Phong Đao

Pháo hoa hiện ra, vẫn là màu đỏ như trước, lại mang theo tiếng nổ vang như sấm, không hiểu được là dùng loại gì tinh xảo chế thành. Thanh âm chấn đi xa, sợ là phải kinh động trong phạm vi mười dặm.

Sở Tích Vi không chần chờ gì nữa, chân đạp xuống cành cây một cái, thân hình tựa mũi tên rời cung, đao toàn lực chém ra, thẳng đến Hách Liên Ngự. Người sau hiểm hiểm tránh qua, bấm tay thành trảo nắm lấy lưỡi đao, cười lạnh: “Đao của ngươi trái lại sắc bén hơn Cố Thời Phương. Năm đó nàng nếu mà tàn nhẫn một chút, thì làm sao ở trong Khấp Huyết quật chết trên tay ngươi được?”

Sở Tích Vi trong lòng giật thót. Hách Liên Ngự không nhận ra hắn ngụy trang tuyệt diệu, trao đổi thân phận với Diệp Phù Sinh, càng nói càng kích động: “Năm đó ta đem ngươi mang đến Độ Ách động, lấy máu Cố Thời Phương cho ngươi khai đao. Khi sư diệt tổ trọn vẹn truyền thừa, ngươi cần phải hảo hảo cảm tạ ta a!”

“Súc sinh!” Sở Tích Vi áp chế sóng to gió lớn trong lòng, thân đao chấn động đẩy tay Hách Liên Ngự ra. Mắt thấy người sau phi thân lùi lại khoảng cách xa, hắn cắn răng kiềm chế muôn vàn kinh nghi trong lòng, ngay sau đó ánh mắt trầm xuống, lần thứ hai xuất đao.

Một đao kia mang theo tám phần nội lực của hắn, mau đến vô thường, mạnh đến vô cùng, ánh mắt chưa chớp đã tới trước mặt Hách Liên Ngự. Nếu mà một đao này đánh trúng, chỉ sợ cũng bị sống sờ sờ chém thành hai nửa!

Lưỡi đao xé gió, tiếng rít sắc nhọn đến chói cả tai. Hách Liên Ngự vào giờ khắc này nghe được một thanh âm lạnh như băng tụ thành đường, sát khí trùng trùng của “Diệp Phù Sinh”…

“Một đao này, ta thay… sư phụ đòi nợ!”

Kinh Hồng đao pháp mười sáu thức đều lấy tốc độ để áp chế sức mạnh, trong đó tàn nhẫn nhất không gì qua khỏi một chiêu “Đoạn nhạn”! Một chiêu này được ăn cả ngã về không, đao xuất ra không thể thu lại, kết quả chính là lưỡi đao đẫm máu: hoặc là máu địch nhân, hoặc là… máu của chính mình!

Hách Liên Ngự nếu ở lúc toàn thịnh, lấy nội lực tụ thành cương khí hộ thể, mượn Tu La thủ hóa giải sức mạnh, muốn tiếp nhận một đao này cũng không dám chắc mười phần, càng không nói đến hắn hiện giờ trong người trọng thương.

Tiêu Diễm Cốt đã nhịn không được nhắm mắt lại, không dám nhìn Táng Hồn cung chủ bị một đao xẻ làm đôi.

Sở Tích Vi cả người lẫn đao cơ hồ hóa thành một tia chớp, lấy nhãn lực của Hách Liên Ngự cũng không nhìn ra được hư thật. Hiện giờ trong phạm vi nhỏ hẹp này, hắn chỉ có thể khó khăn bước sang bên cạnh một bước, đồng thời tụ khí vào chưởng, đưa tay tiếp lấy.

Hơn kém một bước này, chính là sinh tử khác biệt!

Một tay vung lên, một đao đã hạ xuống. Những người phía dưới ngẩng đầu nhìn lên chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên như có một tấm màn màu đỏ, mơ hồ như mưa rơi xuống. Có người vươn tay ra đón, đều là đỏ thắm!

Một người bỗng nhiên kêu to lên, chật vật nhảy sang một bên, hoảng sợ chỉ vào một nửa bàn tay bị rơi trên mặt đấy. Bàn tay sót lại ngón út cùng ngón áp út vẫn còn nắm chặt, bề mặt bị đứt bằng phẳng bén ngọt, sau khi rơi xuống đất máu mới ồ ạt chảy ra!

Cho dù bạch đạo hay là Ma Yết, tất cả đều ồ lên!

“Trời …!”

“Đao thật nhanh …”

“Đó… đó là Kinh Hồng đao?!”

“…”

Hoa Tưởng Dung người tuy mềm mỏng, bụng lại có càn khôn. Lần này mặc dù bởi vì tình thế bức bách cũng không phản đối Bách Quỷ môn an bài, trong lòng rốt cuộc còn có chút khoe khoang. Cho tới giờ khắc này chứng kiến một đao long trời lở đất của Sở Tích Vi xuất ra, nàng mặt mày đã thất sắc, lẩm bẩm than: “Hậu sinh khả uý a…”

La gia chủ gắt gao nhìn chằm chằm nửa bàn tay máu chảy đầm đìa kia, một tiếng cũng không thốt ra khỏi cổ họng.

“A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!” Sắc Không mắt mặc dù không nhìn thấy, lại nghe được tiếng đao chém qua xương cốt, chắp tay tụng câu phật hiệu.

Tu La thủ hai đã mất một. Bàn tay phải Hách Liên Ngự vốn đã bị thương do hỏa lôi lần này bị sống sờ sờ chém mất một nửa. Kình lực của Kinh Hồng đao cùng nội lực “Kì Lộ kinh” truyền vào thân đao nhân cơ hội chui vào kinh mạch, hắn đau đến trán nổi gân xanh, nơi cổ họng cũng tràn ngập vị máu.

Sinh tử sát vai, hoàng tuyền chuyển vận. Ngay cả lãnh tĩnh như Hách Liên Ngự cũng cảm thấy tim đập như nổi trống, sau lưng sinh ra một thân mồ hôi lạnh, kinh hoảng phát giác như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.

Nhưng mà Sở Tích Vi xuất ra một đao kinh thế hãi tục này, kinh mạch cũng bị chấn động, không tránh khỏi nội tức đình trệ. Nguyên bản lấy công làm thủ, cẩn thận đao khí hộ thể cũng lộ ra không môn. Tay trái Hách Liên Ngự chờ chính là giờ khắc này!

Tay trái hắn thủ sẵn đã lâu sát chưởng thành đao, thừa dịp nội kình Sở Tích Vi chưa kịp chuyển vận, hết sức ra tay, trong nháy mắt đánh thẳng đến đan điền Sở Tích Vi, mắt thấy liền muốn xé rách quần áo cắm ngập vào da thịt!

Năm ngón tay nhiễm máu, Hách Liên Ngự ý cười còn chưa ra tiếng, liền đọng lại ngay khóe miệng, vẻ điên cuồng trong mắt hắn cũng lập tức rút đi, chỉ còn lại tràn đầy hoảng sợ!

Ngực Sở Tích Vi đã trúng một chưởng. Cỗ nội lực kia không mạnh lại đem hắn đánh văng ra, rơi khỏi cây cổ thụ. May mắn Sắc Không nghe thanh âm đoán vị trí một phen tiếp được, nếu không hắn không ngã gãy chân cũng phải gặp thê thảm.

Hắn bỗng dưng ngẩng đầu, thất thanh gọi: “Đạo trưởng!”

Tu La thủ đâm vào bụng người tới. Cho dù Hách Liên Ngự tại thời điểm chỉ mành treo chuông hết sức khó nhọc thu thế không đâm vào đan điền, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, máu từ miệng vết thương tràn ra nhiễm đỏ tay hắn. Toàn trường chỉ có Triệu Băng Nga nhìn được rõ ràng – Hách Liên Ngự trước không sợ trời sau không sợ đất lại đang phát run.

Là khiếp sợ. Sau đó là hưng phấn đến cực hạn, vừa vô cùng điên cuồng lẫn với cực kỳ sợ hãi.

Người ngay tại thời điểm sống chết trong chớp mắt đã đánh bay Sở Tích Vi, vậy mà lại là Đoan Thanh không biết đến nơi này từ lúc nào!

Đôi môi Hách Liên Ngự mấp máy: “Sư…”

Ngay sau đó, hắn chợt thấy chân khí trong đan điền đột nhiên tán loạn, chui vào kinh mạch theo ngón tay trái đâm vào máu thịt Đoan Thanh chảy tới, đồng thời có một cỗ nội lực nhu hòa tinh thuần theo kinh mạch trên tay tỏa ra tứ chi toàn thân.

“Ngươi…” Đồng tử Hách Liên Ngự co rút nhanh, không thể tin mà run rẩy “Ngươi thật sự muốn… phế ta?”

Đoan Thanh cũng không trả lời. Hắn từ trong rừng liền cùng Sở Tích Vi chia đường, quay đầu đi Lạc Nhật nhai. Một đường bôn ba chém giết lại một đường chạy về, ẩn nấp nơi này lãnh tĩnh quan sát tình thế, chờ đợi chính là giờ khắc này.

Hách Liên Ngự lấy thương đổi mệnh, cảm thấy vạn vô nhất thất. Đoan Thanh đáp trả bằng chính sự tự cao tự đại luôn cho là đúng của hắn.

Chân khí “Thiên Kiếp công” bá đạo đầu tiên là bị xói mòn, ngay sau đó đã bị nội lực ào ạt như nước lũ cuốn lấy, mắt thấy lập tức mạnh mẽ che lại đan điền. Hách Liên Ngự chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, không dám tiếp tục chần chờ, năm ngón tay phát lực đem Đoan Thanh đẩy mạnh, muốn đem người hất ra!

Tay phải Đoan Thanh nắm chặt tay trái Hách Liên Ngự, khiến cho hắn không thể động đậy mảy may. Cả hai đồng thời từ trên cành cây rơi xuống, mọi người phía dưới đều kinh hãi giạt ra. Sở Tích Vi cùng Huyền Tố cùng lúc ra tay muốn tiếp, nhưng mà bọn họ đều cách quá xa, quanh mình lại bị đám người xô đẩy, căn bản không đến kịp!

Một âm thanh trầm đục nặng nề vang lên. Lưng Hách Liên Ngự đập thật mạnh xuống đất, đau đến mức hắn cơ hồ cho là xương sống mình cũng đã gãy làm đôi, trong miệng liền phun ra máu. Không chờ hắn giãy dụa thoát thân, Đoan Thanh nâng cánh tay trái bị thương lên, không để ý đến đau nhức trong kinh mạch tụ khí ngưng lực, đánh thật mạnh lên thiên linh cái của hắn.

Ngay sau đó Hách Liên Ngự thất khiếu (*) đều chảy ra máu, gắt gao nhìn chăm chú nhìn Đoan Thanh, cuối cùng vẫn không cam lòng mà nhắm mắt lại. Nếu không phải lồng ngực còn hơi hơi phập phồng, chỉ sợ tất cả mọi người cho là hắn đã chết.

[(*) thất khiếu : bảy cái lỗ trên đầu gồm hai mũi, hai mắt, hai tai, miệng]

Sở Tích Vi bất chấp đụng chạm, phi thân đạp lên đầu người đi qua, so với người cách gần nhất còn muốn nhanh hơn một bước. Hắn đến bên cạnh Đoan Thanh, chỉ thấy đối phương đang nửa quỳ ở trên người Hách Liên Ngự, đầu rũ xuống, chiếc áo trắng thấm đầy máu, trong lúc nhất thời hô hấp đều ngưng lại, thanh âm khẽ run: “Đạo… Đạo trưởng?”

“…”

Huyền Tố chậm phía sau nửa bước, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân thẳng lên thiên linh cái, hốc mắt đỏ bừng, nói chuyện cũng mang theo một tia nghẹn ngào: “Sư thúc…”

“… Đỡ ta… một chút.” thanh âm suy yếu đến gần như không thể nghe thấy rốt cuộc vang lên. Đại bi đại hỉ tới quá nhanh, Huyền Tố đứng ngốc sững giữa đương trường, trái lại Sở Tích Vi lập tức hoàn hồn.

Hắn khó nhọc ép trái tim vừa vọt lên cổ họng hạ xuống, nhanh chóng đỡ lấy cánh tay phải Đoan Thanh, cẩn thận đem người dìu đứng lên.

Năm ngón tay rời khỏi thân thể, bụng Đoan Thanh lộ ra năm lỗ máu. Sở Tích Vi vội vàng điểm huyệt cầm máu cho hắn, chỉ thấy đạo trưởng sắc mặt vốn đã tái nhợt lúc này ngay một tia huyết sắc cũng không có, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ là biểu tình vẫn không biểu lộ chút đau đớn nào như cũ.

Hắn dựa vào thân thể Sở Tích Vi miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người đang nín thở quên cả lên tiếng, cuối cùng dừng lại trên mặt Triệu Băng Nga, nói: “Ta phế đi một thân nội lực của hắn. Luận tội xử trí như thế nào, mặc cho công lý.”

Đoan Thanh nói xong, mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần. Trong lúc nhất thời cho dù là bạch đạo hay là Ma Yết đều lộ sắc mặt vui mừng, không ít kẻ lớn tiếng hoan hô, lại nhiều người vui quá mà khóc.

“Ma đầu sa lưới, trời xanh có mắt!”

“Đại cừu của cha mẹ ta đã được báo! Diệp công tử vất vả! Đạo trưởng cao nghĩa!”

“Giết hắn! Ma đầu làm nhiều việc ác, chết không đủ đền tội!”

“Một đao chém hắn như vậy quá tiện nghi! Phải là thiên đao vạn quả, nghiền xương thành tro!”

“Mang hắn trở về chùa, triệu tập các vị đồng đạo, lăng trì hắn!”

“…”

Thời điểm bọn họ bàn tán xôn xao, Đoan Thanh không nói cũng không động, dựa vào Sở Tích Vi khép hờ mắt điều tức, giống như một pho tượng đá trầm lặng suốt bao năm.

Sở Tích Vi vào giờ khắc này bỗng nhiên cảm giác được, vị đạo trưởng này không giống người sống, tựa như một khối đá lạnh như băng trên núi, không hề suy chuyển, cũng không bị phong hoá, một thân máu thịt dần dần lạnh đi, tim gan tựa như bằng sắt thép, lại không người nhìn được hắn vui buồn giận dữ.

Đúng lúc này, không biết là ai kêu một tiếng: “Tiêu Diễm Cốt chạy trốn rồi!”

Nguyên lai, vừa rồi lực chú ý của mọi người đều ngưng trên người Hách Liên Ngự, lo lắng đề phòng chỉ chờ ma đầu đền tội, thẳng đến lúc này trái tim nặng trĩu được thả lỏng, mới phát hiện Tiêu Diễm Cốt ngay lúc thấy đại thế đã mất liền thừa dịp loạn thoát thân, sớm không biết đã chạy đi đâu.

“Cây đổ bầy khỉ tan, không ngoài như vậy!” La gia chủ hừ lạnh một tiếng, hướng Sắc Không chắp tay “Đại sư, theo ý kiến của ngài, nên xử trí ma đầu kia như thế nào?”

“A Di Đà Phật.” Sắc Không nói “Hách Liên thí chủ mặc dù thân mang huyết án chồng chất, nhưng vẫn phải được đối xử công bằng. Theo như lão nạp thấy, lúc này chúng ta nên đem hắn về Vô Tướng tự, triệu tập các vị đồng đạo, trước liệt tội sau mới trừng phạt, cũng tiện thảo luận về tình hình thế cục.”

Triệu Băng Nga hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không phản đối, chỉ hất cằm lên, nói: “Trừ ma vệ đạo là các việc của bạch đạo các ngươi, ma đạo yêu nhân chúng ta đi trước. Ngày sau núi sông có gặp lại, đến lúc đó tính toán ân oán!”

Không ít người bạch đạo lộ vẻ không vui, thậm chí rục rịch phản đối, rõ ràng là không muốn cứ thế buông tha cơ hội lớn một lưới bắt hết này. Chỉ là thứ nhất kiêng kị thực lực sát thủ “Ma Yết” biến hoá kỳ quỷ, thứ hai vướng bận thể diện thanh danh, không ai muốn làm người đầu tiên trở mặt vô tình.

Sở Tích Vi dẫn đầu phá tan yên lặng, đối Triệu Băng Nga chắp tay, nói: “Việc lần này xong, ngày sau vẫn là chính tà không đội trời chung như cũ. Mong rằng Triệu hộ pháp tự giải quyết cho tốt.”

Triệu Băng Nga cười nhạo một tiếng: “Bách Quỷ môn nguyên bản là môn phái trung lập, ngươi nói những lời này, là muốn từ nay về sau đứng vào hàng ngũ bạch đạo sao?”

Sở Tích Vi không mắc bẫy khiêu khích của nàng chút nào, nói: “Bách Quỷ môn xưa nay xét việc không xét người. Chúng ta vĩnh viễn đứng ở chỗ nên đứng, không nhọc Triệu hộ pháp hao tâm tổn trí.”

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, như có đao binh giao chiến. Ngay sau đó từng người dời tầm mắt đi chỗ khác, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Ngay lúc Triệu Băng Nga nâng bước muốn đi, Huyền Tố đột nhiên lên tiếng: “Chậm đã!”

Vừa rồi Hách Liên Ngự dùng lời nói châm ngòi ly gián, cho dù sau lại bị Triệu Băng Nga cắn ngược một hơi, Sở Tích Vi ra tay khống chế cục trường, tạm thời áp chế kinh nghi của đám người bạch đạo. Nhưng mà không nói ra không có nghĩa là không nghĩ tới, lúc này nghe hắn mở miệng, tất cả mọi người cũng nhịn không được căng thẳng, trong lòng đủ loại suy đoán.

Bước chân Triệu Băng Nga dừng một chút, quay đầu lại, trong mắt ý cười rút sạch, chỉ còn lưu lại sát ý rõ ràng: “Tiểu bối Thái Thượng cung, ta còn chưa tìm ngươi đòi món nợ của Kình nhi, hiện tại ngươi chán sống rồi sao?”

“Ta là được sư phụ nhặt về Vong Trần phong nuôi lớn. Khi còn bé đầu óc có chút bệnh, việc trước lúc mười tuổi ta đều không nhớ rõ. Cho nên… lời Hách Liên Ngự nói, ta cũng không phải là một chữ đều không tin.” Huyền Tố đứng trước mặt nàng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thẳng vào mắt Triệu Băng Nga, không bỏ sót bất kỳ dao động nào trên mặt nàng “Thỉnh ngài nói cho ta biết, lời hắn nói là thật hay giả? Ta… rốt cuộc là con của người nào?”

Đoan Thanh mở mắt ra, lẳng lặng nhìn bóng lưng Huyền Tố, cũng không lên tiếng ngăn lại, chỉ quét mắt qua biểu tình đám người bạch đạo, lại quay về nhìn Sắc Không.

Triệu Băng Nga cười lạnh một tiếng: “Đúng thì sao, sai lại như thế nào? Vừa rồi ngươi cũng nhìn xem rõ ràng, ta là yêu phụ ma đạo giết người như ngóe. Ngươi nếu thật sự là con ta, kết cục như thế nào không cần ta nói… Không ngờ kẻ đảm nhiệm chưởng môn của Thái Thượng cung lại là kẻ ngốc. Quả thật là đầu óc có bệnh, không mau đi chữa trị đi?”

“Ngươi…” Huyền Nghiễn dựng thẳng mày, hận không thể xông lên xé rách miệng người kia, lại bị Huyền Hiểu giữ chặt. Hắn không thể tin mà quay đầu hỏi “Sư huynh, hay là ngươi tin mấy chuyện ma quỷ đó của yêu nhân?”

“Huyền Nghiễn, câm miệng!” Huyền Hiểu trách cứ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía đôi bên “Thị phi hắc bạch, hãy nghe cho rõ ràng.”

Huyền Tố hai tay chậm rãi nắm chặt, hít sâu vào một hơi: “Nếu là giả, chúng ta dĩ nhiên chính tà không đội trời chung. Sau này ngài làm ác, ta chắc chắn sẽ diệt… Nếu là sự thật, mẫu thân nợ, làm con phải trả. Ngài giết bao nhiêu người, ta nợ bấy nhiêu mạng. Ngài làm bao nhiêu điều ác, ta làm bấy nhiêu điều thiện, đến chết không hối tiếc!”

Sắc Không nhắm mắt. Mọi người nguyên bản đang rì rầm bàn tán cũng lặng im, nhìn bóng lưng thẳng tắp của đạo trưởng trẻ tuổi, như ngắm tùng xanh trúc biếc giữa phong sương gió tuyết.

Cho đến lúc tiếng cười lạnh của Triệu Băng Nga phá vỡ yên lặng.

“Ngươi trái lại là dám đảm đương, có đạo nghĩa! Kỷ Thanh Yến có đồ đệ như ngươi, chết cũng nhắm mắt. Đáng tiếc…” Thanh âm Triệu Băng Nga chuyển lạnh, bộc lộ vẻ khinh thường “Chỉ bằng một kẻ dã loại cha mẹ không cần như ngươi, cũng xứng làm nhi tử Triệu Băng Nga ta sao?”

Ánh sáng trong mắt Huyền Tố rốt cuộc lụi tàn.

Sắc Không nghe đến lúc này, rốt cuộc lên tiếng: “Triệu thí chủ!”

“Lão lừa trọc, ngươi không có tư cách ngăn cản ta!” Triệu Băng Nga vung loan đao chỉ hắn, trong mắt hiện lên sát khí “Năm đó thời điểm ta luyến mộ ngươi, ngươi muốn chính là lục căn thanh tịnh tứ đại giai không… Ngươi nếu không phụ ta, ta như thế nào lại phải ủy thân cho Hách Liên Ngự, cùng hắn sinh ra hài tử? Hiện giờ hắn bị phế, Kình nhi của ta bị chết, xét đến cùng đều nhờ ngươi ban tặng. Ta cả đời này với ngươi không chết không ngừng, sớm muộn gì cũng tới đòi nợ … Ngươi chờ xem!”

La gia chủ thật sự nghe không vào, nghi ngờ đối với Huyền Tố cùng Sắc Không rốt cuộc trôi đi, mở miệng mắng: “Yêu phụ không biết xấu hổ! Ngươi cùng Hách Liên ma đầu quả thật sự là trời sinh một đôi, dứt khoát cùng hắn chịu phán xét, đến hoàng tuyền thành quỷ phu thê, tìm nhi tử điên khùng kia, một nhà…”

Nói còn chưa dứt lời, La gia chủ đã bị một bàn tay tát thật mạnh, nửa khuôn mặt trong khoảng khắc sưng lên, há miệng vậy mà phun ra một ngụm nước bọt lẫn máu, bên trong còn có hai cái răng.

Triệu Băng Nga mặc dù bị thương nặng, lại có Trường Sinh cổ tục mệnh, vẫn còn chút khí lực đánh người, cước bộ vừa ra liền tới trước mặt hắn, một kích thành công liền trở về trong vòng thủ hộ của “Ma Yết” vây quanh, giọng giễu cợt: “Thứ miệng chó không thể khạc ra ngà voi. Nương ngươi khi còn sống không dạy dỗ, ta chính là thay nàng quản giáo!”

Trong lúc nhất thời không khí vốn đã dịu đi lần thứ hai trở thành giương cung bạt kiếm. Ngay lúc có kẻ bắt đầu không kiềm chế được, đột nhiên có bóng người đi tới, lướt qua đám đông, quỳ một gối xuống trước mặt Sở Tích Vi.

Bao gồm bảy người, đầu lĩnh là một hắc y nữ tử cầm roi trong tay, đối Sở Tích Vi thấp giọng nói: “Tôn… Diệp công tử, dưới chân núi cấp báo!”

Sở Tích Vi đáp: “Nói đi!”

Ý này chính là không cần che giấu, Ngu Tam Nương nhìn thoáng qua mọi người, rất nhanh nói: “Khoảng một nén nhang trước, ám khách Táng Hồn cung canh gác đường núi phía Nam được Tiêu Diễm Cốt dẫn dắt rút lui, hiện nay ngoại trừ ám cọc phân tán, hơn phân nửa dư lực Táng Hồn cung đã rời khỏi Vấn Thiện sơn, xuôi nam đi về hướng Mê Tung lĩnh.”

Mọi người ngẩn ra. Dị tộc kỳ quân xuất hiện, Táng Hồn cung như thanh đao treo lơ lửng trên đầu lúc này lại rút lui là một chuyện tốt. Nhưng mà lui đến quá khéo quá nhanh, khó tránh khỏi lòng người sinh nghi.

Sở Tích Vi nhíu mày nói: “Có phát hiện cái gì khác thường không?”

“Cũng không, bất quá…” Dừng một chút, Ngu Tam Nương vẻ mặt nghiêm trọng “Trạm gác từ xa báo lại, có rất nhiều dân chúng xuất hiện khắp bốn phương, đổ về hướng Vấn Thiện sơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui