Edit: Phương Thiên Vũ
Đầu kia Triệu Thanh Nghiên bất đắc dĩ, thật đúng là một chút cũng không lừa được anh, vì thế chỉ có thể đem mấy tấm hình mình chụp gửi hết qua cho anh.
—— hình ảnh jpg./ hình ảnh jpg./ hình ảnh jpg./ hình ảnh jpg.
—— Đây đều là tôi dùng đơn phản chụp tới, rất rõ nét.
—— Hết rồi?
—— Người anh em, lần này thật sự hết rồi.
Lục Kinh Tả lưu mấy tấm ảnh vào album, sau khi lưu xong anh mới phát WeChat.
—— trò chơi tùy ý chơi, ngậm chặt miệng.
Triệu Thanh Nghiên rất nhanh chóng trả lời.
—— người anh em tôi miệng ngậm rất chặt, yên tâm.
Sau khi nhìn thấy tin này, Lục Kinh Tả không có trả lời cậu ta nữa, anh cúi đầu dùng lòng bàn tay thật cẩn thận vuốt nhẹ ảnh chụp trong album, dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo của thiếu niên nhìn qua cực kỳ dịu dàng.
Thời gian trôi qua quá nhanh, nháy mắt cũng đã sắp tháng 1, bước vào tháng lạnh nhất của thành phố S, thành phố S là phía nam, phía nam mùa đông vừa ẩm ướt vừa lạnh, cho dù mặc nhiều lớp quần áo, khí lạnh cũng có thể chui vào.
Lúc trước ngày và đêm có chênh lệch nhiệt độ, hiện tại ngày hay đêm gì nhiệt độ cũng như nhau, thậm chí càng ngày càng lạnh, ngay cả buổi sáng thở ra cũng thành làn khói màu trắng.
Trong trường học, học sinh không cần giáo viên nhắc nhở cũng tự giác mặc đồng phục mùa đông, cái gọi là đồng phục mùa đông kỳ thật chính là thêm một chiếc áo khoác lông dài màu đen mà thôi.
Tống Kiểu Kiểu lúc đặt đồng phục không cẩn thận đặt size lớn, thân cao 1m60, đặt đồng phục 1m75, người ta trên cơ bản đều là vị trí đầu gối, mà sau khi cô mặc đồng phục chiều dài đến tận bắp chân, cũng may bộ dáng cô hơi gầy, nếu không quấn chiếc áo này trên người chắc chắn vô cùng thê thảm.
Tống Kiểu Kiểu duỗi tay dùng sức quấn chặt hai bên vạt áo, lẩm bẩm nói với Từ Cám bên cạnh: "Cũng gần một tháng rồi mà còn chưa nhìn thấy một chút bóng dáng của tuyết, năm nay tuyết rơi cũng quá muộn đi?"
"Nghe nói mấy ngày sắp tới sẽ có tuyết rơi."
"Thật vậy sao?"
"Mình cũng là nghe nói, ai biết thật hay không chứ?"
Tống Kiểu Kiểu liếm liếm môi, nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện, "Tuyết rơi đi tuyết rơi đi, nhanh tuyết rơi đi."
Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy bộ dáng cô nhắm mắt lại nhỏ giọng nỉ non thì không khỏi nhấp môi cười.
Cũng không biết có phải Tống Kiểu Kiểu cầu nguyện thật sự có tác dụng hay là như thế nào, buổi sáng tiết thứ 2, xung quanh không biết là ai nhỏ giọng nói câu, "Bên ngoài tuyết rơi", cô vốn an vị ở vị trí sát cửa sổ, sau khi nghe thấy lời này lập tức đem ánh mắt đặt ở trên người giáo viên chuyển dời đến ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy những hoa tuyết nho nhỏ đang bay ở bên ngoài, tức khắc đôi mắt nai xinh đẹp nháy mắt sáng lên.
Cô lập tức vươn ngón tay chọc nhẹ Lục Kinh Tả một cái, nhỏ giọng nói: "Cậu xem a, bên ngoài tuyết rơi rồi."
Thanh âm cô đè thấp nhưng Lục Kinh Tả vẫn nghe ra trong giọng nói của cô mang theo vui sướng.
Phần sau tiết khóa, tâm tư của Tống Kiểu Kiểu đã hoàn toàn không ở trên lớp, ánh mắt cô luôn như có như không hướng ngoài cửa sổ, Lục Kinh Tả thấy được, nhưng cũng không nói gì thêm.
Bởi vì anh biết, từ nhỏ cô đã rất mê tuyết, nhưng thành phố S là ở phía nam, cũng có tuyết rơi, nhưng cùng tuyết rơi nhiều ở phương bắc là loại lông ngỗng hoàn toàn không thể so.
Cô luôn nhắc mãi, mùa đông nhất định phải ở phương bắc xem một lần tuyết rơi thật sự.
Hai mươi phút sau, chuông tan học vang lên, sau khi giáo viên nói "Tan học", Tống Kiểu Kiểu liền cả người không kiêng nể gì dán lên cửa sổ, ánh mắt cứ ngây ngẩn nhìn hoa tuyết li ti bay ngoài cửa sổ.
"Nếu phía nam chúng ta tiếp tục cũng có tuyết lớn thì tốt rồi."
Tuyết phía nam thì dịu dàng, cô ở phía nam sinh sống mười bảy năm, chưa từng chân chính gặp qua một trận tuyết lớn.
"Nếu tuyết có thể lớn hơn một chút thì tốt rồi, tuyết rơi nhiều chúng ta liền có thể đi ném tuyết."
"Cậu không sợ lạnh à?"
Tống Kiểu Kiểu gật đầu, "Lạnh thì lạnh, nhưng chỉ cần vận động thì sẽ không cảm thấy lạnh."
Lục Kinh Tả cười, "Vậy cậu nhanh chóng cầu nguyện lần nữa, cầu nguyện năm nay sẽ là một trận tuyết lớn."
Tống Kiểu Kiểu cũng cười theo, lập tức chắp tay trước ngực lần nữa, nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện: "Xin phù hộ xin phù hộ, phù hộ năm nay nhất định phải có trận tuyết lớn, tốt nhất trận tiếp theo là trận tuyết lớn lông ngỗng giống như phương bắc."
Lục Kinh Tả lần này cười ra tiếng, anh duỗi tay bắn nhẹ vào cái trán trắng nõn của cô, "Thật ngốc."
Tống Kiểu Kiểu tỏ vẻ không phục, "Buổi sáng tôi cầu nguyện hôm nay phải có tuyết, kết quả hôm nay liền thật sự có tuyết rơi, tôi cảm thấy lần này tôi cầu nguyện trời cao cũng nhất định có thể nghe thấy."
Lục Kinh Tả nhìn vẻ mặt cô chấp nhất, thỏa hiệp mà nói: "......!Ân, có tuyết lớn, tuyết lớn giống ở phương bắc."
Tống Kiểu Kiểu lập tức liền nhướng mày, trên khuôn mặt nhỏ mang theo chút kiêu ngạo.
"Cậu cứ chờ xem."
*****
Thành phố S mấy ngày nay đều có tuyết rơi, hơn nữa lượng tuyết rơi mỗi ngày càng lúc càng nhiều, nhìn thế nào cũng không có ý muốn dừng lại, trên mỗi một góc mái thành phố đều tích lũy một tầng tuyết thật dày, trời đất hoàn chỉnh một màu.
Cũng vì nguyên nhân như thế, sống mười bảy năm Tống Kiểu Kiểu lần đầu tiên hoài nghi mình kỳ thật là cá chép gấm chuyển thế.
"Cậu xem, tôi nói tuyết rơi nhiều liền thật sự tuyết rơi nhiều mà, lợi hại chứ?"
Lục Kinh Tả nhìn đuôi lông mày cô nhướng cao, cười cười, "Ân, lợi hại."
Tống Kiểu Kiểu lập tức cong đôi mắt, giống một vầng trăng non, nhìn đôi mắt cô phát sáng, trái tim anh hơi hơi lệch nhịp.
"Cậu suy nghĩ cái gì? Tôi đang nói với cậu đấy?" Tống Kiểu Kiểu nghiêng đầu nhìn anh.
Lục Kinh Tả phản ứng lại, hỏi: "Cậu mới vừa nói cái gì?"
"Tôi nói sau này muốn cậu kêu tôi là Cẩm lý Kiểu."
"Cẩm lý Kiểu?"
"Ân."
Trận tuyết liên tiếp rơi mấy ngày cuối cùng cũng ngừng, toàn bộ vườn trường cũng được bao phủ một màu trắng xóa.
Sau khi ăn xong cơm trưa, hai người chậm rãi trở về phòng học, Tống Kiểu Kiểu vừa đi vừa duỗi tay chơi tuyết ven đường, vo thành một quả cầu nhỏ thảy qua thảy lại, Từ Cám ở một bên nhìn run lập cập, "Cậu không lạnh à?"
"Không lạnh a.
Chẳng lẽ cậu không biết chơi tuyết tay sẽ ấm áp à?"
Từ Cám đương nhiên biết chơi một lúc sau sẽ ấm áp, nhưng mà lúc duỗi tay ra ngoài chạm vào tuyết cô ấy đã nhận thua, cô ấy tình nguyện luôn nhét tay trong túi để ấm áp.
Đang đi, Tống Kiểu Kiểu đột nhiên bị chọi một quả cầu tuyết vào ót, bông tuyết tản ra lập tức chui vào sau cổ cô, lạnh đến nỗi khiến cô một trận co rúm.
Từ Cám nổi giận, xoay người hướng người nọ liền mắng: "Làm gì thế! Lớn lên không có mắt à!"
Quách mập mạp bước chân đột nhiên vội vã vọt vào phòng học, "Mấy anh em, tôi mới từ sân thể dục trở về, nhìn thấy có người đang đánh đội trưởng của chúng ta, mấy người đấy, các cậu nhanh chóng qua hỗ trợ a!"
Quách mập mạp nói đội trưởng là Tống Kiểu Kiểu, từ sau đại hội thể thao, theo lý mà nói, bọn họ chia đội lúc trước, cái gì đội viên đội trưởng đều đã giải tán, nhưng bọn họ vẫn theo thói quen mà kêu Tống Kiểu Kiểu là đội trưởng.
Sau khi Quách mập mạp nói xong lời này, Lục Kinh Tả đang cúi đầu ôn tập đề thi liền ném bút xuống, đứng lên liền chạy ra ngoài.
Kỷ Vị cũng trực tiếp ném xuống di động đang đánh trò chơi, "Mẹ nó, thật là chán sống!"
Nam sinh lớp một có tiếng đoàn kết, còn có một cái chính là bênh vực người mình, nữ sinh lớp bọn họ vốn đã ít, bây giờ còn có người dám khi dễ nữ sinh nhà mình, quả thực chính là không muốn sống nữa, vì thế một đám nam sinh ném bút vén tay áo liền ào ào xông ra ngoài, dám khi dễ người lớp bọn họ, phải nhanh chóng cho người đó biết tay!
Trình độ nữ sinh bênh vực người mình cũng không ít hơn nam sinh, lại nói Tống Kiểu Kiểu cùng Từ Cám ở lớp học nhân duyên cũng tốt, vì thế Đường Khả dẫn đầu một đám nữ sinh cũng theo sát xông ra ngoài!
Quyền Gia Lệ trong lòng cũng sốt ruột, nhưng này không phải việc nhỏ, cô phải nhanh chóng đem việc này nói cho giáo viên chủ nhiệm.
Vì thế cô ấy giữ chặt Quách mập mạp định chạy, hỏi lại lần nữa, "Này cuối cùng là chuyện như thế nào, cậu nói rõ ràng một chút."
Lục Kinh Tả một đường chạy thật nhanh, kia chính là người anh từ nhỏ đến lớn đều không nỡ khi dễ, tưởng tượng lại có người dám động vào cô, bạo ngược trong lòng lập tức không thể đè nén được!
Anh một đường chạy như điên đến sân thể dục, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy hình ảnh làm anh đau lòng, ai ngờ ——
"Lục Kinh Tả, Kỷ Vị, sao cậu lại tới đây?"
"Cậu mau giúp tôi đánh bọn họ!"
Ân......!Dùng tuyết......!
Nam nữ sinh lớp một ào ào chạy về hướng sân thể dục, một đám đen mặt như muốn đi đánh nhau, tức khắc gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người xung quanh.
Bọn họ cũng biết học sinh lớp một có tiếng đoàn kết cùng với bênh vực người mình, xem ra là đi tính sổ, vì thế đều chạy theo phía sau bọn họ, thầy giáo trên lầu nhìn thấy cảnh này cũng sợ hãi, học sinh trường bọn họ khi nào lại xuất động quy mô lớn như vậy?
Vì thế lúc một đám người chạy về hướng sân thể dục liền nhìn thấy trường hợp như vậy.
Tống Kiểu Kiểu dẫn mấy người Lục Kinh Tả dùng quả cầu tuyết công kích nam nữ sinh đối phương, bọn họ đây là đang ném tuyết?
Hai bên người đánh đến khí thế ngất trời, nhưng là yếu không địch lại, bọn họ ít người, hiển nhiên rơi xuống hạ phong, bất quá nói đánh nhau đâu?
Kỷ Vị nhìn thấy người tới, nhanh chóng gân cổ lên kêu: "Lớp một còn không nhanh chóng lên a, lão tử sắp bị ném chết a! Đánh a!"
"Đường Khả! Mấy chị em! Thỉnh cầu chi viện!"
Ném tuyết cũng là đánh nhau, dù sao khi dễ người lớp bọn họ chính là không được! Vì thế một nhóm nam nữ sinh trực tiếp nhào tới, gia nhập chiến đấu! Tới a! Làm dáng a!!!
Sau khi học sinh lớp một lên, đoàn thể nhỏ đối diện bị đánh đến hoa rơi nước chảy, trong đó một người nói: "Học trưởng học tỷ khi dễ người a! Cậu nhanh chóng đi gọi viện binh đi!"
Từ Cám ở gần nghe được lời này, "Hắc" một tiếng, "Vừa rồi lúc các em lấy nhiều khi ít, chúng ta lại không có nói các em khi dễ người a!"
Tống Kiểu Kiểu cười, "Chúng ta đây khiến cho bọn họ nếm thử cái gì kêu khi dễ người!"
"Không tha!"
Cứu binh của nhóm học đệ rất mau liền tới, hơn nữa không phải một lớp, mà là mấy lớp lớp mười một, cuộc chiến lại lần nữa nổi lên biến hóa.
"Ai, nơi nào sao lại thế này a?"
"Nhóm tiểu tử mười một cùng các học trưởng lớp mười hai chiến đấu ném tuyết a! Bên kia là mười một, bên kia là mười hai!"
"Người lớp mười một cũng quá nhiều đi?"
"Đúng vậy, đây là khi dễ khối mười hai chúng ta không có ai đúng không! Xem ra là các học trưởng chúng ta quá thiện lương! Các tiểu học đệ cuộc sống quá thoải mái! Tốt, một khi đã như vậy liền tới nghênh đón phẫn nộ đến từ các học trưởng đi! Anh em khối mười hai, lên a!!!"
Vì thế rất nhanh, học sinh mười mấy lớp mười hai khác nghe được tiểu học đệ của bọn họ muốn lật trời, vì thế toàn thể lớp mười hai tham gia, đi giáo huấn tiểu học đệ không biết trời cao đất dày! Mà tiểu học đệ cũng không dám yếu thế, hô bằng gọi hữu, kích động đem cả nhóm lớp mười lại đây..