Vừa muốn rời đi, Mộ Thanh cảm thấy chân đá phải cái gì, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là một bức tranh.
Mộ Thanh cúi người nhặt nó lên, chậm rãi mở, bất giác khóe miệng khẽ mỉm cười, hai mắt ẩm ướt.
Bên người Đại Đường tiểu tướng xưa hôm nay có thêm một giai nhân nhẹ nhàng nhảy múa, tình ý nồng đậm.
Còn nhớ Uyển Hề đã từng nói, trên bức tranh viết: “Nguyện vi tinh dữ hán, quang ảnh cộng bồi hồi”.
(Nguyện cùng làm sao sáng, vĩnh viễn ở bên nhau).
Có thể ta không hiểu thi từ, nhưng ta hiểu ý những lời này.
Mộ Thanh nhẹ nhàng cuộn lại bức tranh, nhét nó vào ngực, xuất bước đi về phía đại doanh.
“Mộ Thanh”.
Xa xa nhìn thấy thân ảnh của Mộ Thanh, tiểu Nhĩ gấp gáp vọt tới, nhìn thấy ý cười trên mặt nàng không khỏi bối rối, trong lòng cũng tràn đầy giận dữ: “Muội muội ta đâu?”.
“Nàng ở chỗ này”.
Mộ Thanh mở bức tranh ra, tiểu Nhĩ nhìn thấy hai người trong tranh không khỏi dừng một nhịp thở: “Đây là…”.
“Cuối cùng cũng không ly không khí, vĩnh viễn chẳng rời xa”.
Mộ Thanh cười thật sâu, đưa bức tranh cho tiểu Nhĩ: “Cái này tặng cho ngươi, lúc ngươi nhớ nàng thì hãy nhìn nó, trong lòng sẽ bớt khổ sở”.
“Nha đầu ngốc…”.
Tiểu Nhĩ nước mắt đong đầy, tiếp nhận bức tranh, ngươi giờ rất hạnh phúc phải không?.
“Tiểu sư muội, tứ ca có gửi kế lược gì đến không?”.
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Mộ Thanh hỏi.
Tiểu Nhĩ vội vàng cuộn bức tranh lại: “Trước khi đi tứ công tử chỉ nói với ta một câu, cẩn thận đề phòng, coi chừng đánh lén”.
Đột nhiên nghĩ ra cái gì: “Nói cũng lạ, mới vừa rồi có một con bồ câu lạ bay tới, trong thư chỉ viết hai chữ: đừng lui”.
Mộ Thanh bình tĩnh nhìn tiểu Nhĩ: “Chẳng lẽ là Nhược Cẩm?”.
“Vọng tây bắc, bắn thiên lang.
Mộ Thanh ngươi thật sự không nghe ra ý tứ của nó ư?”.
Tiểu Nhĩ nhịn không được cốc đầu Mộ Thanh: “Ngươi thật dốt!”.
“Vọng tây bắc, bắn thiên lang?”.
Mộ Thanh lẩm bẩm: “Ta thực sự không hiểu nó có ý gì”.
“Tây Hạ nằm ở phía tây bắc của Đại Tống chứ còn gì nữa, Mộ Thanh ngốc!”.
Tiểu Nhĩ hung hăng trừng Mộ Thanh: “Xem ra thật sự phải tìm thầy dạy chữ cho ngươi thôi”.
Nhược Cẩm, là ngươi cố tình phản bội ta sao?.
Mộ Thanh bừng tỉnh hiểu ra, không khỏi cười ngơ ngác.
“Ngươi còn ở đó mà cười, mau mau tìm cách cứu Nhược Cẩm ra đi”.
Tiểu Nhĩ lửa giận càng mạnh, ngừng một chút: “Sao ta lại trông cậy vào ngươi nghĩ kế cứu Nhược Cẩm cơ chứ, Mộ Thanh ngốc!”.
“Ngươi đừng xem thường ta, lần này ta sẽ không ngốc nữa”.
Mộ Thanh nghiêm nghị gật đầu: “Chính là mọi người không ai nghĩ ta biết dùng kế, như vậy ngẫu nhiên giở chút tiểu kế, người khác sẽ nhìn không ra”.
“Ngươi muốn làm gì?”.
“Đã có thánh chỉ, đương nhiên là muốn rút quân”.
Mộ Thanh cười khẽ: “Nếu thư này thực sự là Nhược Cẩm viết, tất nhiên sẽ như tứ ca dự đoán trước, cần cẩn thận đánh lén”.
“Rút quân không phải càng nguy hiểm?”.
Mộ Thanh cười lẫm liệt: “Vì Nhược Cẩm nguy hiểm thì có sao?”.
“Thanh nhi, ngươi rốt cuộc cũng thông suốt”.
Thanh âm của Lý Sóc Phong vang lên.
“Sư phụ!”.
Mộ Thanh mừng rỡ.
“Nếu ta không tới, đồ nhi ngốc nhà ngươi bao giờ mới thông suốt đây?”.
Lý Sóc Phong lắc đầu: “Việc ngươi đại thắng đã truyền khắp thiên hạ, án binh lực của Tây Hạ, coi như là cường công, cũng không đại bại tới mức như vậy, khả năng duy nhất là giả thua, đương nhiên sau đó là đánh lén”.
Mộ Thanh nhìn Lý Sóc Phong: “Thảo nào Nhược Cẩm bảo ta giữ mạng cho tốt, chờ nàng đến lấy.
Hóa ra ý tứ là nhắc ta cẩn thận đánh lén.
“Thanh nhi xem ra ngươi thông minh ra rồi đấy, vi sư cũng yên tâm đôi chút”.
Lý Sóc Phong vỗ vai Mộ Thanh: “Lần này, vi sư giúp ngươi”.
“Cảm ơn sư phụ”.
Mộ Thanh trong lòng nóng lên: “Chỉ là trận chiến này, không phải là chiến tranh giữa hai nước, kỳ thực Mộ Thanh không muốn có thương vong nữa.
Gia tướng nhà Duyên Lăng đã hy sinh nhiều lắm rồi, không nên vì ta mà hy sinh tiếp.
“Tứ công tử đã có diệu kế, Thanh nhi ngươi yên tâm, lần này sẽ không có ai phải chết, chỉ cần làm đúng theo kế, tất có cơ hội thắng”.
Lý Sóc Phong mỉm cười: “Bước đầu tiên đúng như ngươi nói, rút quân”.
“Được, chúng ta mau chóng chuẩn bị thôi”.
Mộ Thanh nói xong, liền kéo Lý Sóc Phong vội vã chạy vào đại doanh.
Mộ Thanh, ngươi có biết nguy hiểm cận kề không?.
Nhược Cẩm đứng bên bờ sông, xa xa nhìn doanh trại quân Tống loáng thoáng bên kia bờ, không tìm được kế sách vẹn toàn, tuyệt đối đừng rút quân.
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi vẫn còn lo lắng cho nàng?”.
Thanh âm lạnh lùng mang theo ba phần châm chọc, Sa Lý Cổ Chân đi tới bên cạnh Nhược Cẩm, đứng sóng vai cùng nàng: “Ta còn tưởng tâm của ngươi độc ác không còn một tia quyến luyến cơ đấy”.
“Ngươi sai rồi”.
Nhược Cẩm giương lên khóe miệng: “Nhược Cẩm chỉ là đang suy nghĩ, bắt được Duyên Lăng Mộ Thanh rồi, làm sao hành hạ nàng đến chết, giải trừ mối hận trong lòng”.
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi thật đáng sợ”.
Sa Lý Cổ Chân không khỏi cố hít một hơi: “Người ngươi đã từng yêu cũng có thể hạ thủ ư?”.
Nhược Cẩm bình tĩnh nhìn vào mắt nàng ta, trong mắt ý cười phức tạp làm cho Sa Lý Cổ Chân không thể nhìn ra điều gì: “Vậy còn ngươi? Dĩ nhiên có thể quên đi người trong lòng, cùng người yêu mới vui đêm đẹp, ngươi không thấy có lỗi với phu quân đã chết của mình?”.
“Ta…”.
Sa Lý Cổ Chân rùng mình, không nói được gì.
Nhược Cẩm cười trào phúng: “Sa Lý Cổ Chân, người chỉ có hai tay, vừa vặn đủ cùng một người mười ngón tương khấu, cũng chỉ có một trái tim chỉ đủ để yêu một người, còn chỗ nào hở mà yêu ngươi đây?”.
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi hôm nay đoạn tình đoạn nghĩa, thủ đoạn độc ác, lấy tư cách gì mà nói chuyện tình yêu với ta?”.
Sa Lý Cổ Chân cười lạnh lùng: “Duyên Lăng Mộ Thanh thực sự đã nhìn lầm ngươi, dĩ nhiên đối với ngươi nhớ mãi không quên, thậm chí trúng mị dược cũng muốn đem ta trở thành ngươi mới bằng lòng gần gũi”.
“Ngươi dĩ nhiên dùng mị dược!”.
Mặt biến sắc, Nhược Cẩm hung hăng trừng nàng ta: “Sa Lý Cổ Chân, ngươi quả nhiên không từ thủ đoạn”.
“Chỉ tiếc… là bị một tiểu ni cô phá hỏng”.
Sa Lý Cổ Chân lạnh lẽo nhìn Nhược Cẩm, bỗng nhiên cười trào phúng: “Thì ra hai người chúng ta ai cũng không thắng, ta nghĩ để giải dược, tối đó cùng Mộ Thanh vui đêm đẹp nếu không phải là tiểu ni cô kia thì cũng là tiểu Nhĩ”.
Mộ Thanh! Ngươi thật sự….
thật sự….
Nhược Cẩm tâm run lên, tiểu ni cô ngoại trừ Nhã nhi ra, còn ai vào đây nữa?.
“Sao? Ngươi không phải rất hận nàng sao?”.
Sa Lý Cổ Chân cười âm lãnh: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, thứ ta thua sẽ không thuộc về ngươi, cũng giống như người ngươi muốn giết là giết không được.
Duyên Lăng Mộ Thanh sẽ không rút lui”.
Sa Lý Cổ Chân vừa nói xong, tiếng ngựa hí từ bờ bên kia truyền sang khiến sắc mặt nàng ta đại biến: “Sao có thể… sao có thể…”.
Nhược Cẩm dõi mắt trông về phía xa, chỉ thấy bên kia binh mã nhốn nháo, bụi bay mù mịt, loáng thoáng thấy lều trại hạ xuống, cờ chủ soái nhà Duyên Lăng cũng chậm rãi lui về phía nam.
Mộ Thanh, sao ngươi lại rút quân?.
“Ta rõ ràng đã nói cho nàng không nên rút quân…”.
Sa Lý Cổ Chẩn vội vã che miệng, nhất thời khó hiểu.
“Tiểu thư Hoàn Nhan, đại vương mời người mau chóng vào trướng nghị sự”.
Tiểu tốt Tây Hạ đột nhiên chắp tay thông báo.
Nhược Cẩm trong lòng đại loạn, bất đắc dĩ theo tiểu tốt Tây Hạ đi.
Nhìn bóng lưng kiên quyết của Nhược Cẩm, Sa Lý Cổ Chân cười chua xót, lắc đầu: “Ta sẽ không để ngươi thắng, cho dù ta đã mất đi sự tín nhiệm của Lý Thuần Sinh, ta cũng phải bảo vệ Duyên Lăng Mộ Thanh”.
Ra quyết định, Sa Lý Cổ Chân hung hăng cắn răng, đi ra ngoài đại doanh.
Vén rèm vào trướng, Nhược Cẩm một mặt sầu tư, đối lại Lý Thuần Sinh mặt mày vui mừng: “Đại vương tìm ta?”.
“Không sai! Ngươi có biết đêm qua hoàng đế Đại Tống làm gì không?”.
Lý Thuần Sinh phấn khích hỏi.
“Làm cái gì?”.
Nhược Cẩm nhìn bạc đầy trong trướng: “Chẳng qua là đưa bạc tới, đại vương đã hài lòng như vậy?”.
“Cũng không phải”.
Lý Thuần Sinh bình tĩnh nhìn Nhược Cẩm: “Hắn dĩ nhiên ban thưởng rượu độc cho Duyên Lăng Mộ Thanh!”.
“Rượu… rượu độc?”.
Nhược Cẩm không dấu được khiếp sợ, vậy Mộ Thanh ngươi… lẽ nào…
“Hoàng đế Đại Tống vốn là muốn đầu độc phò mã, nhưng trăm triệu không nghĩ tới rượu độc bị công chúa một hơi uống sạch”.
Lý Thuần Sinh cười đắc ý: “Gần vua như gần cọp, hoàng đế Đại Tống chính là người như vậy, đại chiến chưa dứt, liền ăn cháo đá bát, tự đầu độc huyết mạch của chính mình, nghĩ đến thật khiến bản vương vui sướng”.
“Công chúa uống rượu độc?”.
Nhã nhi ngươi đây là tác thành cho ta cùng Mộ Thanh sao?.
Trong lòng mọc lên một mạt thê lương, Nhược Cẩm nghẹn ngào, kiếp trước như vậy kiếp này cũng thế, Nhã nhi, ngươi thật sự ngốc quá.
“Ha ha, xem ra bản vương chỉ cần kiên trì thêm một chút, liền có thể đánh bất ngờ Duyên Lăng Mộ Thanh”.
Lý Thuần Sinh không khỏi cười to một tiếng.
“Báo!”.
Một gã tiểu tốt mặt mày hớn hở chạy vội vào, quỳ xuống: “Bẩm báo đại vương, quân Tống bên kia đã dỡ trại”.
“Tốt!”.
Lý Thuần Sinh vỗ tay, thanh âm lanh lảnh rơi vào tai Nhược Cẩm, giống như một đao xuyên tâm.
Mộ Thanh, đồ ngốc!.Ngươi là tự tìm chỗ chết.
“Nhược Cẩm, đại quân Tây Hạ ta vượt sông là lúc Đại Tống trở tay không kịp”.
Lý Thuần Sinh nhìn Nhược Cẩm đang hơi đờ ra: “Nhược Cẩm, sao thế? Ngươi giống như có điểm không hài lòng?”.
Nhược Cẩm vừa muốn nói lại có một gã tiểu tốt chạy vào: “Bẩm báo đại vương, Sa Lý Cổ Chân lặng lẽ rời doanh trại, đi về phía Tống doanh”.
“Nữ tử lòng có ái lang quả nhiên là tai họa không thể tin tưởng”.
Lý Thuần Sinh lạnh nhạt hừ một tiếng: “Để nàng ta đi đi, lúc đại quân của bản vương đánh bại Duyên Lăng Mộ Thanh, cũng là lúc nàng ta nộp mạng xuống hoàng tuyền”.
Tựa hồ như có ẩn ý nhìn Nhược Cẩm: “Người phản bội bản vương sẽ không được chết dễ dàng”.
Nhược Cẩm lấy lại bình tĩnh, Sa Lý Cổ Chân, ngươi là muốn đi giúp Mộ Thanh phải không, cũng tốt, giờ phút này càng có nhiều người giúp nàng càng tốt…
Giương mắt nhìn Lý Thuần Sinh, Nhược Cẩm cười nhạt, nghiêm mặt nói: “Nhược Cẩm chỉ là đang suy nghĩ, nên đánh bất ngờ quân Tống như thế nào”.
“Nhược Cẩm, ngươi có diệu kế gì?”.
“Với cá tính của Duyên Lăng Mộ Thanh, lần này dỡ trại nhất định là vì chuyện hoàng đế Đại Tống ban rượu độc, muốn phản binh Lâm An chất vấn hoàng đế.
Như vậy chắc chắn sẽ không để ý tới việc đại vương cùng Đại Tống nghị hòa”.
Nhược Cẩm hơi trầm ngâm: “Cho nên nếu chúng ta đột nhiên tập kích sẽ đối đầu với một con thú cùng đường, đại vương chắc cũng hiểu, thú cùng đường nguy hiểm thêm ba phần”.
“Không sai, vẫn là Nhược Cẩm nghĩ chu đáo”.
Lý Thuần Sinh mỉm cười gật đầu.
“Đại vương có thể trước để lại hai vạn quân thủ doanh, sẽ không lo về hậu phương”.
Nhược Cẩm cười lạnh lùng: “Sau đó muốn bắt dã thú, có thể dùng hơn hai vạn quân còn lại bao vây hắn, chờ hắn đói, mệt rã rời, tái động thủ lấy mạng hắn!”.
Mộ Thanh, lúc này ta chỉ có thể kéo dài thời gian, cho ngươi không chết thảm dưới tay đại quân Tây Hạ, sinh tử trong gang tấc, ta rốt cuộc nên làm thế nào để cứu ngươi? Làm sao cởi ra nút thắt nguy khốn này?.
“Bản vương làm theo lời ngươi!”.
Lý Thuần Sinh cười ha hả, lập tức hạ lệnh: “Tất là làm theo lời tiểu thư Hoàn Nhan.
Mau mau phát binh vượt sông, vậy chặt Duyên Lăng Mộ Thanh cho ta”.
“Dạ!”.
Tiểu tốt đáp lời, kích động chạy khỏi trướng..