Phồn Hoa Tự Cẩm


“Có thích khách!”.

Một gã binh lính người Kim đột nhiên hét to.

Chỉ thấy một bóng đen che mặt hướng kiếm đâm về phía áo trắng nữ tử.

“Không được đả thương nàng!”.

Mộ Thanh hoảng hốt hô to, nghiêng người bảo vệ áo trắng nữ tử khiến bóng đen kia thu kiếm, thuận thế hướng kiếm về phía thiếu nữ áo tím.
“Nhớ kỹ, ta là Mộ Thanh! Ta sẽ quay lại tìm ngươi!”.

Phi thân xuống ngựa, Mộ Thanh vội vã bẻ một cành liễu đón bóng đen kia.

Kinh ngạc nhìn bóng lưng người kia cứu thiếu nữ áo tím, rồi cùng với cái bóng đen quyết đấu xa dần về phía nam, áo trắng nữ tử ôm ngực, trong lòng một trận ghen tuông không hiểu từ đâu mà tới, ta bị sao vậy?.
“Ngựa của muội chạy mất rồi.

Đi! A tỷ, tỷ mau giúp muội bắt hắn về”.

Thiếu nữ áo tím vung roi chỉ về phía nam vừa nhìn binh lính người Kim bao vây ở xung quanh ra lệnh: “Các ngươi còn đứng đấy làm gì, mau đi bắt hắn về cho ta!”.
“Đừng đuổi theo, với thân thủ của hắn vừa rồi nếu không phải là cố ý, các ngươi chắc chắn bắt không được”.

Áo trắng nữ tử đăm chiêu thở dài đảo mắt nhìn các ca vũ cô nương mặt mày sưng đỏ nói: “Ngày mai các ngươi sẽ hiểu tại sao Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta lại đối đãi với các ngươi như vậy”.
Nắm chặt dây cương, Nhược Cẩm cúi đầu nhìn vài giọt máu chói mắt rơi trên ống tay áo trong lòng không hiểu vì sao lại đau xót, ngươi sẽ trở lại thật sao?.
“A tỷ”.

Thiếu nữ áo tím xoay người lên ngựa lo lắng nhìn Nhược Cẩm: “Nếu ngày mai Hốt đại nhân trách tội xuống…”.
Nhược Cẩm nhếch môi cười lạnh: “Cứ để hắn trách”.

Chuyển mắt nhìn thiếu nữ áo tím: “Như Lăng, có tỷ đây, dù hắn có là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng đi nữa cũng không sợ”.
“Nhưng là…”.

Giục ngựa quay sang, thiếu nữ áo tím Như Lăng trong mắt tràn đầy thê lương: “Nếu có một ngày Hoàng Thượng dùng cường quyền ép tỷ kết hôn với hắn thì sao?”.
“Vậy trước hết phải nhắc nhở hắn, muốn mỹ nhân hay muốn giang sơn?”.


Cười nhạt một tiếng Nhược Cẩm mặc lại áo choàng: “Muốn sống sót không dùng tâm kế là không được.

Tiểu muội, ta mệt rồi về nghỉ thôi, ngày mai còn phải đánh thêm một trận nữa”.
“Được…”.

Như Lăng gật đầu, phẩy tay, binh lính người Kim hiểu ý đem thả các ca vũ cô nương.

Nhược Cẩm nhìn cành dương liễu lả lướt trước mắt đột nhiên có chút hoảng hốt: “Mộ Thanh..”.

Lẩm bẩm nhớ rõ cái tên này.

Cặp mắt trong suốt kia vì sao lại có nhiều thương tiếc như vậy? Bất giác sờ đoản kiếm bên hông mới nhớ tới lúc nãy nó bị rơi xuống đất, vừa cúi đầu tìm thì một binh lính người Kim đã nhặt lên đưa lại.

Tiếp nhận đoản kiếm, Nhược Cẩm bất giác chạm vào vết máu lưu lại trên kiếm, không rõ vì sao nước mắt tràn đầy hai mắt khiến nàng không khỏi cả kinh.

“A tỷ, tỷ bị sao vậy?”.

Như Lăng hoảng hốt hỏi.

“Ta…”.

Nhược Cẩm hoảng sợ lắc đầu, tra kiếm vào vỏ: “Chúng ta… đi thôi”.
Như Lăng muốn nói lại thôi quay đầu nhìn về phía nam nơi Mộ Thanh mất dạng, tiểu tử thối, lần sau bắt được ngươi, nhất định bắt ngươi ngoan ngoãn làm ngựa cho ta.

Duyên, nếu là đã định sẵn từ trước thì cho dù là cách nhau nghìn dặm cũng sẽ gặp lại.

Ném bỏ cành liễu, Mộ Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Không đánh, không đánh nữa.

Kiếm pháp của tam ca cần luyện tập thêm đi, ta nhường huynh không dưới mười chiêu rồi”
Bóng đen thu hồi trường kiếm, cởi bỏ khăn che mặt, Mộ Vân tức giận mở miệng: “Tam ca cứu cái mạng nhỏ của ngươi, ngươi lại còn dám nói vậy à”
Mộ Thanh lắc đầu: “Nếu không phải tại huynh ta bây giờ đã trà trộn vào được rồi”.

Mộ Vân trừng mắt liếc Mộ Thanh: “Ngươi có biết vị áo trắng nữ tử người Kim đó là ai không?”

Mộ Thanh nao nao: “Ta đang muốn biết nàng là ai đây”.
Kim quốc hoàng đế Hoàn Nhan Lượng từng nói qua: “Trẫm có tam chí, quốc gia đại sự, giai ngã sở xuất, nhất dã; suất sư phạt viễn, chấp kỳ quân trường vấn tội vu tiền, nhị dã; đắc thiên hạ tuyệt sắc nhi thê chi, tam dã…”.
“Chờ một chút, đừng nói văn vẻ như vậy, tam ca huynh biết ta nghe không hiểu”.

Mộ Thanh hoảng loạn cắt lời: “Hắn rốt cuộc có ba chí hướng gì?”.
Mộ Vân lắc đầu: “Thứ nhất: nhất thống thiên hạ; thứ hai: khiến quân vương nước ta phải chết dưới chân hắn; thứ ba: lấy tất cả các tuyệt sắc nữ tử trên đời này về làm thiếp”.
“Khẩu khí lớn thật!”.

Mộ Thanh tức giận quát: “Dù cho hắn không giết đại ca, thì chỉ bằng điều cuối cùng thôi ta cũng muốn ngay lập tức một kiếm lấy mạng hắn!”.
“Hoàn Nhan Lượng háo sắc, thê thiếp của đông đảo đại thần ở Trung Đô đều đã vào cung hầu hạ qua hắn chỉ có duy nhất một tướng môn không chịu nhục”.

Mộ Vân bỗng nhiên tỏ ra vui vẻ: “Ngươi có biết vì sao không?”.
“Chắc là vị tướng quân kia có công cao, tay nắm binh quyền, Hoàn Nhan Lượng nếu làm nhục hắn, tất nhiên là…”.
“Không phải”.

Mộ Vân cắt lời Mộ Thanh: “Vị tướng quân ấy nhiều năm trước đã chết trận, tướng môn ngày nay toàn bộ do trưởng nữ Hoàn Nhan Nhược Cẩm một người chống đỡ.

Vị trưởng nữ này tính tình tàn nhẫn, tâm kế vô song, được Hoàn Nhan Lượng yêu thích.

Nói thật ta cũng không biết nàng dùng biện pháp gì khiến cho Hoàn Nhan Lượng buông tha mấy trăm nữ tử trong tướng môn, thậm chí là cả tiểu muội của nàng hắn cũng không động”.

“Hoàn Nhan Nhược Cẩm…”.

Thì thào đọc cái tên này Mộ Thanh bỗng nhiên nhìn Mộ Vân: “Như vậy theo lời của tam ca, nàng chẳng phải rất nguy hiểm sao?”.
“Nàng là người thích đùa với lửa, đêm nay chạy sang Đại Tống, làm hại các ca vũ cô nương, không hiểu nàng có âm mưu gì?”.

Mộ Vân nặng nề thở dài: “Lấy tâm trí của nàng, đừng nói là trà trộn vào, chỉ sợ ngươi chưa tới Trung Đô thân phận nữ tử của ngươi đã bị vạch trần rồi.

Tốt nhất là ngươi theo ta về thôi, cha đã phân phó ta nhất định phải trói đem ngươi về bằng được”.
“Chậc, Cha biết ta trốn ra rồi?”.

Mộ Thanh gượng cười hỏi.

“Đường đường là tiểu quận chúa trèo tường trốn ra, lại còn mặc đồ trắng, không muốn bị phát hiện còn khó hơn lên trời”.

Mộ Vân lắc đầu: “Nha đầu, thói đời khó lường, vạn nhất gây ra tai hoa, cha làm sao chịu nổi”.
Mộ Thanh kiên định cười: “Ta sẽ không gây ra họa, tam ca Trung Đô ta nhất định phải đi một chuyến”.
“Ta đây bắt trói ngươi trở về”.

Mộ Vân âm thầm nắm kiếm chuẩn bị đánh lén cái tiểu muội này.

“Tam ca, cho dù hôm nay ngươi bắt ta về, ta sẽ lại trốn ra tiếp”.

Mộ Thanh bình tĩnh nhìn Mộ Vân thản nhiên cười: “Ta có cảm giác, ta phải đi đối mặt cái gì đó, đi làm chuyện nên làm, nếu chuyến này không đi Trung Đô, kiếp này khúc mắc trong lòng ta sẽ không giải được, vĩnh viễn khiến ta bất an”.
“Ngươi đang nói cái gì”.

Mộ Vân ngạc nhiên nhìn Mộ Thanh, chưa từng thấy qua vẻ mặt này của tiểu muội, như là đột nhiên biến thành người khác.

“Tam ca dù sao cũng có huynh bí mật bảo vệ ta, sẽ không có việc gì đâu, cho ta đi một lần đi”.

Mộ Thanh nhẹ nhàng nhíu mày, cặp mắt anh khí lộ vẻ ấm áp chưa từng có.
Mộ Vân thở dài: “Được rồi, tam ca cùng điên với ngươi một lần, thế nhưng ngươi nhất định phải đảm bảo với ta một chuyện”.
“Chuyện gì?”.
“Ngươi biết cha ghét nhất ngươi mặc nam trang, ngươi nhất định phải nhớ cho kỹ ngươi là nữ tử, triệu lần vạn lần không được làm ra bất kỳ chuyện hoang đường nào khiến mọi người trong thiên hạ chế nhạo”.
“Tam ca sao huynh cũng giống như cha cứ suốt ngày loạn tưởng, ta thì làm được chuyện hoang đường gì chứ?”.
“Ngươi mặc nam trang, nếu tam ca là phụ nữ cũng nhịn không được mà nhìn trộm ngươi vài lần.

Đào hoa rào rạt, lời phán mệnh cho ngươi của Lý đạo trưởng còn văng vẳng bên tai, tam ca cũng sợ ngươi rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục”.

“Được rồi, được rồi.

Nếu ta thích nữ tử, tam ca huynh lập tức trói ta về giao cho cha xử lý.

Lúc đó muốn ta lấy gà, lấy chó hay lấy chồng ta cũng đồng ý, như vậy được chưa?”
Mộ Vân cười khổ thở dài một tiếng: “Thanh nhi, nha đầu nhà ngươi thật khiến tam ca không có biện pháp”.

“Ha ha ha”.

Mộ Thanh cười nhẹ nhàng nhưng trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Hóa ra ngươi nguy hiểm như vậy… Ta rốt cuộc có thể làm gì để giúp ngươi đây?.
Hôm sau Mộ Thanh thủy chung đứng đợi bên bờ sông Hoài cũng không thấy nàng ta xuất hiện.


Có chút cô đơn vuốt nhẹ dây cung, Mộ Thanh thì thào mở miệng: “Vì sao ngươi không nói chuyện với ta?”.

Ngồi dưới gốc liễu Mộ Thanh nhìn thuyền hoa vãng lai phía xa xăm: “Ngươi rốt cuộc là ai?”.
“Con ngựa! Hóa ra ngươi ở chỗ này”.

Bỗng nhiên một cái roi nóng rát lại rơi xuống vai Mộ Thanh.

Bị đòn Mộ Thanh nhảy dựng lên, tức giận quay đầu lại nhìn cái thiếu nữ áo tím đêm qua: “Lại là ngươi! Dã nha đầu!”.
Như Lăng nhíu mày, ý bảo hai gã binh lính người Kim không cần tiến lên: “Lần này ngươi đừng hòng chạy thoát”.
Mộ Thanh cũng nhăn mày: “Ta cũng không muốn chạy.

Ngươi không phải muốn ta làm ngựa của ngươi sao? Vừa vặn đúng lúc ta hết tiền lộ phí,hay là cô nương thu nhận ta đi?”.

Như Lăng liếc mắt nhìn Mộ Thanh: “Ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Bộ đồ trên người ngươi làm bằng gấm nhất đẳng của Tô Châu, đem cầm cũng đủ ăn mấy ngày, còn có ngọc bội đeo bên người kia cũng đủ ăn mấy tháng, thừa đủ làm lộ phí”.
Mộ Thanh không khỏi cả kinh, trời ạ, giờ khắc này quả thật không tìm được lý do gì để trà trộn vào, lại liếc nhìn Như Lăng.

Như Lăng bỗng nhiên cười phì ra tiếng: “Nhưng là ta vẫn muốn thu nhận ngươi”.

Trên mặt ửng hồng, Như Lăng tỉ mỉ nhìn Mộ Thanh: “Đi, theo ta về dịch quán.

Muốn làm con ngựa của bản tiểu thư đương nhiên không thể tiếp tục mặc Tống phục”.
“Dịch quán?”
“Không sai, dịch quán của Đại Kim.

Bắt đầu từ hôm nay ngươi là con ngựa của bản tiểu thư.

Ngươi chỉ cần đi theo tỷ muội chúng ta, nói không chừng có một ngày còn có thể làm tướng quân”.

Nói xong Như Lăng kéo tay Mộ Thanh lôi nàng về dịch quán.

[Năm đó Thái Tông hoàng đế đều là dùng người thì không nghi người, ta từ nhỏ đến lớn đều không nhìn lầm người, ngươi là một nhân tài, an tâm theo ta, đến lúc đó nói không chừng còn có thể phong vương bái tướng]
Đáy lòng cái thanh âm kia lại xuất hiện.

Mộ Thanh cười sảng khoái nhìn về phía trước, đây là câu thứ ba ngươi nói với ta.

Ta không cần cái gì là phong vương bái tướng, ta chỉ mong có một ngày ngươi đem câu đầu tiên nói trọn vẹn cho ta nghe..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận