“Chẳng lẽ ngươi đã quên, trận chiến Tống Kim mười năm trước, phu quân ta vốn dĩ chỉ cần trấn thủ trọng điểm nhưng lại nghe lời ngươi xúi giục, tùy tiện xuất binh, kết quả là gì? Chúng ta một nhà ly tán, đứa con đáng thương của ta đến nay vẫn bặt vô âm tích”.
Thường ma ma đau đớn nhìn Lý Sóc Phong: “Nam nhân các ngươi chỉ biết trung quân ái quốc, có hiểu rằng nữ tử chúng ta kỳ thực chỉ muốn một gia đình trọn vẹn”.
Lý Sóc Phong rùng mình: “Ngươi… ngươi chẳng lẽ là nữ y quan theo Liễu phó tướng tòng quân năm đó, danh xưng “Nữ Biển Thước” Thường phu nhân đấy ư”.
“Không sai!”.
Thường ma ma lạnh lùng nhìn Lý Sóc Phong: “Ngươi không muốn hại người hại mình thì nên để ta qua, nếu ta không đi cùng đồ đệ bảo bối của ngươi, chỉ sợ lần sau nàng phát độc, ai cũng không cứu được”.
“Ý ngươi là gì?”.
“Không uống thuốc giải mỗi tháng độc tố trong người nàng sẽ bộc phát, ngươi cho rằng nương nương thả nàng đi dễ dàng như vậy?”.
Chứng kiến nụ cười lạnh lẽo của Thường ma ma Lý Sóc Phong tâm phát lạnh.
Mũi kiếm trong nháy mắt chỉ vào trước họng Thường ma ma, Lý Sóc Phong tức giận quát: “Mau đem thuốc giải ra đây”.
“Đừng nói là ta không có, cho dù có cũng không giao cho ngươi”.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng búng mũi kiếm ra: “Ngươi giết ta, là khiến đồ đệ yêu của ngươi xuống hoàng tuyền, thấy ngươi đau khổ ta càng hài lòng”.
Lý Sóc Phong hung hăng cắn răng: “Nếu bần đạo dùng tin tức của con ngươi đổi lấy mạng Mộ Thanh thì sao? Ngươi có đồng ý cho Thanh nhi một lối thoát?”.
Thường ma ma kinh hãi: “Ngươi biết con ta ở đâu ư?”.
Lý Sóc Phong nghiêm túc nhìn bà: “Không sai, năm đó cũng là bần đạo cứu con ngươi trong đám loạn quân, ngươi có đồng ý không?”.
Thường ma ma chần chừ lắc đầu: “Chưa….
Chưa nói đến lời ngươi là thật hay giả, coi như là thật đi chăng nữa, ta biết được con ta vẫn sống bình an là đã đủ rồi…..
Mặc dù ta có thể chế ra thuốc giải, nhưng lần này ta không thể chế, tránh phá hỏng đại kế của nương nương.
Nương nương đối đãi ta như người nhà, ta không thể phản bội lại nàng”.
“Ngươi!”.
Lý Sóc Phong hung hăng quát: “Ngu trung”.
“Không phải ngươi cũng ngoan cố như vậy sao?”.
Thường ma ma lạnh lùng cười khiến Lý Sóc Phong nhất thời cứng miệng.
Dừng một lúc, Thường ma ma thở dài: “Có điều nếu ngươi nói cho ta biết con ta ở đâu, chờ ngày nương nương báo thù thành công xong, cho dù nương nương không giao ra thuốc giải ta cũng lặng lẽ chế cho Duyên Lăng Mộ Thanh”.
“Được!”.
Lý Sóc Phong thu kiếm: “Ngươi đi theo bần đạo”.Thường ma ma gật đầu đi theo, đáy lòng dần dần kích động, con à, con có còn nhớ mẫu thân chăng?.
Quán trọ, dưới ánh nến.
Gọi tiểu nhị mang cho một ấm trà, Mộ Thanh thở hổn hển ngồi xuống, uống liên tục mấy chén.
“Mộ Thanh….”.
Lấy tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho Mộ Thanh, Nhược Cẩm cười nhìn nàng: “Mệt chết đúng không? Xem ngươi còn dám cậy mạnh!”.
Mộ Thanh lắc đầu bắt lấy tay Nhược Cẩm cười dịu dàng.
“Cười cái gì mà cười”.
Lườm Mộ Thanh một cái, Nhược Cẩm rút tay về, có chút ưu tư nhìn nàng: “Sau này Sa Lý Cổ Chân thật sự sẽ cho ngươi thuốc giải ư?”.
Mộ Thanh nâng tay vuốt cặp lông mày đang nhăn chặt của nàng: “Cho cũng được, không cho cũng được, cuộc sống không phải vẫn tiếp diễn sao? Nhược Cẩm, không nên suy nghĩ tương lai sẽ ra sao, hãy quý trọng giờ khắc hiện tại có được không?”.
“Không được! Ta không muốn chỉ ở bên nhau trong chốc lát, ta muốn là ở bên ngươi suốt đời”.
Nhược Cẩm liên tục lắc đầu nhịn không được đấm liên tục lên vai Mộ Thanh: “Ngươi sao có thể hứa với ta một đời ngắn như vậy?”.
Mộ Thanh bắt được tay nàng cười thản nhiên, mạnh ôm nàng vào lòng: “Nhược Cẩm ta sao đành lòng bỏ lại ngươi cô độc một mình trên đời đây? Tuy rằng chỉ mình nương nương có thuốc giải, thế nhưng thiên hạ này thầy thuốc vô số, lẽ nào chúng ta không tìm được người biết giải độc?”.
Nhược Cẩm cười gượng: “Ta dĩ nhiên lại quên mất điểu này….”.
Tâm khẽ động, khúc mắc tích tụ trong lòng hơi buông lỏng.
Đúng vậy, ta quên mất thiên hạ này có bao nhiêu hạnh lâm cao thủ, Sa Lý Cổ Chân có thể khống chế Mộ Thanh nhất thời, không thể khống chế suốt đời.
“Đồ ngốc nhà ngươi, truyền cả bệnh ngốc sang cho ta”.
Mộ Thanh cười thư giãn: “Nương tử cũng đừng khóc mà, chú ý…..chú ý….”.
“Chú ý cái gì?”.
Nhược Cẩm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực của nàng chợt hiểu ra ý tứ trong đó.
Hoảng hốt cúi đầu, ngay lập tức đỏ mặt: “Ngươi lại muốn làm chuyện xấu”.
“Ha ha….”.
Mộ Thanh ôm chặt Nhược Cẩm: “Muốn ta không làm chuyện xấu cũng được nhưng nương tử phải thôi khóc”.
“Không khóc thì không khóc! Cũng không thể để ngươi khi dễ mãi được”.
Nhược Cẩm mỉm cười, tha thiết tựa vào lòng Mộ Thanh.
Tại ngoài quán trọ nhìn thấy cảnh Mộ Thanh cười tươi ôm Nhược Cẩm, tiểu Nhĩ lành lạnh cười một cái, ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao, cầu trời phù hộ cho tiểu quận chúa cùng Hoàn Nhan tiểu thư trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long.
“Tiểu Nhĩ sao ngươi không vào nghỉ?”.
Thanh âm của Lý Sóc Phong vang lên, tiểu Nhĩ vội vã quay đầu lại.
“Sư phụ!”.
Tiểu Nhĩ liếc nhìn Thường ma ma phía sau Lý Sóc Phong: “Bà ấy….”.
Lý Sóc Phong nhìn về phía quán trọ thấy một màn liền hiểu ra: “Ai…..”.
Thở dài một tiếng quay đầu nhìn Thường ma ma: “Năm đó bần đạo cứu ra một đứa bé gái khoảng 3 tuổi trong đám loạn quân, bởi vì đứa bé còn nhỏ mà ta lại là người bôn ba tứ xứ không thể chăm sóc cho nó nên đã đem đứa bé gửi cho Lưu quý phi nuôi nấng”.
Nói xong nhìn tiểu Nhĩ: “Vì bảo lưu tinh thần trung nghĩa của Liễu tướng quân năm đó, lúc đứa bé đó mười tuổi ta đã thu nhận nó làm đệ tử, truyền dạy võ công”.
“Sư phụ?”.
Tiểu Nhĩ kinh hãi, vì sao sư phụ lại kể chuyền về chính mình ở đây?.
Thường ma ma run rẩy, chậm rãi tiến đến, dường như nghĩ đến cái gì chợt ôm chặt lấy cánh tay trái của tiểu Nhĩ, xắn lên ống tay, gương mặt vốn tràn đầy kích động trầm xuống, oán hận buông tay, trừng mắt nhìn Lý Sóc Phong: “Ngươi dám gạt ta!”.
Lý Sóc Phong cả kinh: “Tiểu Nhĩ đích thực là do chính tay bần đạo cứu, tuyệt đối không sai được”.
“Sinh ra trong thời buổi loạn lạc, năm đó ta sợ có gì bấc trắc, mẹ con thất tán vì vậy đã lẳng lặng xăm một đóa hoa đào lên cánh tay trái nó, nhưng mà nàng không có”.
Thường ma ma nắm chặt vạt áo Lý Sóc Phong: “Rốt cuộc ngươi đem con của ta đi đâu rồi?”.
“Hoa đào?”.
Tiểu Nhĩ sắc mặt trắng bệch: “Là một đóa hoa đào chỉ có năm cánh?”.
“Ngươi biết?”.
Thường ma ma ngẩn ra: “Ngươi nói cho ta biết, người đó ở đâu?”.
“Nàng thật sự là con của bà ư?”.
Tiểu Nhĩ lắc đầu không thể tin được, sao có thể?.
Nếu nàng là con của bà, vậy chứ ta là ai?.
“Ngươi mau nói đi”.
“Tiểu Nhĩ hầu hạ Uyển Hề công chúa từ nhỏ đến lớn, trên cánh tay trái của nàng đúng là có một đóa hoa đào năm cánh…..”.
“Uyển Hề công chúa?”.
Lý Sóc Phong cùng Thường ma ma đều cả kinh, thế nào lại là nàng?.
Nếu Uyển Hề công chúa không phải là công chúa Đại Tống, vậy tiểu Nhĩ, ngươi….
Lẽ nào ngươi mới thật sự là công chúa.
Năm đó rốt cuộc Lưu quý phi là vì cái gì mà đem đổi ngươi với nàng?.
Không thể lý giải, Lý Sóc Phong lấy lại bình tĩnh: “Việc này xem ra phải gặp Uyển Hề công chúa mới nói rõ được, nói không chừng đóa hoa đào đó cũng không giống đóa hoa của Thường phu nhân ngươi.
Hoặc là, tiểu cô nương năm đó ta nhờ Lưu quý phi chăm sóc vẫn còn ở trong cung….”.
“Nhưng mà….
Uyển Hề công chúa đến này vẫn chưa quay về Lâm An, biết nàng ở đâu mà tìm?”.
Thường ma ma thở dài.
Tràn đầy mất mát, tiểu Nhĩ chỉ cảm thấy trong chớp mắt thân thế của mình trở thành một điều bí ẩn, mặc kệ đáp án thế nào, bản thân bây giờ so với bản thân trước kia dường như có cái gì đó thay đổi….
Công chúa không phải công chúa, tiểu Nhĩ không phải tiểu Nhĩ, rốt cuộc phụ mẫu của ta là ai?.
Hơi định thần lại, tiểu Nhĩ mở miệng: “Công chúa điện hạ được Duyên Lăng tứ công tử đưa về Duyên Lăng quận vương phủ ở tạm, nếu muốn gặp công chúa chỉ có thể đi Duyên Lăng quận vương phủ”.
“Có thật là ở đó không?”.
Lý Sóc Phong lắc đầu: “Ít ngày trước ta nhận được thư của quận vương nhưng không thấy nhắc gì đến chuyện của công chúa”.
“Sư phụ, tiểu sư muội, ma ma, các người ở ngoài đó nói chuyện gì vậy, sao không tiến vào?”.
Nhìn thấy bọn họ dường như đang bàn luận chuyện gì, Mộ Thanh buông lỏng Nhược Cẩm, nắm tay nàng đi ra.
“Thanh nhi, Duyên Lăng quận vương phủ có phủ đệ nào khác không?”.
Lý Sóc Phong nhịn không được mở miệng hỏi.
Mộ Thanh lắc đầu: “Quận vương phủ chỉ có một”.
“Vậy rốt cuộc tứ công tử đưa công chúa đi đâu rồi?”.
Tiểu Nhĩ lo lắng thở dài.
Nhược Cẩm trong lòng căng thẳng: “Các người là nói tứ công tử không mang các nàng về Duyên Lăng quận vương phủ, vậy tiểu muội của ta chẳng phải là…..”.
“Như Lăng đi cùng Uyển Hề công chúa?”.
Mộ Thanh bối rối nhìn Nhược Cẩm: “Thảo nào, đi cùng người Kim cha sao có thể cho tứ ca vào phủ”.
Lý Sóc Phong lặng lẽ gật đầu, với tính cách của Duyên Lăng quận vương, Mộ Thanh nói đương nhiên đúng.
“Các ngươi đừng nóng vội, ta biết bọn họ ở nơi nào”.
Mộ Thanh cười gật đầu: “Lúc trước cha thường sinh khí, bọn ta đều len lén chạy đến trốn ở sơn trang của tứ ca, đợi cha hết giận lại về…..”.
Bỗng nhiên dáng cười dần tắt, trong mắt hiện lên một mạt thê sắc: “Chỉ tiếc….
giờ đây chỉ còn lại ba người…..
Cha với mẹ chắc chắn rất khó chịu….”.
“Mộ Thanh….”.
Nắm chặt tay Mộ Thanh, Nhược Cẩm nhìn nàng cúi đầu.
Mộ Thanh cười nhạt: “Cuộc chiến Tống Kim này đến bao giờ mới dứt đây?”.
Lý Sóc Phong thở dài nặng nề: “Ngày nào Hoàn Nhan Lượng còn, ngày ấy chiến tranh không dứt….”.
“Nếu trừ bỏ hắn rồi, thiên hạ có thật là sẽ thái bình hay không?”.
Mộ Thanh bình tĩnh nhìn Lý Sóc Phong.
Nhưng Lý Sóc Phong không trả lời được.
Nhược Cẩm trong lòng hơi băng lạnh, Mộ Thanh ngốc, chỉ cần có giang sơn, có quyền thế, có ai lại không muốn nhất thống thiên hạ?.
Một Hoàn Nhan Lượng chết không chừng sẽ xuất hiện thêm Hoàn Nhan Lượng thứ hai, thứ ba, ngươi có thể giết được bao nhiêu?.
“Mộ Thanh, chờ Hoàn Nhan Lượng chết, độc trong người ngươi được giải, ngươi mang ta đi, rời xa cung đình triều chính, không quan tâm Tống Kim hòa hay chiến có được không?”.
Nhược Cẩm cười bất đắc dĩ nhìn Mộ Thanh.
Mộ Thanh gật đầu: “Được, chúng ta sống trong sơn trang của tứ ca, bên nhau cả đời, mặc kệ ai làm hoàng đế, ai tranh thiên hạ”.
“Ừ…….”.
Nhược Cẩm cười thản nhiên.
Mộ Thanh nghiêm túc nhìn mọi người: “Sơn trang của tứ ca rất đẹp, lúc hoa lê nở, khắp trời đều phủ cánh hoa trắng như tuyết, lúc hoa sen nở hương thơm khắp chốn, còn có một cánh đồng lúa mạch nhỏ, khi mùa thu đến sắc lúa vàng óng…..
Mùa đông, trong vườn hoa mai nở đỏ rực, đẹp không sao tả xiết”.
“Đó chẳng phải là thế ngoại đào nguyên rồi sao?”.
Tiểu Nhĩ nhịn không được mở miệng.
“Thế ngoại đào nguyên…..”.
Mộ Thanh tâm bỗng căng thẳng, thế ngoại đào nguyên, một trận chua xót không hiểu từ đâu hiện ra, Mộ Thanh lắc đầu, vì sao nghe bốn chữ này ta lại bất an đến vậy?..