Phồn Hoa Tự Cẩm


Về tới thiền phòng, Nhược Cẩm buông tay Mộ Thanh, ánh mắt tập trung vào dấu hôn trên cổ nàng, không khỏi liếc mắt trừng Mộ Thanh: “Ngươi giỏi lắm, hại ta lo lắng cả đêm, vừa về đã được mỹ nhân ôm ấp, thật ứng với câu sáng ba chiều bốn, thay đổi thất thường”.
“Nhược Cẩm…”.

Mộ Thanh vươn tay nắm chặt lấy tay nàng: “Ngươi thực sự là đồ ngốc”.

“Phải, ta ngốc, ta ngốc nên mới trao thân cho cái tên oan gia thích rước nợ vào thân là ngươi!”.

Nhược Cẩm nổi nóng, lại liếc nhìn cái dấu hôn kia, không nhịn được kéo tay Mộ Thanh lại, hung hăng cắn xuống.

Nhíu mày nhưng Mộ Thanh lại cười an lòng: “Nhược Cẩm, ngươi thực sự ngốc quá, đêm qua ta mới biết, hóa ra ngươi vẫn ủy khuất chính mình, chăm chăm thực hiện lời hứa với sư phụ…”.
Giật mình, Nhược Cẩm ngay lập tức thả lỏng miệng: “Ngươi….

Ngươi biết rồi?”.
Mộ Thanh lấy tay vuốt lên mặt nàng, gật đầu, trong mắt dần dần hiện lên thê sắc: “Ta còn biết, tam ca đã không còn trên đời…”.
“Mộ Thanh….”.

Nhược Cẩm đặt tay mình lên tay Mộ Thanh: “Bây giờ chắc ngươi rất khó chịu phải không?”.
Mộ Thanh gượng cười: “Ta sẽ tìm ra hung thủ sát hại tam ca…”.

Duỗi cánh tay ôm Nhược Cẩm vào lòng, Mộ Thanh ngửa đầu không cho nước mắt chảy ra: “Nhược Cẩm, ta không cho ngươi ủy khuất chính mình, ta muốn người trong thiên hạ đều biết ngươi là vợ của Duyên Lăng Mộ Thanh ta!”.
Thân thể run lên, Nhược Cẩm cười vui mừng: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta không cần hư danh, ta chỉ muốn ngươi một lòng, là đã đủ rồi”.

Hôn nhẹ lên má Nhược Cẩm, Mộ Thanh lắc đầu: “Nhược Cẩm, đứa ngốc…”.
“Ta ngốc thì đã sao? Chả lẽ ngươi muốn ruồng bỏ ta?”.

Nhược Cẩm ôm chặt Mộ Thanh, đem mặt dựa vào ngực nàng: “Ngươi nếu thay lòng đổi dạ, ta sẽ một phát cắn chết ngươi”.
Mộ Thanh giãn dần đôi mi, ôm Nhược Cẩm càng chặt: “Nhược Cẩm, mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, ta chỉ muốn ngươi nhớ kỹ, Duyên Lăng Mộ Thanh vĩnh viễn là con ngựa của ngươi”.
“Ha ha….”.

Yêu thương xoa đi dấu hôn trên cổ Mộ Thanh, Nhược Cẩm khẽ nhíu mày: “Mộ Thanh chúng ta tìm cơ hội rời khỏi Trung Đô thôi, Sa Lý Cổ Chân không đơn giản, ta… luôn có cảm giác sẽ có việc gì lớn phát sinh…”.
“Nhược Cẩm, ta nghe lời ngươi…”.

Mộ Thanh bắt lấy tay nàng đặt ở ngực mình: “Có ngươi ở bên, mặc kệ trên vai có bao nhiêu trọng trách, ta cũng không cảm thấy mệt….”.

“Duyên Lăng Mộ Thanh!”.


Cửa thiền phòng bị đá ra một cách hung hãn, Ngột Khác hai mắt đỏ đậm cầm đoản kiếm đứng ở trước cửa: “Vì sao ngươi lại xen vào giữa ta cùng Chân nhi! Vì sao!!!”.
Đem Nhược Cẩm đặt ở sau người, Mộ Thanh nghiêm túc trừng mi: “Ngươi muốn làm gì?”.
“Phàm là họ Duyên Lăng đều phải chết! Ngươi cũng không ngoại lệ!”.

Đoản kiếm đâm ra nồng đậm sát khí.

Họ Duyên Lăng đều phải chết! Một câu này đánh vào đáy lòng của Mộ Thanh cùng Nhược Cẩm, Mộ Thanh kinh ngạc hỏi: “Cái chết của tam ca ta có liên quan đến ngươi?”.

Ra tay chế trụ đoản kiếm trong tay hắn, Mộ Thanh lạnh lùng bức hắn: “Nói mau”.
“Không sai, hắn là một trong số những vong hồn chết dưới lưỡi kiếm của ta!”.

Cười lạnh lùng, Ngột Khác hất tay Mộ Thanh ra: “Ta còn muốn nói cho ngươi một bí mật, đại ca Duyên Lăng Mộ Dương của ngươi cũng chết dưới kiếm của ta!”.
“Ngươi!”.

Mộ Thanh căm thù ra quyền: “Thù giết anh! Ta muốn ngươi phải đền mạng!”.

“Mộ Thanh cẩn thận!”.

Nhược Cẩm hốt hoảng nhìn Ngột Khác, sẽ không đơn giản như vậy, không đơn giản như vậy.

Nếu hắn thật sự là hung thủ giết hai vị Duyên Lăng công tử, như vậy….

Quý phi Sa Lý Cổ Chân không khỏi có can hệ! Nếu nàng có thù với Duyên Lăng quận vương, vì sao lại muốn cứu Mộ Thanh? Nhược Cẩm tỉ mỉ hồi tưởng lại Sa Lý Cổ Chân, nàng rốt cuộc nghĩ cái gì, muốn cái gì căn bản là nhìn không thấu, đoán không ra.
“Vậy còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không!”.

Đoản kiếm trong tay Ngột Khác vòng lại, trong nháy mắt tay trái đỡ quyền của Mộ Thanh, tay phải cầm đoản kiếm đâm tới.

Mộ Thanh nghiêng người tránh, quyền chưởng va chạm bị Ngột Khác đẩy lui vài bước, hiện nay công phu của nàng đã suy giảm, không còn là Mộ Thanh mạnh mẽ không sợ trời không sợ đất như trước kia nữa.

“Hừ, Duyên Lăng Mộ Thanh, hôm nay ngươi đừng mong trốn thoát!”.

“Ta sao phải trốn!”.

Mộ Thanh hai mắt rưng rưng lẫm liệt: “Người hôm nay chết sẽ là ngươi!”.


“Hự…”.

Ngột Khác đột nhiên biến sắc, chỉ thấy thân thể hắn kịch liệt run lên, không thể tin mà nhìn về phía sau….
“Chân…… Chân nhi..

ngươi…..”.

Một con dao nhỏ lạnh buốt đã đâm vào lưng Ngột Khác.

Đau đớn quỳ xuống, Ngột Khác lệ nóng doanh tròng, trong mắt đã phân không rõ là ái hay là hận: “Ngươi….

Giết ta?...”.
“Bản cung hận nhất là kẻ tự ý hành đông theo ý mình vậy mà ngươi dám tự hành sự sau lưng bản cung, ngươi nói bản cung lưu lại ngươi như thế nào đây?”.

Không nghe ra trong lời Sa Lý Cổ Chân nói có chút không nỡ hay không, rút dao ra toàn bộ là máu đen: “Ngột Khác, ngươi biết quá nhiều, bản cung đã không dám giữ ngươi lại bên mình, chỉ có thể tiễn ngươi xuống địa phủ thôi”.
“Ngươi….

Rồi sẽ hối hận….”.

Ngột Khác căm hận dứt lời, ngã quỵ trên mặt đất, trúng độc mà chết.

Sa Lý Cổ Chân đảo mắt nhìn Mộ Thanh cùng Nhược Cẩm vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc: “Bản cung không thể ngờ tới hắn dĩ nhiên ra tay thương tổn huynh trưởng của ngươi, ôi….

Bản cung không quản được thuộc hạ, thật có lỗi với ngươi”.

Mộ Thanh lắc đầu: “Coi như Mộ Thanh lại nợ nương nương thêm một cái ân tình, ngoại trừ việc thương tổn đến Nhược Cẩm, nương nương muốn Mộ Thanh làm gì đều được”.

Mộ Thanh ngốc, ngươi thật không nhìn ra nàng ta đang diễn kịch? Nhược Cẩm lặng lẽ giật giật ống tay áo Mộ Thanh: “Báo ân cũng không phải báo như vậy”.
“Hoàn Nhan tiểu thư, bản cung cũng tặng ngươi một phần ân tình”.

Sa Lý Cổ Chân nặng nề thở dài, nhìn tiểu cung nữ sắc mặt trắng bệch ở phía sau: “Ngươi lại đây”.
“Dạ! Nương nương”.

Tiểu cung nữ run rẩy đi tới, còn chưa đứng lại dao trong tay Sa Lý Cổ Chân đã cắm vào thân thể nàng.


Kịch độc vào máu, tiểu cung nữ không kịp giãy dụa, ngã xuống đất chết ngay tại chỗ.

“Ngươi!”.

Mộ Thanh kinh hãi nói: “Vì sao ngươi lại giết người?”.
“Nếu ta không giết, hai người các ngươi làm sao có thể thoát khỏi thành Trung Đô? Ngươi cho rằng Hoàn Nhan Lượng thật sự tin bản cung tới hoàng tự cầu phúc? Nếu bản cung không nhầm thì tối nay hắn sẽ cải trang đột nhiên xuất hiện ở hoàng tự, nhìn xem bản cung rốt cuộc là đang làm cái gì?”.

Sa Lý Cổ Chân lạnh lùng cười: “Muốn thả các ngươi đi, thật không dễ dàng”.
Tâm địa ác độc như vậy khiến Nhược Cẩm không khỏi đứt nhịp hô hấp, so sánh với nhau, tuy giống mình nhưng lạnh lùng hơn rất nhiều.

Đưa tay nắm chặt tay Mộ Thanh, Nhược Cẩm không khỏi run lên, đối thủ này còn lợi hại hơn Hoàn Nhan Lượng gấp mười lần.

Mộ Thanh quay đầu an tâm nhìn Nhược Cẩm: “Không sao đâu…”.

Cúi đầu nhìn thân thể của Ngột Khác nằm trên mặt đất không khỏi nghiến răng: “Chỉ tiếc không thể tự tay giết ngươi…”.
“Nương nương…”.

Thường ma ma vội vã đi tới: “Đông Đô lưu thủ Hoàn Nhan Ung đã tới tiền điện”.

“Tốt, Thường ma ma ở đây giao cho ngươi, đem Ngột Khác cùng tiểu cung nữ kia hóa trang thành Mộ Thanh và Nhược Cẩm, phải làm cho tốt khiến Hoàn Nhan Lượng tin”.

Sa Lý Cổ Chân nói xong, giương mắt nhìn Mộ Thanh và Nhược Cẩm: “Các ngươi theo bản cung đi gặp một đại nhân vật, có thể rời Trung Đô hay không là cần nhờ hắn”.

Hoàn Nhan Ung không phải nên trấn thủ ở Đông Đô sao? Vì sao lại bí mật về kinh thành còn đến hoàng tự! Nhược Cẩm càng kinh ngạc, xem ra Sa Lý Cổ Chân muốn hạ bệ Hoàn Nhan Lượng là đã trù tính từ lâu.

“Dạ, nương nương, lão nô hiểu”.

Thường ma ma gật đầu.
Nhìn Mộ Thanh đang chần chừ không quyết Sa Lý Cổ Chân lạnh lùng cười: “Duyên Lăng Mộ Thanh, đây chính là cơ hội cho ngươi trả ơn bản cung, ngươi cũng không thể nói mà không giữ lời”.
“Được! Ta theo ngươi đi gặp hắn”.

Nắm chặt tay Nhược Cẩm, Mộ Thanh hơi giãn mi: “Nhược Cẩm, yên tâm mặc kệ có chuyện gì xảy ra ta đều bảo vệ ngươi”.

“Mộ Thanh ngốc….”.

Nhược Cẩm vội cười đáp, con ngươi như nước đong đầy lo lắng, Mộ Thanh à, ngươi chung qui cũng chỉ có thể đứng ngoài sáng bảo vệ ta, còn trong tối cứ để ta bảo vệ ngươi.

Cũng nắm chặt tay Mộ Thanh, Nhược Cẩm đột nhiên cười, đây gọi là phu thê tương hỗ phải không?.
“Nhược Cẩm?”.

Mộ Thanh bối rối nhìn Nhược Cẩm, không hiểu.


Nhược Cẩm lắc đầu: “Đi thôi, đã sớm nghe danh Đông Đô lưu thủ Hoàn Nhan Ung, hôm nay được gặp, Nhược Cẩm thật ra có chút chờ mong”.

Nói xong liếc nhìn Sa Lý Cổ Chân: “Nương nương, ngươi thật khiến Nhược Cẩm bội phục”.

“Lẫn nhau thôi”.

Sa Lý Cổ Chân khẽ cười, ngây ngốc liếc nhìn Mộ Thanh: “Chỉ tiếc là ngươi hạnh phúc hơn bản cung…”.
Mộ Thanh tránh đi ánh mắt của Sa Lý Cổ Chân, kiên định nhìn Nhược Cẩm: “Nhược Cẩm….”.
“Lần này ta tha không cắn ngươi, ha ha…”.

Nhược Cẩm cười nhẹ nhàng, trong mắt tràn đầy thâm tình: “Có điều lần sau nếu ngươi tiếp tục khi dễ ta, ta không bảo đảm là sẽ không cắn ngươi…”.

“Nương tử, khẩu hạ lưu tình!”.

Yên lòng mà cười, trong mắt Mộ Thanh đâu cũng là sủng nịnh, mười ngón tương khấu, thẳng tiến về phía tiền điện.

Nhìn hai người các nàng đi xa, Sa Lý Cổ Chân thân thể khẽ run, thở dài mất mát nhìn Thường ma ma: “Ma ma, nếu Hoàn Nhan Lượng chết, con của Duyên Lăng quận vương cũng chết hết, đại thù báo xong, ta tiếp tục sống vì cái gì đây?”.

Hai mắt bỗng nhiên sáng ngời: “Có thể Duyên Lăng Mộ Thanh này xuất hiện là có ý tứ….”.

“Nương nương… vì sao nhất định phải cuốn vào cái vòng hoang đường đây?”.

Thường ma ma thở dài: “Báo xong thù, nương nương có thể rời đi hoàng cung, ẩn cư nơi rừng núi chẳng phải tốt sao?”.
“Cuộc sống như vậy không có phu quân đã không còn ý nghĩa…”.

Sa Lý Cổ Chân nặng nề thở dài: “Đã nhiều năm nay, thiếu trù mưu tính kế là ta không ngủ được… Thế nhưng Duyên Lăng Mộ Thanh rất đặc biệt, thâm tình, can đảm thật giống như phu quân năm xưa…”.

“Nương nương….

Cẩn thận chơi với lửa có ngày bỏng thân”.

Thường ma ma nhắc nhở.

“Ngày hôm đó trong cung lửa cháy lớn như vậy mà bản cung vẫn thấy lạnh…”.

Sa Lý Cổ Chân lạnh lùng cười: “Thường ma ma, thuốc lần trước ngươi cho Duyên Lăng Mộ Thanh uống, cũng đến lúc đưa thuốc giải cho nàng rồi”.
“Lão nô hiểu ý nương nương”.

Thường ma ma gật đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận