Phong Đao

Triệu Băng Nga đối Đoan Thanh nói gì đó, Sở Tích Vi không thể biết.

Nàng chỉ là tiến lên một bước ghé vào bên tai Đoan Thanh, nhẹ nhàng mở miệng thấp giọng. Lấy nhĩ lực của Sở Tích Vi vậy mà nghe không được một chữ nửa câu, chỉ đến lúc Triệu Băng Nga bứt ra lui về phía sau mấy bước mới thấy được sắc mặt Đoan Thanh trong nháy mắt lạnh xuống.

Từ lúc gặp lại đến giờ, Đoan Thanh trước sau vẫn luôn là một người hiếm thấy vui giận, lãnh tĩnh kiềm chế đến cơ hồ không giống người sống. Cho dù mấy ngày gần đây hắn tựa như băng mùa xuân chợt tan, ngẫu nhiên lộ ra một ánh nhìn nhu hòa, đa phần vẫn là thanh lạnh đến khiến cho người ta như đi trên băng mỏng. Giờ khắc này hắn mở mắt ra, trong phút chốc như thanh đao cất giấu đã lâu ra khỏi vỏ, sắc bén đến mức Sở Tích Vi thiếu chút nữa nhịn không được rút đao.

“Những gì ta biết, chỉ có bấy nhiêu… Dư lại muốn tra như thế nào, ngươi hẳn là rõ ràng hơn ta.” Triệu Băng Nga lui ra phía sau vài bước, ngón tay lần thứ hai lau đi vết máu tràn ra khóe môi “Ta muốn ngươi đáp ứng, tự mình giết Hách Liên Ngự, không để cho người khác ra tay… Chỉ ngươi mới có khả năng giết được hắn.”

Khi nói nàng nhìn thẳng vào Đoan Thanh, không bỏ qua mỗi một biến hóa nào trên gương mặt người nọ, bàn tay lặng yên dừng ở trên chuôi đao. Sở Tích Vi không nghi ngờ chút nào việc nếu Đoan Thanh mà lộ ra nửa điểm do dự, Triệu Băng Nga cho dù liều mạng cũng muốn ra tay.

Sở Tích Vi ngưng mày, bàn tay nắm Kinh Hồng đao xiết chặt. Cũng may Triệu Băng Nga vừa dứt lời, đạo trưởng đầu bạc như sương liền gật đầu, nói: “Được!”

Hắn nói xong một chữ này, Triệu Băng Nga như trút được gánh nặng, tựa dây cung căng đến mức tận cùng rốt cuộc được thả lỏng, suýt nữa đứng không vững, may mắn được Đoan Thanh giúp đỡ một phen.

Triệu Băng Nga ổn định lại, cười nói: “Nếu các ngươi đều đáp ứng, ta cũng không còn cần gì nữa. Tìm Quỷ Y đến đây đi.”

Đoan Thanh bỗng nhiên nói: “Thuộc hạ, cừu nhân, quá khứ… bao nhiêu đó ngươi đều an bài chu đáo không hề bỏ sót, nhưng vì sao ngay cả một câu cũng không chịu nói cho hắn?”

Sở Tích Vi giật mình một cái, ngẫm nghĩ lại liền biết Đoan Thanh đang nói về ai, nhất thời cũng nhìn về phía Triệu Băng Nga.

“Ta đối với hắn… không có lời nào để nói.” Triệu Băng Nga im lặng một khắc “Kỷ Thanh Yến đem hắn dạy dỗ đến cực tốt, hiện giờ hắn so với hàng trăm  hàng ngàn bộ dáng ta tưởng tượng qua đều tốt hơn, ta còn cái gì có thể nói cho hắn? Bất quá là nói nhiều sai nhiều thôi!”

Sở Tích Vi khẽ lắc đầu, khuyên nhủ: “Tiền bối, Huyền Tố tâm tư thông tuệ, mấy ngày nay gặp biến cố chỉ sợ trong lòng hắn đã có suy tính. Ngươi cho dù không nói, hắn cũng đã tin, cần gì phải trì hoãn một câu trả lời mà kết thúc trong hối tiếc?”

“Sở môn chủ, ngươi chưa từng làm phụ mẫu, dĩ nhiên không biết như thế nào là ‘Cẩn thận chặt chẽ’.” Triệu Băng Nga nhẹ giọng nói “Năm đó hắn ở bên cạnh ta, ta không có bản lĩnh bảo hộ hắn chu toàn, khiến cho hắn bị hủy dung đầu óc bị thương cửu tử nhất sinh. Nếu mà không có Kỷ Thanh Yến, có lẽ hắn đã sớm chết non, ngay cả thi cốt cũng không biết chôn vùi phương nào, càng miễn bàn tới việc thoát thai hoán cốt, lần nữa làm người.”

Đoan Thanh nói: “Hắn sẽ không trách ngươi. Là tự ngươi không chịu buông bỏ.”

“Con người của ta tấm lòng cũng rất nhỏ, đem hắn đặt ở trên đầu tim, bên cạnh không còn chỗ cho cái gì khác nữa.” Triệu Băng Nga lắc lắc đầu “Huống chi, Kỷ Thanh Yến đối với hắn ân trọng như núi, nhưng ta lại không phân biệt thị phi hắc bạch, mười ba năm trước đánh hắn trọng thương, khiến cho hàn độc tận xương phá vỡ thương thế, dẫn đến bệnh nặng chết sớm… Cho dù đó là bởi vì Hách Liên Ngự tính kế, rốt cuộc cũng là ta tự tay phạm xuống sai lầm, không thể chối bỏ, cũng không thể nào quên. Nếu mà để hắn biết, lại nên tự xử như thế nào?”

Sở Tích Vi hỏi: “Ba mươi năm trước kẻ đem thân phận của ngươi báo cho đám người bạch đạo, thật sự là Đoan Nhai đạo trưởng sao?”

“Ta đã từng nghĩ như vậy, sau mới biết được… ta nghĩ oan cho hắn.” Triệu Băng Nga thở dài. Người ngạo khí như nàng xem than thở đều là yếu thế, thở dài như vậy thật sự hiếm thấy “Ta đã nên sớm minh bạch, con người trời quang trăng sáng như Kỷ Thanh Yến, làm thế nào lại ở sau lưng đâm người một đao được? Đáng tiếc cho đến năm năm trước, ta mới hiểu được kẻ vạch trần thân phận ta năm đó chính là Hách Liên Ngự. Hắn trước tiên ở chiến trường Tư Quyết cốc cố ý lưu lại người biết thân phận ta, lại phái ám cọc nặc danh gởi thư cho các đại chưởng môn, chỉ là vì muốn ép ta quay lại Mê Tung lĩnh, để hắn làm người tốt giành lợi ích. Là ta… vì bị tình cảm u mê, tin lầm nghi lầm.”

Đoan Thanh chăm chú nhìn nàng một khắc, bỗng nhiên nói: “Sư huynh trước lúc mất, đã đem thân thế Huyền Tố nói rõ với ta, trên mặt hắn không oán không giận, cũng bắt ta không được giận chó đánh mèo.”

Đuôi lông mày Triệu Băng Nga khẽ nhích: “Đạo trưởng nhân tâm minh đức, là ta đối với hắn không đúng.”

Đoan Thanh lắc lắc đầu: “Huyền Tố tục gia theo họ Kỷ của sư huynh, tên là Vân Thư. Ngươi biết có ý nghĩa gì không?”

Triệu Băng Nga ngẩn ra.

Người trong thiên hạ sinh lão bệnh tử thay đổi trong nháy mắt, ân oán tình cừu cũng chưa kết luận được. Nếu khó định thị phi đúng sai, lại khó cầu trên đời toàn vẹn. Như vậy chỉ cần giữa trời đất, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với lòng, người bên ngoài xen vào hay không lại có quan hệ gì đâu chứ?

Làm người xử thế muốn sống yên phận, tất phải đặt mình trong dòng chảy hồng trần. Muốn đội trời đạp đất cũng phải là tự mình một thân đứng thẳng, một lòng can đảm.

Ngoại trừ cái này ra, phồn hoa ba nghìn bất quá cũng chỉ là hoa nở hoa tàn, tụ tán phân ly không bằng mây tan mây hợp.

“Ân cừu giữa ngươi và sư huynh, trong mắt hắn xem ra cũng chỉ là việc ngoài thân, không để trong lòng, không thể nào giận chó đánh mèo, dĩ nhiên cũng không quan hệ với  ân đức nhân từ.” Dừng một chút, Đoan Thanh nói “Bởi vậy, ngươi làm bao nhiêu nghiệp chướng, có bao nhiêu âm mưu tính toán, đều là chuyện của chính ngươi, cũng không thể đưa ra quyết định thay Huyền Tố. Dù sao, hắn đã không còn là đứa trẻ điên ngốc, mà là đương nhiệm chưởng môn của Thái Thượng cung, có thể lấy kiếm hỏi việc, lấy người luận sự. Nếu ngay cả dũng khí tiếp thu chân tướng cũng không có, ngày sau lại như thế nào dẫn dắt người khác, giữ vững sự nghiệp?”

Đạo trưởng ngày thường cũng sẽ không nhiều lời như thế.

Sở Tích Vi cảm giác có tiếng động, nín thở đem nội lực tụ vào hai tai, chợt nghe thấy một động tĩnh rất nhẹ đến không thể nghe thấy, giống như có người xiết chặt nắm tay, xương khớp phát ra một tiếng vang nhỏ.

Hắn nhất thời hiểu rõ, cũng không vạch trần, nói bè theo: “Tiền bối, thế gian này khó vãn hồi nhất chính là bỏ lỡ. Có người bỏ lỡ sau đó không có cơ hội gặp lại, có lời bỏ lỡ sau đó cũng không có cơ hội nói ra khỏi miệng. Ngươi cho dù hạ quyết tâm muốn mang những lời này chôn xuống đất vàng, nhưng Huyền Tố tuổi tác bất quá mới ba mươi, cũng sẽ phải thương tiếc chung thân.”

Trong mắt Triệu Băng Nga bốn bề sóng dậy. Nàng cắn chặt môi đã chảy ra máu, một tay đỡ ngực, một tay nắm chặt thành quyền. Sau một lúc lâu mới buông lỏng, giống như mất đi khí lực toàn thân, cười khổ nói: “Đáng tiếc, ta đã không còn cơ hội.”

Một kiếm kia xuyên qua ngực, nếu không có Trường Sinh cổ miễn cưỡng bảo vệ tâm mạch, Triệu Băng Nga sớm đã bỏ mình đương trường. Hiện tại nàng dùng nội lực mạnh mẽ đề tụ chân khí để đứng nói chuyện không ngã, đã như cây khô bốc cháy, thiêu đốt đến mẩu cuối cùng.

Nàng vốn cho là mình có thể tràn đầy kiên cường, như đã trải qua vô số ngày đêm trước nay, cho dù đối mặt với thập diện mai phục, lòng không gợn sóng, đều có thể lãnh tiếu đối đao phong, trường ca đạp kiếm vũ (*).

[(*) cười lạnh đối mặt gió đao, hát vang đạp lên mưa kiếm]

Cho tới hôm nay, nàng mới minh bạch thiên đao vạn quả không địch lại nỗi đau trong lòng.

Đoan Thanh bỗng nhiên hướng sang bên cạnh tránh ra một bước.

Phía sau hắn là đường mòn đi xuyên qua rừng về Vô Tướng tự, cỏ cây xanh um, bóng cây lắc lư. Triệu Băng Nga vốn đã bị thương nặng mất đi nhạy bén, người tới lại thật cẩn thận, tận lực đem hô hấp nén lại nhẹ nhất, cho đến lúc này mới có tiếng khàn khàn lạc giọng vang lên …

“… Nương!”

Triệu Băng Nga bỗng nhiên ngẩng phắt lên. Nàng không thể tin mà nhìn Huyền Tố từ phía sau một gốc cây đi ra, trên gương mặt tái nhợt đột nhiên nhiễm huyết sắc, đôi môi mấp máy, nửa chữ cũng đều không nói ra được.

Hắn là khi nào trở về? Nghe được bao nhiều? Triệu Băng Nga không biết.

Huyền Tố đi bước một đến gần, nàng trân trân mà nhìn hắn.

Một lần cuối cùng bao năm trước, trong mắt vẫn là tiểu tử vừa qua khỏi đầu gối, thần sắc có chút bệnh, có chút ngơ ngác, mỗi lần được nàng gọi tên, đều phải phản ứng một hồi lâu mới nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới, ôm lấy đầu gối nàng sợ hãi ngẩng đầu;

Cho tới bây giờ, hắn đã cao bảy thước, tư thế oai hùng, khí độ ôn nhã cực kỳ giống sư phụ Kỷ Thanh Yến. Chỉ có trên gương mặt mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng nàng, lúc mỉm cười như hoa ưu đàm nở rộ, trầm lặng sâu sắc, rất giống tăng nhân năm đó cười nhẹ thấp giọng, thông thấu thông tuệ, không thấy nửa điểm ngu dại ngớ ngẩn.

Mười năm đã trải qua hai lần sinh tử, nàng lại bỏ lỡ hắn chỉnh chỉnh hai mươi năm, không biết được hắn khi nào thân cao thêm một tấc, hắn khi nào gầy yếu nửa phần, chưa từng nghe hắn đọc một lần sách, cũng chưa từng nhìn hắn luyện một hồi công khóa buổi sớm.

Triệu Băng Nga có muôn ngàn tiếc nuối, đến thời khắc Huyền Tố đi đến trước mặt nàng hai đầu gối quỳ xuống, đã hoàn toàn viên mãn.

Đầu Huyền Tố mới chỉ dập xuống một nửa, đã được Triệu Băng Nga một tay ngăn trở, dùng sức đem hắn kéo lên, gắt gao ôm vào trong lòng.

Hắn so với Triệu Băng Nga vóc người nhỏ nhắn cao hơn rất nhiều, lần này nhìn liền có chút ủy khuất. Huyền Tố cong đầu gối xuống, cẩn thận ôm lấy nàng, bàn tay vô ý chạm đến nửa người đầy máu, thân thể cứng đờ, ngay sau đó liền được nước mắt ấm áp thấm ướt trên cổ làm mềm đi.

Sở Tích Vi không khỏi thổn thức, thình lình nhìn thấy Đoan Thanh xoay người rời đi, hắn sờ sờ cái mũi, cũng thức thời mà đi theo.

Bọn họ hướng đường mòn đi qua, không đến trăm bước liền nhìn thấy Tôn Mẫn Phong ngồi ở trên thân cây, dưới tàng cây còn có Sắc Không đang chắp tay trầm tư.

Lúc đó đi ra không xa, Sắc Không để cho Hằng Viễn đi trước trở về chùa mời Tôn Mẫn Phong đến, chính mình mang theo Huyền Tố đi vòng vèo, nín thở ngưng khí, tụ lực vào hai tai, nghe bọn người Triệu Băng Nga nói chuyện.

Đoan Thanh là người đầu tiên phát hiện manh mối, nhưng vẫn không lộ ra, thành toàn dư nguyện lần này.

Sở Tích Vi nhìn Sắc Không, nhẹ giọng nói: “Ta cho rằng, đại sư cũng sẽ giấu Huyền Tố cả đời.”

Sắc Không lắc lắc đầu: “Người xuất gia không nói dối. Hắn hỏi, ta liền nói rõ sự thật, hà tất phải che giấu?”

Sở Tích Vi trầm mặc một khắc: “Đại sư sau này có tính toán gì không?”

“Tình thế nguy hiểm đã phá, Sắc Kiến sư huynh cũng mang theo toàn bộ người bị thương quay trở về chùa, lão nạp một thân đèn khô sắp cạn, cũng không còn lo lắng.” Dừng một chút, Sắc Không hơi hơi ngẩng mặt lên hướng về phía Triệu Băng Nga “Nói là làm, dĩ nhiên là đi cùng Triệu thí chủ.”

Tôn Mẫn Phong đại khái là trời sinh không nói chuyện phiếm, lúc này liền xen miệng: “Sau khi lấy cổ trùng trích máu, cho dù ta có dược vật trợ mệnh, cũng bất quá sống thêm vài canh giờ, có thể đi được bao xa?”

Sở Tích Vi suýt nữa đá một cục đất bay lên đem cái miệng quạ đen của hắn đánh vỡ, lại nghe Sắc Không mỉm cười, nói: “Đi một bước hết một đời, đến phương nào an nơi đó. Năm xưa nợ nàng một lời hứa, đã muộn ba mươi năm, cũng nên thực hiện.”

Ngô tâm an xử thị ngô hương – Nơi lòng ta bình an chính là quê hương.

Sở Tích Vi hai nắm tay xiết chặt: “Đại sư biết, nàng muốn đi chỗ nào?”

Sắc Không chỉ cười không nói, trái lại là Đoan Thanh im lặng hồi lâu đã mở miệng: “Đại sư một đường bình an!”

Sắc Không nhẹ nhàng mỉm cười.

Hắn đứng lên, mắt mặc dù không thấy, hành động lại không chút nào trì trệ, chuẩn xác đi về hướng Triệu Băng Nga cùng Huyền Tố. Tôn Mẫn Phong ngẩn ra, xoay người nhảy xuống.

Để Triệu Băng Nga lấy cổ trích máu không thể trở về chùa, chỉ có thể ở giữa sườn núi tìm cái hang động thích hợp, nếu không sau đó sợ là nàng ngay cả cửa chùa cũng không đi ra nổi.

Một bàn tay Triệu Băng Nga đang ở trên đỉnh đầu Huyền Tố khẽ vuốt, bỗng nhiên thêm một bàn tay khô gầy thương tích chất chồng, đặt lên tay nàng.

Môi nàng rung động vài cái, chưa nói ra cái gì, Sắc Không đã nắm chặt tay nàng, cười nói: “Đi thôi, ta nhìn không thấy, ngươi mang ta theo.”

Thân thể Huyền Tố ở dưới tay bọn họ phát run, chờ đến lúc sức nặng ở trên đỉnh đầu mình đều biến mất, hắn mới ngẩng đầu, nhìn thấy hai bóng người bước trên nền đất đầy lá rụng, dắt tay sóng vai mà hướng dưới chân núi đi xuống.

Khắp núi tiêu điều, tựa như một hồi vô thanh vô tức đưa tiễn. Nhưng mà bóng dáng hai người kia đều thẳng tắp, giống như thiên sơn vạn thủy cũng không thể áp họ cong lưng.

Hơi ấm trên đỉnh đầu như vẫn còn đây, bên tai Huyền Tố vọng tiếng Triệu Băng Nga thì thầm …

“Ta là người quan ngoại, không hiểu nhiều điển cố của Trung nguyên. Vì muốn đặt tên cho con đã cất công tìm kiếm thư tịch, cuối cùng vẫn là ở trong một lá thư trước đó Sắc Không đưa tới tìm được chỗ hợp ý, đặt cho con là ‘Kình’, tên tự là ‘Ngọc Kinh’, vốn định để lúc con cập quan đề tên… Sau này mưa mưa gió gió, đao quang kiếm ảnh, đối với mẫu thân không còn cầu gì, chỉ nguyện…”

Thiên thượng bạch ngọc kinh, Thập nhị lâu ngũ thành. Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thọ trường sinh. (*)

[(*) Trong bài thơ của Lý Bạch, mỗ tạm dịch: «Trên trời Bạch ngọc kinh, mười hai tòa thành lớn, tay tiên nhân che đầu, kết tóc thọ trường sinh». Bạch ngọc kinh là là tòa lâu đài đẹp đẽ nhất, huyền diệu nhất của Đạo giáo]

Người mang chữ Kình: đội trời đạp đất; Ngọc Kinh: tuệ mẫn trường sinh.

Trên đời này cha mẹ có lẽ chứa nhiều niệm tưởng, xét đến cùng đều so ra không bằng nhìn con cái một đời trôi chảy, bình an hỉ nhạc.

Cũng chỉ như vậy, không còn ước nguyện gì khác.

Triệu Băng Nga nắm Sắc Không tay, thời điểm gió khẽ khàng phất qua mặt, nàng nhẹ giọng hỏi: “Hòa thượng, ngươi từng yêu ta không?”

“Yêu là gì?” Sắc Không hướng nàng nghiêng đầu, “Tình yêu của chúng sinh không nhất quán, có tình lớn xả thân, có tình nhỏ lợi mình, có giải sầu bác ái, cũng có hư tình giả yêu… Ở trong lòng lão nạp, yêu chính là từ bi.”

Yêu không nặng không sinh che chở, niệm không chuyên không về Niết bàn.(*)

A Di Đà Phật.

[(*) từ «Niệm phật kinh tự»  của Dương Kiệt]

[Tác giả có lời muốn nói : Một thiên «Phật Đạo» chính văn hoàn. Chương sau là phiên ngoại về Đông Đạo Kỷ Thanh Yến]

[Lời mỗ: Mỗ rất thích cách xây dựng nhân vật nữ trong truyện này, mỗi người mỗi vẻ, không phải là thứ bánh bèo vô dụng mà cực kỳ mạnh mẽ đậm chất giang hồ. Từ Cố Thời Phương, Triệu Băng Nga, Doanh Tụ… mỗi người đều có một tính cách riêng, lại khiến cho người ta yêu mến ở một khía cạnh riêng. Từ đầu đến giờ mà nói, nhân vật mỗ không thích nhất, chắc là Sắc Không. Edit thiên Phật Đạo này mấy cái điển cố, mấy cái diễn giải tư tưởng …thiệt là mệt đầu luôn á]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui