Tỉnh dậy sau giấc ngủ, toàn thân Triệu Tuyển nhớp nháp mồ hôi, mờ mịt nhìn chằm chằm vách tường hồi lâu mới giật mình nhận ra đêm xuân kia không phải mơ mà là y đã thật sự lên giường với hòa thượng trong chùa này.
Y đứng dậy nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát giác trời đã sáng hẳn.
Càn Nhược An không có trong phòng, chắc đã dậy sớm ra ngoài tu hành rồi.
Triệu Tuyển vén chăn lên, phát hiện cả người mình trần trụi, khi di chuyển còn thấy chất lỏng màu trắng đục sót lại giữa hai chân.
Cảm thấy hậu huyệt đau rát, giờ y mới biết xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, xuống giường nhìn quanh tìm y phục, vừa quay đầu thì trông thấy bộ đồ mỏng của mình được Càn Nhược An xếp lại gọn gàng đặt cạnh gối.
Y chẳng còn lòng dạ nào lau đi những thứ dính trên người nữa, đang định xách quần về phòng mình thì Càn Nhược An đẩy cửa bước vào.
"Ta đi nấu nước cho ngươi, y phục cũng để sẵn đằng kia rồi." Sắc mặt thanh niên vẫn điềm tĩnh như thể đêm qua chẳng hề xảy ra chuyện gì, "Nếu thân thể có chỗ nào khó chịu thì để ta xem cho ngươi."
"Không, không có chỗ nào khó chịu hết......" Triệu Tuyển ngẩn người một hồi, vành tai đỏ lên, luống cuống buộc dây lưng lại.
Thấy Càn Nhược An nhìn chằm chằm lồng ngực lộ ra của mình, y còn tưởng hòa thượng này sắp mắng mình luộm thuộm nên vội vàng kéo lại vạt áo rồi cười lấy lòng với hắn.
"Triệu Tuyển," khi y định đi vòng qua Càn Nhược An, đối phương nắm cánh tay y, gọi tên y rồi nói, "Đêm qua......"
Triệu Tuyển nuốt nước bọt, bàn tay còn lại vô thức sờ mông mình, nhớ lại đêm qua lăn lộn giày vò thì sống lưng như nhũn ra.
Y đối diện với đôi mắt đen tĩnh mịch kia một hồi, mặt đỏ tới mang tai ngắt lời đối phương: "Đêm qua là ta, ta......"
Triệu Tuyển định nói đây đều do y nghịch phá nên tuyệt đối sẽ không nói với ai khác, nếu Càn Nhược An không thích thì có thể quên hết mọi chuyện đêm qua rồi tiếp tục làm hòa thượng thanh tâm quả dục, không cần mang gánh nặng trong lòng.
Càn Nhược An nhìn y chăm chú làm đầu lưỡi y như thắt nút, bao lời muốn nói đều không thốt ra được.
"Triệu Tuyển, ta đã phạm vào sắc giới." Ngữ khí Càn Nhược An vẫn như thường lệ, buông cánh tay y ra rồi chậm rãi lồng năm ngón vào tay y, "Là do tâm ta bất định, nếu sư phụ phát hiện thì ta sẽ tự đi chịu phạt."
"Chịu phạt!?" Triệu Tuyển mở to mắt, níu tay áo thanh niên lí nhí, "Không, không cần đâu......!Tiểu sư phụ, ngươi không nói ta không nói thì ai biết chúng ta......"
Càn Nhược An hờ hững nói: "Trời đang nhìn."
Triệu Tuyển cưỡng từ đoạt lý: "Đã khuya như vậy Phật cũng phải ngủ rồi chứ, sao nhìn trộm chúng ta giao hoan được!"
Y nói lời này hết sức càn rỡ, hầu kết Càn Nhược An khẽ động, lập tức che miệng y, vành tai cũng đỏ lên: "Triệu Tuyển, ta......!ta muốn thú nhận với sư phụ, sau khi chịu phạt ta sẽ xuống núi với ngươi."
Sau khi Triệu Tuyển ngủ thiếp đi, Càn Nhược An đã suy nghĩ kỹ về chuyện sau này.
Hòa thượng phá giới đương nhiên không thể ở lại chùa tụng kinh như trước nữa.
Hắn trằn trọc trở mình nhìn Triệu Tuyển say ngủ, đến khi định thần lại thì môi hắn đã dán vào gò má thiếu niên để lại một nụ hôn nhẹ nhàng.
Hòa thượng không biết dỗ ngon dỗ ngọt, cũng chẳng biết tỏ tình thế nào.
Trên hành lang, một cơn gió mát lướt qua thổi rơi giọt mồ hôi óng ánh trên đuôi tóc Triệu Tuyển.
Càn Nhược An dắt Triệu Tuyển đi tới trước rồi nhìn thoáng qua bóng hai người sóng vai nhau, trong lòng cực kỳ hỗn loạn nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Triệu Tuyển, ngươi đã làm chuyện này với ta thì từ nay về sau không được thích người khác nữa đâu đấy.".