Công nguyên năm 116, tháng sáu, Hoàn Nhan Lượng xuất quân đến Kim Lăng, tự mình dẫn bốn mươi vạn đại quân vượt sông Hoài, bức tới Trường Giang, tiền tuyến hai bên sông tan tác, quân Kim tiến vào như chỗ không người.
Cùng lúc đó, Hoàn Nhan Lượng lệnh cho Công bộ thượng thư Tô Bảo Suất dẫn bảy vạn thủy quân, 600 chiến thuyền đi đường thủy xuống thẳng Lâm An, chuẩn bị đồng thời công thành, một hồi đại chiến hết sức căng thẳng.
Tống triều kinh hoàng, tướng quân Lý Bảo được phong làm Chiết tây lộ mã bộ quân phó tổng quản, xuất ba nghìn thủy quân, 120 chiến thuyền âm thầm theo đường thủy lên phía bắc, đón đánh quân Kim.
Cùng lúc đó Mộ Thanh mang Lý Sóc Phong với tất cả mọi người đến biệt trang của Mộ Phong: “Tuyệt Trần sơn trang”.
Xa xa trên cành hoa đào diều bay lượn, chưa vào đến nơi hương hoa đã xông vào mũi, bên ngoài có căng thẳng thế nào cũng không ảnh hưởng tới sự tĩnh lặng của sơn trang.
Mộ Thanh cười khẽ, biết là diều của tứ ca, tính đùa nổi lên, nhịn không được nhặt một hòn đá nhỏ ném đứt dây diều, con diều đứt dây theo gió bay mất, nhưng thanh âm vang lên bên trong lại không như dự đoán trước.
“Ai làm chuyện xấu! Diều của ta bay mất rồi! Bay mất rồi!”.
“Tiểu muội!”.
Nhược Cẩm cười vui mừng, đẩy cửa chạy về hướng thanh âm phát ra.
“Bay thì bay, ta làm cái khác tặng ngươi là được”.
Mộ Phong cười sủng nịnh nhìn Như Lăng ngây thơ hồn nhiên: “Có được không?”.
“Không được, ta muốn con diều đó cơ”.
Như Lăng lắc đầu nhưng cười đến sáng lạn: “Ngươi tìm nó về cho ta! Bằng không….
Bằng không….
Ngươi phải giống như con ngựa, để ta cưỡi đi khắp sơn trang”.
“Tiểu thư đã có lời, Mộ Phong tất nhiên vâng theo”.
Nói xong, Mộ Phong liền hạ thân xuống.
“A! Ngươi làm thật?”.
Như Lăng hoảng hốt kéo tay áo Mộ Phong, bốn mắt nhìn nhau không khỏi hốt hoảng nhắm mắt lại, tim đập cuồng loạn không kìm được.
“Mộ Phong cả đời chỉ muốn làm tốt chuyện bản thân muốn làm, nay khó khăn lắm mới có cơ hội, đương nhiên là dù khó cũng muốn hoàn thành tốt”.
Mộ Phong cười hiền hậu, cực kỳ giống Mộ Thanh khiến Như Lăng càng hoảng hốt, buông lỏng tay ra.
“Thế nhưng…..
thế nhưng ta….”.
Như Lăng buồn bã cúi đầu, nghĩ đến lúc ấy Mộ Phong vì các nàng mà cãi lại Duyên Lăng quận vương, dứt khoát dẫn bọn họ tới sơn viên giống như thế ngoại đào nguyên này, chăm sóc chu đáo, đáy lòng bất giác phát ra một mảnh ấm áp.
“Mất một con ngựa không phải vẫn còn một con ngựa sao?”.
Lời của Mộ Phong khiến Như Lăng đỏ hai hốc mắt.
Đứng ở xa xa nhìn Như Lăng cùng Mộ Phong, Nhược Cẩm cười thư giãn, xoay người lại, tiểu muội, xem ra a tỷ sau này không cần lo lắng cho muội nữa rồi….
“Tiểu thư! Lão nương không có nhìn lầm, là người! Là người!”.
Mẹ nuôi bưng trà bánh lên nhìn thấy Nhược Cẩm vui mừng khôn xiết cất tiếng kêu to, làm Như Lăng cùng Mộ Phong đều cả kinh.
“A tỷ……”.
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm?”.
“Tứ ca, còn có ta nữa!”.
Mộ Thanh cười tươi đi tới trước mặt Mộ Phong: “Ta quả nhiên không đoán sai, tứ ca thật sự là đem bọn họ đến đây”.
“Từ nhỏ đến lớn, có việc nào tứ ca làm mà ngươi không đoán được đây?”.
Mộ Phong cười vỗ vai Mộ Thanh: “Có phải không? Ngũ đệ?”.
Trong lòng hiểu rõ, Mộ Thanh cười gật đầu: “Đúng vậy, cảm ơn tứ ca”.
“Tiểu muội…..”.
Nhược Cẩm chậm rãi tiến tới, gắt gao cầm tay Như Lăng: “A tỷ đã trở về, đã trở về….”.
Nước mắt doanh tròng, Như Lăng ôm chặt lấy Nhược Cẩm: “A tỷ, đừng bỏ ta lại nữa được không?”.
Nhược Cẩm cố nén nước mắt cười: “Tiểu muội ngốc, a tỷ sao có thể bỏ lại ngươi?”.
“Có mà! Có mà!”.
Vừa nói vừa lau nước mắt lại vừa nhìn Mộ Thanh: “Vì cái con ngựa hư đốn này mà ngươi bỏ lại ta!”.
Nhìn vào mắt Mộ Thanh, Như Lăng bỗng nhiên cảm thấy như thiếu cái gì đó?.
Bỗng nhiên nhớ ra, Nhược Cẩm trừng Mộ Thanh: “Con ngựa, mau tới đây, cho tiểu muội cưỡi một hồi!”.
“Hả?”.
Mộ Thanh cả kinh: “Ta…”.
Như Lăng lườm Mộ Thanh: “Bây giờ ta cũng không muốn con ngựa hư này! Huống hồ a tỷ cũng không nỡ để Như Lăng hành hạ hắn phải không?”.
Nhược Cẩm gật đầu cười, xoay người ôm lấy mẹ nuôi: “Mẹ nuôi, có gì ngon ăn không, Nhược Cẩm cả một đường đói muốn chết”.
“Có! Có!”.
Tay lau đi lão lệ, mẹ nuôi mặt mày tươi cười: “Lão nương đi làm ngay, tiểu thư, người chờ một chút”.
Lạnh lùng trừng Mộ Thanh: “Tiểu tử, lần này cũng không có phần của ngươi, lão nương không muốn cho ngươi ăn!”.
“Ha ha….”.
Mộ Thanh nhún vai, ngây ngốc nhìn Nhược Cẩm: “Nương tử nhẫn tâm bỏ đói ta ư?”.
“Sao lại không?”.
Nhược Cẩm trừng mắt với Mộ Thanh: “Để xem ngươi bị đói có chết được không?”.
“Nương tử?”.
Mộ Phong cả kinh, liếc nhìn Lý Sóc Phong đi theo vào ở phía sau, rồi quay lại nhìn Mộ Thanh: “Ngươi….
Ngươi thật sự đã cùng nàng thành thân? Ngươi…..
ngươi thật cảm đảm, khiến tứ ca cảm thấy…… cảm thấy không bằng….
A! Về phần cha…..
đã định trước một hồi bão tố rồi”.
Mộ Thanh à Mộ Thanh, ngươi quả thật là kỳ nữ giả phượng hư hoàng loạn hồng trần, xem ra mệnh đã định trước thì khồn tránh được, cha đề phòng lâu như vậy nhưng vẫn không ngăn được ngày hôm nay.
Đã là thiên mệnh, Lý đạo trưởng cũng không phản đối nữa, xem ra tứ ca cũng chỉ có thể thuận theo thiên mệnh chúc phúc cho cái nhân duyên hoang đường của tiểu muội bướng bỉnh ngươi…
Mộ Thanh nghiêm túc gật đầu: “Tứ ca, ta biết rõ việc mình làm, về phần cha tất nhiên ta sẽ đi nói.
Hôm nay tứ ca không oán mắng ta đã khiến Mộ Thanh cực kỳ vui mừng rồi”.
“Tình chỗ chung, Tống Kim cũng ngăn không được không phải sao?”.
Trong câu có ý, Mộ Phong cười nhìn vẻ mặt tươi cười của Như Lăng: “Nữ tử trong thời loạn đã đủ khổ rồi…”.
Hoảng hốt tránh ánh mắt của Mộ Phong, Như Lăng kéo tay Nhược Cẩm: “Ngựa hư, cứ như vậy cưới a tỷ của ta, ta còn chưa nháo động phòng đấy, a tỷ, ngươi trả ta một cái động phòng!”.
Nhược Cẩm đột nhiên cười: “Được thôi, a tỷ cũng muốn nháo động phòng của ngươi, không biết Duyên Lăng công tử bao giờ thì mở miệng?”.
Liếc Mộ Phong, an tâm cười.
Mộ Phong nhất thời tuấn mặt ửng hồng: “Như vậy…..vậy….”.
“A tỷ, sao ngươi lại giúp đỡ con ngựa khi dễ ta?”.
Như Lăng đỏ mặt quay người chạy mất.
“Tiểu muội, tiểu muội, chờ a tỷ với”.
Nhược Cẩm cười đuổi theo, ở đây thực sự rất yên tĩnh, yên tĩnh như thể cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, có thể cùng Mộ Thanh ở đây cả đời, không biết là sẽ hạnh phúc đến thế nào đây?.
“Toàn một lũ hồ đồ”.
Lý Sóc Phong thở dài thật dài, chắp tay cúi chào Mộ Phong: “Xin hỏi tứ công tử, Uyển Hề công chúa có ở đây không?”.
“Công chúa hiện giờ chắc đang ở gian nhà phía đông nghiên cứu y sách”.
Mộ Phong gật đầu cười, vỗ vai Mộ Thanh: “Đi, tứ ca mang ngươi đến một nơi”.
Nói xong hướng Lý Sóc Phong nói: “Đạo trưởng cứ tự nhiên, nếu đói thì đến phòng bếp”.
Mộ Thanh gật đầu, theo Mộ Phong đi về hướng thư phòng.
Lý Sóc Phong gật đầu xoay người, nhìn Thường ma ma cùng tiểu Nhĩ mặt mày kinh sắc phía sau: “Chúng ta trước đi gặp công chúa đã”.
“Vâng, đã lâu không hầu hạ công chúa rồi, không biết nàng có khỏe không?”.
Tiểu Nhĩ có chút lo lắng.
Lo sợ bất an, Thường ma ma cúi đầu, nếu Uyển Hề công chúa cũng không phải thì con của bà rốt cuộc là ơ nơi nào?.
Cửa sổ nhỏ hé mở, xa xa nhìn thấy Uyển Hề đang nhíu mày trong phòng.
Chỉ thấy nàng tay cầm châm, một bên đọc sách, một bên tập châm vào tượng đất trên bàn, nước trong tượng không trào ra chứng tỏ nàng châm rất chuẩn.
Thường ma ma tâm chợt đau xót, thần tình kia, sắc mặt kia cực kỳ giống chính mình năm xưa.
“Công chúa!”.
Tiểu Nhĩ đẩy cửa vào vui sướng nhìn Uyển Hề: “Tiểu Nhĩ đã trở về!”.
Châm bạc theo tay rơi xuống, Uyển Hể mừng rỡ đứng dậy: “Duyên Lăng tiểu quận chúa có đúng là không có việc gì hay không?”.
Tiểu Nhĩ liên tục gật đầu: “Không có việc gì, nàng với tiểu Nhĩ cùng nhau trở về”.
Uyển Hề nhẹ nhàng cười: “Trở về là tốt rồi, là tốt rồi….”.
“Lý Sóc Phong tham kiến công chúa”.
Lý Sóc Phong đi vào trong phòng, chắp tay cúi đầu.
Uyển Hề nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta đã quyết định không quay về cung làm công chúa nữa rồi, tâm nguyện lớn nhất bây giờ của ta là chuyên tâm nghiên cứu y thuật, có thể giúp ích một chút cho thời loạn thế này, sau này đạo trưởng cũng đừng đa lễ, gọi ta Uyển Hề là được rồi”.
“Dạ….”.
Lý Sóc Phong gật đầu thở dài: “Kỳ thực hôm nay bần đạo tìm công chúa là muốn chứng thực một việc”.
“Chuyện gì?”.
“Trên tay trái của công chúa có một đóa hoa đào đúng hay không?”.
Uyển Hề hơi kinh hãi: “Vì sao đạo trưởng lại hỏi cái này?”.
“Bởi vì ta muốn biết ngươi có phải là đứa con bị thất tán của ta hay không”.
Thường ma ma nhịn không được xúc động, xuất thủ kéo lấy tay trái của Uyển Hề, vén lên ống tay áo, nước mắt ngay lập tức theo đôi mắt đỏ rực tuôn rơi.
Nhìn thấy đóa hoa kia, Thường ma ma đột nhiên không nói gì, chỉ rơi lệ.
“Con?”.
Uyển Hề kinh hãi nhìn bà lão mặc trang phục người Kim ở trước mặt: “Bà…..
nói cái gì?”.
“Có phải nàng không?”.
Lý Sóc Phong sốt ruột hỏi.
Thường ma ma không nỡ mà buông tay ra, quyến luyến nhìn Uyển Hề: “Cốt nhục của ta, sao có thể nhận sai?”.
“Ta….
Ta là con của bà?”.
Uyển Hề khiếp sợ vạn phần: “Ta không phải là công chúa Đại Tống sao?”.
Lý Sóc Phong nhíu mày: “Có thể Lưu quý phi năm đó muốn cho hậu thế của trung lương hưởng đãi ngộ của công chúa mới tráo đổi cốt nhục của chính mình…..”.
Lẳng lặng nhìn tiểu Nhĩ: “Có lẽ ngươi mới là công chúa Đại Tống thật….”.
Tiểu Nhĩ cùng Uyển Hề cả kinh, nhìn nhau không nói gì, chỉ thở dài.
Thường ma ma lạnh lùng cười: “Lão đạo sĩ, ngươi không phải nữ nhân sao biết được tấm lòng người mẹ? Thân là công chúa so với thân là nô tỳ cũng không tốt hơn là mấy, tuy rằng là cẩm y ngọc thực thế nhưng bị rằng buộc đủ thứ, có thể Lưu quý phi sớm đã biết có một ngày nữ nhi của chính mình sẽ bị gả đi hòa thân vì Đại Tống cho nên mới tráo đổi con mình thành nô tỳ, đưa cho ngươi làm đệ tử, truyền dạy võ công, chí ít còn có thể tự mình định nhân duyên….
Mà đứa con đáng thương của ta thiếu chút nữa là bị Hoàn Nhan Lượng phá hủy”.
“Bà….”.
Uyển Hề lòng tràn đầy hỗn loạn: “Ta….
Rốt cuộc ta là ai?”.
“Ngươi là hậu nhân của trung liệt Đại Tống, là con của “Nữ Biển Thước” ta!”.
Không nghi ngờ gì nữa Thường ma ma lại nắm lấy tay nàng: “Nếu không phải con ta, ngươi sao lại đam mê y đạo đến vậy?”.
“Ta……”.
“Nói như vậy, tiểu quận chúa còn có ân cứu con gái ngươi, ngươi lẽ nào có ân mà không báo?”.
Lý Sóc Phong bỗng nhiên mở miệng: “Thanh nhi là người nhất ngôn cửu đỉnh, nó nói gì nhất định sẽ làm được, ngươi cần gì phải dùng độc khống chế nó?”.
“Độc?” Uyển Hề kinh hãi: “Độc gì?”.
“Chỉ cần Hoàn Nhan Lượng chết, ta sẽ ra tay cứu nàng, còn bây giờ xin lỗi ta không thể tuân theo”.
Thường ma ma nhìn Uyển Hề: “Con à, đừng trách nương nhẫn tâm, từ xưa tới nay, ân tình khó trả, ta không thể có lỗi với nương nương, không thể làm hỏng đại cục”.
Run rẩy rút tay về, Uyển Hề lắc đầu: “Kỳ thật, ta không làm công chúa, tuy có giật mình nhưng cũng hài lòng, thế nhưng ta đột nhiên lại có một người mẹ lạnh lùng như vậy…..
ta rất đau khổ và thất vọng….
bà không cứu tiểu quận chúa, ta không ép bà, ta tin tưởng chỉ cần ta chăm chỉ đọc sách sẽ cứu được nàng”.
“Con đây là đang ép ta”.
“Nàng nếu có gặp bất trắc, Uyển Hề tuyệt đối không sống một mình”.
“Con…..”.
Cắn chặt răng, Thường ma ma nặng nề thở dài..