Từ sau buổi tối làm rõ quan hệ thì cả hai người cũng chưa gặp mặt nữa.
Thịnh Hạ vốn cho rằng sau khi từ quê lên thì bọn họ có thể ngày càng ngọt ngào, thân mật nhưng cuối cùng nam thần cũng đi rồi.
Tuy Thịnh Hạ không thức giận nhưng ít nhiều gì cũng có chút ủ rũ, cô yên lặng tiêu hoá hồi lâu mới lần nữa phấn chấn lại.
Nam thần chỉ cần bay một chuyến như thế thì có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy, đây là một chuyện rất tốt! Hơn nữa không phải có thơ nói rằng “Đôi tình nếu đã cửu trường, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau” sao, lúc này chỉ mới có 3, 4 ngày mà thôi, cô có thể chờ được!
Nhưng mà… vẫn nhớ anh ấy quá đi, cô chưa từng có suy nghĩ muốn chờ hì hì.
Thịnh Hạ nhảy lên giường rồi lăn lộn một hồi, ngây người mà hôn lắc tay mèo béo trêи cổ tay mình.
Lúc này Tưởng Hiểu Xuân vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Thịnh Hạ có chút mắc cỡ, vội bò dậy từ trêи giường: “Ưm… ngồi trêи xe cả đường chắc sẽ mệt lắm nhỉ? Mau tới đây nghỉ ngơi một lát đi.”
Tưởng Hiểu Xuân có chút mất tự nhiên mà gật đầu, chậm rãi đi đến.
Năm nay cô ấy đã 16 tuổi, dáng người nhỏ xinh nhưng lại khá ốm yếu, khuôn mặt lại dài giống mẹ của mình nên nhìn như một đứa trẻ, nhìn qua thì trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.
Có điều tính cách còn chín chắn hơn chị họ là Thịnh Hạ đây, dọc đường đều là ai hỏi gì thì cô ấy đó nấy.
Tới nhà họ Thịnh sau khi giàu lên thì rực rỡ hẳn lên cũng không tò mò mà đi loạn nhìn thử.
Thật ra trước lúc ba mẹ Thịnh bực hai vợ chồng Thịnh Hiểu Phương mà không dẫn bọn họ vào nhà thì hai nhà vẫn thường xuyên qua lại.
Quan hệ giữa mấy đứa nhỏ cũng xem như thân thiết.
Nhưng cũng đã 5, 6 năm rồi, một chút thân thiết này cũng biến mất không chút dấu vết.
Thịnh Hạ từ nhỏ đã mắc chứng sợ giao tiếp mà Thịnh Hiểu Xuân lại kiệm lời hơn người suốt đường đều nói hết những gì có thể nói là cô, do đó Thịnh Hạ thật sự cũng không biết nên nói gì nữa.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Thịnh Hạ ngượng ngùng gãi gãi đầu, thấy có thể em họ cần chút thời gian thích ứng với môi trường sống mới nên lấy cớ nói dưới lầu có việc cần cô giúp, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Tưởng Hiểu Xuân nhìn bóng lưng cô, đúng thật là thở ra nhẹ nhàng.
Đối với người chị họ mỗi lần gặp đều thẹn thùng cười với mọi người, không thích nói chuyện cũng không thích ồn ào này thì cô ấy cũng không biết phải chung sống với Thịnh Hạ thế nào.
Tưởng Hiểu Xuân nhìn Thịnh Hạ, trong lòng lại hâm mộ vô tận.
Chẳng qua những hâm mộ đó trước khi đi còn cách cô ấy rất xa, bây giờ lại rơi xuống ngay tại chỗ mình.
Nhìn căn phòng ấm áp xinh đẹp, tràn ngập tâm tư thiếu nữ và tình yêu của ba mẹ thì trong lòng Tưởng Hiểu Xuân phức tạp.
Cô ấy nâng đôi mắt luôn yếu đuối rũ xuống, tỉ mỉ đánh giá mọi thứ trong phòng, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà lộ ra tràn đầy khát vọng.
Mẹ nói không sau, nhà của cậu bây giờ thật sự rất tốt, rất xinh đẹp.
So với căn biệt thự trước khi nhà mình còn chưa phá sản trong trí nhớ thì còn đẹp hơn chứ đừng nói đến căn phòng nhỏ ở nông thôn hiện tại.
Nếu như… nếu như có thể ở đây vĩnh viễn… thì tốt biết mấy.
***
Thịnh Hạ không biết Tưởng Hiểu Xuân đang nghĩ cái gì, cô vừa xuống lầu đã bị mẹ Thịnh giao nhiệm vụ, đi đưa một đống đặc sản cho hàng xóm.
Những đặc sản này đều là lúc bọn họ về quê thì được người thân bạn bè đưa đến, mẹ Thịnh thấy tất cả đều không tệ nên chia hết ra, kêu Thịnh Hạ đưa hàng xóm láng giềng cùng nếm thử.
Nhà họ Dư và nhà họ Giản đương nhiên có phần, nhà họ Lăng ở con phố đối diện vậy mà cũng có phần.
Thịnh Hạ hơi kinh ngạc nhưng trong lòng lại có chút cảm giác đương nhiên, dù sao bây giờ hai nhà cũng xem như có liên hệ, có đi có lại.
Nhìn túi trong tay, cô cười hắc hắc rồi sau khi đưa đồ cho những nhà khác thì gấp gáp không chờ nổi đi tới nhà họ Lăng.
Mới vừa đến dưới lầu thì Thịnh Hạ liền nghe thấy một tiếng đàn dễ nghe, cô nhớ 2 ngày trước nam thần đã nói với mình sẽ mua cho mẹ đàn violon thì sáng mắt lên.
Đây là mẹ của nam thần đang luyện đàn sao? Thật là dễ nghe!
Cô lập tức rút ngón tay đang chuẩn bị ấn chuông cửa, chờ Phạm Ngọc Lan diễn tấu xong một khúc mới lần nữa đưa tay lên ấn.
Rất nhanh sau cửa liền truyền tới âm thanh nói chuyện như phim võ hiệp của bạn nhỏ Lăng Duyệt: “Người đến từ phương nào? Mau xưng tên ra!”
“Hồi bẩm công chúa, là tôi.”
“Chị Nhiệt Nhiệt!” Rất nhiều ngày không gặp lại Thịnh Hạ nên mắt Lăng Duyệt sáng lên, vừa mở cửa ra liền vui vẻ nhào vào trong ngực cô: “Em rất nhớ chị đấy, tại sao gần đây chị không tới nhà em nữa?”
“Mấy ngày nay chị không có ở nhà, trong nhà có chút chuyện thôi mà.” Thịnh Hạ bóp khuôn mặt béo mềm của cô bé, cười híp mắt nói: “Chị cũng nhớ em lắm?”
“Anh trai nói các anh chị thi xong sẽ không cần đến học bổ túc nữa, vậy có phải sau này chị sẽ không thường xuyên đến nhà em chơi nữa không?” Lăng Duyệt vừa nói vừa kéo tay cô lên trêи lầu.
“Chị… không… không đâu.” Nhớ tới chuyện tối hôm đó, Thịnh Hạ rất thẹn thùng và có cảm giác không chân thật lắm, lại có thêm lo lắng không nói nên lời.
Rõ ràng cô đã sớm gặp mặt mẹ của nam thần, cũng đã tới nhà họ Lăng vô số lần nhưng sao lúc này đột nhiên có cảm giác như… như là gặp người lớn vậy.
Thịnh Hạ nghĩ thì trong lòng liền “Ôi chao” một tiếng: Lúc này chỉ vừa xác định quan hệ có mấy ngày mà lại nghĩ đến việc gặp người lớn rồi, đồng chí Nhiệt Nhiệt mày đừng gấp gáp quá!
Cô vừa phỉ nhổ chính mình vừa không chịu nổi mà cười ngây ngô, mãi đến lúc lên lầu nhìn thấy Phạm Ngọc Lan mới miễn cưỡng kéo suy nghĩ đang bay đến chân trời của mình về.
“Con chào dì, đây là một ít đặc sản nhà con mang từ quê lên, mẹ con kêu conang một ít cho dì ăn thử.”
Phạm Ngọc Lan thấy cô thì rất vui vẻ, vội buông đàn violon trong tay đứng lên, nói: “Ôi trời, nhà dì vậy mà cũng có lộc ăn nữa à, con nói cảm ơn với mẹ con hộ dì nhé!”
Lăng Duyệt xung phong đi lấy sữa chua cho Thịnh Hạ, Lăng Đằng không ở phòng khách, Phạm Ngọc Lan nói cậu bé đang chơi món đồ chơi anh trai vừa mua 2 ngày trước ở trong phòng.
Phạm Ngọc Lan nói chuyện vừa dịu dàng vừa dễ nghe, khiến người khác thấy thoải mái, đây lại là nơi Thịnh Hạ sớm quen thuộc, cô trò chuyện với Phạm Ngọc Lan, chút lo lắng trong lòng liền biến mất hết.
“Vừa rồi là dì biểu diễn sao ạ? Thật là dễ nghe quá đi mất!” Thịnh Hạ nghiêng đầu nhìn cây violon trong tay Phạm Ngọc Lan, nhiệt tình chân thật khen ngợi.
Cô không rõ về âm nhạc, chỉ biết dùng hay chữ “dễ nghe” để diễn tả.
Phạm Ngọc Lan cũng không để ý, trái lại còn rất thích cách đánh giá chân thành thẳng thắn của cô.
Chỉ là rất lâu rồi bà không luyện đàn, sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng biểu diễn trước mặt nhiều người nên khó tránh khỏi không được tự tin.
“Thật sự là dễ nghe sao?” Bàn kéo Thịnh Hạ ngồi xuống ghế sô pha, lắc đầu: “Trước khi Tiểu Trí đi thì thông qua một người bạn liên hệ một trung tâm đào tạo âm nhạc cho dì, nói dì 10 giờ sáng mai đi nộp đơn dạy đàn violon.
Không giấu gì con, dì đang rất sợ mình sẽ không vượt qua.”
“Vừa rồi dì kéo một khúc dễ nghe như thế thì chắc chắn không thành vấn đề!” Thịnh Hạ vội cổ vũ bà: “Con nghe nam… bạn… bạn học Lăng nói trước kia dì là số một trong chuyên ngành ở trường, cho dù có một thời gian dài không luyện thì chắc chắn vẫn ở trình độ đó.
Hai ngày này cứ tìm cảm giác thì chắc chắn ngày mai sẽ được nhận!”
Phạm Ngọc Lan được cô an ủi như vậy thì cũng đã khá hơn nhiều, bà suy nghĩ một hồi rồi hơi ngượng ngùng nói: “Sáng mai con có việc bận không? Nếu không thì có thể đi với dì một chuyến không?”
Thịnh Hạ sửng sốt, bất ngờ chớp chớp mắt: “Có thể thì có thể nhưng sao dì lại…”
Cô vô thức muốn hỏi: “Sao dì lại không gọi chú Hà đi cùng?” nhưng nghĩ lại đây là chuyện riêng của người lớn thì kịp thời dừng lại.
Phạm Ngọc Lan cũng đoán được cô muốn nói gì, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Hôm qua ông ấy cầu hôn với dì nhưng dì chưa đồng ý, cho nên bây giờ gọi ông ấy thì không được tốt lắm.”
Thịnh Hạ kinh ngạc, muốn nói chúc mừng như lại thấy không đúng lắm, cuối cùng chỉ có thể cong cong mắt, nói: “Được ạ, vậy sáng mai chúng ta gặp lại!”
Giống như mẹ của nam thần đã thật sự trưởng thành rồi, vậy mà lại chịu đựng không chấp nhận lời cầu hôn của người kia, thật là tốt!
***
Thịnh Hạ lên lầu tạm biệt Lăng Đằng rồi về nhà.
Tưởng Hiểu Xuân vừa đến, trời xa đất lạ, cô không nên đi lâu.
Cả nhà ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi một chút, mẹ Thịnh đưa thẻ cho Thịnh Hạ, kêu cô dẫn Tưởng Hiểu Xuân ra ngoài mua chút đồ dùng sinh hoạt và quần áo gì đó.
Thịnh Hạ gật gật đầu như gà mổ thóc.
“Mợ con vốn muốn tự đưa con đi nhưng buổi chiều có hàng hoá đến cửa hàng nên hai bọn ta không đi được.
Cho nên chỉ có thể kêu chị con dẫn con theo.” Ba Thịnh ôn tồn nói với Tưởng Hiểu Xuân: “Muốn cái gì thì cứ nói với chị, cứ xem đây là nhà mình, không được khách sáo.”
Tưởng Hiểu Xuân gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn cậu mợ.”
“Nếu chị bắt nạt con thì nói với mẹ, mợ giúp con bắt nạt lại.” Mẹ Thịnh thấy Tưởng Hiểu Xuân vẫn chưa mở lòng nên hùa theo trêu đùa.
Thịnh Hạ phối hợp hừ hừ: “Con không bắt nạt Hiểu Xuân đâu, con lương thiện đáng yêu như vậy mà!”
“Đúng vậy, nói bừa gì thế! Con gái của tôi có thể là loại người này sao?” Ba Thịnh cũng làm bộ làm tịch phụ hoạ.
Thịnh Xuyên bên cạnh đang chơi game mobile nên không phát biểu ý kiến gì với chuyện này, chỉ bị đồng đội hố một cái thì không nhịn được mà hét thảm một tiếng: “Mẹ nó bị thiểu năng à, vậy mà lại hố tôi.”
Sau đó liền bị ba mẹ Thịnh hợp lực tấn công: “Con nói tục thêm một câu nữa xem!!!”
Thịnh Xuyên: “…”
Thịnh Xuyên bụm đầu muốn giải thích: “Ba mẹ, cái mẹ nó này không phải chửi tục, chỉ là một thán từ biểu lộ sự khϊế͙p͙ sợ, không tin hai người hỏi chị của con đi!”
Nhưng mà chị của cậu hoàn toàn không có tình chị em mà kéo Tưởng Hiểu Xuân chạy đi.
Thịnh Xuyên lập tức liền căm uất: “Đồng chí Thịnh Hạ, chị cứ như vậy sẽ mất đi đứa em trai thân yêu nhất của chị đấy.”
Thịnh Hạ quay đầu xấu xa cười hì hì với cậu: “Em nói cái gì? Xa quá, chị không nghe được!”
Thịnh Xuyên: “…”
Thịnh Xuyên lén giơ ngón út với cô.
Thịnh Hạ trả lời cậu với khuôn mặt quỷ, sau đó mới ngượng ngùng nhìn Tưởng Hiểu Xuân đang ngơ ngác nhìn hết bên cạnh, nhỏ giọng giải thích: “Tuổi của thằng bé dễ học cái xấu, tuy câu mẹ nó kia chỉ thể hiện ý khϊế͙p͙ sợ nhưng gần đây thằng bé đúng là có thói quen nói tục, cho nên chị mới không giúp nó…”
Tưởng Hiểu Xuân hoàn hồn rồi gật đầu một cái, muốn nhịn nhưng vẫn không nhịn được mà thở dài ra tiếng nhịn: “Cảm tình giữa mọi người… cũng thật tốt.”
Thịnh Hạ cho rằng cô ấy đang nói mình và Thịnh Xuyên nên cười cong mắt: “Chị thấy tình cảm giữa em và Tiểu Siêu cũng rất tốt mà.”
Tưởng Hiểu Xuân sửng sốt nhưng cũng không giải thích mình nói “mọi người” là nói ba mẹ Thịnh và cô, ngượng ngùng cười rồi gật đầu “Ưm” một tiếng.
Quan hệ giữa cô ấy và em trai cũng không tệ lắm, dì sao cậu bé mới 8 tuổi.
Vẫn là một đứa trẻ không hiểu gì hết nên sẽ ỷ lại và nghe lời chị gái thôi.
Nhưng cô ấy cũng không thích cậu bé lắm.
Bởi vì ba mẹ luôn dùng hết tình yêu cho cậu, còn luôn vì cậu mà tức giận đánh mắng cô.
Tưởng Hiểu Xuân nghĩ vậy thì đáy mắt lại xuất hiện vào phần tăm tối, lại nghĩ đến cậu mợ yêu thương chị họ thì cô ấy không chịu nổi mà nghĩ: Cậu mợ tốt như vậy, vì sao lại không phải ba mẹ của mình chứ?
***
Thịnh Hạ dẫn Tưởng Hiểu Xuân đến một cửa hàng ở gần đó.
Tưởng Hiểu Xuân rất ít có cơ hội đến những nơi thế này, trong nhất thời cũng có quá nhiều thứ xem không hết nên tâm tư gì cũng biến mất.
Cửa hàng có mặt tiền tinh xảo lại cao cấp, sản phẩm rực rỡ muôn màu, khắp nơi thơm mùi thức ăn ngon, đủ loại máy chơi game, còn có…
Thấy Tưởng Hiểu Xuân đột nhiên đứng im mà nhìn chằm chằm vào quầy bán sản phẩm trang điểm không xa.
Thịnh Hạ chớp chớp mắt, có chút bất ngờ nhưng nghĩ đến lúc mình học cấp 2 cũng lén dùng son của mẹ thì cũng không thấy lạ nữa.
Ai mà trưởng thành lại không có lúc muốn làm đẹp chứ?
Lại thấy Tưởng Hiểu Xuân lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn bên kia nữa thì cô mềm lòng, kéo cô ấy đến quầy kia.
Đầu tiên Tưởng Hiểu Xuân rất kinh ngạc, đến lúc nhận ra Thịnh Hạ muốn làm gì lập tức đỏ mặt: “Chị họ, em… em chỉ nhìn thôi mà…”
Trước kia Thịnh Hiểu Phương còn làm phu nhân nhà giàu nên cũng có kiến thức, cô ta đẹp tự nhiên cũng rất để ý mặt mình nên cũng tiêu không ít tiền để chăm sóc.
Tưởng Hiểu Xuân bị cô ta ảnh hưởng nên đã có quan niệm xấu đẹp khi còn nhỏ, chỉ là Thịnh Hiểu Phương không cho phép cô ấy chạm vào những đồ trang điểm đó.
Lúc Tưởng Hiểu Xuân còn nhỏ nên tò mò, lén dùng son của mẹ một lần mà không cẩn thật làm hư một mảnh nhỏ trêи đầu, kết quả bị Thịnh Hiểu Phương hung hăng đánh một trận.
Từ đó về sau, cô ấy có một chấp niệm khó tả với những thứ này, bình thường xem trêи TV cũng tốt, xem trêи tạp chí cũng tốt, đều rất chú ý.
Nhưng cũng chỉ là chú ý, trước nay cũng không nghĩ mình sẽ có được.
Đối với một học sinh trung học bình thường không có quá nhiều tiền tiêu vặt mà nói, những thứ đó đều quá xa xôi.
Thịnh Hạ thấy cô ấy lo lắng, ra vẻ không biết gì mà nói: “Cái gì mà chỉ nhìn thôi?”
Cô lôi kéo Tưởng Hiểu Xuân đến trước một cây son mới ra, nhanh trí nói: “Sắp tới sinh nhật của bạn thân chị rồi, chị muốn mua son môi cho cậu ấy, màu môi của cậu ấy cũng không khác em lắm nên em có thể giúp chị thử một chút không? Xem thử màu nào hợp với cậu ấy.”
Tưởng Hiểu Xuân ngẩn ra, khẽ hé môi, sao cũng không thể nói lời từ chối được.
Thịnh Hạ thấy vậy vội kéo cô ấy đi thử màu, sau đó nhờ chị gái ở quầy đề cử mà chọn một màu hợp với cô ấy nhất, một hơi mua hay cây.
Tưởng Hiểu Xuân như đang nằm mơ mà nhìn mình trong gương sau khi lau son thì như đã thay đổi, mãi đến lúc Thịnh Hạ mang hai cây son về, nói vừa có hoạt động giảm nửa giá cho cây son thứ hai nên mới mua thêm một cây cho cô ấy, thì Tưởng Hiểu Xuân mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
“Cảm ơn chị… nhưng mà em… em còn nhỏ, chưa cần dùng đến thứ này…” Cô ấy rũ mắt xuống, cố gắng giấu khát vọng dưới đáy mắt, không cho mình tiếp tục nhìn chiếc hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo kia.
“Vậy cứ để đó trước đi, chờ đến lúc em có thể thì dùng thôi.” Thịnh Hạ biết cô ấy ngại, sợ Tưởng Hiểu Xuân tiếp tục từ chối nữa thì mềm mại nói: “Chủ yếu do màu này không hợp với chị, nếu hợp thì chị đã giữ lại dùng rồi.”
Nói xong không đợi Tưởng Hiểu Xuân trả lời thì đã nhét son môi vào tay cô ấy, kéo Tưởng Hiểu Xuân vào cửa hàng đồng hồ ở sát vách.
Cô cũng không muốn mua đồng hồ, đi vào là do muốn che miệng Tưởng Hiểu Xuân.
Kết quả nhìn lơ đãng thì thấy một đôi tình nhân rất xinh đẹp.
Thịnh Hạ sáng mắt, bước chân cũng dừng lại..