Thịnh Hạ vốn muốn lén tìm Tưởng Hiểu Xuân nói chuyện chứ không muốn làm phiền đến ba mẹ.
Nhưng bây giờ mẹ đã biết thì cô cũng không giấu diếm nữa, nói đơn giản chân tướng sự việc cho bà một lần.
Mẹ Thịnh nghe xong cũng nhíu chặt mày lại.
Bà đồng ý cho ba Thịnh đón Tưởng Hiểu Xuân về nhà, một là cảm thấy tình cảnh của đứa nhỏ này đáng thương nên không đành lòng, hai cũng là thấy con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, sẽ không dạy hư hai đứa con trong nhà mình cũng như làm bạn với con gái.
Nhưng xem ra là bà đã nhìn lầm, vừa nói dối vừa cố tình lọi lọi đồ của người khác, thì ra đứa nhỏ này không đơn giản như vẻ ngoài của nó.
Lại nghĩ tới phản ứng của Tưởng Hiểu Xuân khi gặp Thịnh Hạ và Lăng Trí, sắc mặt của mẹ Thịnh càng khó coi.
Bà đã sớm nói mà, sao đứa nhỏ này sớm không đi muộn không đi mà một hai đòi đi mua sách lúc giữa trưa.
Cậu của con bé đã nói chờ tối nay chị họ về nhà sẽ dẫn đi mua sách cũng không chịu, chỉ nói rất ngưỡng mộ người khác có ba mẹ dẫn đi nhà sách rồi dùng ánh mắt trông mong nhìn họ…
Thì ra ngưỡng mộ là giả, tính kế mới là thật, con bé cố ý dẫn mình đi nhà sách bởi vì muốn mình thấy Nhiệt Nhiệt và Tiểu Trí hẹn hò.
Nhưng mà vì sao chứ?
Làm như vậy thì có lợi gì với con bé?
Mẹ Thịnh không nghĩ ra, thấy vẻ mặt của con gái bảo bối cũng rất buồn bực thì hỏi tiếp: “Ngoại trừ lén lục đồ của con thì con bé còn có hành vi không tốt nào nữa không?”
Thịnh Hạ nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Tạm thời con chưa phát hiện.”
Mẹ Thịnh suy tư: “Cho nên con bé chỉ lục đồ của con, sau đó cố tình dẫn mẹ đi xem con hẹn hò với Tiểu Trí…”
“Cái… cái gì?” Thịnh Hạ không biết lúc trước ngẫu nhiên gặp được không phải là vô tình, nghe vậy cũng kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Cô là người trong cuộc nên có quyền biết rõ những chuyện này, mẹ Thịnh cũng không giấu cô, nói cho Thịnh Hạ biết những điểm đáng ngờ mình phát hiện cho cô biết.
Nếu không có việc lục tủ và nói dối lúc trước thì có lẽ Thịnh Hạ sẽ cảm thấy mẹ nhìn lầm rồi hoặc đã suy nghĩ nhiều, chứ hiện tại cô hầu như có thể chắc chắn: Tưởng Hiểu Xuân đang cố ý muốn mẹ phá vỡ tình yêu của mình và nam thần.
Có điều… sao con bé lại biết quan hệ của mình và nam thần? Còn nữa, chuyện cô đi ăn với nam thần hôm nay cũng chỉ vừa định vào tối hôm qua, lẽ ra ngoại trừ hai người bọn họ thì sẽ không còn ai biết nữa…
Chẳng lẽ!
Trong đầu Thịnh Hạ chợt lóe: “Con đã biết rồi!”
Mẹ Thịnh hoàn hồn nhìn cô: “Biết cái gì?”
“Con biết vì sao con bé lại biết con và nam… Lăng… Lăng Trí ăn ở ngoài hôm nay rồi!” Thịnh Hạ hoàn hồn, lặng lẽ nuốt xưng hô “nam thần” xuống, sau đó mới ửng đỏ mặt mà nói: “Chắc chắn là lúc bọn nói nói chuyện trêи lầu vào hôm qua, con bé trở về nên nghe được, sau đó sợ bọn con phát hiện mới lặng lẽ đi ra ngoài.”
Còn về quan hệ của hai người bọn họ, hẳn cũng đoán được từ cuộc đối thoại của cả hai.
Không thể không nói, Thịnh Hạ đã hiểu hết.
Tưởng Hiểu Xuân sợ Thịnh Hạ về nhà sẽ phát hiện ngăn tủ bị chạm qua nên đêm qua ăn cơm với Thịnh Xuyên trong cửa hàng lại lấy cớ về nhà trước.
Cô ấy định trước khi Thịnh Hạ trở về thì sửa sang lại ngăn tủ, ai ngờ vẫn chậm một bước, bị Thịnh Hạ và Lăng Trí phát hiện quyển vẽ kia.
Lúc ấy Tưởng Hiểu Xuân ở ngoài phòng của Thịnh Hạ nghe lén một lúc, biết chuyện hôm sau bọn họ muốn ra ngoài ăn cơm, sau đó sợ bị phát hiện nên lặng lẽ đi xuống lầu, chờ sau khi Lăng Trí rời khỏi mới làm bộ vừa trở về.
Đương nhiên, Tưởng Hiểu Xuân chủ động giải thích về chuyện ngăn tủ với Thịnh Hạ cũng vì biết Thịnh Hạ đã phát hiện ngăn tủ bị lục lọi, hơn nữa sớm muộn gì cũng sẽ nghi ngờ đến mình.
Còn vì sao Tưởng Hiểu Xuân biết vị trí của quán ăn bát đấu kê và sao lại biết gần đó có nhà sách, chỉ cần mượn điện thoại của ba Thịnh tìm kiếm một lúc sẽ biết.
“Ngày hôm qua? Trêи lầu?” Sự chú ý của mẹ Thịnh có chút không đúng lắm: “Tiểu Trí nói tối hôm qua thằng bé trở về, nói như vậy thằng bé vừa về là tới tìm con?”
Thịnh Hạ sửng sốt một chút, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ lên: “Thôi mà, bây giờ… bây giờ đang nói chuyện của Hiểu Xuân mà! Mẹ không cần phải lạc đề đâu!”
Thấy cô thẹn thùng, tâm tình của mẹ Thịnh phức tạp lại không nhịn được mà muốn cười: “Được rồi, chuyện của Hiểu Xuân con không cần lo, mẹ tìm cơ hội nói chuyện với con bé.
Xem con bé rốt cuộc muốn làm cái gì, chuyện khác cũng sẽ hỏi rõ ràng hơn.”
Thịnh Hạ nghĩ nghĩ, gật đầu, cô vốn cũng tính như vậy.
***
Nếu mẹ nhận nhiệm vụ nói chuyện với Tưởng Hiểu Xuân thì Thịnh Hạ cũng không quan tâm nhiều nữa.
Đầu tiên cô đến nhà họ Dư nhưng lại không có ai, lúc này Thịnh Hạ mới nhớ ra hôm nay là ngày anh họ của Dư Xán kết hôn, cô ấy đã đi uống rượu mừng với mẹ Dư rồi.
Hy vọng Xán Xán có thể tìm một nam thần ở ở hôn lễ của anh họ, quên bạn học học bá sớm một chút, bắt đầu cuộc sống mới sớm một chút!
Thịnh Hạ âm thầm chúc phúc cho người bạn nhỏ của mình, xoay người đi đến nhà họ Giản.
Những cây hoa Eden Rose* nhà họ Giản gieo đã sớm nở hoa khắp tường, đóa hoa trắng hồng điểm thêm màu xanh tuyệt đẹp của lá bò ra khắp tường, nhìn qua cực kì lãng mạn.
*một giống hoa hồng ở Pháp
Thịnh Hạ lập tức quên mất buồn bực trong lòng, cũng dần dần đẹp lên theo những bông hoa đẹp đẽ này.
“Tôi đi đây, thật sự đi đấy nhé?”
“Không tiễn.”
Đang bề bộn sức sống thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng đóng mở của cửa sắt, còn thêm hai giọng nói quen thuộc.
Thịnh Hạ quay đầu theo phản xạ thì thấy một tên miệng nói muốn đi nhưng hai tay lại lưu luyến không thôi cầm chặt cửa sắt, làm sao cũng không chịu buông ra – Đường Kính.
Thịnh Hạ: “…”
Thịnh Hạ kinh ngạc một chút, hình như tiết tấu cũng hơi nhanh rồi nhỉ? Cậu ta và chị Nhiên Nhiên…
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên Đường Kình nhìn lại đây: “Tiểu Hạ Tử?”
Hôm nay Thịnh Hạ mặc một chiếc áo thun màu cam vô cùng bắt mắt, ở dưới phối với một chiếc quần cao bồi ống rộng có cạp cao màu cổ điển, nhìn qua rất có cảm giác tồn tại.
Nhất là hoa lá màu xanh phía sau lưng trái ngược càng khiến người khác không nhìn thì không được.
“Khụ, sao cậu lại ở đây?” Giản Nhiên đã lạnh lùng vô tình bước vào nhà, Đường Kình ngượng ngùng buông tay đang nắm cửa sắt xuống.
“À, tôi… tôi tới tìm chị Nhiên Nhiên chơi thôi.” Thịnh Hạ hoàn hồn, đôi mắt to đen lúng liếng ngạc nhiên đánh giá cậu: “Còn cậu? Sao cậu lại ở chỗ này?”
“Đương nhiên là tới lấy lòng, đáng tiếc chị Nhiên Nhiên nhà cậu ý chí sắt đá, hoàn toàn không đoái hoài gì.” Đường Kình than thở trêи miệng nhưng khuôn mặt lại mang theo nụ cười, giọng điệu lúc nhắc đến Giản Nhiên cũng thân thiết hơn vài phần so với lúc trước.
Vậy là có chuyện rồi nha!
Thịnh Hạ cực kì kinh ngạc, vừa định nhiều chuyện một chút thì điện thoại của Đường Kình lại vang lên.
“Alo, mẹ? Con đang ở bên ngoài, làm sao vậy? Cái gì? Ai nói…”
Lúc này cửa sắt của nhà họ Giản đột nhiên mở ra, Giản Nhiên mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản và chiếc quần xám bình thường đi ra như nữ thần giáng trần.
“Bóp tiền của cậu bị rớt.” Sau khi ném túi tiền nhặt được ở phòng khách cho Đường Kình đang gọi điện thoại, Giản Nhiên nhướng mày nhìn Thịnh Hạ một cái rồi kéo cô vào, sau đó dứt khoát đóng cửa.
Đường Kình vội vàng tắt điện thoại, một chữ cũng không có cơ hội nói: “…”
Thịnh Hạ quay đầu lại nhìn đứa trẻ đáng thương này một cái, không hề phúc hậu mà cười lên: “Chị Nhiên Nhiên, giữa hai người là thế nào vậy?”
“Không có thế nào cả.” Giản Nhiên lạnh nhạt nói.
“Nếu không có việc gì thì sao bạn học Đường lại ở chỗ này được hì hì hì?”
“Không có việc gì thì ít nhiều chuyện.” Đôi mắt đẹp lạnh lùng của Giản Nhiên liếc cô một cái: “Quan tâm kết quả thi đại học của em kìa.”
“Thi xong rồi thì còn gì để quan tâm nữa chứ.” Giản Nhiên là bạn tốt của cô, Đường Kình là anh em tốt của Lăng Trí nên chuyện giữa hai người bọn họ Thịnh Hạ không thể không quan tâm, thấy Giản Nhiên muốn đẩy sang chuyện khác liền vội kéo lại: “Thật ra con người của bạn học Đường khá tốt, bề ngoài cũng không tồi, cũng rất trượng nghĩa với bạn bè, cũng không ỷ vào việc mình đẹp trai mà quan hệ nam nữ bừa bãi.
Em cảm thấy trước tiên chúng ta có thể xem cậu ấy có thật sự thiệt tình với chị hay không, nếu đúng như vậy thì…”
Cô gái nhỏ nói mãi khiến Giản Nhiên hơi híp mắt, giơ tay nắm chặt miệng cô: “Lúc nãy bà nội đi siêu thị mua đồ thì bị người khác đụng xém té ngã.
Cậu ta chỉ vừa lúc đi ngang qua, giúp đỡ đưa bà nội về nhà chứ không phức tạp như em nghĩ đâu.”
Ánh mắt Thịnh Hạ vô tội Giản Nhiên, gật đầu như gà mổ thóc tỏ vẻ mình đã biết thì Giản Nhiên mới buông tha cho cô.
“Vậy bây giờ bà Giản thế nào rồi chị?”
“Mệt mỏi nên ngủ rồi, không có chuyện gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Thịnh Hạ yên tâm, lại bắt đầu nói: “Người lớn tuổi không thể té ngã được, may mắn bạn học Đường kịp thời xuất hiện cứu bà Giản, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng rồi.
Ôi chao, chị Nhiên Nhiên, chị có nghĩ cảm ơn cậu ấy thế nào cho tốt chưa?”
Giản Nhiên: “…”
Bước chân của Giản Nhiên dừng lại, đôi mắt híp lại, như có như không quét sang cửa sắt cách đó: “Dù sao cũng không phải lấy thân báo đáp, chị không có hứng thú với mấy thằng nhóc xấu xa.”
Thấy Giản Nhiên dứt khoát ngăn chặn câu tiếp theo của mình, Thịnh Hạ chớp chớp mắt, cười gượng một tiếng, yên lặng thắp đèn cầy thay cho bạn học Đường đáng thương.
Đây rõ ràng là không theo nhịp mà.
Đường Kình đang dựng lỗ tai sát cửa sắt cũng cười không nổi.
Ai là thằng nhóc xấu xa? Mình chỉ nhỏ hơn chị ấy một tuổi, làm sao mà thành thằng nhóc xấu xa rồi?!
Đường Kình không phục!
Nhưng người ta không thích thì cậu không phục cũng không làm được gì – một âm thanh khác nói ở trong lòng.
Đường Kình héo úa cả người, trái tim vốn dĩ vì một chút tiến triển mà vui mừng cuối cùng cũng bị thất vọng lấp đầy.
Cậu đứng tại chỗ trong chốc lát, một lúc sau vừa lau mặt rồi chạy đi tìm đồng bạn tìm kiếm an ủi.
Kết quả mới vừa gặp mặt, một chữ cũng chưa kịp nói thì đã thấy Lăng Trí như không để ý mà chỉ trêи cổ tay mình: “Đồng hồ này thế nào?”
Đường Kình vừa thấy liền biết đồng hồ này không phải tự Lăng Trí mua, sửng sốt một chút mới cố ép buồn bực trong lòng xuống, quan tâm nói: “Khá đẹp, ở đâu ra vậy? Mẹ kiếp, không phải có phú bà nào để ý sắc đẹp của cậu, muốn bao nuôi cậu cứ? Thế thì hơi lỗ một chút đấy, nhãn hiệu này không phải hàng xa xỉ, giá cả cũng…”
“Cậu cút đi mà bao nuôi.” Cuối cùng Lăng Trí cũng không thể giữ vững vẻ mặt lạnh nhạt rụt rè nữa, đạp một chân tới, đầu lông mày nhướng lên như đang rất đắc ý “Đây là bạn gái của ông đây, mẹ tương lai của cậu tặng đấy.”
Đường Kình vốn tới tìm kiếm an ủi, kết quả lại không kịp đề phòng mà bị nhét một vạn tấn cẩu lương: “…??!!”.