Đêm lạnh như nước, sương buốt bao trùm.
Trên người mặc chiến giáp lạnh lẽo, Mộ Thanh chăm chú nhíu mày nhìn địa đồ vùng sông Hoài trong lều lớn, một chữ cũng không hiểu, trong thiên hạ còn có tướng quân nào không biết chữ vẫn mang binh đánh trận như nàng không?.
Thở dài chán chường, Mộ Thanh nhẹ xoa hông, rốt cuộc là ai bất ngờ đánh thuốc mê mình?.
Lẽ nào Nhược Cẩm đột nhiên xuất hiện là có người sắp đặt trước?.
“Mộ Thanh…”.
Tiểu Nhĩ vén rèm đi vào, nhìn gương mặt mệt mỏi rã rời của nàng: “Trên người bị thương, sao không nghỉ ngơi?”.
“Ta không ngủ được….”.
Mộ Thanh nhìn tiểu Nhĩ: “Ta có cảm giác, trận chiến này sẽ thay đổi rất nhiều người hoặc sự việc nào đó…Đêm đó Nhược Cẩm tức giận rời đi như vậy, ta biết nàng là hận ta…”.
“Nàng sẽ hiểu thôi, chờ trận chiến này kết thúc, ta nói với nàng giúp ngươi, kỳ thật ngươi cùng Niệm Nhã muội muội không có chuyện gì”.
Tiểu Nhĩ tiến lên vỗ vai Mộ Thanh.
“Ta biết giữa ta và nàng có gì đó”.
Mộ Thanh nhẹ ôm ngực: “Chỉ là ta đã quên, mà nàng thì lại dấu… Ta biết nếu ta nhớ lại tất cả thương tổn sẽ lớn hơn rất nhiều, cho nên cứ hồ đồ thì hơn…”.
Mộ Thanh lắc đầu, bình tĩnh nhìn tiểu Nhĩ: “Công chúa Niệm Nhã cùng sư thái bọn họ đã bình yên trở về Hoa Đào am chưa?”.
“Rồi, đã dặn dò các gia tướng bảo vệ tốt cho họ”.
Tiểu Nhĩ gật đầu: “Lão phu nhân cùng Uyển Hề cũng bình yên tới quận vương phủ, ta tin không có việc gì, tứ công tử còn đặc biệt nhờ ta giao cái này cho ngươi, nói có lẽ sẽ có ích”.
Nói xong tiểu Nhĩ từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa cho Mộ Thanh.
Mộ Thanh hít một hơi sâu: “Tiểu sư muội, ngươi tha cho ta đi, ta không biết chữ”.
Tiểu Nhĩ cười, mở thư chỉ thấy trong thư toàn là kế lược mà Mộ Phong viết cho Mộ Thanh: “Đây là kế lược tứ công tử viết cho ngươi”.
“Vậy cứ làm theo những gì tứ ca viết đi”.
Mộ Thanh cười nhạt, một vạn đối năm vạn, thắng hay thua vẫn còn chưa biết, Nhược Cẩm, không biết ta còn sống để chính miệng nói với ngươi một câu “Xin lỗi” không?”.
“Được, ta đi làm ngay”.
Tiểu Nhĩ gật đầu có chút lo lắng nhìn Mộ Thanh: “Ngươi… nhớ chú ý nghỉ ngơi…”.
“Ta biết…”.
Mộ Thanh nhẹ nhàng cười.
Tiểu Nhĩ lặng lẽ thở dài, vén rèm đi ra ngoài.
Tiểu quận chúa à, ngươi cùng tiểu thư Nhược Cẩm lần này chia ly, đến bao giờ mới có thể tái hợp đây?.
Mộ Thanh xoay người đi tới giá treo kiếm, gỡ xuống trường kiếm, ra khỏi lều lớn, chậm rãi đi về phía bờ sông.
Nhược Cẩm ngươi có biết không, ta rất nhớ ngươi, nhớ lại lúc đó ở thành Trung Đô ngươi đánh đàn tranh, ta múa kiếm.
Những ngày như thế biết đến bao giờ mới có lại?.
Rút kiếm khỏi vỏ, kiếm ảnh chợt lóe, Mộ Thanh vung kiếm chém đứt màn sương, từng đạo kiếm quang sáng loáng in bóng xuống lòng sông.
Tiếng đàn tranh bình tĩnh giống như nước chảy vang lên giữa đêm đen sâu lắng.
Mộ Thanh giật mình, kinh hoàng thốt lên: “Nhược Cẩm!”.
Một chiếc thuyền nhỏ nhẹ trôi trên sông, người đánh đàn đúng là Nhược Cẩm ngày nhớ đêm mong thế nhưng vì sao nàng lại mặc trang phục Tây Hạ, vẻ mặt lạnh như băng?.
“Dừng ở đây đi”.
Chỉ nghe thấy nàng dặn dò người hầu phía sau, tay vẫn tiếp tục đánh đàn, giương mắt xuyên qua ánh trăng lạnh lẽo, bình tĩnh nhìn Mộ Thanh.
Trăng soi sương phủ một tầng mờ mịt khiến Mộ Thanh nhìn không rõ bên trong ánh mắt đó chứa là oán hay là hận?.
“Nhược Cẩm…”.
Có chút nghẹn ngào, Mộ Thanh hét lớn: “Ta thật sự không phụ ngươi, ta muốn đuổi theo ngươi, thế nhưng… thế nhưng đột nhiên có người….”.
“Việc đó giờ đã không còn quan trọng nữa rồi…”.
Thanh âm nhàn nhạt của Nhược Cẩm vang lên, như băng đá rơi vào trong lòng Mộ Thanh.
“Không cần nói thêm gì nữa, lẳng lặng vì ta múa kiếm một lần cuối đi”.
“Nhược Cẩm…”.
Mộ Thanh vội vàng lắc đầu, nhiệt lệ đã đầy hai mắt: “Nhược Cẩm, đừng như vậy có được không?.
Ngươi đánh ta, mắng ta, muốn giết ta đều được, ta không muốn nghe hai chữ “lần cuối”!”.
Nhược Cẩm cười lạnh lùng: “Hóa ra có mỗi một việc nhỏ như vậy ngươi cũng không làm được cho ta, Duyên Lăng Mộ Thanh, ngươi thật khiến ta thất vọng”.
“Ta…”.
Mộ Thanh nhăn chặt mi: “Nhược Cẩm, ngươi muốn ta làm, ta liền làm!.
Ta múa, miễn là ngươi đừng thất vọng, đừng thương tâm”.
Mộ Thanh ngốc…
Thân thể Nhược Cẩm run lên, khẽ nhấn dây đàn, rất sợ run rẩy trong nháy mắt bị người khác nghe được, bước này nhất định phải làm tốt, nếu để Sa Lý Cổ Chân nghi ngờ, Mộ Thanh ngươi muốn thắng trận này thật sự là không có khả năng.
Mặc dù cười lạnh nhưng Nhược Cẩm vẫn không dấu được một mạt cảm động trong mắt, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, thanh âm uyển chuyển như nước chảy lại một lần nữa vang lên.
Mộ Thanh bắt đầu múa kiếm, thân ảnh in bóng xuống sông, trăng vẫn như xưa, vẫn là nghe đàn múa kiếm, thế nhưng, giờ này hôm nay, lúc kiếm dừng, Nhược Cẩm, ngươi có còn là vợ ta?.
“Lão phu liêu phát thiểu niên cuồng, tả khiên hoàng, hữu kình thương.
Cẩm mạo điêu cừu, thiên kỵ quyển bình cương.
Vi báo khuynh thành tùy thái thủ, thân xạ hổ, khán tôn lang”.
(Lão phu kể chuyện thiếu niên cuồng, trái dắt hoàng, phải nâng thiên.
Mũ cẩm áo nhung, nghìn mã đạp gò.
Vì báo thù theo thái thú, thân bắn hổ, nhìn tôn lang).
Nhược Cẩm thì thầm yếu ớt, niệm một khúc từ.
Mộ Thanh kiếm ảnh chợt dừng, nhìn khuôn mặt chẳng rõ của Nhược Cẩm, từ hết là lúc ta và ngươi tuyệt tình thật sao?.
“Tửu hàm hung đảm thượng khai trương, tấn vi sương, hưu hà phương! Trì tiết vân trung, hà nhật khiển phùng đường? Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt, tây bắc vọng, xạ thiên lang”.
(Rượu vào đau xót ruột gan, tóc rũ như sương người ở nơi nào! Đợi mây bay, ngày náo mới tới Phùng Đường?.
Giương cung như mãn nguyệt, vọng tây bắc, bắn thiên lang).
Lưỡi kiếm chấn động phát ra một tiếng “vút”.
Tiếng đàn đột nhiên đứt, Mộ Thanh hoành kiếm trước ngực, nhìn Nhược Cẩm cười thật sâu, một giọt nước mắt rơi xuống lưỡi kiếm, khẽ vang.
Mộ Thanh ngốc, ngươi muốn làm gì? Ngươi cơ nghe rõ từ ta niệm không? Vọng tây bắc, bắn thiên lang.
Mộ Thanh, ngươi nhớ kỹ sáu chữ này chưa?.
“Nhược Cẩm, tuy rằng ta không biết vì sao ngươi lại mặc y phục Tây Hạ thế nhưng ta biết, ta cùng ngươi đã ở hai bên bờ đối địch…”.
Thanh âm mang chút run rẩy nhưng Mộ Thanh cười đến trong trẻo: “Đời này kiếp này, ngươi là người vợ duy nhất của ta, mặc kệ trận chiến này ai thắng ai thua, ta sẽ chờ ngươi, mười ngón tương khấu, ở bên nhau đến hết đời”.
Nói xong, hơi ném kiếm trên không trung, trong nháy mắt tay trái tiếp được kiếm, tay phải mở, lưỡi kiếm đã cắt vào da thịt trên tay.
Tâm hung hăng nhói một cái, Nhược Cẩm muốn xuất thủ ngăn lại nhưng cố nuốt xuống, giờ này khắc này, Sa Lý Cổ Chân tất nhiên đang nấp ở nơi nào đó lặng lẽ nhìn chính mình, không được, phải nhịn, nhịn!.
Kiếm ngừng, Mộ Thanh cắm kiếm xuống đất, ngẩng hai mắt đẫm lệ nhưng vẫn cười ấm áp như trước: “Nhược Cẩm, ngươi có nhìn thấy được ta viết gì không?”.
Chìa ra bàn ta phải máu chảy đầm đìa, dù nhìn không rõ Nhược Cẩm cũng biết, chữ mà Mộ Thanh biết viết, vĩnh viễn chỉ có một chữ “Cẩm”.
“Nhược Cẩm, ngươi không ở bên ta, chữ này thay ngươi ở cạnh ta….
Ngày mai khai chiến tựa như có ngươi bên người, ngươi nhìn thấy không?”.
Đứa ngốc! Tâm Nhược Cẩm hung hăng đau xót, nước mắt chung quy nhịn không được chảy xuống, ta hiểu, Mộ Thanh ta hiểu.
Đời này kiếp này ta sẽ không nghi ngờ ngươi nữa, sẽ không lỗ mãng rời xa ngươi nữa… Chỉ là, ta nhất định phải đánh cờ với Sa Lý Cổ Chân, nếu không cho nàng ta thấy ta với ngươi đoạn tình tuyệt nghĩa, bước sau chúng ta chỉ có thua….
Thứ lỗi cho ta… Mộ Thanh….
Chậm rãi đứng dậy, Nhược Cẩm hai tay bưng đàn, cố hít một hơi sâu: “Duyên Lăng Mộ Thanh, đủ rồi!.
Kiếm đã múa xong, đàn cũng đã hết, đời này kiếp này ngươi cùng ta giống như cây đàn này, vĩnh viễn không thể phục hồi!”.
Nói xong Nhược Cẩm đem đàn nện xuống mép thuyền, dây đàn đứt ngay tức khắc.
Lệ bỗng chảy xuống, Mộ Thanh dáng cười cứng đờ: “Rốt cuộc là ta đã làm gì để ngươi hận ta như vậy?”.
“Ta đã nói qua từ rất sớm, không được phụ ta, nếu không ta sẽ lấy mạng ngươi, thế nhưng ngươi ba tâm hai ý, dây dưa không rõ ràng với người khác! Ngươi thương tổn ta đã đành, vì sao còn đả thương cả mẹ nuôi? Phái người đánh lén, hại bà suýt nữa mất mạng!”.
Nhược Cẩm một mặt đầy nước mắt: “Duyên Lăng Mộ Thanh, ta nhìn lầm ngươi rồi!”.
“Đả thương mẹ nuôi?”.
Mộ Thanh kinh hãi: “Ta đả thương bà bao giờ?”.
“Nói nhiều vô ích, Duyên Lăng Mộ Thanh, tối nay thứ ta muốn xem, muốn nói đã hết.
Chúng ta ngày mai gặp nhau trên chiến trường”.
Nói xong xoay người sang chỗ khác, Nhược Cẩm một trận nghẹn ngào, ra lệnh cho người hầu lái thuyền đi xa.
Mộ Thanh, ta sẽ không để ngươi thua.
Cho dù ta mất mạng cũng muốn ngươi được bình yên…
“Nhược Cẩm!!!”.
Mộ Thanh hô hoán cũng không thấy Nhược Cẩm chú ý, chỉ thấy nàng buồn bã quỳ xuống đất, tay đầy máu quệt lên mặt, phân không rõ là nước mắt chảy hay máu chảy…
Nhược Cẩm, ta thà chết trong tay ngươi còn hơn sống thống khổ mỗi ngày như thế này!.
Xa xa nhìn thân thể run rấy của Mộ Thanh, tiểu Nhĩ thở dài nặng nề, tiểu quận chúa, ngươi cần gì phải tự làm khổ mình?.
Dõi mắt theo Nhược Cẩm đã đi xa, tiểu quận chúa nói lời tâm huyết, ngươi thông minh như vậy mà một câu cũng không nghe hiểu sao?.
“Tiểu Nhĩ…”.
Thanh âm của Lý Sóc Phong bỗng nhiên vang lên.
Tiểu Nhĩ kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Lý Sóc Phong không rõ đã đến từ lúc nào: “Sư phụ?”.
Lý Sóc Phong khẽ gật đầu: “Thanh nhi không nhìn ra thi từ kia, ngươi cũng nhìn không ra ư?”.
Lý Sóc Phong lắc đầu: “Lúc đó trong rừng nàng đâm ta một đao, ta còn cho rằng nàng là một nữ tử ác độc thay đổi thất thường.
Đến hôm nay nghe từ nàng niệm ta mới hiểu, hóa ra nàng muốn nói chính là “vọng tây bắc, bắn thiên lang””.
“Vọng tây bắc, bắn thiên lang?”.
Tiểu Nhĩ chợt hiểu ra: “Tây Hạ nằm phía tây bắc Đại Tống ta, ý của nàng là…”.
Ra dấu ý bảo tiểu Nhĩ không cần nói thêm nữa, Lý Sóc Phong xa xa nhìn Mộ Thanh: “Giờ ta lo lắng nhất không phải ở đây mà là người trong quận vương phủ”.
“Ý sư phụ là gì?”.
“Lần này Tây Hạ xâm phạm biên giới, tuy tiếng là vì Thanh nhi vô lễ với sứ thần Tây Hạ nhưng trên thực tế, Tây Hạ vốn đã sớm muốn đánh Tống, Thanh nhi chẳng qua là cho bọn chúng một cái cớ mà thôi…”.
Lý Sóc Phong nhăn chặt mi: “Khiến ta thất vọng nhất chính là Đại Tống rõ ràng biết đây là Tây Hạ mượn cớ nhưng đem tội đổ lên đầu Thanh nhi, bắt nó gánh chịu tiếng xấu khơi mào chiến tranh, là nó tự chuốc lấy khiến hai nước động binh, chết không đáng tiếc…”.
“Vậy nếu thắng thì sao?”.
Tiểu Nhĩ hoảng sợ hỏi: “Có thật là sẽ không sao không?”.
“Nếu là thắng chẳng phải là đánh cho hoàng đế Đại Tống một bạt tai? Nó đem một vạn gia tướng có thể chống đỡ năm vạn binh mã Tây Hạ, vậy hơn mười vạn cấm quân của hoàng thượng là cái gì?”.
Lo lắng lắc đầu: “Từ xưa gần vua như gần hổ, Thanh nhi thắng trận này sẽ thành cái gai trong mắt hoàng đế Đại Tống, Duyên Lăng phủ trên dưới bất kỳ lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt”.
Dừng một lát, Lý Sóc Phong nắm chặt hai tay: “Ta với Duyên Lăng quận vương thật sự quá cố chấp nợ nước thù nhà, hiện nay bất luận là ai làm hoàng đế, cũng không đem trung tướng bảo vệ giang sơn, công thần đoạt thiên hạ để trong lòng!”.
“Theo như sư phụ nói, chúng ta thắng cũng không được mà thua cũng không xong!”.
Tiểu Nhĩ hoảng loạn vô cùng: “Đến tột cùng là chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”..