Nắm tay Nhược Cẩm, yên ổn mang nàng về phòng trong hậu viện, đóng chặt cửa, Mộ Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lên ôm chặt Nhược Cẩm vào lòng: “Nhược Cẩm, chúng ta rốt cuộc cũng an toàn rồi…”.
“Ừm….”.
Thờ ơ đáp lại, Nhược Cẩm vẫn còn đang nghĩ đến Sa Lý Cổ Chân: “Mộ Thanh, rốt cuộc là ngươi đáp ứng nàng ta cái gì?”.
“Nếu nương nương có thể giúp ta cứu ngươi ra, nàng ta muốn ta làm gì ta cũng nguyện ý….”.
“Mộ Thanh ngốc, ngộ nhỡ nàng ta muốn ngươi đi giết người thì sao?”.
Nhược Cẩm lo lắng xoay người, nhìn thẳng vào Mộ Thanh.
“Chỉ cần ngươi có thể an toàn thì tay ta nhuốm máu cũng có sao đâu!”.
Mộ Thanh chăm chú nhìn nàng bỗng nhiên cười một cái: “Nhược Cẩm, giờ khắc này ta chỉ biết có một chuyện trọng yếu cần làm”.
Mặt bỗng đỏ lên, Nhược Cẩm quay người đi: “Ta…..
ta không muốn cho….”.
Mộ Thanh nắm chặt tay nàng, đi tới bên cửa sổ nhẹ nhàng đẩy ra một góc: “Ta không phải là Hoàn Nhan Lượng….”.
Ngây ngốc nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng: “Nghĩ lại tối này, ta thật có chút đường đột…”.
Đứa ngốc….
Nhược Cẩm nhịn không được mắng yêu một tiếng, sao lại biến lại thành đồ đầu gỗ mất rồi?.
Nét cười trên mặt dần biến mất, Mộ Thanh đột nhiên quỳ xuống, thành kính nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ: “Bây giờ tại đây, không có kiệu hoa, không có người xướng lễ, cũng không có hoa đường hỉ chúc, ta thẹn với Nhược Cẩm.
Thế nhưng Mộ Thanh tối nay dùng tính mạng thề với trăng sáng, đời này kiếp này sẽ đối với Hoàn Nhan Nhược Cẩm toàn tâm toàn ý, dùng cả cuộc đời để yêu thương nàng, không cho nàng phải chịu bất kỳ ủy khuất nào…”.
Quay lại chăm chú nhìn Nhược Cẩm: “Nhược Cẩm, sau này nếu có cơ hội quay về Duyên Lăng quận vương phủ ở Đại Tống, ta nhất định sẽ không tiếc hết thẩy làm cho cha thừa nhận ngươi là vợ của ta”.
Nhược Cẩm chỉ thấy sống mũi cay cay, nước mắt đã trực trào, nhẫn lệ nói: “Ta không quan tâm hắn có thừa nhận ta hay không, ta chỉ quan tâm con ngựa của ta có thể thực sự cõng ta đi hết chân trời góc biển hay không?”.
Mộ Thanh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt quyến luyến quẩn quanh trên mặt Nhược Cẩm: “Sẽ có một ngày như vậy….”.
“Thế nhưng con ngựa bây giờ lại là đồ đầu gỗ!”.
Nhược Cẩm nhịn không được quay lưng lại, che đi hai tai: “Đồ đầu gỗ nói chuyện, ta không muốn nghe!”.
“Ha ha ha….”.
Mộ Thanh cười vui vẻ, vòng ra trước mặt nàng: “Lương tiêu nhất khắc, cho dù ta là đồ ngốc cũng hiểu được…”.
Đỏ bừng hai má, Nhược Cầm lườm Mộ Thanh: “Người ta thích là một Duyên Lăng Mộ Thanh dám làm dám chịu, bá đạo thâm tình cơ….”.
Lấy tay gỡ xuống mũ quan trên đầu nàng, một đầu tóc đen như thác nước chảy xuống, Mộ Thanh giật mình, cười khanh khách: “Người ta thích là một Hoàn Nhan Nhược Cẩm dám yêu dám hận, thâm tình như biển…”.
“Thế nào? Lẽ nào ta hiện tại không phải?”.
Ánh mắt sắt bén liếc nhìn Mộ Thanh, Nhược Cẩm bỗng nhiên nhớ tới cái gì, tự tay cởi vạt áo của nàng: “Ta muốn nhìn một chút xem ngươi có bị thương nhiều không?”.
Mộ Thanh cười nhẹ: “Nhược Cẩm, ngươi bây giờ….”.
Tim bắt đầu đập loạn, Mộ Thanh đột nhiên có chút khô nóng.
“Ta bây giờ thế nào?”.
Áo ngoài rơi xuống, Nhược Cẩm vòng ra sau lưng Mộ Thanh, nhẹ nhàng cởi nốt áo mỏng bên trong.
Vết đao thương kinh người khiến Nhược Cẩm đau đớn trong lòng, run run mà nhẹ hôn lên nó, lệ nóng cuối cùng nhịn không được mà chảy xuống.
Đêm đó đại náo hoàng cung, ngươi đến tột cùng là thập tử nhất sinh như thế nào?.
Hai tay quấn chặt qua hông Mộ Thanh, Nhược Cẩm hôn lên từng vết thương trên lưng Mộ Thanh, mỗi lần đều cực kỳ dịu dàng, sợ làm đau đến nàng.
“Nhược Cẩm….”.
Mộ Thanh không nhịn được gọi một tiếng: “Ta muốn…”.
“Muốn cái gì?”.
Cười mà trong lòng đau xót, bờ môi đảo tới trên mặt Mộ Thanh: “Đứa ngốc….
Dũng khí không sợ trời không sợ đất của ngươi ngày đó đâu rồi?”.
Mộ Thanh lắc đầu cười nhẹ, xoay người lại, ôm Nhược Cẩm vào lòng: “Ôm ngươi vào giấc ngủ… sau đó…”.
Thì thầm nói nốt câu sau chỉ đủ cho Nhược Cẩm nghe thấy, trong nháy mắt mặt hai người đều đỏ bừng.
Đầu ngón tay chậm rãi cởi ra vạt áo của Nhược Cẩm, tim đập như sấm, Mộ Thanh nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường, hạ màn che: “Nương tử…”.
Dịu dàng gọi một tiếng, tay phải cùng tay nàng mười ngón tương khấu, hai bên ngây ngất nhìn nhau thật lâu.
Nhớ không ra lúc nào đã nói qua câu: “Kiếp sau ta đợi ngươi”.
Giờ khắc này, trong lòng Mộ Thanh chỉ có hình ảnh của Nhược Cẩm.
“Ngươi sẽ không phải chờ lâu….”.
Nhược Cẩm đột nhiên mở miệng thì thào, trong lòng có một mảnh kích động không tên, khiến nàng tràn đầy ngượng ngùng chờ mong.
Mộ Thanh tươi cười thì thầm: “Kiếp này, chung sống đến già…”.
Hai người đều cảm động rơi nước mắt, hơi ấm trong lòng bàn tay không sánh được với nhiệt do tim đập cuồng loạn mang lại.
Ngắm kỹ đôi mắt ngây ngốc đang nhìn mình của Mộ Thanh, Nhược Cẩm xấu hổ nghiêng mặt sang một bên: “Ngươi muốn ngắm ta đến sáng sao?”.
“Đương nhiên không…”.
Trong nháy mắt cởi ra áo mỏng của nàng, miệng tiến đến chỗ dây buộc yếm trên cổ, Mộ Thanh mỉm cười dùng răng cắn dây, nhẹ nhàng kéo ra.
Đôi bàn tay nóng bỏng run run ôm chặt cổ Mộ Thanh, thân thể dính sát, Nhược Cẩm đỏ mặt khẽ thì thầm bên tai: “Cũng không thể để ngươi chiếm được quá dễ dàng…”.
“Vậy….”.
Mộ Thanh rút tay về, đem Nhược Cẩm đặt ở dưới thân: “Chúng ta cứ nghiêm chỉnh ngủ đi vậy…”.
Nhắm mắt mỉm cười, ngữ thanh mặc dù bình tĩnh nhưng che không được tiếng tim đập cuồng loạn.
“Đồ đầu gỗ….”.
Mất mát mắng một tiếng, Nhược Cẩm nhịn không được cắn vai Mộ Thanh bỗng nhiên phát hiện Mộ Thanh đã bất ngờ lôi cái yếm của nàng xuống dưới, hoảng hốt nhìn ánh mắt nóng rực của Mộ Thanh: “Ngươi… ngươi lại dùng kế với ta!”.
“Nương tử thông minh như vậy chắc biết ta muốn làm gì tiếp?”.
Mộ Thanh thở ngày càng gấp, ánh mắt sáng quắc khiến Nhược Cẩm cảm thấy cuồng loạn vô cùng.
“Đương nhiên là… là….”.
Lần đầu tiên không dám nhìn thẳng vào mắt Mộ Thanh, Nhược Cẩm nói rất khẽ nhưng Mộ Thanh lại nghe rõ mồn một: “Không được….
phụ ta…”.
“Được….”.
Khẽ cười, Mộ Thanh đưa môi khẽ lướt qua vành tai của Nhược Cẩm, tiếp tục đi xuống.
Mị nhãn mông lung, Nhược Cẩm liên tục thở dốc, đột nhiên ôm trụ đầu Mộ Thanh, bình tĩnh nhìn nàng: “Mộ Thanh… ta không có thiên địa làm chứng, phụ mẫu làm bằng, chỉ có một tấm chân tình… nếu ngươi phụ ta… thiên thượng nhân gian, ta nhất định…”.
Mộ Thanh âu yếm nhìn nàng, nét buồn chợt lóe trong đôi mắt ấy khiến tâm nàng thắt lại.
Siết chặt mười ngón, trong đôi mắt mê loạn của Mộ Thanh bỗng hiện lên một tia kiên định: “Cả thiên hạ này, ta chỉ muốn có ngươi!”.
Cố nhịn đi nước mắt mà cười, Nhược Cẩm lại ôm lấy cổ Mộ Thanh: “Hiện tại ta nên gọi ngươi là Thanh lang hay Thanh nương đây?”.
Thanh âm trong trẻo êm ái tràn ngập mê hoặc.
Mộ Thanh hí hửng hôn lên môi nàng: “Lát nữa nương tử sẽ biết….”.
Ngón tay nóng rực xoa lên thân thể nhẵn bóng của Nhược Cẩm, mỗi lần chạm vào đều khiến thân thể Nhược Cẩm trở nên đỏ ửng…
Ánh trăng như nước theo từ cửa sổ chảy vào trong phòng, xuyên thấu qua màn che, chiếu rọi trên người hai nàng đang lưu luyến triền miên.
Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành.
Hai nắm chặt, bắt đầu từ hôm nay không muốn tách rời.
“Thanh….”.
Phân không rõ là Nhược Cẩm nói: “Thanh” hay là “Khinh”(nhẹ), nàng cúi đầu khẽ hô một tiếng lại bị môi của Mộ Thanh chặn mất.
Chăn gối phập phùng, đêm khuya tĩnh lặng chan chứa một mảnh tình ý nồng đậm.
Trời dần sáng.
Một hồi mây mưa cuối cùng cũng trở nên yên ắng, Mộ Thanh chăm chú ôm chặt Nhược Cẩm, nhẹ hôn lên cái trán tràn đầy mồ hôi của nàng, yêu thương khẽ gọi: “Nhược Cẩm…”.
“Ôm chặt ta…”.
Nhược Cẩm cuộn mình trong lòng Mộ Thanh, khóe miệng mỉm cười, từ từ nhắm mắt lại: “Không được buông ra…”.
Mộ Thanh, hôm nay ta đã trở thành vợ thật sự của ngươi, sau này mặc kệ có khó khăn thế nào, ta cũng không cho phép ngươi bỏ ta lại….
“Được….
không buông…”.
Mộ Thanh tươi cười nhắm mắt lại.
Nhược Cẩm, bất kể là kẻ nào bảo ta buông tay, ta cũng không buông.
Trầm trầm đi vào giấc ngủ.
Khói lửa đầy trời ẩn mình trong đêm tối đột nhiên hiện ra giữa nền trời dần sáng, chậm rãi tiêu tan.
Làn nước xanh biếc, trên mặt nước hồ xanh tràn đầy hoa sen trắng, tại đêm tối tản ra hương thơm thoang thoảng.
Khói lửa ánh đỏ mặt của Mộ Thanh cũng như Nhược Cẩm.
“Ngươi còn nhớ chữ ‘Cẩm’ ta đã dạy ngươi?”.
Nhược Cẩm cười nhìn Mộ Thanh: “Không nhớ ta sẽ phạt ngươi”.
Mộ Thanh mở ra lòng bàn tay của nàng, liền một mạch viết xong chữ ‘Cẩm’: “Đây chính là chữ đầu tiên ta được ngươi dạy, sao có thể quên?”.
Nhược Cẩm cười khẽ: “Đứa ngốc, có muốn học thêm nhiều chữ?”.
“Không muốn…”.
Mộ Thanh ngẩn ngơ nhìn nàng, cười hiền hòa: “Giờ khắc này, trong mắt ta chỉ có chữ này, trong tim ta cũng chỉ có chữ này…”.
“Chỉ là giờ khắc này?”.
Nhược Cẩm khẽ lườm Mộ Thanh, nhìn sen trắng đầy hồ: “Hoa trong thiên hạ, cũng không phải chỉ có mình ta một đóa”.
Mộ Thanh đột nhiên vòng ra trước mặt nàng, đem nàng cõng trên lưng: “Ha ha, đương nhiên là đời này kiếp này…”.
“Con ngựa”.
Nhược Cẩm cười vui vẻ, chỉ hướng dương liễu lả lướt phía xa xa: “Ta muốn đi vào trong đó”.
“Tuân lệnh”.
Mộ Thanh cười cất bước: “Nắm chắc ta”.
“Không nắm chắc chả lẽ ngươi định chạy mất?”.
Khẽ hỏi, Nhược Cẩm nhẹ hôn lên mặt Mộ Thanh.
“Không phải, là ta phải nắm chắc ngươi”.
Mộ Thanh vừa đi vừa nhìn dương liễu lả lướt phía trước cười: “Cũng không thể để người khác đoạt mất ngươi”’.
“Nếu thật là có người đoạt mất ta thì sao?”.
“Liều mạng cướp ngươi đem về”.
“Vậy nếu ngươi bị đoạt mất thì sao?”.
“Liều mạng trốn trở về bên ngươi”.
Bỗng nhiên nhíu mày, Nhược Cẩm ôm chặt cổ Mộ Thanh: “Ta không muốn ngươi liều mạng, ta chỉ muốn ngươi cõng ta như thế này, khiến ta an tâm qua từng ngày….”.
“Vậy ta sẽ liều mạng ăn nhiều uống nhiều, tự dưỡng mình trở nên cường tráng để mỗi ngày đều có thể cõng ngươi đến nơi ngươi muốn đi”.
Mộ Thanh nghiêng mặt, ngẩn ngơ nhìn nàng: “Nhược Cẩm, ngươi thực sự… thực sự…”.
“Thực sự cái gì?”.
Nhìn ra quyến luyến trong mắt Mộ Thanh, Nhược Cẩm nhìn thẳng vào nàng: “Nếu ngươi ăn thành phì trư, ta sẽ không cần ngươi”.
“Hả?”.
…….......................................!
“Ha ha ha….”.
Cười tỉnh giấc, Nhược Cẩm vui vẻ nhìn Mộ Thanh đang ngủ say, cho dù ngươi biến thành phì trư thật, ta cũng sẽ không bỏ ngươi, đứa ngốc…
Đột nhiên cảm thấy ngón tay Mộ Thanh đặt trên người mình khẽ động đậy, Nhược Cẩm đấm nhẹ Mộ Thanh một cái: “Ngươi không thành thật!”.
“Ta sợ ngươi không cần ta mà!”.
Mộ Thanh vui vẻ cười tươi, ngón tay không an phận chậm rãi chạy trên người Nhược Cẩm: “Cho nên….
Ta muốn làm Thanh lang của ngươi…”.
“Ngươi….”.
Hai má ửng hồng, Nhược Cẩm xấu hổ cúi đầu, trong nháy mắt môi đã bị Mộ Thanh chiếm lấy…
“Nương tử, ngươi thực sự rất đẹp…”..