Phong Hành Thiên Hạ



Edit: ThiênBeta: Thiên 
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn hai mặt nhìn nhau. Thật là ngu a, người ta kéo ngươi còn lừa đồ người ta? Phải biết rằng bình thường trong Mộng Hồi chỉ có thể có một nhân vật, gây phiền phức kiểu này còn muốn chơi nữa không a?

Có điều… ai, bỏ áo choàng xuống a, thật khó a…

Nhìn nhau thở dài, biết nếu không hạ áo choàng đại khái người này chắc chắn sẽ không để bọn hắn đi qua, hiện tại đánh nhau nhất định là đánh không lại, chạy lại không thoát… Hy vọng đợi lát nữa bỏ xuống, những người vây xem có thể lưu lại chút chút tình.

Thanh y kiếm khách nhìn hai người từ từ kéo trùm đầu áo choàng xuống, thoáng kinh hoàng, sau đó cười khổ nói: “Thật sự xin lỗi.” Ai ngờ bọn hắn lại là vì vậy mới mặc áo choàng a.

“Không, không sao.” Thiên Khiếu Hàn trả lời qua loa. Không sao mới là lạ! Bây giờ người vây xem ngày càng nhiều, vòng vây xem cũng từ từ có xu thế thu nhỏ lại, những ánh mắt đỏ rực vô cùng nhiệt tình vô cùng nóng bỏng vô cùng ghen ghét quả thật sắp nướng hai người cháy đen.

“Đinh đinh đinh!” Thanh y kiếm khách nhìn nhìn bảng tin tức, sắc mặt hòa hoãn.

Có lẽ đã bắt được rồi, hai người nghĩ thầm.

“Chuyện của ta đã xong, gây phiền toái cho hai vị thật xấu hổ. Nếu không ngại, để ta tiễn hai vị một đoạn đi.” Một tiếng huýt sáo chói tai, đột nhiên từ trên không trung lao xuống một con điêu khổng lồ, người vây xem sau khi kinh hách ào ào lùi về phía sau.

Cánh đại điêu tạo lên một đống bụi đất, đợi sau khi bụi đất tán đi, ba người đã chẳng biết nơi nào.

Ở ngoài Kiếm Môn Quan, một con đại điêu hạ xuống trên mảnh đất bằng.

“Lão đại, người thật quá đáng! Ba người các ngươi nặng sắp chết ta a!” Ba người vừa đứng xuống mặt đất, con đại điêu uy vũ đột nhiên ngã nhào trên mặt đất, lại còn vừa lăn vừa khóc vừa la, thanh âm thê lương lên án mạnh mẽ chủ nhân ngược đãi.

Lên án mạnh mẽ? Có thể nói?

“Đây là… thần điêu cánh bạc?” Thiên Khiếu Hàn không xác định hỏi.

“Đúng vậy, tinh anh boss cấp 50. Bình thường boss ở cấp 30 đã có thể nói.” Thanh y kiếm khách nhìn đại điêu nghịch ngợm, bất đắc dĩ cười khổ, “Khi ta làm nhiệm vụ bắt gặp một đám người đang vây đánh một con thần điêu cánh bạc, mà con thần điêu kia lại không phản kháng, chỉ gắt gao bảo vệ tổ trứng của mình. Tuy là quái, nhưng ta vẫn cảm thấy thật đáng thương, bèn lén giúp nó dẫn một lượng quái lớn đến giải vây. Cuối cùng nó tạ ơn ta, tặng ta một quả trứng… Nhưng, có vẻ ta quá nuông chiều nó, tính tình có phần trẻ con, hai vị đừng chê cười a.”

Dẫn quái đến cứu boss? Sau đó nhận được một sủng vật cực phẩm? Mộng Hồi này thật đúng là không gì không có. Hai người buồn bực nghĩ đến.

“Chíp Chíp, đừng khóc, xem này, lông chim xinh đẹp thế này đều đã bị dơ. Đứng dậy, đợi lát nữa ta cho ngươi thêm một phần thịt nướng, thế nào?” Thanh y kiếm khách ngồi xổm bên cạnh đại điêu, an ủi.

Chíp Chíp? Quả thật là tên rất hay a. Hai người muốn trợn trắng mắt.

“Không chịu! Ta muốn thêm hai phần.” Chíp Chíp vừa nghe lời này lập tức ngừng lăn lộn, trải hai cánh tê liệt nằm trên mặt đất tạo dáng thi thể, giương hai mắt thật to, ngập nước nhìn chằm chằm chủ nhân.

“Được rồi, hai phần.” Thở dài, thanh y kiếm khách thỏa hiệp nói.

“Ye!” Chíp Chíp đột nhiên nhảy lên, giương cánh bay đến không trung, trên không trung trở mình nhào lộn hai cái, mới vui vẻ hạ xuống đậu lên cây to bên cạnh.

“Thịt nướng?” Ảnh Cô Nguyệt buồn bực nhìn thanh y kiếm khách.

“Từ lần trước Chíp Chíp ăn qua thịt ta nướng, liền không bao giờ chịu ăn thịt sống nữa, ai. Có điều không nghĩ tới, chẳng qua là đói bụng nghĩ lấy thịt quái ra nướng chín, cũng có thể biến thành kỹ năng trù sư.” Thanh y kiếm khách cười khổ nói.

Hóa ra sớm đã có người phát hiện a. Ảnh Cô Nguyệt thở dài.

“Đúng rồi, lâu thế này còn chưa hỏi tên hai vị?” Thanh y kiếm khách chắp tay nói, “Tại hạ Cuồng Khiếu Chi Lang.”

“Thần điêu kiếm khách Cuồng Khiếu Chi Lang? Các chủ Phù Tùng các? Chồng lâu chủ Vũ Thiên lâu Nguyệt Du Nhiên? Hợp lại xưng thần điêu hiệp lữ?” Mặc dù khi vừa thấy con điêu đã có dự cảm, nhưng ở thời điểm chính tai nghe được vẫn có chút giật mình.

“Cái kia… thần điêu hiệp lữ…” Cuồng Khiếu Chi Lang tiếp tục cười khổ nói.

“Hắc hắc, hắc hắc.” Rất hiểu suy nghĩ của hắn, Thiên Khiếu Hàn cười nói, “Tại hạ Thiên Khiếu Hàn, kiếm khách cấp 15, vị này là Ảnh Cô Nguyệt, phù chú sư cấp 15.”

“Phù chú sư a, một chức nghiệp rất ít ỏi a.” Cuồng Khiếu Chi Lang cười nói, “Không biết hai vị đến nơi nào, có thể đồng hành không?”

“Không cần, chúng ta định vừa đi vừa luyện cấp, không quấy rầy.” Ảnh Cô Nguyệt uyển chuyển từ chối.

Cuồng Khiếu Chi Lang sửng sốt. Lời hắn nói rõ muốn kéo hai người, đối với một người mới mà nói, đây là chuyện vô cùng may mắn. Cuồng Khiếu Chi Lang trên bảng đẳng cấp đứng thứ tư, bảng tổng hợp thực lực đứng thứ ba, nếu có hắn kéo, thăng cấp không cần phải nói sẽ rất thoải mái, hai người này lại từ chối.

“Trò chơi phải tự mình chơi mới thú vị.” Thiên Khiếu Hàn cười giải thích, đối với suy nghĩ của Ảnh Cô Nguyệt, chỉ cần một ánh mắt, một biểu tình, hắn đều có thể hiểu rõ ràng.

“Chúng ta trao đổi danh thiếp hảo hữu đi, có chuyện gì nói ta một tiếng.” Cuồng Khiếu Chi Lang tán thưởng gật đầu, phá lệ trao đổi danh thiếp với bọn hắn.

“Nếu có nhiệm vụ nào thú vị chúng ta nhất định sẽ gọi ngươi.” Thiên Khiếu Hàn hồi đáp, “Vậy đến đây tạm biệt.”

Cuồng Khiếu Chi Lang cười gật gật đầu, gọi Chíp Chíp: “Ta định nán lại phương Bắc một khoảng thời gian, tới đó nhớ liên lạc ta.” Vỗ vỗ lưng Chíp Chíp, bay về phía bầu trời.

“Phương Bắc? Thật đúng là có duyên a.” Ảnh Cô Nguyệt buông tay, “Không nghĩ tới Cuồng Khiếu Chi Lang được xưng Nụ Cười Lang Sói lại là một người thú vị như vậy.”

“Nếu không phải muốn tự mình chơi, còn vì sợ chức nghiệp ẩn bị bóc trần, hợp tác với hắn một khoảng thời gian thật sự rất thú vị.” Thiên Khiếu Hàn sờ sờ cằm.

“Nhất định sẽ có cơ hội, ta có dự cảm.” Ảnh Cô Nguyệt hoạt động gân cốt, “Giờ chúng ta đi ngược quái đi.”

“Ngược quái?” Thiên Khiếu Hàn mở to hai mắt.

“Không phải sao?” Ảnh Cô Nguyệt hỏi ngược lại.

“Chính xác.” Thiên Khiếu Hàn cười khổ.

Vì vậy, người chơi luyện cấp ở dọc đường từ Kiếm Môn Quan đến Trường An nhìn thấy một màn này, hai nam nhân đẹp đến long trời lở đất, ngầu đến bi thảm nhân gian một đường diệt sạch sẽ tất cả quái trong tầm mắt bọn hắn. Mọi người kinh ngạc, liên tục quăng giám định thuật, kết quả phát hiện hai người vẫn chưa tới cấp 20, nhưng lại ngược quái 20 dễ như trở bàn tay. Hơn nữa càng khiến người ta thêm kỳ quái là, một nam tử tuy là kiếm khách, lại có thể sử dụng kiếm khí công kích xa, còn có thể triệu hồi phi kiếm, công kích viễn trình vô cùng thuận buồm xuôi gió; mà người còn lại tuy là phù chú sư, nhưng từ đầu đến cuối không hề sử dụng phù chú, âm phát ra từ một câu sáo ngọc như lưỡi kiếm khiến hắn cho dù đánh gần cũng có thể vô cùng dễ dàng, thậm chí còn kèm theo hiệu quả định thần, làm cho người ta há hốc kinh ngạc.

Lại nhìn trang bị hai người, vậy mà đều là trang bị phổ thông hoàng sắc, lại có kỹ năng cùng công kích biến thái như vậy, khiến người vì thế chấn động không thể thấp hơn dung mạo hai người.

Thế là, trên khắp diễn đàn Mộng Hồi mới xuất hiện hai thân ảnh mỹ lệ, còn thêm một danh hiệu vang dội: “Tổ đội độc thủ tàn sát quái.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui