Cô lau nước mũi nước mắt, đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào “người” trước mặt.
Không đúng, là...!“ma” trước mặt.
Mà đây lại là một hồn ma thời cổ đại.
Một thân hình rắn chắc, đôi mắt sắc nét với một nốt ruồi lệ cuốn hút nơi khóe mắt, đủ để hớp hồn bất cứ ai.
Sóng mũi cao vút như thể có thể trượt tuyết trên đó, đôi môi mỏng mím lại đầy gợi cảm, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn cắn một cái.
Tóm lại là một mỹ nam cực phẩm.
Ngay lúc này, mỹ nam cực phẩm ấy đang ngồi xổm ăn cháo bát bảo, nhìn Đường Khê với vẻ mặt bối rối.
“Trời ơi, cực phẩm nhân gian là đây chứ đâu...” Đường Khê buột miệng thốt lên, nước dãi lại tí tách nhỏ xuống.
Người nam nhân nhìn nữ tử trước mặt, lúc thì khóc, lúc thì quỳ, rồi lại bật cười si mê bèn ngượng ngùng buông hộp cháo bát bảo xuống và đứng dậy.
“Wow, còn cao nữa chứ!” Mắt Đường Khê nhìn nam nhân sáng bừng, tay vẫn cầm chiếc chảo.
Cái này đâu chỉ tốt hơn bạn trai cặn bã trước đây của cô một chút, mà phải hơn gấp vạn lần ấy chứ?
Người nam nhân kia đặt hộp cháo xuống, chắp tay làm lễ rồi nghiêm trang nói: “Cô nương, đêm khuya đường đột tới đây, tự tiện lấy thức ăn của chủ nhà mà ăn, thực sự không phải là hành xử của quân tử.
Mong cô nương bỏ qua cho!”
Nói rồi hắn lấy ra một chiếc vòng tay vàng từ trong áo, dùng hai tay đưa tới trước mặt cô.
“Nếu cô nương không chê thì xin nhận chút bồi thường này, mong cô bỏ qua cho hành động của tại hạ.”
Đường Khê nhìn người nam nhân đầy si mê: “Giọng nói cũng dễ nghe nữa...!Tôi không ngại anh ăn đồ nhà tôi đâu, anh muốn ăn bao nhiêu thì cứ lấy, không sao đâu...”
Nói rồi, cô lại không kìm được mà đưa mắt ngắm nhìn “hồn ma” trước mặt từ trên xuống dưới: “Không ngờ trong giới âm hồn còn có cực phẩm thế này nữa...”
Chàng trai bị cô nhìn đến mức ngại ngùng, hai má ửng hồng, vội vã nhét chiếc vòng vàng vào tay cô.
Đường Khê đột ngột sững người, hơi thở như nghẹn lại, đầu óc ngừng trệ.
Nhưng lần này không phải vì cô đang say mê.
Mà là vì—
Anh ấy...!ấm.
Sao lại ấm được chứ?
Chẳng phải hồn ma thì đều lạnh sao?
Và tại sao cô lại cảm nhận được nhiệt độ?
Cái gì đây chứ—
“Hôm nay đến vội quá nên không mang theo nhiều vàng bạc, ngày mai đúng giờ này ta sẽ quay lại đây, lúc đó nhất định sẽ mang nhiều hơn để đền đáp.”
Nói xong, người nam nhân cầm hộp cháo bát bảo quay người định đi.
Nhưng bước được vài bước liền dừng lại.