Có video Giản Nhiên cung cấp và chứng cứ chuyển khoản của đám người xăm trổ đưa ra.
Rất nhanh cảnh sát đã bắt giữ chủ mưu đằng sau là Đỗ Mạnh và Đỗ Bình ra quy án.
Hai chị em này chỉ xem Giản Nhiên là một sinh viên trẻ tuổi chưa trải sự đời, muốn bắt cô rồi dùng những thủ đoạn lưu manh hù dọa cô, tốt nhất là ép cô giao căn hộ kia ra.
Không ngờ rằng trộm gà không thành còn mất nắm gạo mà tự mình vào rọ.
Bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ, tuy rằng chưa biết phán quyết cụ thể ra sao nhưng có thể đoán được bọn họ chắc chắn vì những chuyện xấu xa của mình mà trả giá đắt.
Về phía Giản Kiến Quốc, dù sao Giản Nhiên cũng cháu gái ruột của ông ta nên Đỗ Bình sợ ông ta do dự làm hỏng chuyện, do đó không cho ông ta biết kế hoạch của hai chị em mình, vì vậy ông ta mới không bị bắt chung.
Có điều ông ta luôn hồ đồ, sau khi nghe vợ và em vợ sẽ bị phạt lại chạy tới tìm Giản Nhiên xin tha, kêu cô nể tình chị em Đỗ Bình là người một nhà mà tha cho họ một lần.
Giản Nhiên bị ông ta chọc cười, không nói một chữ mà đóng cửa vào nhà.
Giản Kiến Quốc còn muốn gõ cửa ầm ĩ thì bị ba Thịnh luôn muốn xả giận giúp ba đứa nhỏ nhưng không có cơ hội đánh một trận, sau đó dùng sự nghiệp và công việc cảnh cáo ông ta một phen thì chuyện này mới dùng lại.
Sau khi bà nội Giản biết những việc này tức giận mà lâm bệnh nặng, may mắn thân thể của bà còn khá mạnh khỏe, lại có Giản Nhiên hết lòng chăm sóc mớ dần dần tốt lên.
Có điều sau chuyện này, bà hoàn toàn nguội lạnh với hai vợ chồng Giản Kiến Quốc rồi, từ này về sau cũng không quan tâm những chuyện bên kia nữa.
Người đáng thương duy nhất chính là Giản Thông đột nhiên không còn mẹ chăm sóc, có điều đối với sự phát triển lâu dài của thằng bé thì không có Đỗ Bình còn tốt hơn.
Đương nhiên những chuyện đều là của sau này, quay lại sinh nhật hôm nay của mẹ Thịnh.
Bởi vì đêm qua Thịnh Hạ vừa gặp chuyện vừa mơ thấy ác mộng nên ngủ không ngon lắm nên hôm nay cô ngủ đến giữa trưa mới tỉnh.
Ba mẹ Thịnh muốn cô nghỉ ngơi nhiều hơn nên cũng không gọi Thịnh Hạ dậy, đến lúc cô ngủ đủ rồi thì mẹ Thịnh mới làm một chén mì hoành thánh nhỏ lên lầu cho cô.
Mì hoành thành vỏ mỏng nhiều nhân, rắc hành lá và rong biển, đánh trứng gà rồi rưới lên canh thịt tạo nên mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Thịnh Hạ khịt mũi nhào qua nói chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, lại như không cần tiền nói một tràng như “Trẻ con có mẹ như có báu vật”, “Mẹ còn làm mì hoành thánh ngon nhất trêи đời” và hàng nghìn câu tâng bốc khác, dỗ mẹ Thịnh cười đến tít mắt mới mỹ mãn cầm chén lên ăn.
Mẹ Thịnh ngồi bên cạnh nhìn cô, thấy tinh thần của cô không tồi, trong ánh mắt cũng không còn vẻ lo lắng thì trái tim quay cuồng cả đêm mới thả lỏng xuống.
“Còn đau hay không?”
Biết mẹ đang hỏi về vết thương của mình, Thịnh Hạ lắc đầu, uống miếng canh cuối cùng trong chén xong mới nói: “Mì hoành thánh mẹ con làm có thể trị trăm bệnh, con đã ăn xong hết rồi thì tất nhiên không còn đau nữa!”
Mẹ Thịnh bị cô chọc cười, vỗ cánh tay cô một cái rồi nói: “Trả lời thành vật vào, không được phép lươn lẹo.”
“Mẹ cứ yên tâm đi, thật sự không đau nữa mà!” Thịnh Hạ cười hì hì, nghiêng đầu hỏi: “Ba ba và em trai đâu rồi ạ?”
“Hôm nay em con phải huấn luyện nên buổi tối không có thời gian về ăn, ba con đang ở dưới lầu chuẩn bị tiệc lớn cho tối nay.” hôm nay ba mẹ Thịnh không đến cửa hàng trái cây mà bận rộn ở nhà.
Mẹ Thịnh nói xong liền cầm chén không đứng lên: “Được rồi mẹ cũng đi xuống đây, con cứ nghỉ ngơi một lát nữa đi.”
Nhớ tới việc tối nay nam thần sẽ tới nhà mình ăn cơm, trong lòng Thịnh Hạ vui vẻ bò dậy: “Con… con không cần nghỉ ngơi nữa đâu, con cũng muốn giúp!”
“Không được, con còn bị thương kìa.” Mẹ Thịnh không hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
Thịnh Hạ nghĩ nghĩ, cũng không khăng khăng, chỉ chịu đựng ngại ngùng và chột dạ, giả vờ vô tình nói: “Vậy… vậy lúc ba mẹ nấu ăn thì nhớ đừng bỏ thêm cà rốt hay rau thơm nhé, cậu… nhóm họ không thích ăn.”
Cô tự cho mình che dấu rất khá nhưng thật ra lúc nói lời này, trêи mặt đều xuất hiện ngọt ngào như vừa gặp tình đầu.
Mẹ Thịnh nhìn thấy thì vừa buồn cười nhưng trong lòng cũng phức tạp, dừng một lát mới cười như không cười nói: “Được, còn gì nữa không?”
“Còn nữa ạ.” Thịnh Hạ trộm liếc đôi mắt của mẹ, thấy vẻ mặt của bà vẫn như bình thường, hẳn là chưa phát hiện nam thần là người mình thích, lập tức liền thầm cười trộm một tiếng, sau đó to gan nói: “Còn nữa, cậu… bọn họ rất thích ăn canh nên để ba ba làm canh hải sâm đi! Sau đó có thể làm tôm xào hành, sườn xào chua ngọt.
Những món ăn này không được quá nhạt, cay một chút cũng không sao…”
Mẹ Thịnh càng nghe càng hụt hẫng nhưng từ tận đáy lòng cảm thấy vui vẻ vì con gái đã trưởng thành, thấy cô vừa nói vừa cười ngây ngô, đôi mắt cũng sáng hết mức liền không thể kìm lòng mà mềm thành nước.
“Được rồi đã biết, con cứ an tâm nghỉ ngơi đi, Tiểu Trí và Tiểu Đường cứu con thì ba mẹ chắc chắn sẽ dùng lòng thành lớn nhất để chiêu đãi bọn chúng, tuyệt đối sẽ không khiến bọn chúng thất vọng.”
Thật ra bà cũng muốn hỏi Lăng Trí và Đường Kình thích ăn cái gì nhưng còn chưa kịp mở miệng thì con gái ngốc của mình liền gấp rút không đợi nổi.
Mẹ Thịnh nghĩ liền bật cười rồi dặn dò cô phải nghỉ ngơi cho tốt rồi mới đứng dậy đi xuống lầu.
Thịnh Hạ còn không biết mình đã sớm bị lộ, vui vẻ nhìn mẹ ra khỏi cửa rồi lăn lộn trêи giường.
Một lát nữa là có thể gặp nam thần rồi!
Nam thần còn dẫn em trai em gái tới nhà ăn cơm với ba mẹ cô!
Ai nha đây là thời kì thần tiên gì vậy, thật là quá tốt đẹp mà hì hì hì hì hì hì!
***
Thời gian hôm nay trôi qua cực kì chậm, Thịnh Hạ cảm giác mình đã chờ đến dài cổ thì sắc trời mới dần dần tối lại.
Khoảng 5 giờ rưỡi, Lăng Trí gửi tin nhắn tới, nói bọn họ sắp đến rộ.
Thịnh Hạ vui vẻ hoan hô một tiếng, nhanh chóng bò dậy khỏi giường rồi tự chuẩn bị, sau đó chạy như bay xuống lầu.
Mới vừa chạy vào sân thì chuông cửa liền vang lên, Thịnh Hạ mở cửa thì đôi mắt to đã cong thành trăng khuyết: “Các cậu tới rồi!”
“Đúng vậy Tiểu Hạ Tử, cậu cảm thấy thế nào rồi? Có tốt lên chưa?” Người đầu tiên đi vào chính là Đường Kình, tên này từ trước đến nay là kiểu người không sợ lạ.
Sau khi biết Lăng Trí thích Thịnh Hạ thì xem cô không khác gì em dâu nhà mình cả, nói chuyện cũng thân thiết hơn so với ngày thường một ít.
Lực chú ý của Thịnh Hạ không ở trêи người cậu nên cũng không phát hiện, nhanh chóng gật đầu nói: “Tôi khỏe hơn nhiều rồi.” Sau đó không kiềm được mà nhìn sang Lăng Trí.
Lăng Trí một tay che chở hai đứa bé, một tay ôm một bó cẩm chướng xinh đẹp đi từ ngoài vào.
Thịnh Hạ vừa nhìn rõ dáng vẻ của anh thì đôi mắt liền mở to.
Chết thật, hôm nay nam thần không mặc quần áo thể thao mà thay đổi phong cách văn nghệ, mặc một chiếc áo lông màu trắng gạo rộng thùng thình, một chiếc quần âu xám cùng áo khoác màu lục có nón… Cái gì mới là đẹp đến nỗi không khép chân được? Chính là đây này!
Thịnh Hạ ngắm đến mặt đỏ tim đập, không thể nhịn được mà nuốt nước miếng, nói: “Hoan… hoan nghênh các cậu…”
Sợ mình sẽ thất lễ nên cô không dám tiếp tục ngắm nữa, khó khăn thu hồi tầm mắt đang đặt trêи người anh về, kéo hai đứa bé bên cạnh anh rồi nói: “Đi thôi, mau đi vào nào!”
Lăng Trí không bỏ lỡ lúc cô đang ngắm mình thì đáy mắt chợt lóe lên tia mê đắm.
Anh vừa lòng nhếch khóe miệng, thấy mẹ Thịnh nghe tiếng động nên bước ra nghênh đón liền gật đầu với hai đứa bé một cái.
Tuy rằng lần đầu tiên tới nhà họ Thịnh nhưng tính cách hai đứa bé hào phóng rộng rãi, cũng không sợ lạ, quan trọng nhất là hai nhóc rất thân thiết với Thịnh Hạ nên khi biết nơi này là nhà cô cũng không thấy lo lắng mà lại cảm thấy vui vẻ.
Hai nhóc vội chạy đến trước mặt mẹ Thịnh, giơ tay lên đưa quà của mình: “Xin chào dì ạ! Con tên Lăng Đằng/Lăng Duyệt, đây là quà sinh nhật chúng con tặng dì! Chúc dì sinh nhật vui vẻ! Vạn sự như ý! Mỗi ngày vui vẻ!”
Mẹ Thịnh không kịp phòng ngừa, thiếu chút nữa bị dễ thương xỉu rồi, sửng sốt hơn nửa ngày mới “Ôi trời” một tiếng phản ứng lại: “Hoan nghênh các con! Hoan nghênh các con! Nhưng tại sao còn mang quà tới? Nhiệt Nhiệt, không phải mẹ đã nói với con rồi sao…”
“Chỉ là một ít tấm lòng nhỏ thôi, dì cũng đừng khách sáo.” Lăng Trí cười rồi đưa bó hoa trong tay qua: “Hoa chướng để tặng mẹ, chúc dì sinh nhật vui vẻ.”
“Còn con mang một ít trái cây, dì đừng không nhận mà, nếu không bọn con cũng ngại ở lại ăn!” Đường Kình ở một bên cũng vội cười hắc hắc.
“Vậy… Được được được, dì nhận, dì nhận được chưa! Để mấy đứa tốn kém đi… Ai da đừng đứng bên ngoài nữa, mau vào đi!”
Hai đứa bé tặng chocolate còn Lăng Trí là bó hoa, Đường Kình cũng mang theo trái cây, đều là những món quà không quý giá nhưng lại có thể biểu đạt tấm lòng.
Mẹ Thịnh nhìn thoáng qua, vừa giúp Thịnh Hạ nhận quà, vừa âm thầm khen ngợi Lăng Trí và Đường Kình đúng mực, có lễ nghĩa.
Lại vừa thấy vẻ ngoài và khí chất của Lăng Trí, còn hai đứa bé sinh đôi kế anh vừa đáng yêu lại lễ phép, cảm giác phức tạp “con gái trưởng thành thì sắp có heo vây quanh” trong lòng mẹ Thịnh đột nhiên liền ma xui quỷ khiến biến thành “ánh mắt con gái tôi thật tốt, chọn heo cũng không tệ”.
Có điều dù sao hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ tuổi, những dự định trong lòng mẹ Thịnh cũng không biểu hiện trêи mặt, chỉ là lực chú ý đặt lên Lăng Trí nhiều hơn lúc trước một chút.
Đương nhiên cũng không có ai phát hiện chuyện này.
***
Bữa tiệc sinh nhật lớn này thì cả khách lẫn chủ đều vui vẻ, cho dù mẹ con Dư Xán và bà cháu Giản Nhiên nói muốn góp vui không tới.
Miệng của Dư Xán bị đánh rách nên không thể ăn uống thoải mái nên mẹ Dư phải ở nhà chăm sóc cô ấy.
Giản Nhiên vắng mặt bởi vì bà Giản không may bị bệnh nên không thể tham gia được.
Bởi vì có nguyên nhân nên mọi người cũng không quá để ý, sau khi cơm nước xong thì ngồi ở phòng khách một lát, Lăng Trí và Đường Kình mới dẫn hai đứa bé chuẩn bị tạm biệt.
Ba mẹ Thịnh thấy không còn sớm nữa nên cũng không giữ bọn họ lại, chỉ nhanh chóng lấy bốn bao lì xì to, nhét vào trong tay Đường Kình và Lăng Trí một cái, nói là tạ lễ cho việc hôm qua, sau đó bỏ vào trong tay hai đứa bé một cái, nói là quà gặp mặt.
Lăng Trí và Đường Kình vuốt bao lì xì thật dày kia cũng ngây người một chút, dù sao bọn họ cũng không nghĩ rằng, ba mẹ Thịnh sẽ dùng cách thức thẳng thắn như thế để tỏ lòng biết ơn.
Thế này… thế này cũng thật là!
Hai người dở khóc dở cười lấy lại tinh thần, liên tục đẩy về.
Chủ ý này là của ba Thịnh, sau khi giàu lên thì ông rất thích dùng tiền biểu đạt tấm lòng của mình.
Tục thì có tục nhưng thắng ở chỗ chất phác thực dụng mà! Ông cũng không thấy không tốt chỗ nào.
Mẹ Thịnh cũng nghĩ tới khả năng Lăng Trí và Đường Kình sẽ không nhận nhưng bà biết bây giờ nhà họ Lăng rất cần tiền, nghĩ lỡ như bọn họ chịu nhận cũng khá tốt nên cũng không ngăn chồng mình lại.
Bây giờ thấy Lăng Trí cũng vậy, Đường Kình cũng vậy, hai đứa bé cũng sống chết không nhận, mẹ Thịnh mới nói: “Được rồi, hai đứa con có thể không nhận nhưng Đằng Đằng và Duyệt Duyệt phải nhận, đây là tập quán ở chỗ chúng ta, mặc kệ là trẻ con nhà ai, lần đầu tiên đến nhà thì người lớn cũng phải tặng bao lì xì.”
Ở chỗ bọn họ đúng là có tập quán như thế, Lăng Trí cũng biết nhưng bình thường cũng chỉ 200 hoặc 500, bao lì xì này của họ thì phồng lên hơi nhiều đấy.
Anh có chút bất đắc dĩ, muốn nói gì thì thấy Thịnh Hạ nhanh chóng nháy mắt vài cái với mình với dáng vẻ “Nhận lấy nhanh lên, có ngu mới không nhận”.
Lăng Trí: “…”
Lăng Trí nhìn đầu đất nhỏ sắp chỉa khuỷu tay bay ra ngoài, muốn cười lại phải nhịn xuống.
Nghĩ đến chuyện tương lai thì anh dừng một chút, cuối cùng cũng không tiếp tục từ chối, chỉ sờ đầu hai đứa bé, kêu bọn chúng nhận lấy rồi cảm ơn.
Be mẹ Thịnh thấy vậy cũng không tiếp tục ép anh và Đường Kình, rút hai bao lì xì lại, nói: “Vậy sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì hai đứa con chỉ cần nói với chú dì, đừng có mà khách sáo!”
Ngày hôm qua mẹ Dư và Giản Nhiên cũng đã nói, Đường Kình sảng kɧօáϊ gật đầu đồng ý.
Cậu còn cho rằng Lăng Trí cũng chỉ sẽ tùy tiện nhận lời chứ không thật sự để ở trong lòng, ai ngờ hắn nghe xong lúc sau, vậy mà anh lại có chút ngại cười nói: “Nói đến việc này, đúng là ở chỗ con có việc có thể làm phiền chú dì một chút …”
Mọi người bao gồm cả Thịnh Hạ đều sửng sốt, ngay sau đó ba Thịnh vỗ vỗ ngực nói: “Có chuyện gì thì con cứ nói đi!”.