nhanh từ phía sau truyền đến.
Mộ Thanh lắc đầu vội vã xoay người.
Một con tuấn mã đen thui chở trên mình một thiếu nữ áo tím chạy như bay mà đến, trâm cài tóc gắn lông chim, tóc dài tung bay theo gió, khí thế oai hùng.
Phía sau cô gái là trăm binh lính người Kim theo sát không ngừng, một bước cũng không dám chậm trễ.
Ngơ ngác nhìn dung nhan của thiếu nữ áo tím, Mộ Thanh lại bất giác hoảng hốt, ta đây là làm sao vậy? Không lẽ bị bệnh rồi?.
Đột nhiên tuấn mã đen thui ngừng lại trước mặt Mộ Thanh, một roi nóng rát rơi xuống bả vai.
“Ngươi!”.
Bị đánh Mộ Thanh tức tối nắm lấy roi hướng về phía thiếu nữ cưỡi trên lưng ngựa hét: “Sao ngươi vô cớ đánh người?”.
“Lũ háo sắc các ngươi đáng bị đánh!”.
Thiếu nữ cũng lập tức lạnh lùng giương mi chống lại ánh mắt của Mộ Thanh, thân thể khẽ run lên.
Mộ Thanh bông nhiên nhếch miệng cười: “Nếu cô nương đã nói tại hạ là đồ háo sắc mà tại hạ lại không làm chút cử chỉ mạo phạm vậy chẳng phải là ăn một roi oan uổng sao!”.
“Lớn mật! Dám vô lễ với nhị tiểu thư!”.
Trăm binh lính người Kim trong nháy mắt đã vây quanh Mộ Thanh.
“Ở đây vẫn là đất Tống, không đến lượt các ngươi quát tháo”.
Mộ Thanh lẫm liệt cười một tiếng giật mạnh roi da về phía mình khiến thiếu nữ áo tím không thể không xuống ngựa.
“Ngươi… Buông ra!”.
Giằng co một hồi lâu nhưng vẫn không giành lại được roi từ trong tay Mộ Thanh, thiếu nữ áo tím hung hăng liếc mắt: “Ngươi còn không buông ra!”
“Nếu cô nương nhất định muốn tại hạ buông, vậy tại hạ đành buông vậy…”.
Dứt lời Mộ Thanh thả tay, thiếu nữ áo tím đứng không vững sắp ngã về phía sau.
“Ngươi!”.
Ngay lúc thân thể của thiếu nữ áo tím sắp chạm đất, trong nháy mắt Mộ Thanh bắt lại được roi: “Cô nương, còn muốn tại hạ buông tay không?”
“Ngươi!”.
Thiếu nữ áo tím hoảng hốt nhìn nàng: “Ngươi dám buông!”
“Lớn mật! Ngươi chán sống rồi hả, còn không mau buông tay ra!”.
Hơn mười thanh loan đao đồng loạt kề sát cổ Mộ Thanh.
Mộ Thanh cười bất đắc dĩ, lại buông tay ra: “Ta hiện tại cho dù muốn cũng không dám…”.
Thiếu nữ áo tím té ngã trên mặt đất, không nhịn được ô ô khóc rống lên: “ A tỷ, a tỷ có người bắt nạt muội, bắt nạt muội!”.
Vừa khóc vừa liếc mắt hạ lệnh: “Các ngươi một người cũng không được đả thương hắn, ta muốn a tỷ tới trừng trị hắn, so với một đao lấy mạng còn muốn giải hận!”.
Một con ngựa trắng lững thững đi tới, áo trắng nữ tử lập tức khoác lên áo choàng lông cáo, trong bóng đêm khó có thể thấy rõ mặt.
Trong lòng một trận đau xót không hiểu từ đâu ùa tới khiến Mộ Thanh nhịn không được lấy tay tóm ngực, không nhúc nhích nhìn vị áo trắng nữ tử đang chậm rãi đi tới.
“Thứ giang hồ lãng tử này một đao chém chết cũng không sao, đừng chậm trễ việc chính”.
Còn chưa đi đến trước mặt, áo trắng nữ tử đã chậm rãi mở miệng.
Tiếng nói này…….
Mộ Thanh rùng mình, là nàng! Là nàng!.
Hồn nhiên chưa phát giác ra loan đao phía sau chuẩn bị chém xuống, chỉ là ngây ngốc nhìn vị áo trắng nữ tử đang chậm rãi mà đi, thì thào mở miệng: “Cô nương, có thể dạy tại hạ bắn tên không?”.
“Chậm đã”.
Áo trắng nữ tử ra lệnh, binh lính người Kim đều thu đao lui về phía sau.
Nhìn Mộ Thanh lưng đeo trường cung lại không đeo túi tên, áo trắng nữ tử cúi người lấy ra một mũi tên từ túi tên bên hông ngựa ném về phía Mộ Thanh: “Ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể dùng mũi tên đó bắn trúng đồng tiền cách xa trăm bước ta sẽ tha mạng cho ngươi”.
Tay tiếp được tên, Mộ Thanh liếc mắt nhìn kỹ nàng một lượt, áo choàng lông cáo che mất nửa mặt vẫn là không thể nhìn rõ.
Âm thầm thở dài, Mộ Thanh ngẩng đầu lên nói: “Nếu ta bắn trúng ngươi có thể cho ta xem mặt ngươi không?”.
“Ha ha ha, ngươi cứ bắn trúng trước đi rồi nói sau”.
Áo trắng nữ tử lạnh lùng cười, vì sao thế gian nam tử luôn như vậy, thật hết thuốc chữa.
“A tỷ, nếu hắn bắn trượt thì bắt hắn làm ngựa của muội đi.
Muội sẽ cưỡi hắn về Trung Đô!”.
Thiếu nữ áo tím từ dưới đất nhảy lên, hướng áo trắng nữ tử nức nở.
“Được!”.
Mộ Thanh buông bảo kiếm đang cầm trên tay xuống, đang chuẩn bị cài tên lên cung.
“Vũ khí đã dời tay, mau mau bắt hắn”.
Áo trắng nữ tử bỗng quát lên, Mộ Thanh chưa kịp kinh hãi hai tay đã bị binh lính người Kim phía sau túm chặt.
“Ngươi! Nói lời không giữ lời”.
Mộ Thanh nổi giận trừng mắt với áo trắng nữ tử: “Ngươi rõ ràng nói…”.
“Không phải ngươi mới vừa rồi cũng dùng cách này đối đãi tiểu muội của ta sao?”.
Áo trắng nữ tử mỉm cười một cái nói: “Gậy ông đập lưng ông thôi, ngươi cho rằng bắt nạt tiểu muội của ta mà dễ thoát sao?”.
“Ngươi muốn như thế nào?”.
Mộ Thanh không phục hỏi.
Rốt cuộc ngươi là người như thế nào đây?.
“Tiểu muội không phải vừa nói đó sao? Muốn ngươi làm ngựa của nàng, cưỡi ngươi về Trung Đô”.
Giọng nói trong trẻo mà lạnh băng, áo trắng nữ tử chỉ tay về phía thuyền hoa phương xa: “Mười người ở lại, tất cả số khác đi bắt hết các ca vũ cô nương có chút nhan sắc trên sông Hoài tối nay mang về đây”.
“Tuân lệnh tiểu thư!”.
Binh lính người Kim nhận lệnh rời đi trong nháy mắt sông Hoài trở nên hỗn loạn, tiếng kinh hô không dứt, vài cái thuyền hoa vội vã cập từ, không ít vị văn nhân xiêm y mất trật tự vội vã chạy xuống.
“Ngươi rốt cục là muốn làm cái gì?”.
Mộ Thanh nhịn không được mở miệng hỏi.
Áo trắng nữ tử ung dung cười: “Ngươi đoán xem”.
Một gã binh lính người Kim nhặt cung cùng bảo kiếm rơi dưới đất đưa ra trước mặt áo trắng nữ tử.
Áo trắng nữ tử liếc qua một cái nói: “Kiếm thì ném thẳng xuống sông còn cây cung này…”.
Áo trắng nữ tử đưa tay cầm lấy, Mộ Thanh nhìn thấy thân thể nàng khẽ run lên.
“Đồ háo sắc nhà ngươi sao xứng có được trương lương cung như thế này!”.
Dứt lời, áo trắng nữ tử rút ra đoản kiếm bên hông chém xuống: “Không bằng sớm phá hủy để khỏi rơi vào tay kẻ phàm phu”.
“Không được!!!”.
Mộ Thanh kinh hãi hét lên một tiếng, dây cung đứt mà tim như bị cắt.
Bị phá hủy rốt cuộc là cái gì? Là tim hay là cái thanh âm dây dưa không ngừng kia?.
Nước mắt trong chớp mắt chảy xuống, Mộ Thanh toàn thân run rẩy: “Ngươi phá nó… phá nó…”.
Nhìn Mộ Thanh rơi lệ, áo trắng nữ tử hơi kinh hãi, sao ta lại đột nhiên hoảng loạn như vậy? Cúi đầu nhìn tàn cung trong tay, người cảm thấy có lỗi phải là hắn mới đúng chứ?
Mộ Thanh lắc đầu cười khổ: “Đem cung trả lại cho ta, dù là phế cung tàn huyền thì đối với ta nó cũng là thứ không thể vứt bỏ”.
“Tại sao ngươi lại coi trọng nó đến vậy?”.
Áo trắng nữ tử không nhịn được mở miệng hỏi.
Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn cái nữ tử vẫn như trước không rõ mặt nói: “Việc đã thế này ta trả lời ngươi hay không trả lời ngươi thì có gì khác nhau”.
Mộ Thanh lại kiên định mở miệng: “Đem cung trả lại cho ta”.
Thân thể chấn động, áo trắng nữ tử nhẹ nhàng phất tay, dũng sĩ người Kim đang áp trụ hai tay Mộ Thanh buông lỏng ra.
Cầm tàn cung trong tay ném về phía Mộ Thanh, áo trắng nữ tử lạnh lùng mở miệng: “Ngươi đi đi”.
Cúi đầu nhặt lấy cung đem dây cung buộc lại tiếp tục đeo trên lưng như cũ Mộ Thanh lắc đầu: “Ta không đi, chưa nhìn thấy mặt ngươi ta không thể đi”.
“Ngươi…”.
Áo trắng nữ tử muốn nói lại thôi, đúng lúc binh lính người Kim áp hơn mười ca vũ cô nương đi tới.
“Ngươi cần hiểu rõ, nếu ngươi bây giờ không đi, coi như ngươi thật sự muốn làm ngựa của tiểu muội, bò đến Trung Đô”.
“A tỷ, con ngựa này muội muốn chắc rồi, tỷ dù có thả muội cũng không tha!”.
Thiếu nữ áo tím tiến đến vỗ lưng Mộ Thanh: “Này con ngựa, ngươi tên gì?”.
“Ta là người, không phải con vật.
Mắng ta mạo phạm,vậy ngươi có hiểu cấp bậc lễ nghĩa không?”.
Mộ Thanh lạnh lùng hỏi khiến thiếu nữ áo tím nhất thời đỏ mặt: “Ngươi… ngươi khinh người quá đáng!”.
“Tiểu muội, tạm thời đừng náo, đợi tỷ tỷ làm tốt việc chính xong sẽ nghĩ cách trừng trị hắn”.
Áo trắng nữ tử nói xong, đảo qua vài lần mấy ca vũ cô nương bị áp tới trước mặt nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ra tay đi”.
“Tuân lệnh tiểu thư”.
Mười mấy tên binh lính người Kim từ bên hông lấy ra một bao thuốc bột hất vào mặt các ca vũ cô nương.
“Á-------”.
Các ca vũ cô nương kêu lên thảm thiết, chỉ thấy mặt các nàng bỗng nhiên sưng đỏ lên.
“Ngươi!!”.
Mộ Thanh giận giữ nhìn áo trắng nữ tử: “Sao ngươi có thể ác độc như vậy!”.
“Ngươi nói đúng, ta ác độc như thế đấy!”.
Áo trắng nữ tử lạnh lùng cười: “Những việc ta đã làm qua so với việc này còn ác độc hơn nhiều”.
“Ngươi!”.
Mộ Thanh nhăn mày, mũi chân nhất điểm, đánh về phía áo trắng nữ tử.
“Ngươi cho rằng ta không có kiếm thì thành con mèo bệnh sao?”.
Biến cố xảy ra bất ngờ khiến mấy binh lính người Kim phía sau phản ứng không kịp.
Áo trắng nữ tử hơi kinh hãi nắm chắc đoản kiếm trong tay, ngươi dám đánh đến ta liền một kiếm đâm chết ngươi.
“A tỷ cẩn thận”.
Thân thể chỉ còn cách một bước là đến nơi bỗng nhiên Mộ Thanh xoay người nhảy lên ngựa, nắm lấy dây cương từ phía sau, ghìm cương nói: “Nếu các ngươi muốn tiểu thư các ngươi được an toàn liền lập tức dừng tay, thả bọn họ ra!”.
Đoản kiếm đáng lẽ phải đâm nhưng tay lại chần chừ, lưng dán trên ngực cái người xa lạ này, áo trắng nữ tử bỗng nhiên có một cảm giác bình yên giống như đã từng quen biết.
Không dám chìm đắm trong cảm giác bình yên, áo trắng nữ tử dùng khuỷu tay đánh vào đỉnh đầu của Mộ Thanh: “Ngươi thả ta ra!”.
Nhịn đau lắc đầu, Mộ Thanh dùng sức hai tay khiến hai người càng dính chặt vào nhau.
Trong lúc giãy dụa, áo choàng lông cáo chảy xuống, tóc đen bay bay nhưng lại điểm vài sợi tóc bạc cực kỳ chói mắt.
[Ta mệt mỏi quá, cho ta ngủ một lúc được không?] thanh âm kia chợt vang lên trong lòng.
“Được…”.
Mộ Thanh đau thương thì thào đáp lại, hai tay dần dần buông lỏng, thương tiếc ôm lấy thân thể của nàng.
Cánh tay trái đột nhiên thấy đau nhức, Mộ Thanh nhịn đau, ngơ ngác chống lại đôi mắt sắc bén như chim ưng của nàng, nhẹ nhàng cười.
Đoản kiếm run rẩy từ trong tay rơi xuống, áo trắng nữ tử khiếp sợ nhìn ánh mắt đau lòng của Mộ Thanh, có chút hoảng hốt.
Ta từng biết ngươi sao? Vì sao thấy vẻ mặt này của ngươi lòng ta lại dào dạt vui mừng?..