Phong Có Thơ Tình


Edit: Phương Thiên Vũ
"Cậu đi đâu tôi liền đi chỗ đó."
Tống Kiểu Kiểu bỗng chốc ngây dại, trong đầu trống rỗng, ngay sau đó nước mắt vốn đã ngừng thoáng cái liền rơi xuống.

Lục Kinh Tả thấy cô lại khóc, lập tức có chút luống cuống, anh vươn tay muốn lau nước mắt cho cô nhưng lại bị Tống Kiểu Kiểu né tránh, "Kiểu Kiểu......"
"Cậu thu hồi lời......!lời cậu vừa nói." Tống Kiểu Kiểu vừa khóc vừa dùng tay lung tung lau nước mắt, từ nhỏ đến lớn, cô biết anh chưa bao giờ sẽ thất tín với mình, bởi vậy khi nghe đến những lời này cô cũng không có vui vẻ cùng cảm động như trong tưởng tượng, ngược lại là vô cùng đau khổ.

Lục Kinh Tả ba năm cấp ba đều ngồi ổn ở vị trí thứ nhất, là thần thi cử của nhất trung bọn họ, học sinh giống như vậy không cần nhiều lời, sau này khẳng định sẽ có vô số trường đại học danh tiếng muốn tranh giành, nhưng nếu thật nguyên nhân là vì cô mà làm anh lùi bước, tưởng tượng đến khả năng này cả người cô đều khó chịu, cô thậm chí hối hận mình vì sao lại muốn hỏi vấn đề ngu xuẩn này.

Đôi mắt Lục Kinh Tả âm trầm, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng anh chưa từng thấy cô khóc thành như vậy, anh duỗi tay đặt lên bả vai gầy yếu đang run rẩy của cô, "Được, tôi thu hồi lời tôi vừa nói, đừng khóc, ân?"
Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, "Thật sự?"
Lục Kinh Tả vươn ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô, "Thật sự, tôi sẽ đi S đại."
Nghe được những lời này của anh, tâm tình Tống Kiểu Kiểu bình phục không ít, vừa rồi cô thật sự sợ hãi, so với không thể chung trường đại học với anh, ngược lại cô càng sợ chung trường đại học với anh, "Mặc kệ thế nào, cậu cũng phải đi S đại, nhất định phải đi."
Lục Kinh Tả nhắm mắt lại, "Ân."
Anh nhìn cô tâm tình đều sụp đổ, môi mỏng mở ra lại đóng, lúc này anh thế nào cũng không nói nên lời lại nỗ lực một chút, cùng tôi đến S đại nữa.
*****
Thời gian vẫn trôi đi, trong khoảng thời gian này hai người đều không có nhắc đến đề tài lần trước, giống như là trong lòng hình thành một loại ăn ý với đối phương, mà Lục Kinh Tả mỗi buổi tối đều sẽ giúp cô ôn tập đến 11 giờ tối, vừa đến 11 giờ Lục Kinh Tả liền sẽ nhắc nhở cô, "Nghỉ ngơi sớm một chút, không cần quá mệt."
Theo như ngày xưa, Tống Kiểu Kiểu sau khi tắt video cái gì cũng không nghĩ liền lên giường ngủ, nhưng từ sau ngày đó, cô không có cách nào an tâm ngủ tiếp, sau khi nói tạm biệt với Lục Kinh Tả cô cũng không có tắt đèn lên giường, mà là lấy bài thi ra tiếp tục một đề làm một đề, tuy rằng phần lớn thời điểm đều là vừa làm vừa rớt nước mắt.

Khi Tống Khánh Quốc rạng sáng ra ngoài đi WC thì nhìn thấy phòng Tống Kiểu Kiểu đèn vẫn còn sáng, từ khe cửa khép hờ ông thấy Tống Kiểu Kiểu đang nằm sấp ở bên bàn học, ông nhớ tới mình vừa rồi nhìn thoáng qua thời gian trên di động, hiện tại đã hơn hai giờ sáng, con gái ông vẫn còn đang ôn tập đến hơn hai giờ sáng?
Tống Khánh Quốc đem việc này nói với Vương Tuệ Lâm, hai người đều đỏ hốc mắt, bọn họ tuy đau lòng nhưng thi đại học chỉ có một lần, bởi vậy bọn họ cũng không có ngăn cản, chỉ là Tống Kiểu Kiểu mỗi buổi tối sau khi ôn tập xong đều sẽ được ăn một chén đồ ăn khuya nóng hổi.

Một tuần trước khi thi đại học, trường học nghỉ ôn tập, học sinh mười hai tiến hành tự mình ôn tập.

Để nâng cao hiệu suất ôn tập, mấy người bọn họ quyết định cùng nhau ôn tập, địa điểm chính là cửa hàng KFC bán 24 giờ bọn họ thường xuyên đi kia.

Bởi vậy mỗi ngày rất nhiều khách khi đến KFC đều sẽ thấy bàn ở phía góc Đông Nam ngồi mấy thiếu niên thiếu nữ, trên bàn bọn họ đều đặt bài thi, đề thi, vừa thấy chính là học sinh mười hai đang ôn tập, cũng không có người cố tình làm cái gì, nhưng những khách ngồi gần bàn kia đều ăn ý hạ thấp giọng.

Bọn họ thường xuyên như vậy ngồi xuống đều là đến rạng sáng, Từ Cám cùng Sở Nhập Ngô đi tương đối sớm, giống như 9 giờ trái phải liền rời đi, ngay sau đó là Kỷ Vị cùng Triệu Thanh Nghiên xấp xỉ 10 giờ, cuối cùng đi nhất định là Tống Kiểu Kiểu cùng Lục Kinh Tả.

Lục Kinh Tả như cũ đều sẽ cho Tống Kiểu Kiểu thời gian hai tiếng rưỡi làm xong một bộ đề thi, lúc Tống Kiểu Kiểu vùi đầu làm bài thi, Lục Kinh Tả đồng thời cũng làm đề thi của mình, thiếu niên cúi đầu, biểu tình bình thản, ngón tay thon dài cầm viết đen ký tên lên đề thi sạch sẽ.

Cảm nhận được ánh mắt của Tống Kiểu Kiểu, Lục Kinh Tả ngẩng đầu nhìn về phía cô, "Làm sao vậy? Có chỗ không biết?"
Tống Kiểu Kiểu lắc lắc đầu, "Không phải."
"Không cần phải ngây ra như vậy, chăm chỉ làm bài thi, sau khi làm xong tôi sẽ phân tích giảng đề cho cậu."
"Nga."
Tống Kiểu Kiểu một lần nữa cúi đầu viết bài thi, kỳ thật sau này cô nghĩ lại, không phải cô sợ cùng trường đại học với Lục Kinh Tả, là cô sợ cùng Lục Khinh Tả ở trường đại học không tốt, cô cũng muốn cùng trường đại học với anh, nhưng trường đó nhất định phải là S đại.

Đến rạng sáng 12 giờ, Lục Kinh Tả bắt đầu thu dọn đồ, "Chúng ta cần phải trở về."
"Hiện tại trở về quá sớm, thêm một chút nữa đi." Nói xong cô lấy ra một bộ đề thi ngữ văn.

Lục Kinh Tả nhìn cô vài lần, cuối cùng vẫn là tiếp tục làm bài.

Mãi đến gần hai giờ, lúc này hai người mới thu dọn đồ trở về, trước khi đi Lục Kinh Tả mua cho cô một cái trứng ống.

Cửa hàng KFC này cách tiểu khu bọn họ cũng không xa, vì suy xét đến vấn đề buổi khuya không có xe buýt cùng tàu điện ngầm để trở về, cho nên bọn họ cưỡi xe đạp lại đây.

Rạng sáng trên đường không có ai, xe cũng không nhiều lắm, Lục Kinh Tả ở phía trước cưỡi xe, còn Tống Kiểu Kiểu ngồi ở phía sau, một tay ôm cặp anh, một tay cầm trứng ống, tháng sáu gió đêm vẫn còn ấm áp thổi qua sợi tóc đen cùng với quần áo của hai người.

Trước một ngày thi đại học, Lục Kinh Tả trước sau nhận được điện thoại của Lục Giản cùng Trịnh Tú Vận.

"Con trai, ngày mai là thi rồi, con chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Thả lỏng bản thân, không cần phải khẩn trương, cố lên, ba tin tưởng con."
"Còn có ngàn vạn lần không nên quên mang các loại tài liệu, buổi tối hôm nay phải kiểm tra lại."
Vào buổi tối anh nhận được điện thoại của Trịnh Tú Vận.

"Kinh Tả, ngày mai là phải thi rồi?"
"Ân."
"Đồ đều mang đủ chưa?"
"Đều mang đủ, ba con mới vừa gọi điện thoại nhắc nhở con."
Đầu kia tựa hồ dừng một chút, "Ông ấy gọi điện thoại cho con? Vậy tốt."
Hai người trầm mặc một hồi, thanh âm ôn hòa của Trịnh Tú Vận truyền tới, "Kinh Tả, con muốn thi đại học Tân Xuyên hay không, nơi này đại học lại tốt......"
"Con đã quyết định thi S đại."
"S......S đại?"
"Ân."
"Tới Tân Xuyên không tốt sao? Như vậy con sẽ ở gần mẹ, mẹ cũng có thể chăm sóc con?"
"Mẹ, con đã không cần chăm sóc."
Sau khi Lục Kinh Tả nói xong câu đó, đầu kia trầm mặc thật lâu, lâu đến mức vẫn là Lục Kinh Tả phá vỡ bầu không khí nặng nề này.

"Ngày mai con còn phải thi, con cúp trước."
Nói xong Lục Kinh Tả liền cúp điện thoại.

Cửa truyền đến âm thanh ấn mở cửa "Tích tích tích tích ——" đặc biệt rõ ràng, anh theo bản năng đi ra ngoài, mới đi ra liền nhìn thấy Lục Giản mở cửa tiến vào.

"Con trai, nhìn thấy ba con kinh hỉ không?"
Lục Kinh Tả kéo khóe miệng, "Sao ba lại trở về?"
"Ngày mai con phải thi đại học, này không phải ba lo lắng sao? Luôn là lo con nếu không phải đến trễ thì là quên mang đồ, ba cảm thấy ba vẫn nên trở về, ngày mai tự mình đưa con đi thi mới được."
Lục Kinh Tả nhìn ông đột nhiên cười một cái, đáy lòng trào ra một trận ấm áp nhàn nhạt.
*****
Ngày bảy tháng sáu, ánh mặt trời vô cùng tốt.

Tống Kiểu Kiểu chưa đến 7 giờ đã bị Vương Tuệ Lâm đánh thức, bởi vì cô thi đại học nên hai người bọn họ hôm nay đều xin nghỉ ở đơn vị, muốn đi thi cùng cô, tuy Tống Kiểu Kiểu cảm thấy không cần thiết nhưng thấy bọn họ vẻ mặt khẩn trương lại bộ dáng kích động, vẫn là đem những lời này đều nuốt xuống.

Lục Giản là buổi tối muộn trở về cho nên cũng không có đi gõ cửa nhà đối diện, nhưng hai nhà vừa ra khỏi cửa liền vừa lúc đụng phải.

"Lão Lục, ông trở về lúc nào?" Tống Khánh Quốc kinh hỉ hỏi.

"Đêm qua trở về, trở về quá muộn nên không có quấy rầy mọi người."
"Hắc, nói gì lời này."
Vương Tuệ Lâm thấy hai người đã lâu không gặp nên trò chuyện, tuy trong lòng cũng rất vui mừng nhưng nghĩ đến còn có chuyện càng quan trọng liền không thể không cắt ngang bọn họ, "Hai người các anh cũng thật là, vừa thấy mặt liền trò chuyện, buổi tối tới nhà của em ăn cơm, hai anh nên uống rượu thì uống rượu, nên nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, nhưng hiện tại chúng ta phải đưa bọn nhỏ đi thi."
Vừa nhắc như vậy, hai người lúc này mới phản ứng lại.

"Đúng đúng đúng, đi thi, đến thi đại học, đi đi đi."
Tống Kiểu Kiểu hướng Lục Kinh Tả chớp mắt, khóe miệng mang theo ý cười.

"Đồ vật đều mang đủ chưa?"
"Ân, mẹ tôi đều giúp tôi chuẩn bị, kiểm tra mấy lần, còn cậu?"
"Tôi cũng vậy."
Mỗi năm ngày bảy ngày tám tháng sáu là thời điểm các trường đại học cao đẳng chen nhau náo nhiệt nhất, bởi vì hai ngày này là thời khắc quan trọng nhất của học sinh lớp mười hai cùng phụ huynh, cổng trường đông nghịt phụ huynh đưa tiễn, chen chúc tuy chen chúc, nhưng các phụ huynh vẫn vô cùng tự giác nhường ra cho các thí sinh một lối đi, không đến mức khiến bọn nhỏ không thể không vào được cổng trường.

Buổi sáng 9 giờ môn thi thứ nhất chính là ngữ văn, sau khi thi xong ngữ văn đã là 11 giờ 30, giữa trưa bọn họ đi theo mấy người Tống Khánh Quốc ăn cơm trưa ở ngoài trường.

"Ngữ văn thi thế nào?" Lúc ăn cơm, Vương Tuệ Lâm nhịn không được hỏi Tống Kiểu Kiểu.

Tống Kiểu Kiểu nghĩ nghĩ, lúc cô trầm mặc, Tống Khánh Quốc đồ ăn đều không ăn, chăm chú nhìn cô, đến khi cô nói cũng không tệ lắm hai vợ chồng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lục Giản gắp đồ ăn cho Tống Kiểu Kiểu, "Buổi chiều thi toán học, phải cố lên."
"Cảm ơn chú Lục."
Sau khi ăn xong cơm trưa bọn họ liền trở về trường học, cách buổi chiều thi toán học còn hơn hai giờ, Tống Kiểu Kiểu không muốn nhàn rỗi, vì thế liền kêu Lục Kinh Tả tiếp tục ôn tập cho cô vài đề tương đối khó hiểu.

Toán học là môn Tống Kiểu Kiểu đau đầu nhất, bởi vậy sau khi thi xong toán học cô thiếu chút nữa muốn khóc.

"Toán học thi thế nào?" Cuộc thi vừa kết thúc, Lục Kinh Tả liền chạy tới địa điểm thi của cô.

Anh nhìn cô hốc mắt ửng đỏ, trong lòng "Lộp bộp" một chút, "Là......!Không có thi tốt sao?"
Tống Kiểu Kiểu thấy trên mặt anh sốt ruột cùng lo lắng, nhắm mắt lại lắc đầu, nhưng lúc nhắm mắt lại nước mắt liền rớt xuống, càng thêm khiến anh sợ hãi, này rốt cuộc là thi tốt hay là không có tốt đây?
"Không có, tôi cảm thấy thi cũng không tệ lắm."
"Vậy cậu khóc cái gì?"
"Tôi đây là mừng đến phát khóc."
"Ân?"
"Toán học tra tấn tôi nhiều năm như vậy, tưởng tượng đến từ hôm nay trở đi là tôi có thể thoát khỏi nó, có thể không cao hứng sao?"
Lục Kinh Tả không khỏi bật cười, "Như vậy a, đó hẳn là cao hứng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui