Sau khi Quý Nhiên lái xe về đến nhà, Dương Thư tay xách nách mang hai túi mua hàng và một vali hành lý lên nhà, Quý Nhiên cũng xách một vali lớn theo lên.
Dương Thư mở cửa ra, đem toàn bộ đồ đạc đi sắp xếp, còn Quý Nhiên vừa vào đến nhà liền cởi giày lột vớ ra, ngã xuống cái sô pha mềm.
Đệt mợ! Dương Thư sợ hết hồn, vội vàng chạy đến kiểm tra xem cậu có ổn không, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt Quý Nhiên: "Này làm sao thế?" Ông trời con này mà xảy ra chuyện gì thì sư bá băm mình ra thành trăm mảnh mất.
Quý Nhiên đánh một cái thật kêu vào tay của hắn: "Cái vali kia nặng chết mịa luôn."
Nghe cậu nói thế, con tim muốn trào ra khỏi lồng ngực của Dương Thư mới bình ổn trở lại, anh đáp: "Vậy cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi nấu cơm.
Trước mắt cứ dọn cái vali vào phòng cậu đã."
Nói xong, anh đi qua nhấc thử cái vali rồi không nhịn được suýt chửi thề thành tiếng.
Quý Nhiên xách cái vali này không chết vì nặng mới lạ, không biết Quý Tiên Quân cất giấu pháp khí quý hiếm gì trong này.
Sau đó, Dương Thư và Quý Nhiên ai làm việc nấy ở phòng khác nhau, chỉ cách một bức tường.
Bình thường Dương Thư quét dọn vệ sinh rất cần mẫn, cũng yểm thuật sạch sẽ trong nhà, nên dù trong nhà không có ai thì vẫn luôn tinh tươm ngăn ngắp.
Mở cửa sổ thông gió, sau đó Dương Thư lấy ra chăn gối mấy hôm trước đã giặt để chuẩn bị giường ngủ cho Quý Nhiên.
Nghĩ rằng Quý Nhiên vốn là thân hoa nguyệt quế, Dương Thư bèn phủ thêm một tầng chăng dày, dùng tay cũng cảm nhận được sự mềm mại ấm áp của nó.
Xong xuôi ổn thoả, anh mới đóng cửa sổ rồi đi ra ngoài.
Thấy Quý Nhiên còn nằm dặt dẹo trên sô pha, Dương Thư đi qua tìm remote TV rồi đưa cho cậu, nói: "Tự cậu xem đi nhé.
Mật mã wifi trong nhà là từ Dương Thư ghép vần lại.".