Phong Cuồng Đích Tác Gia

Sáng sớm, trên chiếc giường lớn chỉ một màu thuần trắng được đặt trong căn phòng ngủ giản đơn tao nhã, một cậu trai đang nghiêng người nằm ngủ, tóc rũ xuống che đi đôi mắt, hàng lông mi vì bị ánh nắng chiếu vào nên hơi khẽ run run.

Hé mắt nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, vậy nên lại trở mình một cái, ôm lấy gối đầu, nằm sấp tiếp tục ngủ.

Đột nhiên âm thanh chói tai vang lên, mơ mơ màng màng mở mắt, quay đầu tìm nơi phát ra âm thanh, lúc lâu sau mới phát hiện điện thoại bị tay mình đè trúng.

Cầm lên, nhìn vào tên người gọi đến, nhíu mày.

“Ừ, chuyện gì?” Thanh âm ngái ngủ lười biếng mơ mơ màng màng.

“Giang Ninh, sáng sớm thái độ của cậu không thể tốt một chút sao?”

“Chuyện gì?” Tỉnh táo lại, thanh âm liền trở nên lãnh đạm.

“Ngày mốt là sinh nhật cha cậu, không định về sao?”

Trầm mặc một lát, thản nhiên nói, “Đừng quên tôi là sinh viên, còn phải đi học.”

“Ngày mốt là cuối tuần.”

“Hả, phải không?” Hai tay dụi dụi mắt, “Cuối tuần còn phải ngủ.”

Đối phương trầm mặc một lát rồi hạ giọng, “Đừng có lấy cớ đi, về một chuyến, cha cậu rất nhớ cậu.”

“Ai.” Xốc chăn lên, gió lạnh len vào trong ngực, có chút rùng mình, lại kéo chăn lên, trực tiếp thay quần áo trong chăn, vừa nghiêng đầu giữ điện thoại, vừa bình thản nói, “Vậy thì về.”

“Tôi giúp cậu đặt vé máy bay, cậu tự đi lấy.”

“Cám ơn.”

“Nhớ mang theo quà.”

“Không phải chú giúp tôi chuẩn bị quà luôn sao?”

“Tự cậu chuẩn bị đi.” Bên kia cũng không tức giận, tựa hồ đã quen với ngữ khí lãnh đạm này của cậu.

“Ông ta thích gì?”

“Tự mình suy nghĩ đi.” Cúp điện thoại.

Giang Ninh mặc quần áo tử tế, đánh răng rửa mặt xong, ăn qua loa một chút rồi khoác áo ra ngoài.

Đi đến hiệu sách Tân Hoa gần đó, ở dãy sách bán chạy, tìm được quyển sách của mình vừa được phát hành gần đây, được đặt cùng sách của một người khác.

《Cẩu huyết nhân sinh》

Người kia đặt tên sách sao lại đáng yêu như vậy?

Nghĩ như thế, mỉm cười thuận tay cầm lên một quyển, đi tới quầy tính tiền.

“Phiền giúp tôi gói mấy quyển này lại, cám ơn.”

“Không có chi.”

“Thuận tiện hỏi một chút, sách mới của Chu Phóng khi nào mới có?”

“Cụ thể thì tôi không rõ lắm, nhưng hình như bị hoãn lại rồi.”

Lúc nhân viên cửa hàng đưa sách cho cậu, chỉ thấy cậu cúi đầu cười nhẹ, nhìn bộ dáng có vẻ rất thỏa mãn.

Giang Ninh cầm bọc sách về nhà, để lên bàn, có chút bất đắc dĩ.

Có hai quyển xuất bản năm ngoái, nghe nói là bán hết sạch, ở các cửa hàng cũng không còn tồn.

Kỳ thực tặng mấy quyển này cũng không có gì, chỉ là… nếu gom hết tất cả tác phẩm tặng một lần, dường như cũng có chút ý nghĩa.

So với tặng hết sách của mình cho Chu Phóng, thật ra càng muốn đem bản thân gói lại tặng cho hắn hơn, chỉ sợ hù dọa hắn, không thể làm gì khác ngoài dùng sách thay thế.

Buồn chán đi dạo trong chợ đồ cũ, tìm sách, tìm được rồi, liền liên lạc với đối phương, chả buồn để tâm người bán có đáng tin hay không.

“Tôi muốn mua hai quyển sách kia của anh, chuyển phát nhanh thì nhanh nhất là mấy ngày sẽ đến?”

Người bán trái lại rất nhiệt tình, “Ba ngày, ha ha, đây là sách có chữ kí, cho nên hơi quý một chút, tôi lúc trước phải đi tranh giành, xếp hàng rất vất vả mới có được.”

“Sách được ký tặng?”

“Đúng vậy.”

“Tôi không cần sách có chữ kí tặng.”

“Ách, không cần chữ kí thì cậu đến nhà sách mà mua, đừng ở đây lãng phí thời gian của tôi.”

“Nhà sách không còn bán.”

“Không còn bán thì cậu trực tiếp tìm tác giả đi, phiền phức.”

Nói xong ID liền bị kéo vào danh sách đen, tin nhắn gửi đi mấy hồi cũng không có hồi âm.

Giang Ninh cười nhẹ, thầm nghĩ, tôi là tác giả, còn muốn tôi tìm ai đây?

Đường cùng rồi, đành phải rút quyển sách trên kệ sách xuống, hơi tiếc nuối xoa xoa bìa sách, sau đó mới gói chung với mấy quyển sách mới mua về, tập hợp đủ bộ rồi.

Lấy một tờ giấy ra viết thư, lúc viết hai chữ Chu Phóng, cảm giác tai hơi nóng lên.

Vừa qua hai mươi tuổi, liền muốn liên lạc với hắn, có phải nên… trực tiếp một chút không?

Trùng hợp lần này đi Bắc Sơn, không biết có tìm được hắn hay không.

“Chu Phóng, anh có khỏe không? Có còn nhớ tôi không?” Buồn nôn quá,xé.

“Chu Phóng, tôi hai mươi tuổi rồi, cho nên rất muốn được gặp lại anh…” Ghê tởm, tiếp tục xé.

Định viết tiếp thì nhận được điện thoại, nhìn tên trên màn hình, là biên tập của mình?

Biên tập bình thường có chuyện gì đều nói trên QQ, lần này lại trực tiếp gọi điện đến, xem ra là đang rất nóng lòng, có lẽ là muốn thúc giục bản thảo, nghĩ như vậy liền nhận điện, thản nhiên nói, “Chị Lộ, tôi sẽ giao bản thảo đúng hẹn, chỉ còn mấy chương cuối đang chỉnh sửa một chút.”

“Ơn trời, cậu còn sống à?! Không phải chuyện bản thảo, cậu đang ở đâu đấy? Tôi tìm cậu suốt mấy ngày nay, điện thoại cũng không gọi được, tôi còn tưởng cậu bị người ngoài hành tinh bắt cóc!”

Đã quen với ngữ khí cảm thán mỗi khi nói chuyện với cô ấy, Giang Ninh nhẹ nhàng cười, “Mấy ngày trước tôi đến trường, quên mang theo điện thoại. Sao nào?”

“Cậu nhanh lên diễn đàn xem thử đi, hỗn loạn hết rồi! Cậu làm gì vậy? Biết rõ có nhiều người không ưa cậu, tỏ tình phong cách Quỳnh Dao thì thôi đi, lại còn cái gì năm năm đơn phương, cậu điên rồi à?”

Nhíu mày cắt ngang, “Cái gì tỏ tình?”

“Cậu đích thân tỏ tình với Chu Phóng, nói giống như mình là đứa trẻ đáng thương… Chu Phóng đang nổi điên, nói cậu bị thần kinh, hai ngày nay còn thông qua biên tập của hắn tìm cậu, muốn cậu cho lời giải thích.”

Giang Ninh ngẩn người, nghi hoặc nói, “Mấy ngày nay tôi không có lên mạng, tỏ tình với hắn khi nào chứ?”

“Không phải cậu sao?”

“Không.”

“Là ID của cậu…”

“Dù sao cũng không phải tôi.” Dừng một chút, bình thản nói, “Hắn đang tìm tôi à? Đúng lúc, tôi cũng phải tìm hắn.”

“Cậu muốn tìm hắn?”

“Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết tốt.”

Sau khi cúp điện thoại, tâm tình trở nên tồi tệ.

Không biết là ai phá rối, bài viết như vậy, khẳng định đem đến cho Chu Phóng rất nhiều phiền phức, thậm chí làm hắn ghét bỏ.

Tuy rằng đúng là cậu vẫn còn thích hắn, cũng đúng là cậu đơn phương hắn năm năm, nhưng đó là chuyện của mình, cho dù muốn nói, cũng phải mặt đối mặt chính mình nói ra.

Biết được chuyện này chỉ có…

Lẽ nào là cô ấy?

Vội vàng mở máy tính đăng nhập vào QQ, liền bị avatar ở góc phải nháy liên tục làm cho giật mình.

Tin nhắn đến tới tấp làm cho máy bị treo, phải mở lại QQ lần nữa, phát hiện hai ngày này có đến mấy chục người tìm mình, đều là “Bài viết kia có thật không?”, “Cậu thích Chu Phóng sao?”, “Chu Phóng là nam, cậu là nữ giả nam à?” mấy câu hỏi linh tinh, còn có mấy tin nhắn dài dòng của biên tập.

Vội vàng đăng nhập vào diễn đàn, nhanh chóng gỡ bài đăng kia xuống, nhưng số lượng đăng lại của bài viết khá lớn, khiến cho Giang Ninh không khỏi nhíu mày.

Đi tới thiên đường văn học, mở vào trang của Chu Phóng, nhìn vào phần bình luận bên dưới tác phẩm còn đang viết của hắn, một trận cãi vã kịch liệt, màn hình đầy những lời tiêu cực.

Chu Phóng dường như tức giận, sáng nay đã khóa bài viết lại, hơn nữa phía trên văn án còn dùng chữ to viết rõ, chuyện này không liên quan đến mình.

Nhìn hắn đem mọi thứ quăng đi hết sạch, thậm chí còn chán ghét, trong lòng Giang Ninh có chút khó chịu.

Từ danh sách bạn tốt mở ra QQ của Cùng Khai Tâm, nhắn một tin.

“Tiểu Khai, bài kia là cô đăng phải không?”

Bên kia rất nhanh đã hồi âm lại, “Trời ạ, tôi còn nghĩ cậu thành con rùa rụt cổ trốn mất rồi! Bài viết kia rốt cuộc là chuyện gì?”

“Không phải cô viết?”

Có chút nghi hoặc.

Cùng Khai Tâm là một tác giả của thiên đường văn học, chuyên viết huyền huyễn, Giang Ninh và cô có cùng biên tập, sớm đã quen nhau, vì cùng kì phát hành, nên trong mấy tác giả cũng xem như có quan hệ tốt.

Năm sinh nhật mười tám tuổi, để chứng minh mình đã trưởng thành, liền vội vã mua rượu về uống, kết quả dọa người, vừa uống được hai ly đã ngất đi.

Lúc nằm ở trên giường, nửa tình nửa mơ đột nhiên nhớ tới Chu Phóng, nhất thời xúc động muốn tìm người nói hết tâm sự, vì thế ngồi dậy mở máy tính, vừa đúng lúc ở danh sách bạn có nàng đang online, mơ mơ màng màng đem hết bí mật kiềm nén trong lòng nói ra.

Cô là nữ, tuổi lớn hơn mình, hơn nữa cũng không bài xích đồng tính luyến ái, cho nên cũng không tò mò hỏi thăm thứ gì, ngược lại còn rất quan tâm, làm thùng rác cho Giang Ninh trút hết nỗi lòng.

“Thích người cùng giới cũng không phải chuyện gì mất mặt, cậu cũng đừng tự tạo áp lực cho bản thân.”

“Có rãnh thì đọc thử đam mỹ của Thiên Cổ Phong Lưu đại nhân đi, tình yêu giữa hai người đàn ông cũng tốt đẹp mà, có thể ở cùng một chỗ cũng không ít đâu.”

Nhìn câu nói nàng gửi tới, tâm tình thoải mái hơn.

Hôm sau tỉnh lại liền hối hận, từ đó về sau cũng không cùng cô ấy tán gẫu nữa.

Thích Chu Phóng là bí mật sâu nhất trong đáy lòng, đối diện với bằng hữu biết được bí mật này, cảm thấy có chút ngượng ngùng, thậm chí còn xấu hổ.

Mấy ngày trước sinh nhật hai mươi tuổi, cô trêu ghẹo nói, “Cậu hai mươi tuổi rồi, trưởng thành thôi, có thể mạnh dạn theo đuổi người mình thích.”

Sau đó bài viết kia xuất hiện trên diễn đàn, còn không phải cô ấy đăng lên sao?

Giang Ninh xoa xoa trán, thầm nghĩ, có lẽ là vì sự việc vượt xa dự kiến, cô ấy lại là con gái, da mặt mỏng, không dám thừa nhận, sau này nếu mọi chuyện phơi bày, không chỉ Chu Phóng gặp phiền phức, cả Tiểu Khai cũng sẽ bị cuốn vào.

Một mình mình mang tiếng xấu là được rồi, dù sao chuyện của bản thân tự mình gánh vác, không cần liên lụy bằng hữu.

Nghĩ như vậy, liền bình tâm khí hòa nói với cô ấy, “Không có gì đâu, tôi sẽ tự mình giải quyết.”

“Cậu giải quyết thế nào? Chu Phóng dường như rất tức giận, vì chuyện này bị giới truyền thông làm loạn bẻ cong sự thật, thời gian ra sách của cậu ta phải hoãn lại, hoạt động ký tặng cũng bị hủy bỏ. Tôi nghe bằng hữu của cậu ta nói, cậu ta muốn đem cậu một đao chém chết đó…”

“Khoa trương vậy à?”

“Cậu thật là ngây thơ, không biết áp lực của dư luận đáng sợ thế nào sao? Biết những người khác bới móc chuyện riêng của cậu ra sao…” Nhớ tới trang báo số mười ba đang đọc dở, có ý bới móc, dùng ngôn từ linh tinh, Tiểu Khai không đành lòng nói với cậu, thở dài, nói, “Cậu và cậu ta cùng nhau thỏa hiệp đi, sự tình còn có thể cứu vãn.”

“Ừ.”

Vì tin nhắn trên QQ gửi đến rất nhiều, nên phải khởi động lại lần nữa, sau đó thông qua đội biên tập, tìm được biên tập của Chu Phóng.

“Xin chào, có thể cho tôi số QQ của Chu Phóng được không?”

Bên kia rất nhanh đã hồi âm lại, một cái “囧” thật to, sau đó là một dãy số.

“Cậu nhóc, Chu đại thật sự rất tức giận, cậu nói chuyện với hắn… A, chú ý từ ngữ, cẩn thận cậu ta.”

“Cám ơn.”

Hít một hơi thật sâu, thêm QQ của hắn vào danh sách, không nghĩ đối phương sẽ cư nhiên cự tuyệt tất cả các lời mời kết bạn.

Xem ra mấy ngày nay hắn bị gây sức ép không nhẹ…

Có điểm áy náy nói với biên tập, “Xin lỗi làm phiền, nhưng có thể nói anh ấy thêm tôi vào danh sách bạn bè không?”

“Hình như cậu ấy không online, để tôi nhắn lại, buổi tối cậu có thể nói chuyện với cậu ấy.”

“Cám ơn nhiều.”

Bên này Giang Ninh vội vàng đề nghị mọi người gỡ bỏ bài viết, bên kia các biên tập đang tự nhủ, đúng là như lời đồn, Bảo Đinh tuy rằng lễ phép, nhưng lại có chút lạnh nhạt, không thích hợp ở cùng.

Trở lại gửi một tin nhắn cho Chu Phóng, “Này là số QQ của Bảo Đinh, cậu ấy đang tìm cậu, thêm cậu ấy vào đi.”

Trong lòng thầm cầu nguyện, tên lưu manh Chu Phóng suốt ngày nói lải nhải, cùng với Bảo Đinh lạnh lùng cao ngạo, tốt nhất là hai người có thể tâm bình khí hòa nói chuyện, đừng để chiến tranh bùng nổ…

Lúc này Chu Phóng đang ở chỗ Lâm Vi.

Trong trường có thằng nhóc tên Diệp Kính Văn không biết trời cao đất rộng, điên cuồng theo đuổi Lâm Vi, Lâm Vi xảo quyệt đem Chu Phóng ra làm lá chắn, hai người đang bàn chiến lược ứng phó.

“Lâm Vi, em không phải đồng tính luyến ái chứ?” Chu Phóng ngồi tựa trên ghế salon, tay cần một quả táo, vừa nhàn nhã cắn một miếng, vừa hỏi.

“Không phải.”

“Vậy sao em còn nói với thằng nhóc kia là em thích anh, lại còn chỉ thích một mình anh?” Chu Phóng cười xấu xa, “Em nói như vậy, anh sẽ hiểu lầm, có muốn anh hôn em nghiệm chứng một chút, thử xem em có động tâm với anh không?”

Lâm Vi nhẹ giọng, “Đây chẳng qua là dập tắt sự tích cực của cậu ta thôi.”

“Thật là không thích anh? Không cần thử nghiệm sao?”

“Không”, ánh mắt thành thật, không nói dối, “Nụ hôn đầu của em phải cho người em thích, không phải để cho anh nghiệm chứng.”

“Ha ha, lúc còn bé đáng yêu như vậy, bị bao nhiêu người ôm hôn rồi, còn nói nụ hôn đầu…”

Lâm Vi nghiêm túc nói, “Em đang nói ý nghĩa thật sự của nụ hôn, là ý nghĩa đó, anh biết là cái gì mà.” Có chút xấu hổ sờ sờ tai, “Không có giống với lúc bé bị anh hôn.”

“A…” cố ý kéo dài giọng, thấy mặt Lâm Vi đỏ lên, lúc này mới cười nói, “Anh hiểu, cũng không phải chưa từng hôn qua, mặc dù đã rất lâu rồi, nhưng vì là nụ hôn đầu, nên luôn khắc sâu trong trí nhớ.”

Lâm Vi thoáng nghi hoặc, “Anh không phải không có bạn gái sao?”

Chu Phóng cười cười, “Hôn gió cũng gọi là hôn.”

Lâm Vi nhẹ nhàng cười, “Được rồi, nói chuyện khác, anh cảm thấy… có phải Diệp Kính Văn đang đùa giỡn em hay không?”

“Anh nói thật, tiểu tử kia rất kiêu ngạo, không hợp với em. Tuy tính cách của em thờ ơ, lạnh nhạt, cần có người tính cách trái ngược đến để kích động, nhưng cái thằng nhóc kia, cái kiểu khác đó…, anh ăn không tiêu.” Chu Phóng nhún vai, “Em sẽ không động tâm chứ? Nhìn em cười giống hồ ly tinh quá đó.”

“Ha ha.” Lâm Vi sờ cằm, “Giống hồ ly sao?”

Chu Phóng quay sang liếc cậu một cái, “Dạo này số đào hoa thật vượng nha, em thì sau mông có sói con theo đuổi, còn Đình Đinh, Tiêu Phàm không phải theo đuổi nó à, sao lại không đồng ý?”

“Em cũng không rõ lắm, Đình Đình nói cô ấy không muốn làm nhân của bánh kẹp, Tiêu Phàm sau khi nghe xong cũng không lui tới nữa.” Dừng lại một chút, cười nói, “Còn anh thì sao? Cũng lớn rồi, không lo tìm bạn gái đi?”

Chu Phóng sờ sờ mũi, “Cái gì mà lớn, anh hiện tại còn đang ở giai đoạn phơi phới nhất của đàn ông, biết chưa hả?”

“Anh mà còn phơi phới…”

Lại cắn một miếng táo, không việc gì nói tiếp, “Chuyện kia tạm thời không muốn nghĩ tới, chờ sau khi ba mươi mới tính chuyện thành gia lập thất.”

“Chu Phóng.” Lâm Vi đột nhiên quay đầu nhìn hắn, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Năm lớp mười hai, giữa anh và Tiểu Ninh có phải xảy ra chuyện gì không?”

Chu Phóng tiếp tục cúi đầu ăn táo, không để ý đến Lâm Vi.

“Anh không liên lạc gì với cậu ấy sao?”

Chu Phóng nhẹ nhàng cười cười, “Có liên lạc chứ, tiết thanh minh, mỗi năm một lần đều liên lạc với cậu ấy.”

“Anh đùa gì thế?”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Chu Phóng ngẩng đầu lên nói, “Anh gần đây đang đau đầu chuyện khác.”

“Chuyện bài đăng tỏ tình trên diễn đàn sao?”

“Đúng đó.”

“Anh nghĩ ra cách giải quyết nào tốt chưa?”

“Có cách.” Chu Phóng nhàn nhã thở dài, nháy mắt, cười không đứng đắn, “Túm thằng nhóc kia ra đánh đòn.”

Lâm Vi nhíu mày, “Anh nghiêm chỉnh đi.”

“Trẻ con làm việc không biết chừng mực, anh đây sẽ hảo hảo giáo huấn cậu ta một trận.” Chu Phóng lại cắn táo, ăn xong, tùy tay ném vào thùng rác.

“Chu Phóng, anh thật sự ghét Bảo Đinh à?” Lâm Vi đột nhiên nhẹ giọng nói.

“Cũng không hẳn là ghét, chỉ là không thích.” Chu Phóng nhướn mày, thấp giọng, “Cậu ta đó, A Cẩu, A Miêu cái nào cũng tốt lại không dùng, đi dùng cái bút danh Bảo Đinh, động vào cấm kỵ của anh.”

“Là vì Tiểu Ninh à?”

“Lâm Vi, sau này đừng ở trước mặt anh nhắc Tiểu Ninh nữa, van xin em đó.”

Nhìn thần sắc ảm đạm của Chu Phóng, Lâm Vi có hơi hoảng hốt, cũng không dám hỏi, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.

Thấy hắn lấy bật lửa châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, gương mặt hắn trở nên mờ hồ không rõ.

“Mỗi lần nhắc đến cậu ấy, anh đều cảm thấy khó chịu.” Chu Phóng khẽ thở dài, “Khi đó còn nhỏ, hết sức lông bông, không suy nghĩ chu đáo, kỳ thật nếu nghiêm túc tính ra, anh cũng không khác cầm thú là bao.”

“Sao lại nói bản thân như vậy…” nghe thanh âm nặng nề của hắn, Lâm Vi có chút khó chịu, nhưng không biết an ủi thế nào, đành vỗ nhẹ vai hắn, cười nói, “Khi đó còn nhỏ, cho dù có làm sai chuyện gì, anh cũng… không cần tự trách.”

Chu Phóng trầm mặc một lát, lại ngẩng đầu nở nụ cười, “Không nói chuyện trước đây nữa, nói chuyện em đi, em muốn dập tắt hy vọng của cậu ta nên mới lôi anh làm lá chắn, không sợ lửa đốt thân sao?”

“Sợ gì chứ, nếu thật sự lửa đốt thân, em cũng sẽ vui vẻ tự thiêu.” Lâm Vi nói xong liền nhẹ nhõm.

“Em, cái thằng nhóc này.” Chu Phóng vươn tay ra định xoa đầu Lâm Vi, đột nhiên cảm thấy động tác này chỉ duy nhất thuộc về người kia, liền cứng ngắc chuyển hướng, vỗ vỗ vai cậu, “Anh sẽ tận lực giúp đỡ.”

Lúc thấy bài viết, Lâm Vi còn tưởng Diệp Kính Văn giở trò, tức giận gọi điện mắng cậu ta một trận.

Nhưng Chu Phóng biết, Diệp Kính Văn thông minh, ngạo mạn như vậy, cho dù muốn đối phó tên “tình địch giả tưởng” này cũng sẽ không dùng phương pháp tiêu cực như vậy.

Vậy bài viết kia rốt cục là sao?

Chu Phóng suy nghĩ, có lẽ là có người muốn làm xấu thanh danh của hai người, cố ý làm trò.

“Cái bài viết kia, vừa nhìn đã biết có người muốn phá rối, các người còn cư nhiên tin là thật?”

Người phá rối kia, ta không biết mi làm việc này xuất phát từ mục đích gì, nhưng ta nói cho mi biết, ta nhất định sẽ tra ra mi là ai, sau đó đem mi đi thiêu sống.

Trước khi Bảo Đinh du lịch trở về, thỉnh các vị fan của Bảo Đinh đại nhân đừng lấy thái độ “Cửu thị phụ tâm hán”  mà “Cửu thị” tôi.

[Cửu thị phụ tâm hán: thù hận phụ lòng người, cái này mình coi trong sách, vì mình tìm hết mà vẫn không ra nó là gì T^T. Cửu thị: nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn]

Tôi vô tội mà, còn chưa làm chuyện bội tình bạc nghĩa gì nữa.

Bài blog mới nhất của Chu Phóng viết như vậy.

Phía dưới không ít những câu nhận xét kiểu như, “Ngươi là đồ rác rưởi”, “Chúng tôi ghét anh”.

Nhìn đến QQ thì thấy biên tập để lại lời nhắn, còn có tin nhắn của Diệp Kính Văn, cảm thấy phiền nhiễu tắt máy, lấy áo khoác đi ra ngoài.

Căn bản là không nghĩ tới lúc này có người vẫn đang ngồi trước máy tính, lo lắng bất an chờ hắn.

Gặp Diệp Kính Văn ở KTV, bên trong mờ ảo, có vài ánh đèn lấp lóe, không nhìn rõ biểu tình trên mặt đối phương.

Cậu ta giúp mình phân tích cặn kẽ chuyện bài viết kia, chứng minh cậu ta trong sạch.

“Tôi còn tưởng có người bắt chước ID của cậu ta phá rối, nhưng kì lạ là, tôi phát hiện blog của Bảo Đinh có đăng bài cách đây không lâu, chuyện ồn ào như vậy, cậu ta cư nhiên không nói một câu nào, giống như biết rõ người nào làm. Tôi đoán, chuyện này có thể cậu ta sẽ giải quyết riêng với anh, nếu không để anh tìm ra được ai làm, fan của hai bên sẽ lôi người kia ra chôn sống. Mà Bảo Đinh đại nhân rõ ràng không nỡ để như vậy, chắc chắn cậu ta biết người đăng bài là ai.”

Chu Phóng cười cười tán thưởng.

Diệp Kính Văn tiếp tục nói, “Tôi giúp anh, chỉ vì anh là bạn của Lâm Vi, nhưng nếu các người muốn liên thủ đối phó tôi, khẳng định sẽ thất bại.”

Chu Phóng cười xấu xa, “Cậu dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?”

Đối phương thành thật nói, “Vì tôi thật sự yêu cậu ấy, còn anh không như vậy.”

“Làm sao cậu biết?”

“Tôi đã đọc tất cả tác phẩm của anh, văn của anh cũng tịch mịch giống như anh, anh không tin tình yêu, đối với tình yêu, thậm chí có chút bi quan.”

Chu Phóng cười cười uống rượu, không nói gì.

Sau khi từ KTV đi ra, lái xe về nhà, cảm thấy hơi choáng váng, liền quay cửa xuống.

Bây giờ đang là mùa đông, gió lạnh thổi  vào, toàn thân không khỏi run rẩy, cảm giác say rượu liền bị thổi sạch sẽ, tâm tình khổ sở càng rõ ràng minh bạch.

Người xa lạ như Diệp Kính Văn cũng nhìn ra được sự cô đơn của mình sao?

Còn tưởng rằng bản thân che dấu rất tốt.

Đương nhiên là cô đơn rồi.

Người mà mình thích, trơ mắt nhìn cậu ấy bị xe đâm vào, máu chảy đầy mặt đất, đôi mắt nhắm chặt trước mặt mình, đèn sáng liên tục trước cửa phòng phẫu thuật, còn chứng kiến thân thể đứa trẻ kia bị tấm màn trắng phủ lên…

Kí ức rõ ràng như vậy, làm sao có thể nói quên là quên ngay được?

Mấy năm gần đây, cũng muốn tìm người khác để nói chuyện yêu đương qua lại, nhưng lại không cách nào quên được cậu ấy.

Đứa trẻ kia, giống như cái gai nhọn đâm vào nơi mềm yếu nhất trong đáy lòng hắn, mỗi khi nhớ tới, đều cảm thấy đau không thở nổi.

Tiểu Ninh…

Thấp giọng gọi tên cậu, lúc đèn xanh bật sáng mới nhẹ nhàng thở hắt ra, chỉnh đốn tâm tình, xem như không có việc gì, tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Về nhà thì tùy tiện ăn mì ăn liền, trong thời gian đợi mì chín, vội vàng mở máy tính, khung nói chuyện cửa biên tập nhảy ra, nhìn thấy số QQ, nhanh chóng thêm vào danh sách bạn bè.

Không nghĩ lại bị cự tuyệt, ly do là “Cho biết tên.”

Chu Phóng nhún vai cười cười, đánh tên, “Chu Phóng.”

Một lúc lâu sau bên kia mới chấp nhận.

Chu Phóng nhìn trên danh sách bạn bè, chữ kí của cậu ta là “Rốt cục cũng qua hai mươi tuổi”, nickname là Bảo Đinh, tất cả thông tin còn lại đều bỏ trống.

“Nghe nói cậu tìm tôi?” Gửi qua một tin nhắn, bên kia nửa ngày vẫn không hồi âm.

Chu Phóng không kiên nhẫn, đợi mì chín thì cầm lấy đôi đũa khuấy khuấy, thật lâu sau khung chat mới nhảy ra, có một dòng chữ nhỏ.

“Xin lỗi, tôi có nhiều tin nhắn đến quá, bị treo máy.”

Chu Phóng ngậm mồm nhai mì, “Chờ cậu rãnh rỗi rồi tìm tôi nói chuyện.”

“Có thể đổi qua MSN không?”

Chu Phóng lười biếng hồi âm, “Không, tôi không có MSN.”

“Vậy chờ một lát, tôi mở lại.”

Sau đó, bên kia đã xuống mạng, chốc sau lại bò lên, lại xuống, lại bò lên.

Chu Phóng mặt lạnh nhìn QQ của cậu ta lên xuống liên tục, rốt cục bất đắc dĩ nói, “Tôi đổi sang MSN.”

Trước giờ chưa từng dùng MSN, vì tên kia mà đi vào trang web tải xuống, cài đặt, đăng kí, mất hết mười phút, sau đó thêm số cậu ta vào, nhìn danh sách bạn bè trống rỗng có mỗi cái tên Bảo Đinh, trong lòng Chu Phóng đột nhiên thấy có lỗi, thật sự là oan gia ngõ hẹp…

“Bây giờ được rồi chứ? Cậu thật là bận rộn.”

Tin nhắn vừa gửi qua, lần này hồi âm rất nhanh, “Thật xin lỗi, hôm nay máy tính có vấn đề, mở QQ là bị treo máy.”

“Đừng nói chuyện thừa nữa, trực tiếp vào vấn đề đi, tôi chờ cậu chờ đến mì ăn liền nguội luôn rồi.”

“Ừ, về chuyện bài viết trên diễn đàn, anh thấy thế nào?”

Chu Phóng không khỏi nở nụ cười, đứa nhỏ này, cái gì gọi là tôi cảm thấy thế nào chứ? Là cậu gây phiền phức cho tôi mà, trái lại còn hỏi tôi, thái độ này là sao đây? Thật muốn hảo hảo giáo huấn cậu ta.

Đánh một hàng chữ gửi qua, “Tôi cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng, chúng ta cần thảo luận thấu đáo, không bằng gặp mặt nói chuyện được không?” Cuối câu còn thêm một ký hiệu cười trộm.

“Tôi… Tôi không muốn gặp anh.”

Không đoán được đối phương đáp lại như vậy, Chu Phóng sửng sốt.

Thật ra chỉ muốn đùa giỡn cậu ta một chút, nhưng nhìn thấy tin nhắn kia, tâm tình lại trở nên tốt hơn.

“Vậy cậu nói phải giải quyết thế nào, lời tỏ tình kia là cậu đăng, tôi lại thành kẻ bị nghìn người thù ghét, giống như là tôi thật sự bội tình bạc nghĩa           với cậu vậy.”

Bên kia trầm mặc một lúc lâu, mới gửi đến một tin nhắn, “Tôi xin lỗi anh.”

“Xin lỗi là xong à?”

“Vậy anh còn muốn thế nào?”

“Tôi nói này nha đầu, cô em làm ra chuyện như vậy, không nghĩ đến hậu quả sao?”

“Tôi không phải nha đầu!”

“Chằng lẽ cậu là nam?”

“Tôi là nam thì làm sao?”

“Cậu là nam, lại còn tỏ tình với tôi là sao?”

Bên kia dường như tức giận, rất lâu sau mới hồi âm, “Mặc kệ anh tin hay không, bài viết đó không phải tôi đăng.”

“A, cậu biết người đăng?”

“Không nói được.”

Chu Phóng bất đắc dĩ xoa trán, đứa nhỏ này sao lại lạnh lùng cứng rắn như vậy, nhìn thái độ cậu ta nói chuyện, đây là thái độ đi giảng hòa với người ta sao? Là thái độ đã làm sai nên đến giải thích sao?

Sao lại giống như mình mới là người mạo phạm cậu ta, là cậu ta đến cửa đòi nợ mình vậy?

“Ai, ta nói này Bảo Đinh đại nhân, cậu lăn lộn ở thiên đường văn học cũng gần hai năm rồi, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Cậu không biết người khác nói cậu thế nào à, cậu như vầy là tự hắt nước vào mình đấy, biết không?”

“Tôi hiểu chuyện hay không, không cần anh giáo huấn.”

“Tính tình còn thẳng thắng như vậy…” Cười xấu xa, “Vậy cậu tới nói lý luận hay xin lỗi?”

“Tôi… xin lỗi.”

“Xin lỗi là xong sao?”

Bên kia lại im lặng.

Chu Phóng nhếch khóe miệng cười cười, muốn quậy phá lão đây, cậu còn non lắm, nhìn đi, nói hai câu liền bạo phát, đứa nhỏ này thật thiếu kiên nhẫn.

Quả nhiên đơn thuần như lời mọi người, lại cứng đầu, không thể ở chung.

Bên kia dường như suy nghĩ rất lâu, lúc này mới trả lời, “Tôi đây đăng thông báo chính thức xin lỗi, anh vừa lòng chưa?”

“À, tôi còn phải xem xét một chút, bài viết đó rốt cuộc là phá rối, hay còn ẩn tình gì khác?” Chu Phóng cầm ly nước bên cạnh uống một hơi hết sạch, nhàn nhã đánh chữ hỏi, “Năm năm đơn phương yêu mến là chuyện gì, cậu không thể một câu “bài viết không phải tôi viết, không thể nói cho anh là người nào viết” thì xong được.”

“Là… trò đùa dai thôi.”

“Vậy cậu không có yêu tôi đúng không, thật sự không có?”

“…”

“Ba chấm là có ý gì, tôi không hiểu.”

“Không.”

“Được rồi, nếu chỉ là hiểu lầm thì tôi không truy cứu nữa, cậu viết thông báo xin lỗi, chuyện này xem như xong.”

“Cám ơn anh khoan dung rộng lượng.”

“Giận à?” Chu Phóng nhẹ nhàng cười cười, thở dài, “Tôi cũng không muốn khó dễ cậu, chỉ muốn giáo huấn cậu một chút. Nghe nói cậu ra đời chưa lâu, tuổi vẫn còn nhỏ, lại có thành tích tốt như vậy, bị người đâm sau lưng cũng là chuyện bình thường, bình thường chú ý một chút, mật mã tài khoản sao lại đi nói cho người khác? Hại nhân chi tâm bất khả hữu, phòng nhân chi tâm bất khả vô, chưa từng nghe qua sao?”

[Tâm hại người có thể không có, tâm phòng người nhất định phải có]

“Cám ơn lời khuyên của anh.”

“Nhóc con, tính tình không cần bướng bỉnh như vậy, khiêm tốt một chút tốt hơn, thái độ nói chuyện của cậu rất dễ làm người khác phật ý.”

“Còn anh thì sao? Tùy tiện xem người khác như trẻ con mà giáo huấn, cao thượng chỗ nào chứ? Tôi cũng hai mươi tuổi rồi, không cần anh dạy!”

“Tôi chưa bao giờ thấy mình cao thượng nha, tôi là một tên đại lưu manh, cậu không biết à?”

“Tôi biết.”

Cuối cùng, định thêm một cậu, “Nhưng tôi lại rất thích tên lưu manh nhà anh”, nghĩ nghĩ lại thấy như vậy quá đột ngột, vội vàng xóa đi, đổi thành câu khác.

“Chu Phóng, anh có bạn gái chưa?” Tuy chỉ là nói chuyện trên mạng, nhưng nhớ tới gương mặt cười xấu xa của hắn, tim cũng đạp loạn.

Chu Phóng sửng sốt, “Hỏi chuyện này làm gì?”

“Nếu mang đến phiền phức cho hai người, anh giúp tôi xin lỗi cô ấy một tiếng.”

Khẩu thị tâm phi, internet ngăn cách, ai cũng không rõ.

“Không cần đâu.”

“Không có sao?”

“Ừ.”

Vậy tốt rồi.

Kiềm lòng không được đánh mấy chữ này, lại cảm thấy mình quá xúc động rồi, lại bất đắc dĩ xóa đi, đổi thành.

“Cám ơn, tái kiến.”

Bên kia Chu Phóng lại ý vị thâm trường sờ sờ mũi, nhìn khung chat thấy size chữ mười in nghiêng của mình so với size chữ năm font Arial của đối phương, rồi nhìn cuộc nói chuyện dài trên màn hình, sao cảm thấy như thể – mình đang bắt nạt cậu ta vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui