“Nàng là công chúa Đại Tống, Niệm Nhã!”.
Thanh âm của một vị ma ma vang lên: “Nương nương nói quả không sai, công chúa người thật sự ở chỗ này! Người có biết mấy năm qua quý phi nương nương nhớ người đến thế nào không”.
Mộ Thanh không khỏi rùng mình, dĩ nhiên lại là Niệm Nhã công chúa, là người vẽ bức tranh kia.
Nhất thời ngẩn ngơ, lão ma ma đã dắt Niệm Nhã qua bên đó: “Ngươi dám khinh bạc công chúa, người đâu! Mau bắt lấy hắn!”.
“Ta không có khinh bạc công chúa!”.
Mộ Thanh nhìn mấy gã cung vệ Đại Tống đang tiến vào, kỳ quái, vì sao bọn họ đột nhiên tìm được tung tích của công chúa Niệm Nhã đã mất tích nhiều năm?.
“Tướng quân Tây Hạ! Các ngươi dám giết tướng quân Tây Hạ!”.
Lão ma ma sợ hãi hét lên: “Mau bắt trói bọn chúng giải lên điện, giao cho hoàng thượng xử lý, bằng không đặc sứ Tây Hạ trách tội xuống, lại muốn khơi họa chiến tranh”.
“Vú nuôi, không trách hắn, thật sự không trách…”.
Niệm Nhã lắc đầu, vẫn không dám nhìn Mộ Thanh: “Hôm nay nếu không có bọn họ chỉ sợ vú nuôi lúc này chỉ tìm thấy thi thể của Niệm Nhã mà thôi”.
“Nhưng… bọn họ dù sao cũng giết tướng quân Tây Hạ…”.
Mộ Thanh liếc nhìn Lý Sóc Phong, khẽ gật đầu với hắn: “Sư phụ, làm phiền người trước đưa sư thái bọn họ đi, việc đón mẹ cũng phải phiền sư phụ rồi”.
“Thanh nhi, ngươi muốn làm gì?”.
Lý Sóc Phong cả kinh.
Nghiêm nghị nhìn lão ma ma, Mộ Thanh nghiêm mặt nói: “Ta đương nhiên là muốn theo họ vào cung diện thánh, bằng không sẽ khơi họa chiến tranh với Tây Hạ, nếu việc thành như vậy, Mộ Thanh cảm thấy thẹn với bách tính Đại Tống”.
“Nhưng…”.
“Sư phụ yên tâm, Thanh nhi sẽ không hành sự lỗ mãng, hoàng cung Trung Đô cũng không vây được ta, hoàng cung Đại Tống sao có thể?”.
Mộ Thanh cười thư giãn, nhìn Niệm Nhã công chúa đang run nhè nhẹ bên kia: “Huống hồ ta còn có chút chuyện muốn hỏi công chúa Niệm Nhã, Lâm An diện thánh, ta nhất định phải đi”.
“Được, sư phụ giúp ngươi đón nương thân xong, liền ở thị trấn lân cận chờ ngươi”.
Nói xong, Lý Sóc Phong đưa lão ni bọn họ đi xa dần.
Mộ Thanh lắc đầu, đối mặt lão ma ma cười: “Đi thôi, ta sẽ không khiến ngươi khó xử”.
Lão ma ma giật mình nhìn Mộ Thanh, lấy tay xóa đi bùn đất trên mặt Niệm Nhã, đau lòng nhìn mái đầu không tóc: “Công chúa điện hạ, sao đang yên lành lại xuất gia? Không biết mất bao lâu tóc mới mọc trở lại đây?”.
“Niệm Nhã chỉ cầu mẫu phi an khang, phụ vương bình an, mỗi ngày tụng kinh trăm biến, trong lòng thật ra rất dễ chịu”.
Niệm Nhã cười nhạt một cái, tản ra sự độ lượng.
Mộ Thanh kinh ngạc nhìn nàng, lòng đau đến thế này rốt cuộc là vì cái gì?.
Dọc đường cùng nhau tới Lâm An, thế nhưng Niệm Nhã vẫn luôn lẩn tránh Mộ Thanh, ngoại trừ chào hỏi, Mộ Thanh muốn nói thêm cái gì đều bị nàng kiên quyết từ chối.
Nghi hoặc trong lòng lớn dần, lúc đến Lâm An, Mộ Thanh tạm thời gạt nghi hoặc qua một bên, trước cứ diện thánh cái đã rồi nói sau.
Vừa vào cửa cung, Niệm Nhã đã theo lão ma ma đến hậu cung.
Lặng lẽ quay đầu lại, Niệm Nhã cố hít một hơi sâu, gượng cười, hồi cung cũng tốt, cửa cung sâu như biển, từ nay về sau không quen không biết, kiếp này ngươi cùng Triều Cẩm có thể vui vẻ yêu nhau, gần nhau…
Nhã nhi không khóc, không khóc, ngươi là của Tử Thanh, vĩnh viễn đều thuộc về Tử Thanh, lúc này cần phải kiên cường, muốn tháo bỏ nút thắt dây dưa kiếp này kiếp trước đều phụ thuộc vào ngươi… Đưa tay xoa đi lệ buồn dâng trào, Niệm Nhã miễn cưỡng cười, cây đào gia gia, cầu ngươi phù hộ cho các nàng đời này kiếp này trăm năm hòa hợp…
“Tiểu tử, đổi lại là người khác có phúc tám đời cũng không gặp được hoàng thượng, ngươi thật lớn mật, ngay cả người Tây Hạ cũng dám giết còn lo lắng cái gì? Nhanh lên điện chờ hoàng thượng xử lý!”.
Đại Tống cung vệ lạnh lùng mở miệng.
Mộ Thanh nhìn bóng dáng Niệm Nhã mất dần phía xa xa, hôm nay ngươi vào cung, xem ra bí mật của bức tranh kia ta không có cơ hội biết rồi… Tâm hơi đau, Mộ Thanh nhìn đại Tống cung vệ lắc đầu, bước nhanh về phía đại điện.
“Nương nương, nương nương, công chúa Niệm Nhã đã trở về! Đã trở về!”.
Lão ma ma vừa bước vào Thiên Điện trong hậu cung, cực kỳ kích động đi nhanh vào trong điện, quỳ xuống: “Nô tỳ không làm nhục sứ mệnh, quả thật đã tìm được công chúa Niệm Nhã”.
“Nhã nhi! Nhã nhi của ta!”.
Lưu quý phi đánh rơi chén trà trong tay, cung nữ trong điện cả kinh đều đồng loạt quỳ xuống, cấp bách nhìn lên, thấy Niệm Nhã một thân áo tu, tóc đen đã mất, nhất thời đông cứng tại chỗ: “Nhã nhi… sao con lại…”.
Nước mắt vui mừng lạnh buốt chảy xuống, Lưu quý phi đau lòng ôm trụ lấy nàng: “Sao con lại xuất gia? Sao lại xuất gia?”.
Niệm Nhã hổ thẹn rơi lệ: “Nữ nhi bất hiếu khiến mẫu phi lo lắng, hôm nay Nhã nhi trở về làm bạn với mẫu phi, phụng dưỡng người cả đời”.
Tay nhẹ xoa lên mặt nàng, Lưu quý phi ôm nàng vào lòng: “Không được rời xa mẫu phi nữa, con có biết mấy năm nay mẫu phi tìm con vất vả thế nào không? Thậm chí không tiếc công sức sai Lưu công công đầu độc chết Duyên Lăng nhị công tử để đổi lấy tin tức của ngươi ở chỗ Đại Kim quý phi…”.
“Mẫu phi…”.
Giương mắt nhìn hai vành tóc bạc của Lưu quý phi, Niệm Nhã đau đớn trong lòng: “là Nhã nhi không tốt…”.
“Con trở về là tốt rồi, tốt rồi… Bây giờ mẫu phi làm nốt chuyện này cho Đại Kim quý phi là không còn nợ bà ấy nữa, con cứ ở đây nghỉ ngơi, mẫu phi đi rồi về ngay”.
“Mẫu phi muốn làm gì?”.
“Lên điện cứu gã thiếu niên đã giết tướng quân Tây Hạ”.
“Người là nói… Duyên Lăng Mộ Thanh!”.
Vì sao lần đầu tiên gọi tên ngươi, tâm Nhã nhi lại đau đến như vậy?.
“Lưu quý phi cả kinh: “Con biết tên hắn?”.
Niệm Nhã gật đầu: “Tại Hoa Đào am, nêu không phải nhờ hắn cùng một vị đạo trưởng cứu giúp, chỉ sợ Nhã nhi đã không còn mạng để gặp lại mẫu phi rồi.
Ngẫm ra hắn cũng là ân nhân cứu mạng của Nhã nhi…”.
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Niệm Nhã bình tĩnh nhìn Lưu quý phi: “Mẫu phi người vừa nói là giết ai cơ? Người ở thâm cung sao biết được chuyện Duyên Lăng Mộ Thanh giết tướng quân Tây Hạ?”.
“Mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của vị Đại Kim quý phi kia, mẫu phi chỉ là hành sự theo lời của bà ấy… Duyên Lăng Mộ Thanh với Duyên Lăng nhị công tử đều là con của Duyên Lăng quận vương, kỳ quái, ta chưa từng nghe nói Duyên Lăng quận vương có ngũ công tử, chỉ nghe có một tiểu quận chúa chưa từng lộ diện, sao lại đột nhiên biến thành ngũ công tử?”.
Lưu quý phi bối rối: “Bây giờ lên điện, tối đa ta cũng chỉ có thể giữ hắn sống nốt ngày hôm nay, nếu muốn cứu hắn xem ra đành phải hy sinh một tiểu thái giám đem đổi hắn từ thiên lao ra…”.
Nếu thân phận của ngươi bị bại lộ, lại thêm một tội khi quân, vậy chỉ có đường chết!.
Niệm Nhã hoảng hốt xoay người, Mộ Thanh, chờ ta… Mặc kệ hy sinh cái gì, ta cũng không để ngươi phạm tội khi quân!.
“Nhã nhi! Con muốn đi đâu?”.
“Con muốn đi cứu hắn, con không thể để hắn gặp chuyện bất trắc!”.
Từng bước tiến vào cung điện của Đại Tống, ở đây dĩ nhiên còn hoa lệ hơn cung điện ở Trung Đô ba phần, Mộ Thanh ngửi hít sâu một hơi, còn có mùi hương gỗ cây tử đàn, chắc gần đây mới thay cột mới.
Hoàng đế Đại Tống ngồi trên long kỷ, thân thể phì phì có chút mập mạp, hắn chỉ bình tĩnh nhìn Mộ Thanh, vẻ mặt ưu sắc.
Hoàng đế Đại Tống! Kìm nén lửa giận bùng lên trong lòng, trận Thải Thạch Ki, bi kịch đuổi cùng giết tận in sâu trong lòng, hôm nay, ngươi thật sự vì một gã người Tây Hạ khi dễ công chúa Đại Tống mà muốn mạng của ta ư?.
“Ngươi là kẻ giết tướng quân Tây Hạ?”.
Sầu sầu mở miệng, hoàng đế Đại Tống nhíu mày: “Sao ngươi không thể để trẫm an ổn mấy ngày? Khăng khăng gây sự chuốc lấy tai họa hả?”.
Mộ Thanh không cam tâm tình nguyện quỳ xuống: “Duyên Lăng Mộ Thanh, khấu kiến hoàng thượng”.
“Ngươi họ Duyên Lăng?”.
Hoàng đế Đại Tống rùng mình: “Ngươi dĩ nhiên mang họ Duyên Lăng!”.
Mộ Thanh lẫm liệt ngẩng mặt lên: “Gia phụ chính là cố Duyên Lăng quận vương Đại Tống!”.
Văn võ đại thần nhất thời kinh hãi, rõ ràng bốn vị công tử nhà Duyên Lăng đã chết ba một mất tích, vị tứ công tử kia trên điện diện thánh bọn họ đã từng gặp mặt qua, vậy vị công tử thân thể gầy yếu này rốt cuộc là ai?.
“Ngươi có bằng chứng gì?”.
Hoàng đế Đại Tống gặp qua bốn vị công tử, nhưng chưa từng nghe nói Duyên Lăng quận vương còn một người con trai, nếu muốn tính con của Duyên Lăng quận vương thì chỉ còn vị Duyên Lăng tiểu quận chúa là chưa gặp, thế nhưng… người trước mặt hắn một thân nam trang, không mang theo nữ khí, rõ ràng là một thiếu niên lang, chẳng lẽ là mạo nhận?.
Lấy ra quận vương kim ấn từ trong lòng, Mộ Thanh đặt nó trong lòng bản tay: “Ấn này là cha lúc lâm chung giao phó, nếu ta không phải là con của Duyên Lăng quận vương, sao có thể có ấn này?”.
Ý bảo nội thị đem ấn trình lên, hoàng đế Đại Tống vội vã nhìn kim ấn kia, trong nháy mắt mặt đổi sắc: “Ấn không phải giả, thế nhưng trẫm nghe nói Duyên Lăng quận vương có bốn nam một nữ, nếu ngươi thật là con của Duyên Lăng quận vương cũng chỉ có thể là tiểu quận chúa!.
Hôm nay ngươi dám nữ phẫn nam trang tới gặp trẫm, có biết là đã phạm tội khi quân?”.
“Phụ hoàng, hắn không phải là nữ phẫn nam trang, mà là… năm xưa Duyên Lăng quận vương thấy hắn thân thể yếu nhược nhiều bệnh, coi hắn như nữ nhi mà dưỡng hắn mới có thể sống đến hôm nay…”.
Niệm Nhã vừa chạy vào điện, lập tức quỳ xuống: “Phụ hoàng, Nhã nhi cầu người tha cho hắn, người không phải hắn giết, là người khác, hắn chỉ là muốn cứu Nhã nhi mới tấn công tướng quân Tây Hạ”.
“Nhã nhi?”.
Hoàng đế Đại Tống nhìn mặt nàng từ trên xuống dưới, gương mặt tựa hồ như rất quen: “Tiểu ni cô ngươi từ đâu tới dám cả gan xông vào đại điện? Nhận bừa hậu duệ hoàng thất!”.
“Hoàng thượng, nàng không phải là tiểu ni cô, là Niệm Nhã của thần thiếp với hoàng thượng đã mất tích nhiều năm”.
Lưu quý phi hoảng hốt nhập điện quỳ xuống: “Hôm nay thần thiếp vất vả lắm mới tìm được nó từ ngoài cung trở về…”.
“Niệm Nhã?”.
Hoàng đế Đại Tống toàn thân chấn động, không tự chủ được đứng dậy: “Ngươi… ngươi sao lại làm ni cô?”.
“Nhã nhi bất hiếu, năm đó trong cung cháy lớn, lưu lạc dân gian, được Nhất sư thái cứu, nghe kinh nhiều năm tự cho là đã nhìn thấu hồng trần thế tục, cho nên xuống tóc xuất gia…”.
Niệm Nhã tránh đi ánh mắt Mộ Thanh: “Phụ hoàng, lần này quả thực không phải lỗi của Duyên Lăng ngũ công tử…”.
“Chuyện nào ra chuyện ấy, hắn có phạm tội khi quân hay không, trẫm muốn khám người”.
Nói xong, hoàng đế Đại Tống ý bảo nội thị động thủ cởi áo của Mộ Thanh.
“Phụ hoàng!”.
Niệm Nhã đột nhiên đứng dậy chắn trước mặt Mộ Thanh: “Hắn thật sự không phải nữ tử, không phải!”.
“Công chúa…”.
Mộ Thanh vẫn không nhúc nhích nhìn mặt nàng, nét mặt quyết tuyệt như vậy, ta rốt cuộc là quên mất cái gì?.
Hoàng đế Đại Tống lắc đầu: “Nhã nhi ngươi lui ra, nếu chứng minh được hắn là nam tử, trẫm sẽ không trách hắn tội khi quân, nếu là nữ tử trẫm đương nhiên không tha”.
“Phụ hoàng!”.
Niệm Nhã rưng rưng, vò tay áo: “Kỳ thực….
kỳ thực… Nhã nhi nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ thế gian, tất cả đều bởi vì hắn, bởi vì hắn một lòng chỉ có giang sơn Đại Tống, quên đi lời hẹn ước với Nhã nhi, Nhã nhi giận hắn nên mới quy y…”.
“Công chúa ngươi…”.
Mộ Thanh cấp bách lắc đầu, muốn nói lại bị Niệm Nhã quay lại trừng cắt đứt, chợt hiểu ra, nàng là muốn cứu mình, bằng không không thân phận nữ tử bị bại lộ, lại muốn tắm máu đại điện, sát ra đường sống.
Nước mắt chảy xuống, Niệm Nhã ấp úng mở miệng: “Nhã nhi… Nhã nhi đã là người của hắn… hắn có phải nam nhân hay không, thế gian này còn ai rõ hơn Nhã nhi?”.
“Ta…”.
Mộ Thanh kinh hãi, đại sảnh trên dưới cũng đều kinh hoàng thất sắc.
Đường đường là công chúa Đại Tống, dĩ nhiên tằng tịu với người không được mai mối, chuyện này truyền ra ngoài tất nhiên gây tiếng xấu cho hoàng thất..