Thịnh Hạ muốn cất điện thoại vào túi liền thấy tin nhắn như vậy, cô sửng sốt, sau đó lại lo lắng.
Đau dạ dày?
Tại sao lại đau dạ dày nữa!
Cô liền cười không nổi nữa, nói một câu “Tớ sang kia tiếp điện thoại một chút” với Dư Xán đang hát thi với ca sĩ ven đường, dạt hai bên người đi đường đứng xem mà chạy đến con đường đối diện, gọi điện thoại cho Lăng Trí.
Rất nhanh Lăng Trí đã bắt máy.
“Alo, anh… dạ dày của anh thế nào rồi? Có uống thuốc chưa? Còn rất đau hả? Có cần đến bệnh viện kiểm tra hay không?”
Đầu kia điện thoại thật sự vẫn rất ầm ĩ nhưng so với lúc nãy thì không bằng, chắc là cô đến chỗ khác gọi điện thoại.
Giọng của cô, cũng từ phấn khởi biến thành lo lắng, Lăng Trí nghe vào tai thì chân mày nhíu chặt lại vô thức nới lỏng ra một tí.
Vô lương tâm nhỏ này vẫn còn quan tâm anh.
“Không cần, về khách sạn ngủ một lát thì sẽ không sao cả.”
Giọng của anh khàn khàn yếu ớt, mang theo cơn buồn ngủ không thể áp chế được, nghe như cực kì mệt mỏi, Thịnh Hạ vừa đau lòng vừa sốt ruột, cô vốn muốn khuyên anh nhanh chóng đi mua thuốc cũng bị nghẹn ở cổ họng.
Cô suy nghĩ, hỏi: “Vậy khi nào anh mới có thể về khách sạn vậy?”
“Đang đi trêи đường.”
“Đến nơi còn xa lắm không?”
“Chắc hơn 10 phút.”
“Vậy anh mau dựa lên xe nghỉ ngơi một lát đi!” Thịnh Hạ đột nhiên nói: “Giờ em không làm phiền anh, đợi lát nữa anh đến khách sạn lại nói tiếp nha!”
Nói xong liền cực kì dứt khoát tắt điện thoại.
“…”
“??!!”
Lăng Trí chưa phòng ngừa liền nghe tiếng “đô đô đô” từ trong loa, trong nháy mắt, thiếu chút nữa anh đã không kịp phản ứng.
Tắt rồi…
Cô ấy cư nhiên tắt ngang như thế rồi?!
Sắc mặt chàng trai biến đen rồi trừng mắt với màn hình điện thoại, mãi đến lúc nó tự động tắt đen mới mặt mày tối tăm ném nó lên ghế ngồi, dùng sức nhắm đôi mắt đang nhức mỏi lại.
Anh không có gọi cho cô nữa, cũng không gửi WeChat, sau khi đến khách sạn liền tắm rửa rồi lười biếng nằm trêи giường, cực kì khó chịu ngủ mất.
Cũng không biết ngủ bao lâu thì đột nhiên điện thoại vang lên, ý thức Lăng Trí mê man bị tiếng chuông điện thoại không ngừng trong bóng tối kéo dậy.
Cơn đau đầu không thể miêu tả như núi lửa phun trào trong đầu anh, chàng trai quờ quạng lung tung nắm điện thoại, vô thức muốn ném thứ ngu ngốc này đi xa nhưng bỗng nhiên nghĩ đến việc không thể làm trễ nãi công việc nên cánh tay nâng lên một nửa phải cố gắng kìm lại.
“… Mẹ kiếp!”
Cái trán của Thịnh Hạ cứ đập thình thịch, anh có cảm giác mình sắp nổ tung rồi.
Nhưng cuối cùng lí trí đã chiến thắng.
Anh chôn đầu ở gối hít sâu mấy hơi, cố gắng đè nén cảm xúc tiêu cực lại, trước một giây khi người kia bấm tắt liền ấn nghe.
“Alo, có phải anh Lăng Trí không ạ? Đồ ăn anh đặt tới rồi, xin hỏi bây giờ anh đang ở phòng 3002 khách sạn Vạn Hòa phải không? Tôi đã gõ cửa hơn nửa ngày rồi mà sao không có chút hiệu quả nào, lúc anh chốt đơn có phải đã viết sai địa chỉ rồi không?”
Lăng Trí sửng sốt, đồ ăn ngoài?
Anh vốn định nói mình không đặt đồ ăn nhưng tên người kia gọi đúng thật là tên của anh…
Lăng Trí nhíu mày, một lát sau mới hừ giọng nói: “Chờ một lát!”, sau đó chống người dậy đi mở cửa.
“Ai da thì ra anh ở trong phòng!” Anh trai nhỏ giao đồ ăn kinh ngạc, sau đó không đợi Lăng Trí trả lời mà nhanh chóng đưa cho anh hai cái túi trong tay: “Anh xem đi, có phải đồ của anh cần không ạ? Nếu không sai thì tôi đi trước đây, đơn này phải giao nhanh mới được!”
Lăng Trí cúi đầu theo bản năng, thấy trêи hộp có để tên cửa hàng.
Một cái là cửa hàng cháo Số Bảy, một cái là tiệm thuốc Nhân Hòa.
Anh lập tức ngơ ngác.
Anh trai giao đồ bị khách hàng đẹp trai nhưng nhìn có vẻ ngây ngốc buồn muốn chết, liên tục thúc giục: “Người anh em có thấy rõ không? Thứ này có phải là anh đặt hay không? Không phải thì nói, tôi sẽ cầm đi!”
Lúc này Lăng Trí mới hoàn hồn: “Là của tôi, cảm ơn, vừa rồi ngủ quên nên không nghe thấy tiếng đập cửa.”
Nhìn người anh em lớn này vừa mới nhíu mày, có vẻ khó chịu lại đột nhiên thả lỏng mày rồi nở nụ cười, nhìn còn có chút vui sướиɠ, anh trai giao hàng sửng sốt mà hiểu ra: “Bạn gái đặt giúp phải không? Khó trách vừa rồi lại thất thần! Ai da thật là, giao một món ăn cũng bị nhét cẩu lương*, đúng là không cho cẩu độc thân** chúng tôi con đường sống…”
*những người yêu nhau khoe ân ái với người độc thân
**người cô đơn, không có người yêu
Vừa lúc đó, thang máy tới, anh ta nói xong liền xua xua tay rồi chạy đi: “Làm phiền người anh em cho tôi đánh giá tốt nha! Cảm ơn anh và bạn gái!”
Lăng Trí nhìn bóng dáng vội vã của anh ta thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Anh hơi buông lỏng gương mặt mà cong khóe miệng, vừa quay đầu vào vừa gửi yêu cầu gọi video cho Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ vẫn luôn cầm điện thoại chụp ảnh cho Dư Xán, vừa thấy yêu cầu gọi video thì liền chạy tới đường đối diện bắt máy.
“Nam thần nam thần, anh khá hơn chút nào chưa?”
Bởi vì là buổi tối nên hình ảnh của cô gái nhỏ không rõ ràng lắm nhưng Lăng Trí nhìn đôi mắt cong cong và lúm đồng tiền nhỏ bên môi cô thì cũng không còn khó chịu nữa.
Anh ngồi xuống mép giường, quơ quơ túi đồ ăn trong tay: “Đây là em đặt cho anh à?”
“A, đến nhanh như vậy à!” Ánh mắt của Thịnh Hạ sáng lên, vội nói: “Em cũng không biết cháo em đặt có hợp khẩu vị của anh hay không, có điều nếu không hợp thì anh cũng phải ăn một chút.
Bây giờ đã sắp 10 giờ rồi, chắc chắn anh rất đói bụng, cố gắng ăn một chút cháo rồi uống thuốc, như vậy hẳn sẽ thoải mái hơn một chút…”
“Lúc nãy em vội tắt điện thoại của anh như vậy… bởi vì đặt những thứ này cho anh à?”
Nhìn hình ảnh chàng trai được chiếu dưới ánh đèn vàng ấm áp, đẹp đến lạnh nhạt nhưng lại có gì đó dịu dàng, đôi mắt của Thịnh Hạ luyến tiếc chớp một cái, nhanh chóng gật gật đầu nói: “Đưa đến sớm một chút thì anh có thể thoải mái sớm hơn một chút mà.”
Lăng Trí ngưng lại, hỏi cô: “Sao em lại biết địa chỉ của anh?”
“Anh quên rồi à? Lúc trước anh đến nơi có gửi cho em ảnh chụp thẻ từ của phòng mà.”
Nụ cười ngọt ngào và giọng nói mềm mại của cô như một bàn tay lớn đầy dịu dàng, từng chút từng chút vuốt phẳng góc cạnh trong lòng anh.
Lăng Trí nhìn cô, đột nhiên nghĩ tới một từ: Cứu rỗi.
Cô không chỉ là hạnh phúc cả đời của anh mà còn là sự cứu rỗi.
“Anh suy nghĩ cái gì vậy? Sao không nói tiếng nào rồi?” Thịnh Hạ bị ánh mắt chăm chú của Lăng Trí nhìn đến ngượng ngùng, nghiêng đầu kêu anh một tiếng.
Lăng Trí không nói chuyện, một lúc lâu sau bỗng nhiên nhắm mắt lại, cười một cái: “Anh nhớ em, bảo bối.”
***
Bất thình lình, Thịnh Hạ bị từ “bảo bối” của Lăng Trí làm cho tê dại từ đầu đến chân như có dòng điện chạy qua.
Cô ngơ ngác nhìn chàng trai trong màn hình, trong lòng lại đập “bịch bịch” hoảng hốt, thiếu chút nữa cũng không biết phải nói những gì.
Khoảng một lúc lâu sau, cô mới che khuôn mặt đỏ bừng lại, khẽ nói: “Anh… anh… anh… anh… anh đừng gọi em như vậy!”
Lăng Trí chọn góc độ đẹp trai nhất để đặt điện thoại lên, lười biếng nhướng mày với cô: “Vì sao chứ?”
“Nó… nó quá là ấy ấy…”
“Ấy ấy là cái gì?”
Thịnh Hạ muốn cười ngây ngô nhưng lại cảm thấy rất ngại ngùng, ậm ừ hơn nửa ngày mới nhìn trái nhìn phải, nho nhỏ nói: “Em ngại mà.”
“Nếu không gọi thế thì gọi là gì?” Lăng Trí đột nhiên sát vào màn hình, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa: “Vợ?”
Thịnh Hạ trợn mắt há mồm nhìn anh, mặt đỏ như thiêu cháy.
“Anh… anh… Ai ui! Em không nói chuyện với anh nữa!” Không phải Thịnh Hạ không thích xưng hô này, có điều bây giờ vẫn chưa chuẩn bị tâm lí nên hơi bị dọa, đồng thời vẫn có cảm giác không được chân thật lắm, “chồng” và “nam thần” vẫn khác nhau rất lớn.
Cô vô thức ấn điện thoại trước ngực, một lúc lâu sau mới thoát khỏi cảm giác như đang nằm mơ này: “Em… anh… anh… anh nhanh chóng ăn cháo uống thuốc, xong rồi đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt, em… em tắt máy đây!”
“Từ từ!” Nghe âm thanh ngượng ngùng hoảng loạn, giống như đang hờn dỗi của cô, mặt mày của Lăng Trí cũng hoàn toàn giãn ra: “Gọi một tiếng chồng mới được tắt.”
Thịnh Hạ: “…”
Thịnh Hạ cảm thấy nam thần nhà mình đã thay đổi rồi.
Đã trở nên cợt nhả.
Cô đỏ mặt kìm nén bực bội, làm bộ mình chưa nghe được gì, nhanh chóng nói: “Ngủ ngon nhé!” rồi tắt cuộc gọi video.
Lăng Trí sửng sốt, cười ra tiếng, một lúc sau mới gửi một câu cho cô: Không gọi chồng cũng được, gọi anh là Tiểu Trí.
Thịnh Hạ: “…”
Thịnh Hạ nhịn nhưng vẫn không nhịn được, trả lời anh một câu: Được, anh Đại Bảo.
Lăng Trí: “…!”
Lăng Trí giật khóe miệng, vẫn không nhịn cười được.
Sau đó mới trả lời: Được rồi, không cho phép nghịch như vậy nữa, về khách sạn sớm một chút, chú ý an toàn, còn nữa, nhớ phải nhớ anh (điều quan trọng).
Thịnh Hạ vừa thấy thì đỏ mặt cười ngây ngô.
Hôm nay nam thần hình như không giống trước, không chỉ lưu manh hơn bình thường mà hình như còn dính người hơn nhiều… Là bởi vì mắc bệnh sao?
Thật đáng thương nhưng sao lại có chút đáng yêu thế này?
Thịnh Hạ vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ hồng hồng của mình, vui vẻ trả lời một câu: Biết rồi, mau ăn cháo đi!
Lăng Trí không đau dạ dày nhưng đúng là trong khoảng thời gian này ăn uống không điều độ nên hơi khó chịu.
Anh cười trả lời Thịnh Hạ một câu: “Tuân mệnh.” rồi mở hộp đồ ăn ra, vừa nói chuyện phiếm với Thịnh Hạ, vừa ăn sạch sẽ chén cháo gà nấm hương.
Sau khi ăn cháo xong một lát, Lăng Trí dựa theo giấy hướng dẫn mà uống hết một viên thuốc dạ dày Thịnh Hạ mua, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một ít.
Thịnh Hạ vẫn luôn nói chuyện phiếm với anh, sau khi chắc chắn anh đã không sao hết mới yên tâm chúc Lăng Trí ngủ ngon.
Lăng Trí cũng không cố chống cự nữa, cuối cùng nói: “Nhớ cho anh trai nhỏ giao đồ ăn bình luận tốt.” rồi buông điện thoại đi ngủ.
Thịnh Hạ thấy hơi lạ nhưng vẫn làm theo, cho anh trai nhỉ giao đồ ăn 5 sao khen ngợi.
Lúc này đầu Dư Xán đầy mồ hôi, thở hồng hộc mà chạy từ con đường đối diện tới: “Ôi mẹ ơi, mệt chết tớ! Giọng của người anh em hát với tớ thật trâu bò, tớ xém chút nữa không làm lại anh ta rồi! Nhưng mà cuối cùng thì, đứng ở một nơi không ai quen biết, cảm giác muốn hát cái gì thì hát cái đó, muốn hát lớn thế nào thì lớn thế đấy thật là tuyệt vời!”
“Tớ nghe cũng rất tuyệt!” Thịnh Hạ vô cùng nể mặt mà vỗ tay: “Dù sao Xán tổng của chúng ta chính là Vương Phi của ngõ Đông Phong, kĩ thuật hát chắc chắn là chuẩn rồi!”
Dư Xán cười ha ha quàng cổ cô: “Vừa rồi người anh em kia còn thêm WeChat của tớ, nói là rất thích giọng tớ nên muốn làm bạn bè.”
“Thích giọng của cậu à? Hắc hắc, là thích người của cậu chứ gì?”
“Ai mà biết được chứ, không khéo là thấy chị đây xinh đẹp lại hát hay nên nhất kiến chung tình với tớ! Nhưng tiếc là bề ngoài của anh ta không phải khẩu vị của tớ ha ha ha……”
Hai người toe toét nói cười, xoay người đi về khách sạn cách đó không xa.
Trước đó các cô chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi nhưng đột nhiên nghe thấy công viên có người đang hát lại hát không tệ lắm.
Cuối cùng người nọ hô một tiếng: “Có người nào muốn hát một chút với tôi hay không?” làm Dư Xán rục rịch muốn lấy can đảm đi lên.
Kết quả cô vừa lên tiếng liền khiến quần chúng kinh diễm, mọi người đều ồn ào muốn cô hát mấy câu, vị ca sĩ đường phố kia cũng cười cười mời cô hát cùng thì cô cũng dứt khoát lấy gan đi lên.
Hát hò từ nãy đến bây giờ nên giọng của Dư Xán hơi khàn nhưng vẫn cười xán lạn, không có chút lo lắng nào.
Thịnh Hạ thật lòng vui vẻ giúp cô ấy, đây cũng lần đầu tiên thật sự cảm nhận được sự quyến rũ của âm nhạc.
Lại nghĩ đến tiết mục của công ti nhà mình đã bắt đầu báo danh thì cô không khỏi động tâm, kéo tay áo của Dư Xán: “Thật ra Xán Xán à, cậu có nghĩ tới việc…”
Còn chưa nói xong thì phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trẻ tuổi: “Hai người đẹp chờ một chút!”
Thịnh Hạ sửng sốt, vô thức quay đầu thì thấy một chàng trai tóc đuôi vịt, mặc một chiếc áo thun màu hồng phấn và quần bò rách màu đen, trêи lỗ tai còn đeo khuyên tai kim cương màu đen, dẫn theo hai người bạn có phong cách ăn mặc như anh ta chạy đến.
“Tôi là Lục Phi, trong nhà có mở hãng thu âm, chị gái nhỏ này hát hay như vậy, không biết có dự tính ra mắt làm ca sĩ hay không?”
Chàng trai Lục Phi nói chuyện của Dư Xán nhưng đôi mắt lại hứng thú nhìn thẳng Thịnh Hạ – người vừa rồi vẫn luôn đứng một mình gọi điện thoại ở chỗ này.
Hai anh em bên cạnh anh ta thấy thì liền biết đại thiếu gia từ nhỏ yêu thích đồ chơi mềm mại đáng yêu đã để ý cô gái người ta rồi.
Nhưng Thịnh Hạ hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt ái muội của họ, lúc này trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Tên Trình Giảo Kim* đáng chết này từ đâu ra thế, vậy mà lại muốn đoạt Xán Xán nhà cô đi à! Tiêu diệt! Cần phải tiêu diệt!
*chỉ những người phá rối.