Cuối tháng hai, đào vẫn còn trơ trụi, nơi nào có hoa đào?.
“Tử Thanh… ở chỗ này….”.
Cật lực chỉ tay, Niệm Nhã hai mắt dần mơ màng.
“Được….
Ta đi…”.
Mộ Thanh run run cõng Niệm Nhã đi tới dưới một gốc đào, cẩn thận đặt nàng xuống, đau lòng nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng: “Nhã nhi… Chúng ta tới rồi, tới rồi….”.
Niệm Nhã cười, tựa vào gốc cây, bàn tay run nhẹ khẽ vuốt gốc đào: “Tử Thanh… Ta… đã trở về….”.
“Nhã nhi….”.
Mộ Thanh đau đớn kêu lên: “Ta ở chỗ này… đó không phải là Tử Thanh….”.
“Tử …..
Thanh….”.
Cười thật sâu, nhiệt lệ rơi xuống khiến tâm Mộ Thanh trận trận đau nhức.
Gió nhẹ thổi tới, một cánh hoa đào rơi trước mắt.
Mộ Thanh hơi kinh hãi ngẩng đầu lên, gốc đào xung quanh trong nháy mắt nở hoa sáng rực, nhẹ bay theo gió rơi rơi, giống như thế ngoại đào nguyên…
Nơi nước mắt của Niệm Nhã tích tụ, một mầm xanh đội đất mọc lên.
“Đào….
Gia gia… quả nhân duyên… của ta… rốt cuộc cũng… nhú rồi…”.
“Nhã nhi…”.
Mộ Thanh vươn tay tới nhưng phát hiện ngón tay dĩ nhiên xuyên qua thân thể Niệm Nhã: “Nhã nhi! Đây… đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”.
“Ba nha đầu ngốc, dây dưa, hai đời hai kiếp, còn muốn dây dưa bao lâu nữa?.
Ta thật sự là nhìn không được…”.
Thanh âm xa lạ già nua truyền đến.
“Ngươi là ai?”.
Mộ Thanh kinh ngạc hỏi, vừa dứt lời chỉ thấy lưng truyền tới một trận lửa nóng.
Hốt hoảng nhìn Niệm Nhã, Mộ Thanh chỉ cảm thấy có cái gì bị bóc khỏi thân thể, đau đến độ nàng phải kêu lên.
Vươn tay hướng về phía Niệm Nhã nhưng lại thấy một người giống mình bay ra: “Nhã nhi… Nhã…”.
Tất cả trước mắt bỗng lâm vào một mảnh hoảng hốt.
“Nhã nhi”.
Nhã Hề run lên, giương mắt nhìn Đại Đường tiểu tướng một thân ngân giáp miệng mỉm cười, trong nháy mắt nhiệt lệ lại rơi xuống: “Tử Thanh….
Lâu như vậy mới tìm được ta…”.
Tử Thanh nhẹ nhàng cười: “Cuối cùng cũng tìm được ngươi, kiếp này còn chưa muộn”.
Vươn tay tới nhìn thật sâu giai nhân trước mắt: “Nhã nhi, nơi này vẫn là thế ngoại đào nguyên của chúng ta”.
Cười thản nhiên, Nhã Hề nắm chặt tay Tử Thanh, nhào vào lòng nàng: “Ngươi là Tử Thanh chỉ thuộc về ta thôi phải không?”.
Tử Thanh ôm chặt thân thể nàng, dịu dàng hôn lên trán: “Nhã nhi ngốc, nơi này là thế ngoại đào nguyên của riêng hai chúng ta…”.
“Không được gạt ta…”.
“Không gạt, Nhã nhi, từ nay về sau, ta muốn ngươi hát cho ta nghe thật nhiều”.
“Được…”.
“Còn muốn nhìn ngươi múa…”.
“Được…”.
“Còn muốn….”.
“Tử Thanh… Ta muốn… mỗi ngày đều có thể thấy ngươi…”.
Nhã Hề cười gượng, cùng Tử Thanh mười ngón tương khấu.
Đè sát tay Nhã Hề vào ngực mình, Tử Thanh bình tĩnh nhìn nàng, chắc chắn nói: “Mười ngón tương khấu, Nhã nhi, ta hứa với ngươi đời đời kiếp kiếp, yêu nhau gần nhau, vĩnh viễn không rời”.
“Cùng quân đồng tâm, Nhã nhi cũng vậy”.
Cười vui mừng, Nhã Hề nhìn thật sâu vào mắt Tử Thanh, tràn đầy thâm tình.
Bất tri bất giác, mầm quả nhân duyên kia đã mọc thành một cây đào, chỉ nở hai đóa hoa sáng rực.
Hoa nở, hoa tàn, trên cây nhân duyên xuất hiện hai quả nhân duyên, đỏ tươi ướt át, hết sức rực rỡ.
“Hai nha đầu ngốc các ngươi, mau hái quả nhân duyên của các ngươi, luân hồi chuyển thế, tiếp tục tiền duyên đi”.
Âm thanh già nua kia lại xuất hiện.
Nhìn nhau cười, Tử Thanh cùng Nhã Hề đều hái quả nhân duyên xuống, đặt trong lòng bàn tay, không cần nói đã hiểu lòng nhau.
“Đào gia gia, Nhã nhi không muốn vào luân hồi nữa”.
“Tử Thanh cũng không muốn”.
Gốc đào xung quanh xốn xang, âm thanh già nua lại vang lên: “Ta mạo hiểm nghịch lại ý trời, dùng công lực trăm năm biến ký ức của Tử Thanh thành linh hồn, nếu các ngươi không vào luân hồi, quả nhân duyên sau một ngày sẽ biến mất, đời đời kiếp kiếp tình sẽ đoạn, không có khả năng tiếp tục”.
“Nếu là nghịch lại ý trời, kiếp sau sẽ lại có nhiều lắm thân bất do kỷ, Nhã nhi đã rơi quá nhiều lệ rồi, Tử Thanh không muốn làm nàng thương tâm thêm nữa”.
Tử Thanh thương tiếc vạn phần nhìn Nhã Hề: “Kiếp trước ly tán nhiều như vậy đã đủ rồi”.
“Dọc đường Tử Thanh cũng vì ta bị thương vô số, ta không muốn nàng bị thương nữa”.
Nhã Hề nhìn Mộ Thanh: “Thống khổ cùng máu rơi như vậy cũng đã đủ rồi”.
“Vậy hai ngươi muốn thế nào?”.
“Ta muốn cùng Tử Thanh vĩnh viễn ở trong cái thế ngoại đào nguyên này…”.
Nhã Hề tựa vào lòng Tử Thanh, hai quả nhân duyên trong tay khẽ chạm vào nhau, ngẩng mặt lên nhìn Tử Thanh: “Nơi nào có ngươi nơi đó là thế ngoại đào nguyên của ta, chúng ta đâu cũng không đi nữa, được không?”.
“Được…”.
Tay kia nhẹ nhàng ôm lấy Nhã Hề, Tử Thanh cười vui vẻ: “Đào gia gia, chúng ta hóa thành đào ở đây, hoa nở liền cành, vĩnh viễn chẳng phân ly có được không?”.
“Các ngươi thật sự không muốn sống lại làm người ư?”.
“Không muốn”.
Tử Thanh thương yêu nhìn Nhã Hề: “Ta một khắc cũng không muốn rời xa Nhã nhi”.
“Phu quân ngốc…”.
Nhã Hề thì thào, vẻ mặt e thẹn: “Ta cũng luyến tiếc rời xa ngươi một khắc, cảm giác này thật khổ, thật khổ…”.
“Các ngươi….
Mà thôi, ăn quả nhân duyên các ngươi cầm trong tay đi, tất cả sẽ như các ngươi mong muốn…”.
“Nhã nhi, ta đút cho ngươi ăn”.
Tử Thanh đưa quả nhân duyên lên miệng Nhã Hề, Nhã Hề cũng đưa quả nhân duyên lên miệng Tử Thanh, vừa cắn một miếng, hai quả nhân duyên đã hóa thành dòng nước ngọt dũng mãnh tiến vào cổ họng.
Cây đào khẽ run, hoa đào bay xuống càng nhiều, giống như tuyết trắng phủ kín hai người bọn họ.
Tử Thanh nhẹ nhàng phủi một cánh hoa lạc trên tóc cho Nhã Hề, như hội đèn hoa đăng năm đó ở thành Phạm Dương phủi hoa tuyết cho nàng, cười đến dịu dàng: “Nhã nhi, ngươi đẹp quá…”.
Hai má đỏ ửng, Nhã Hề cúi đầu.
“Nhã nhi còn nhớ rõ khúc [Thủy điệu ca đầu] mà ngươi đã hát ở An phủ không?”.
Tử Thanh khẽ hỏi.
Nhã Hề nhưng lại lắc đầu: “Giờ này khắc này, Nhã nhi không hát [Tử Dạ ca], cũng không hát [Thủy điệu ca đầu]….”.
“Nhưng ta muốn nghe ngươi hát…”.
Nhã Hề cười thâm tình: “Ta chỉ muốn vì ngươi hát khúc….”.
“Phượng kế kim nê đái, long văn ngọc chưởng sơ.
Tẩu lai song hạ tiếu tương phù, ái đạo ‘họa mi thâm thiển nhập thì vô’?”.
(Đầu chải tóc phượng, lược ngọc khắc long văn.
Đi tới cửa sổ cười tương trợ, yêu thương nói: “Mi vẽ đậm nhạt mới hợp thời?”).
Môi hé mở, thanh âm của Nhã nhi nhẹ nhàng tỏa ra, linh hoạt kỳ ảo giống như mấy trăm năm trước.
“Lộng bút ôi nhân cửu, miêu hoa thí thủ sơ.
Đẳng nhàn phượng liễu tú công phu, tiếu vấn ‘uyên ương lưỡng tự chẩm sinh thư’?”.
(Người vẽ ngẩn hồi lâu, tay nghề còn chưa có.
Bỗng chặn tay thêu, cười hỏi: “hai chữ uyên ương viết thế nào?”).
Nhìn nhau thật sâu, tiếng ca của Nhã Hề chợt ngừng lại.
“Chúng ta từ lâu đã là uyên ương, không phải sao?”.
Tử Thanh ánh mắt chăm chú nhìn vào môi, nhẹ nhàng vuốt lên mặt nàng.
Cả mặt đỏ bừng, Nhã Hề vòng tay ôm cổ Tử Thanh, xấu hổ không dám nhìn vào mắt nàng.
“Tử Thanh vĩnh viễn là Tử Thanh của một mình ngươi”.
“Nhã nhĩ cũng vĩnh viễn là Nhã nhi của riêng ngươi”.
Môi chạm nhau trong nháy mắt, tương tư tình bất tận mấy trăm năm, lưu luyến triền miên, bùng phát hết trong nụ hôn này…
Đã từng, Biện Châu thương tiếc lẫn nhau, từng bước cẩn thận.
[Yến… Tử Thanh, ngươi mau buông tay…].
[Ta không buông!].
Anh khí trên mặt càng sâu, Tử Thanh đứng dưới ánh trăng sáng, một cổ chính khí bao phủ toàn thân, hòa một tia ngây thơ.
Đã từng, Phạm Dương bảo vệ lẫn nhau, nơi nơi chăm sóc.
Cúi đầu nhìn Tử Thanh thật sâu, Nhã Hề ôm chặt đàn tỳ bà chỉ còn một dây, lau đi nước mắt còn sót lại, cười đau đớn: [Tử Thanh, nhìn ta xướng xong khúc hát này được không?].
[Mặc kệ ngươi xướng bao lâu, ta đều cùng ngươi!].
Kiên định nói ra, Tử Thanh hơi giãn mi, nghiêm nghị ngồi xuống tòa sen.
Đã từng, Vân Châu cùng hứa, lưỡng tâm tương thông.
Quật cường lắc đầu, nước mắt tích lạc trên mặt đất, Nhã Hề nhìn cửa thành chậm rãi mở: [Ta… phải đợi Tử Thanh… Coi như là xuống địa ngục… Ta cũng muốn đi cùng nàng….].
[Xin lỗi… xin lỗi….].
Tử Thanh vươn tay: [Ta không buông, thật sự không buông].
Đã từng, loạn thế cùng hỗ trợ, không ly không khí.
Tử Thanh hai mắt đau đớn nhìn mắt nàng: [Đứa ngốc, trời lạnh thế này lại giặt nhiều quần áo như vậy, nếu ngươi bị thương, ta phải làm sao bây giờ?].
[Tử Thanh, ta chỉ muốn vì ngươi làm cái gì đó…].
Đã từng, Trường An cùng chết, tình chết đầu chưa bạc.
[Nhã nhi từng nói, đời này kiếp này, ta sẽ vẫn cùng ngươi, ngươi sống ta sống, ngươi chết ta chết, ta sẽ không để ngươi ra đi cô độc một mình…].
Thanh âm của Nhã Hề bỗng nhiên vang lên, mặt đầy nước mắt nhìn không rõ nhưng cười mạnh mẽ: [Ta còn chưa được ngươi yêu thương đủ, trên hoàng tuyền, ta chờ ngươi].
[Nhã… nhi… chờ….
Ta…].
Giãy dụa đứng lên, Tử Thanh chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt, thân thể không trụ nổi nữa, đổ sập trên mặt đất.
Rốt cuộc, rốt cuộc.
Một đời này, không hề có chiến loạn, không hề có âm mưu.
Chỉ có hai người nữ tử yêu nhau thất sâu, nàng cùng nàng, yêu nhau gần nhau.
Ánh trăng dần biến mất, tia nắng ban mai chậm rãi xuất hiện.
Gió nhẹ lay động, giữa rừng đào đã không còn hình bóng hai người nữ tử ôm nhau hôn say đắm, chỉ có thêm hai gốc đào quấn quít lấy nhau.
Hàng năm đồng thời nở hoa, đồng thời rụng hoa, đồng thời kết quả, cùng xuân thu với đông hạ, hoa nở liền cành, vĩnh viễn chẳng phân ly.
Mệt mỏi mở hai mắt nóng rát, Niệm Nhã mới vừa rồi ngồi dưới gốc cây cũng không còn hình bóng, Mộ Thanh kinh ngạc nhìn hoa đào nở rộ trong một đêm, chậm rãi đứng dậy, lau đi lệ chưa khô trên mặt, một mảnh bối rối.
Mới vừa rồi đều là mộng sao?.
Giương mắt nhìn hai gốc đào quấn quít lấy nhau, Mộ Thanh nhẹ nhàng giãn mi, tảng đá lớn nặng nề trong lòng bỗng nhiên biến mất.
Hóa ra ta thật sự không phải là Tử Thanh của ngươi.
Nhã Hề, Yến Tử Thanh, Mộ Thanh chúc hai người đời đời kiếp kiếp hạnh phúc bên nhau.
Cánh hoa bay xuống, Mộ Thanh mở lòng bàn tay phải, hai cánh hoa đào sáng rộ rơi trên chữ “Cẩm”.
Mộ Thanh thở phào nhẹ nhõm, thì thào: “Các ngươi là đang nói cho ta biết, ta nên toàn tâm toàn ý làm Thanh lang của nàng phải không?”.
Bốn bề tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua.
Cười nghiêm nghị, Mộ Thanh vỗ nhẹ gốc đào: “Duyên Lăng Mộ Thanh ta sao có thể thua Yến Tử Thanh ngươi? Nhược Cẩm sao có thể không hạnh phúc bằng Nhã Hề?”.
Cười kiên định: “Nhược Cẩm, thiên quân vạn mã ngăn không nổi ta, ngươi đã định trước đời đời kiếp kiếp đều là của ta”..