Edit: Phương Thiên Vũ
Quyền Gia Lệ tới rất sớm, cô đầu tiên là đi một chuyến lên phòng học, nhìn xung quanh một vòng cũng không nhìn thấy thân ảnh Lục Kinh Tả, xem ra anh còn chưa có tới, cô suy nghĩ một hồi liền đi tới đứng chờ ở cửa, vừa chờ vừa mở di động, trên khung thoại QQ hiển thị chính là tên của Lục Kinh Tả, cô đang do dự có nên nhắn tin cho anh, hỏi anh xem tới hay chưa.
Nhưng cùng lúc cô đang do dự, không biết rốt cuộc có nên nhắn hay không thì đột nhiên có hai thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt của cô, là Lục Kinh Tả lái xe đạp cùng với Tống Kiểu Kiểu ngồi ở phía sau anh.
Bọn họ cũng không có chú ý tới cô, cứ như vậy lướt qua trước mặt, cô còn nhìn thấy khóe miệng Lục Kinh Tả hơi mang theo tươi cười.
Học cùng Lục Kinh Tả ba năm, đối với ai thái độ của anh đều giống nhau, không nhiệt tình cũng không lãnh đạm, thái độ đúng lúc đúng chỗ cũng sẽ không khiến người khác nảy sinh một chút khó chịu, nhưng duy lúc đối mặt với Tống Kiểu Kiểu, anh không giống như vậy.
Nghĩ đến anh đột nhiên liền nghĩ tới câu ngày đó Triệu Tư Kỳ nói, cô ấy nói Lục Kinh Tả thích Tống Kiểu Kiểu, cô lúc ấy không quá tin tưởng, nhưng lúc này cô thế nhưng cũng có một loại cảm giác như vậy.
Lục Kinh Tả dừng xe ở bãi đỗ của học viện, dựng xe ổn thỏa hai người cùng đi về phía phòng thi, lúc sắp đến Tống Kiểu Kiểu đột nhiên thấy ở cửa phòng đứng một hình bóng quen thuộc, cô dùng tay chạm vào Lục Kinh Tả, "Cậu xem, đó có phải Quyền Gia Lệ không?"
Lục Kinh Tả giương mắt nhìn qua, nhìn thấy Quyền Gia Lệ đang cúi đầu nhìn di động, chỉ là nhìn lướt qua anh liền di chuyển tầm mắt, sau đó trả lời cô "Ân" một tiếng.
Vừa lúc bên kia Quyền Gia Lệ cũng ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, Tống Kiểu Kiểu liền phất tay với cô ấy, "Quyền Gia Lệ, sớm a."
Quyền Gia Lệ khóe miệng mỉm cười, đi hai bước về phía bọn họ, "Sớm a."
"Cậu sao lại chờ ở bên ngoài?" Tống Kiểu Kiểu hỏi.
Quyền Gia Lệ cười một chút, "Bên trong quá buồn, hơn nữa một người quen biết cũng không có, còn không bằng ngốc ở bên ngoài, hôm nay cuối tuần, sao cậu cũng lại đây?"
Tống Kiểu Kiểu nhìn thoáng qua Lục Kinh Tả, nói: "Tôi không phải liều mình bồi quân tử sao?"
Lục Kinh Tả thấy cô nhìn về phía mình thì hơi nhướng mày nhìn cô.
Quyền Gia Lệ nhìn hành động của hai người, trong lòng ngũ vị tạp trần.
"Mọi người đều tới rồi a, lão Triệu, cậu xem tôi nói rất đúng hay không, tôi nói cậu ấy nhất định sẽ đi theo lại đây mà." Thanh âm Kỷ Vị từ phía sau truyền tới.
Triệu Thanh Nghiên cười cười, gật đầu.
Lúc bọn họ đi vào, Tống Kiểu Kiểu trợn mắt với hai người họ, "Cậu cũng thật nhàm chán."
Kỷ Vị cười nói: "Sao nhàm chán?"
Tống Kiểu Kiểu liếc cậu ta một cái, không muốn đáp trả.
Quyền Gia Lệ nhìn thoáng qua thời gian, sau đó nói với bọn họ: "Thời gian sắp tới rồi, nếu không chúng ta vào đi thôi?"
Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn về phía Tống Kiểu Kiểu, ánh mắt dịu dàng, "Ở chỗ này chờ tôi."
Tống Kiểu Kiểu gật đầu, "Tôi đã biết, tôi cũng sẽ không chạy."
Kỷ Vị duỗi tay khẽ đấm một cái vào vai anh, "Huynh đệ, thi cho tốt, chúng tôi ở bên ngoài chờ cậu."
Sau khi bọn họ đi vào Tống Kiểu Kiểu liền đi đến chỗ bồn hoa, đặt mông ngồi xuống sau đó móc di động ra, Kỷ Vị thấy thế cũng đi theo qua ngồi xuống bên cạnh cô, thấy Tống Kiểu Kiểu không phản ứng với mình, anh dùng bả vai đụng nhẹ cô một chút, "Chơi game không?"
Tống Kiểu Kiểu nhấc mí mắt lên nhìn cậu ta.
Kỷ Vị còn nói thêm: "Dù sao ở bên ngoài cũng là chờ, chúng ta đánh mấy ván bọn họ phỏng chừng cũng sẽ kết thúc."
Tống Kiểu Kiểu cắn môi, cô gần đây bị Lục Kinh Tả quản đặc biệt nghiêm, tiểu thuyết không thể xem, trò chơi không thể đánh, mỗi ngày đều là làm không hết "3 năm", làm cho cô hiện tại vừa thấy đến hai chữ "3 năm" liền đau đầu không thôi, vì thế do dự hai giây liền vào trò chơi, nói: "Vậy tới hai ván?"
Kỷ Vị chớp mắt với cô, dịch về phía cô một chút, "Đây mới là Tống Kiểu Kiểu tôi quen a."
Tống Kiểu Kiểu: "......"
Hai người ngồi trên bồn hoa, vùi đầu đem trò chơi đánh đến trời đất u ám, ngay cả người bên trong kết thúc ra tới cũng không biết, đến khi Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy đôi giày đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, ánh mắt không tự chủ dần dần nhìn lên, ngay sau đó là khuôn mặt trắng trẻo đập vào mắt, cô cười với anh, nói: "Cậu thi xong rồi?"
"Ai, Tống Kiểu Kiểu, cậu ngẩn người làm gì, mau lên a!"
Tống Kiểu Kiểu ngây người nên máu liền rớt hơn phân nửa, cô nhỏ giọng kinh hô một tiếng, vội vàng thao tác lên.
Lục Kinh Tả nhìn cô, đôi mắt sâu hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Tống Kiểu Kiểu vừa chơi trò chơi vừa hỏi Lục Kinh Tả: "Lão Triệu cùng Quyền Gia Lệ đâu? Bọn họ còn chưa có kết thúc?"
Lục Kinh Tả dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, "Ân" một tiếng.
Mãi đến khi hai người họ đánh xong, Triệu Thanh Nghiên bọn họ mới từ bên trong ra tới.
Lục Kinh Tả duỗi tay kéo Tống Kiểu Kiểu tới, "Đi thôi."
Kỷ Vị nhét điện thoại vào trong túi, nói với bọn họ: "Tôi biết gần đây mới mở một sân patin, muốn đi chơi không?"
"Trượt patin?" Tống Kiểu Kiểu mắt sáng rực lên một chút, trừ chơi game ra cô thích nhất chính là trượt băng, nhớ trước đây cô trượt băng vẫn là Lục Kinh Tả dạy, khi đó vừa tan học cô liền lôi kéo anh chui vào sân patin dạy cô trượt băng.
Lục Kinh Tả dạy vừa kiên nhẫn lại cẩn thận, tuy cũng bị ngã vài lần, nhưng sau khi bị ngã cô chậm rãi nắm được bí quyết, dần dần cũng thích ứng được.
"Tôi muốn đi, Lục Kinh Tả, cùng đi đi?" Tống Kiểu Kiểu nhìn về phía Lục Kinh Tả.
Lục Kinh Tả nhìn đôi mắt cô anh không nỡ cự tuyệt, gật đầu, "Ân, đi."
Ở một bên Quyền Gia Lệ nhìn bọn họ, cô rũ mắt, cũng không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên thanh âm Kỷ Vị vang lên, giống như còn là đang nói chuyện với cô, cô theo bản năng nhìn về phía cậu ấy.
Kỷ Vị nhìn cô đáy mắt mờ mịt, vì thế lặp lại lần nữa, "Chúng tôi muốn đi trượt băng, cậu muốn cùng đi không?"
Quyền Gia Lệ nghe rõ, cô lặng im hai giây, sau đó gật gật đầu, "Được a."
Quyền Gia Lệ đồng ý làm Kỷ Vị có chút kinh ngạc, dựa theo tác phong trước sau như một của cô ấy, anh còn tưởng rằng cô ấy sẽ cự tuyệt chứ.
"Các cậu lại đây thế nào?" Kỷ Vị hỏi.
"Chú Lục mua cho cậu ấy một chiếc xe đạp mới, chúng tôi đạp xe tới đây." Tống Kiểu Kiểu nói.
"Vậy tốt rồi, tôi lão Triệu cũng là lái xe đạp lại đây." Nói, Kỷ Vị nhìn về phía Quyền Gia Lệ, "Còn cậu? Lại đây bằng cách nào?"
"Tôi gọi xe lại đây."
"Như vậy a, chúng ta đều đi xe đạp, sân patin cách nơi này cũng không xa, cậu xem tôi cùng lão Triệu, cậu muốn ai chở cậu?" Kỷ Vị tự động đem Lục Kinh Tả bài trừ ra ngoài, bởi vì cậu ấy khẳng định là muốn chở Tống Kiểu Kiểu.
Quyền Gia Lệ nhìn bọn họ, nói: "Hay là cậu chở tôi đi."
Kỷ Vị cà lơ phất phơ búng tay với cô một cái, "Thật tinh mắt."
Quyền Gia Lệ sửng sốt, sau đó cười với anh.
Sau khi tới sân patin, bọn họ đi lấy giày trượt, Kỷ Vị hỏi Quyền Gia Lệ, "Cô mang giày size bao nhiêu?"
Quyền Gia Lệ nhìn về phía anh: "35."
"35 a, thật nhỏ." Kỷ Vị nói thầm một tiếng, sau đó đi lấy giày.
Quyền Gia Lệ nghe anh nói thầm, mím môi một chút không nói gì.
Lúc bọn họ đi lấy giày, Tống Kiểu Kiểu đột nhiên nói với Quyền Gia Lệ: "Chúng tôi vốn còn tưởng cậu sẽ không tới chứ?"
Quyền Gia Lệ nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Vì sao?"
Tống Kiểu Kiểu cười nhìn cô, nói: "Cậu xem a, chúng ta làm bạn đã ba năm, trừ hoạt động tập thể ra thì đây vẫn là lần đầu tiên cậu cùng chúng tôi đi chơi đấy."
Quyền Gia Lệ trố mắt nhìn cô, lúc cô cười rộ lên khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, hai bên sườn mặt có hai má lúm đồng tiền cạn, ánh mắt tinh khiết trong veo, đôi mắt tựa hồ lấp lánh ánh sáng.
Tống Kiểu Kiểu thấy Quyền Gia Lệ giống như ngẩn người, nghiêng đầu, gọi cô ấy một tiếng, "Quyền Gia Lệ?"
Quyền Gia Lệ phục hồi tinh thần lại, có lẽ ý thức được mình vừa rồi thất thố, cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, vì thế nói: "Phải không? Cái này tôi thật đúng là không có chú ý."
"Ân, đúng vậy, bất quá cũng khó trách cậu thành tích tốt như vậy."
"Cậu cũng đang tiến bộ nha."
Tống Kiểu Kiểu gục mặt xuống, "Ai, dù sao đoạn thời gian kia buổi tối tôi ngủ cũng đều là mơ thấy chính mình đang làm "3 năm"."
Quyền Gia Lệ thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được bật cười.
"Các cậu đang nói chuyện gì vậy? Cười vui vẻ như vậy?" Kỷ Vị xách theo giày trượt patin đi tới, đi theo bên cạnh còn có Lục Kinh Tả cùng Triệu Thanh Nghiên.
Tống Kiểu Kiểu liếc mắt với cô ấy, "Bí mật con gái, liên quan gì với cậu a?"
Kỷ Vị "Nga" một tiếng, "Như vậy thì thôi, tôi không hỏi." Anh đem giày trên tay đặt ở trước mặt Quyền Gia Lệ, nói với cô ấy: "Số 35, cậu thử xem."
Quyền Gia Lệ thấp giọng nói câu, "Cảm ơn."
Lục Kinh Tả ngồi xuống bên cạnh Tống Kiểu Kiểu, đem giày trên tay đưa cho cô, sau khi cô thay xong thì hơi ngồi xổm xuống giúp cô kiểm tra dây giày lần nữa.
Cô rũ mắt nhìn Lục Kinh Tả hơi ngồi xổm trước mặt mình, nghĩ đến lúc trước có một lần bởi vì dây giày không có cột chặt mà bị quấn vào chân, thế cho nên sau này mỗi lần trượt băng, trước khi tiến vào sân patin anh đều đến kiểm tra dây giày cho cô, xác định không có vấn đề gì mới cho cô đi vào.
"Được chưa?" Cô hỏi.
Lục Kinh Tả giúp cô sửa lại dây giày một chút, lúc này mới đứng dậy: "Ân, được rồi."
Được những lời này của Lục Kinh Tả, Tống Kiểu Kiểu đứng lên chuẩn bị vọt vào sân patin, bước chân mới vừa động thì cổ tay đã bị một bàn tay ấm áp cầm lấy, cô quay đầu nhìn về phía anh, nghi hoặc hỏi: "Dây giày không phải kiểm tra tốt rồi sao?"
Lục Kinh Tả nhếch môi mỏng, nói: "Chờ tôi đi cùng.".