Tiếp nhận quận vương kim ấn, lòng đầy ngổn ngang, Nhược Cẩm, không biết đến bao giờ chúng ta mới có những ngày yên ổn?.
“Còn có một chuyện…”.
Hoàng đế Đại Tống chán chường nhìn Niệm Nhã một thân ni cô trang: “Trẫm mặc kệ là ai nói thật, thanh danh kim chi ngọc diệp của công chúa đã bị hủy trên đại điện!.
Duyên Lăng Mộ Thanh ngươi không có gì muốn nói với trẫm sao?”.
“Hoàng thượng cho là Mộ Thanh nên nói cái gì?”.
Mộ Thanh nhìn Niệm Nhã nhưng nàng lại vội vàng lẩn tránh, nếu ngươi luôn tránh ta như vậy thì cớ sao lại hy sinh thanh bạch để cứu ta?.
Hoàng đế Đại Tống nghiêm mặt nói: “Công chúa trở về vốn dĩ là việc vui, thế nhưng lại rước lấy họa chiến tranh giữa Đại Tống với Tây Hạ, đương nhiên Niệm Nhã không thể lưu lại hoàng cung được nữa”.
Lưu quý phi cuống quít quỳ bái: “Chẳng lẽ hoàng thượng muốn ban cho Nhã nhi cái chết? Nhã nhi lưu lạc nhân gian đã nhiều năm đương nhiên là quên không ít lễ nghi, nếu hoàng thượng muốn trách tội thì hãy trách thần thiếp, đừng phạt Nhã nhi”.
Hít một hơi thật sâu, Niệm Nhã chợt cảm thấy thông suốt, có lẽ chỉ thật sự rời xa trần thế mới có thể cắt đứt được mối dây dưa này… Nếu đi rồi, tâm cũng sẽ không đau nhức nữa… không tự chủ được cười một tiếng, hai mắt lệ đã tràn đầy… lặng lẽ nhìn Mộ Thanh, chỉ cần ngươi bình yên, cuộc đời này của Nhã nhi mặc dù ngắn cũng đã đủ rồi.
Niệm Nhã quỳ xuống khấu đầu: “Nhã nhi xin phụ hoàng ban cho một chén rượu độc, ân tình của phụ hoàng, mẫu phi đành để kiếp sau báo đáp”.
“Nhã nhi!”.
Lưu quý phi gấp gáp lấy tay bịt miệng nàng: “Mẫu phi thật vất vả mới tìm được ngươi, sao ngươi có thể không quý trọng tính mạng của mình như thế hả?”.
Nhã nhi….
Lẩm nhẩm đọc tên này, Mộ Thanh chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị lửa thiêu đốt….
“Trẫm khi nào thì nói muốn mạng của ngươi?”.
Hoàng đế Đại Tống khẽ rung mày: “Sự trong trắng của nữ tử rất quan trọng huống hồ ngươi còn là công chúa, ngươi đã mất đi dáng dấp của một công chúa, cho nên tôn nghiêm của một công chúa nhất định phải thu hồi”.
Lắc đầu nhìn Niệm Nhã lệ bôn trong mắt: “Hôm nay trẫm ban ngươi cho Duyên Lăng Mộ Thanh, sau này là hỉ hay bi, các ngươi tự giải quyết với nhau đi”.
“Xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”.
Hoàng đế Đại Tống vừa hạ lệnh, Mộ Thanh đã nghiêm túc mở miệng: “Mộ Thanh đã có vợ, không thể cưới công chúa!”.
Rùng mình, Niệm Nhã buồn bã cười, tim dường như vỡ thành nghìn mảnh.
Vợ mà ngươi nói là tiểu thư Triều Cẩm phải không?.
Vì sao biết rõ việc sẽ thành như vậy mà tâm vẫn đau nhức thế này?.
Lặng lẽ lau nước mắt, Niệm Nhã hít một hơi thật sâu, nhìn hoàng đế Đại Tống vẻ mặt xanh mét hắng giọng, tâm lại vì Mộ Thanh mà lo lắng tột cùng, người ngồi trên long kỷ chung quy vẫn là hoàng đế.
“Duyên Lăng Mộ Thanh, trong lòng ngươi có coi trẫm là hoàng đế không?”.
Hoàng đế Đại Tống hung hăng quát: “Ngươi thật sự nghĩ trẫm không dám giết ngươi?”.
“Mộ….”.
Hoảng hốt kéo ống tay áo Mộ Thanh, Niệm Nhã vội vàng lắc đầu, đôi mắt thống khổ đẫm lệ đập vào mắt khiến cho nàng không tự chủ được mà nghẹn lời.
“Nếu….
nếu ngươi tin tưởng ta….
Đừng nên nói nữa…”.
Niệm Nhã nức tiếng, giương mắt nhìn Mộ Thanh đã đông cứng từ lâu.
Ánh mắt ấy dĩ nhiên khiến Mộ Thanh run rẩy trong lòng, chỉ nghe thấy nàng thấp giọng nói: “Ta sẽ không gả cho ngươi… cũng không muốn ngươi lấy ta…”.
“Ngươi…”.
Mộ Thanh kinh hãi, bất giác hai mắt đã ướt.
“Duyên Lăng Mộ Thanh, trẫm chỉ hỏi ngươi một câu thôi, lấy hay không lấy?”.
“Ta…”.
“Hoàng thượng, tiểu quận vương không nói lời nào tức là đồng ý rồi”.
Lưu quý phi hoảng hốt chen vào, khó khăn lắm Nhã nhi mới có cơ hội thoát khỏi kiếp công chúa, nghìn vạn lần không thể để mất.
“Chúc mừng quận vương, chúc mừng quận vương”.
Văn võ bá quan đều phụ họa, lấy một vị công chúa bị hoàng thất xóa tên lại một mình gánh chịu sự trả thù của Tây Hạ, trong tiếng chúc mừng mang theo biết bao châm biếm chỉ có bọn họ mới biết được.
Mộ Thanh trong lòng khởi nhiệt, bình tĩnh nhìn Niệm Nhã: “Ta tin ngươi!”.
Nói xong ngẩng đầu chắp tay nói: “Được! Ta lấy!”.
Mặc dù biết rõ đây là kế tạm hoãn nhưng tâm vẫn có chút ấm áp.
Niệm Nhã gật đầu, bái lạy hoàng đế: “Nhã nhi, tạ ơn phụ hoàng tứ hôn”.
Lưu quý phi cười tươi nắm tay Niệm Nhã: “Hoàng thượng, tuy Nhã nhi không còn là công chúa thế nhưng cũng không thể cứ như vậy theo hắn đi được, ít nhất cũng phải làm lễ bái đường”.
Mộ Thanh giật mình, gấp giọng nói: “Có thể chờ Mộ Thanh giải quyết xong ân oán với Tây Hạ rồi mới cử hành đại lễ được không?”.
Còn chưa cùng Nhược Cẩm bái thiên địa, mặc dù chỉ là kế tạm hoãn sao có thể truyền khắp thiên hạ làm cho nàng thương tâm đây?.
Chỉ cần hôm nay có thể rời khỏi đại điện, thiên hạ to lớn, không ai có thể cầm chân ta…
“Được, trẫm cho ngươi vài ngày…”.
Hoàng đế Đại Tống chán chường xua tay: “Trẫm mệt rồi, đều lui cả đi”.
“Vi thần xin cáo lui”.
Đứng dậy đi được vài bước, Hoàng đế Đại Tống dường như nghĩ tới cái gì, nhìn Lưu quý phi thật sâu: “Quý phi, ngươi lại đây một chút, trẫm có chuyện muốn nói”.
“Dạ, hoàng thượng”.
Lưu quý phi hành lễ đáp ứng, tiến lên phù hắn, quay đầu cười với Niệm Nhã: “Ngươi ở đây chờ mẫu phi một chút, ta có cái này muốn đưa cho ngươi”.
Thấy Niệm Nhã gật đầu Lưu quý phi mới yên lòng theo hoàng đế Đại Tống rời điện.
Quân thần đều lui, Mộ Thanh hít một hơi sâu, cẩn thận cất quận vương kim ấn vào trong người, hướng Niệm Nhã cúi đầu: “Mộ Thanh đa tạ ơn cứu mạng của công chúa”.
“Kỳ thật ta cũng không muốn ở lại trong cung…”.
Buồn bac cười, Niệm Nhã tránh đi ánh mắt nàng: “Nói không chừng đây cũng là cơ hội cho ta thật sự thoát khỏi nơi đây”.
Cười thê tuyệt, Niệm Nhã xoay người nói với nội thị: “Có thể chuẩn bị cho ta bút giấy mực không?”.
Nội thị vênh mặt ngễnh đầu: “Chúng ta là người trong cung đương nhiên nghe lời sai bảo của các vị chủ tử, chỉ là…”.
Nhìn Niệm Nhã từ trên xuống dưới một cái: “Bây giờ ngươi đã không còn là công chúa, chúng ta…”.
“Nếu là ta, Duyên Lăng quận vương muốn thì sao?”.
Mộ Thanh giận giữ nói: “Ngươi muốn kiêu ngạo sao không kiêu ngạo với người Kim, người Tây Hạ, chỉ biết khi dễ nữ tử, chẳng qua cũng chỉ là một tên nô tài chó chết, ta có thể lấy mạng ngươi ngay lúc này”.
“Nô tài biết sai rồi, biết sai rồi!”.
Hoảng sợ quỳ xuống, nội thị vội vã bái lạy, bản lĩnh của Mộ Thanh mới vừa rồi hắn đều nhìn thấy, thật muốn mạng của hắn hoàng thượng cũng không chút nhíu mày.
“Còn không mau đi lấy lại đây?”.
Mộ Thanh hét lớn một tiếng.
“Hí, Dạ! Dạ….”.
Nội thị sợ hãi chạy trốn chết, chỉ trong chốc lát đã đem bút giấy mực đến.
Mộ Thanh tiếp nhận đồ vật, trừng nội thị: “Sau này nếu còn bất kính với công chúa Niệm Nhã ta sẽ lấy mạng ngươi!”.
“Dạ! Nô tài không dám nữa…”.
Nói xong, nội thị sợ quá chạy mất, trong đại điện vắng vẻ chỉ còn lại Mộ Thanh cùng Niệm Nhã.
“Trong cung vốn lạnh bạc, cũng không trách hắn được…”.
Cúi đầu tiếp nhận giấy bút trong tay Mộ Thanh, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, Niệm Nha mài mực, trải giấy, run run hạ bút, trong lúc lơ đãng, một giọt nước mắt rơi xuống chữ, thấm ra.
“Ngươi… đang viết cái gì?”.
Mộ Thanh không hiểu rốt cuộc là nàng viết cái gì nhưng thấy vẻ thê lương toát ra trên người nàng, đáy lòng tràn đầy đau nhức không hiểu vì sao: “Công chúa, kỳ thực ta vẫn muốn hỏi ngươi, ta và công chúa có phải trước đây đã từng gặp mặt….”.
“Việc đó không quan trọng…”.
Niệm Nhã bỗng dừng bút, giương mắt nhìn ngoài điện, thanh âm run run tựa như đang tận lực áp chế: “Đã từng có Tử Thanh toàn tâm toàn ý đối đãi, Nhã nhi cảm thấy mỹ mãn, chỉ là Sử tiểu thư quá khổ rồi, không thể khiến nàng khổ hai kiếp, còn phải tiếp tục khổ…”.
Niệm Nhã ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nước mắt hạ xuống, kiên định thê lương: “Mộ Thanh, lòng người rất nhỏ, chứa một người rồi thì nên quên những điều không nên nhớ đi…”.
“Ngươi nói cái gì?”.
Mộ Thanh càng bối rối.
Niệm Nhã lau nước mắt, cười, trong nháy mắt viết xuống ba chữ “Triệu Niệm Nhã”, hít một hơi sâu đứng dậy đưa cuộn giấy cho Mộ Thanh: “Ta muốn ngươi đời này kiếp này chỉ thuộc về…nàng ấy…”.
“Đây là cái gì?”.
Mộ Thanh hoảng hốt, tiếp nhận nhưng xem không hiểu một chữ viết trên đó.
“Hưu thư…”.
Thản nhiên thốt ra hai chữ, Niệm Nhã cuối cùng cũng không có dũng khí nhìn vào mắt Mộ Thanh, đưa bút lông hướng vào một chỗ trên giấy: “Viết tên của ngươi vào đó, cho dù chúng ta bái thiên địa cũng không tính là phu thê”.
“Công chúa…”.
Mộ Thanh kinh hãi nhìn nàng, tiếp nhận bút lông chợt cảm thấy nó nặng hơn bất kỳ vật nào: “Hôm nay đáp ứng chỉ là kế tạm hoãn, ta sẽ nghĩ cách để không phải bái đường cùng ngươi.
Không chỉ là vì Nhược Cẩm, mà là nếu ta thật sự bái đường cùng ngươi, sau này thành bị chồng ruồng bỏ, tương lai sẽ không có ai muốn lấy ngươi.
Cho nên, đừng nói là ta không biết chữ, cho dù biết ta cũng không thể viết cái này”.
“Có lúc, số mệnh là không tránh được…”.
Niệm Nhã bỗng nhiên cầm tay nàng, một giọt nhiệt lệ rơi xuống mu bàn tay Mộ Thanh, một cảm giác quen thuộc xuất hiện, Mộ Thanh kinh ngạc nhìn Niệm Nhã: “Ngươi rốt cuộc là ai?”.
“Một người khách qua đường…”.
Dùng tay lau đi nước mắt cũng đã ướt đẫm mu bàn tay Mộ Thanh, viết xuống “Duyên Lăng” hai chữ.
Đây là họ kiếp này của ngươi à, nhiều hơn một nét, cũng tốt, chí ít ta cũng có thể cầm tay ngươi lâu một chút, Mộ Thanh, đối đãi nàng cho tốt… Các người đáng được hưởng hạnh phúc… Mà ta, mặc kệ luân hồi bao lâu, ta đều chờ Tử Thanh chỉ thuộc về ta xuất hiện…
“Mộ”.
“Thanh”.
Một giọt lệ rơi xuống chữ “Thanh”, thấm mờ nó làm cho tim Mộ Thanh hung hăng thắt lại: “Vì sao ngươi nhất định muốn làm như vậy?”.
“Nhã nhi vốn không thuộc về nơi này…”.
Nói xong Niệm Nhã buông tay Mộ Thanh ra, chắp tay trước ngực, hết sức thành kính niệm một câu: “A Di Đà Phật…”.
“Ngươi muốn xuất gia?”.
“Niệm Nhã đã xuất gia từ lâu, chỉ cần rời khỏi hoàng cung, ta có thể làm tiểu ni vân du, bốn biển là nhà, mong quân thành toàn…”.
Chăm chú siết chặt hưu thư, Mộ Thanh thở dài nặng nề, nghẹn ngào, một câu cũng không nói lên lời… Nhã nhi, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao dường như nhìn thấu tất cả, rồi lại cực kỳ thống khổ như vậy?.
Nhắm mắt lại, trong đầu Mộ Thanh hiện lên đều ký ức gián đoạn về Triều Cẩm, nhưng vì sao lại không có gì thuộc về người đang đứng trước mặt?.
“Nên về đi thôi, chắc chắn nàng đang lo lắng cho ngươi…”.
Nhược Cẩm… Mộ Thanh khẽ gọi một tiếng, đời này kiếp này nhớ kỹ, Duyên Lăng Mộ Thanh ta, phụ tẫn người trong thiên hạ cũng không muốn phụ Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi.
Lời hứa trước đây như ấn ký khắc sâu trong lòng, hít một hơi lấy lại bình tĩnh, Mộ Thanh thở dài, nhìn Niệm Nhã, thiên ngôn vạn ngữ gói gọn trong một câu: “Cảm ơn ngươi, công chúa…”..