Thuyền nhỏ tới rồi bờ bên kia sông Hoài, ngư ông liếc mắt nhìn hai người: “Ta nói công tử tiểu thư, các ngươi là muốn xuống thuyền hay là tiếp tục đứng đó?”.
“Làm phiền lão bá đưa chúng ta quay lại bên kia”.
Mộ Thanh nhẹ nhàng cười.
“Công tử ngươi…”.
Đột nhiên nhớ ra, Mộ Thanh từ trong túi móc ra một thỏi bạc đặt vào tay ngư ông, chắp tay làm lễ: “Làm phiền lão bá rồi”.
“Công tử…”.
Bao năm lái thuyền đây là lần đầu tiên ngư ông nhìn thấy thỏi bạc lớn như vậy, không khỏi kinh hãi.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Mộ Thanh, Nhược Cẩm cảm thấy một cảm giác an toàn chưa từng có.
“Chờ một chút”.
Nhược Cẩm bỗng nhiên mở miệng, nhảy lên bờ: “Chúng ta không cần quay lại, cứ ở bên này đợi bọn chúng đi”.
“Được”.
Mộ Thanh gật đầu nhảy theo.
“Công tử, tiểu thư, rốt cuộc là các ngươi có quay về bờ bên kia hay không?”.
Ngư ông trong nhất thời hồ đồ.
Mộ Thanh nhàn nhạt cười: “Không quay về nữa, tối nay cảm ơn lão bá rồi”.
Ngư ông dở khóc dở cười lắc đầu, chèo thuyền đi xa.
Cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay trái Mộ Thanh, Nhược Cẩm hơi nhíu mày, tay trái kéo tay nàng, tay phải xé áo nàng chỉ thấy vết thương đã vỡ ra: “Ngươi không biết đau à?”.
Nhàn nhạt vừa hỏi vừa móc ra khăn tay lau vết thương trên tay cho Mộ Thanh.
“Ta quên mất là mình bị thương…”.
Thấy máu thấm ướt đẫm khăn tay Nhược Cẩm thân thể không khỏi chấn động, trong đầu bỗng nhiên vang lên một câu nói: [Nếu lần này ta thắng, ngươi có thể vì ta thêu đóa hoa kia không?”].
[Hóa ra đồ ngươi thêu đẹp đến như vậy].
Bỗng nhiên không nhận thức rõ được là cái âm thanh kia đang nói chuyện hay là Mộ Thanh đang nói chuyện, Nhược Cẩm hoảng hốt ngẩng đầu lên trông thấy được một vị tiểu tướng Đại Đường anh khí bừng bừng trước mắt.
Đêm lạnh, trăng sáng.
Đây là mấy trăm năm trước hay là mấy trăm năm sau?.
Nước mắt không khỏi chảy xuống, nàng cười cười thì thào mở miệng: “Đẹp thật sao?”.
Hai hàng nước mắt trong suốt làm đau lòng Mộ Thanh, ngươi là đang hỏi ta sao? Hay là ngươi cũng giống như ta? Chìm trong hoảng hốt, không biết đến tột cùng là đang nói chuyện với ai?.
Không tự chủ được mà giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, Mộ Thanh cười ấm áp: “Nhìn đẹp lắm, thật sự…”.
Ta rốt cuộc là đang tự nói hay là đang nói ngươi đây?.
Hoảng loạn lắc đầu, Nhược Cẩm hai má nóng rầm, mới vừa rồi là làm sao vậy? Trước mắt làm gì có vị tiểu tướng Đại Đường nào? Tay nhanh chóng buộc khăn tay đè chặt vết thương.
Mộ Thanh không khỏi kêu lên một tiếng.
Nhược Cẩm lạnh giọng hỏi: “Mới vừa rồi không phải rất anh hùng, không sợ đau sao?”.
Mộ Thanh bỗng nhiên ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nàng, những lời này, ngươi đã từng nói với ta sao?.
“Ha ha, thế nào không chạy nữa à?”.
Thanh âm của Hốt công công bỗng vang lên, chỉ thấy trên sông Hoài thuyền của Hốt công công đã sang tới.
Nhược Cẩm cười nhạt: “Nhược Cẩm là không muốn chạy”.
“A tỷ!”.
Như Lăng rơi lệ lắc đầu, hung hăng trừng Mộ Thanh: “Con ngựa hư nhà ngươi, sao không mang a tỷ chạy xa hả?”.
“Ta tên là Mộ Thanh, không phải con ngựa”.
Mộ Thanh chau mày, bình tĩnh nhìn Nhược Cẩm: “Yên tâm, có ta ở đây bọn họ đừng hòng đụng được vào một sợi tóc của ngươi”.
“Dù không có ngươi bọn họ cũng không dám”.
Nhược Cẩm ngẩng mặt, khóe miệng hiện lên một đường vòng cung.
Mộ Thanh… âm thầm nhớ kỹ cái tên này, một hồi tình cảm ấm áp hiện ra trong lòng.
“Tiểu tử thối, một cái tiện dân người Tống muốn xuất đầu tìm cái chết hả?”.
Hốt công công giơ tay, quân Kim trên thuyền giương cung: “Bắn chết hắn!”.
“Hắn đã là gia tướng của Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta, Hốt đại nhân muốn bắn chết hắn cũng nên hỏi qua ta chứ?”.
Nhược Cẩm mở miệng trước.
“Không cần hỏi, bắn cho ta!”.
Mộ Thanh nghiêm nghị cười: “Người Tống cũng là người đường đường chính chính, sao phải phân sang hèn?”.
“Tiểu tử thối! Bắn tên!”.
Hốt công công ra lệnh một tiếng, tên liền bắn ra.
Cành liễu trong tay tựa như bảo kiếm, Mộ Thanh nhẹ cười bay vào đám loạn tên.
Cành liễu xuất ra từng đường vòng cung đánh về phía loạn tên.
Tên bắn đến gặp liễu mềm như đá rơi xuống nước, hoàn toàn mất lực.
Kiếm pháp tuyệt diệu làm kinh hãi tất cả mọi người trên sông.
“Mau bắn! Mau bắn!”.
Hốt công công rống to hơn.
Cười nhạt một cái Mộ Thanh bay về phía thuyền của Hốt công công.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”.
“Dám mắng ta là tiện dân! So với cái đồ hoạn quan nhà ngươi còn tốt gấp trăm lần”.
Mộ Thanh lại gần Hốt công công hung hăng đẩy: “Xuống dưới đó mà rửa sạch miệng của ngươi đi”.
“Tủm!”.
“Người đâu cứu mạng, cứu mạng!”.
Hốt công công hoảng loạn kêu cứu giữa sông, quân Kim đều xuống nước.
“Hì hì, con ngựa, ngươi thật lợi hại”.
Như Lăng vui mừng vỗ tay.
Nhược Cẩm bật cười, dưới ánh trăng nhìn Mộ Thanh, đáy lòng là một mảnh bình yên.
Cau mày nhìn Như Lăng, Mộ Thanh lắc đầu: “Nhị tiểu thư, tên ta là Mộ Thanh, không phải con ngựa”.
“Nếu là ta cũng muốn gọi ngươi là con ngựa thì sao?”.
Nhược Cẩm bỗng nhiên mở miệng.
Mộ Thanh giãn mi cười: “Vậy cứ gọi như vậy đi, tiểu thư nói thế nào thì là thế ấy”.
“Ha ha”.
Nhược Cẩm cười khẽ.
“Nhị tiểu thư, nắm chắc ta”.
Mộ Thanh quay người nhìn Như Lăng gật đầu.
Ôm lấy vai nàng, một bước xuất thuyển, mang theo nàng an ổn đứng cạnh Nhược Cẩm.
“Thằng nhãi con, lão nô… lão nô nhất định phải lột da ngươi”.
Được quân Kim cứu lên bờ, Hốt công công vừa cố thở vừa chửi bới.
Mộ Thanh đứng che trước Nhược Cẩm và Như Lăng: “Ta chờ ngươi tới”.
“Có thích khách!”.
“Sưu”.
Một đạo ánh kiếm bỗng xẹt qua: “Chó Kim! Nạp mạng!”.(tự nhiên phải mắng tên mình, não ghê)
Tam ca!.
Mộ Thanh vội vã bảo vệ hai vị tiểu thư phía sau, đã thấy người mặc đồ đen kia hướng Hốt công công đâm tới.
“Hộ…”.
Hốt công công mới hô lên một chữ đường kiếm kia đã gần trong gang tấc.
“Hốt đại nhân!”.
Bất ngờ từ phía sau Mộ Thanh chạy ra, Nhược Cẩm vững vàng dùng thân mình chặn một kiếm thay Hốt công công.
Máu tươi từ trên lưng Nhược Cẩm chảy ra, người mặc đồ đen dao động liếc mắt nhìn Nhược Cẩm, rút kiếm bay lên một con thuyền hoa trên sông Hoài, ùm một tiếng nhảy vào trong nước, mất dạng.
“Ngươi…”.
Mộ Thanh hoảng hốt tiến lên đem nàng ôm vào trong lòng nhưng lại thấy trên mặt nàng nở một nụ cười chiến thắng: “Ngươi là đang liều mạng hả”.
Nhược Cẩm lắc đầu nhìn vị đang kinh hoàng Hốt công công: “Hốt đại nhân, ngài không sao chứ?”.
“Không… không có việc gì..”.
Hốt công công chăm chăm nhìn Nhược Cẩm: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm sao ngươi lại cứu lão nô?”.
“Nhược Cẩm đã sớm nói qua… không phải là muốn đối nghịch với đại nhân… thế nhưng là đại nhân hết lần này tới lần khác hiểm nhầm ta…”.
Nhược Cẩm thấp giọng nói với Mộ Thanh: “Đỡ ta đứng lên…”.
Gật đầu, Mộ Thanh nâng Nhược Cẩm dậy.
“A tỷ…”.
Rơi lệ nhìn vết thương sau lưng Nhược Cẩm ồ ồ chảy máu, Như Lăng hoảng loạn lấy tay chặn: “Làm sao đây? Vẫn đang chảy máu, làm sao bây giờ?”.
“Tiểu muội không phải sợ, ta không sao…”.
Nhược Cẩm lắc đầu, buồn bã nhìn Hốt công công: “Nhược Cẩm biết… nếu công công tay không quay về nhất định sẽ bị hoàng thượng trách phạt…vì vậy…Nhược Cẩm tình nguyện cùng công công quay về Trung Đô hướng hoàng thượng cầu xin….
Chỉ cầu….
chỉ cầu công công ngươi… ngươi tha cho tiểu muội….”.
Hốt công công chần chừ, liếc mắc nhìn Như Lăng: “Ngươi thật sự có thể bảo vệ lão nô?”
“Nếu Hoàn Nhan Nhược Cẩm….
không thể bảo vệ đại nhân… Hoàn Nhan Nhược Cẩm sau khi vì đại nhân thắp ba nén hương… sẽ tự sát theo ngài…”.
Ánh mắt sắt bén mang nghiêm nghị: “Nếu là… đại nhân vẫn muốn bắt tỷ muội chúng ta… tiến cung… tất nhiên chỉ có con đường chết…”.
“Được! Lão nô tin ngươi một lần”.
Giương mắt nhìn Mộ Thanh, Hốt công công sắc mặt trầm xuống: “Thế nhưng cái tên người Tống này, lão nô tuyệt đối nhịn không được”.
“Nhược Cẩm còn đảm bảo công công còn có thưởng… công công có đồng ý tha hắn
không?”.
Nhược Cẩm mở miệng.
“Có thưởng?”.
Hốt công công đột nhiên sáng mắt.
“Không sai…”.
Nhược Cẩm gật đầu.
“Được! Ha ha, lão nô thích sự thẳng thắn của Hoàn Nhan tiểu thư”.
Cười nói xong, Hốt công công nhìn Mộ Thanh hừ một tiếng: “Tới Trung Đô lão nô tự có biện pháp trừng trị ngươi”.
“Tùy ngươi!”.
Mộ Thanh lạnh lùng nói xong ngồi xuống trước người Nhược Cẩm đem hai tay nàng quàng lên cổ của chính mình: “Tiểu thư, thất lễ rồi”.
Hai tay luồn dưới hai chân nàng, đem nàng bế lên: “Ta có làm sao cũng không quan trọng, quan trong bây giờ là thương thế của ngươi, phải nhanh nhanh cầm máu”.
Tâm hoảng loạn co rút đau đớn, Mộ Thanh âm thầm thở dài, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, Nhược Cẩm.
“Ta Hoàn Nhan Nhược Cẩm không có việc gì..”.
Mang theo chút sợ hãi, Nhược Cẩm thấp giọng thì thào: “Thế nhưng ngươi… quen ta, khẳng định sẽ không có bình an… ngươi có sợ không?”.
“Không sợ..” Mộ Thanh nhẹ nhàng cười, lắc đầu quay lại, trong nháy mắt hốt hoảng giống như là nhìn thấy nàng đang bế một vị áo hồng nữ tử tóc dài hai má ửng hồng, tại vui mừng mà lưu lệ…”.
Nàng bỗng nhiên ngây dại, ánh mắt sáng quắc tràn đầy thương tiếc.
Tâm chợt kinh động, Nhược Cẩm không hiểu vì sao rơi lệ, đáy lòng cảm thấy một mảnh bình yên trước nay chưa từng có.
“Con ngựa thối, nhanh đem a tỷ đi tìm đại phu mau.
Còn ngây ra đó làm gì”.
Như Lăng hung hăng cốc đầu Mộ Thanh, đem nàng từ trong hoảng hốt tỉnh lại.
“A! Xin lỗi! Xin lỗi!”.
Mộ Thanh hấp tấp nhìn xung quanh: “Y quán ở chỗ nào?”.
“Ta nhớ là… đi về phía tây, quẹo phải có một cái…”.
Như Lăng hoảng loạn chỉ tay.
Mộ Thanh thấy tay nàng đầy máu, nhíu mày: “Tiểu thư, ôm chặt ta, cố chịu đau một chút”.
Nói xong chạy như bay về hướng tây.
Bỗng nhiên Mộ Thanh cảm thấy bả vai đau nhức.
Mộ Thanh nhịn đau quay đầu lại: “Ngươi…”.
“Nhịn không được… nên cắn ngươi…”.
Nhược Cẩm nhàn nhạt cười: “Là ngươi….
Muốn xen vào việc của người khác… Ta là người nguy hiểm….
cái này cũng là… nhắc nhở ngươi…”.
“Chỉ cần đừng cắn chết ta là được”.
Mộ Thanh nhíu nhíu mày, bỗng nhiên phát hiện hai tay nàng ôm chặt cổ mình, vui vẻ cười khanh khách.
Không biết tại sao lại vui như vậy, ta chỉ biết, ta cam tâm tình nguyện cuốn vào những ngày nguy hiểm cùng ngươi..