Edit: ThiênBeta: Thiên
Trước trận đấu năm phút, tất cả người dự thi được dịch chuyển đến sân.
Quy tắc trận tranh tài này trừ một chọi một ra, cơ bản không thay đổi. Thời hạn hai mươi phút, hai bên không thể dùng thuốc (những loại hồi máu hồi khí) và đồ ăn, hết thời gian, nếu chưa phân thắng bại, vẫn dựa theo tình trạng thương thế để định thắng bại.
Vòng đấu ba mươi sáu lần này, người đến xem trận đầu rất đông. Sân đấu thiết kế theo phong cách La Mã cổ, người chơi đánh nhau trên lôi đài chính giữa, khán giả ngồi xem bốn phía. Bốn phía đều treo một màn hình lớn, phát hình trận đấu của người chơi ở nhiều góc độ khác nhau, thuận tiện cho người chơi ngồi phía sau quan sát. Vì bảo vệ đời tư của người chơi, tư liệu về người dự thi chỉ hiện cấp bậc và bang hội, môn phái không hiện.
Quy định này cũng khiến người vui người buồn, nhưng để công bằng, dù có sầu cũng không thể nói gì, cũng đâu thể kêu gào “Như vậy chúng ta sẽ mất cơ hội tìm hiểu địch nhân đó”. Câu này dành để nghĩ thôi, tuy không làm được quân tử, ngụy quân tử vẫn phải làm.
Trận đấu đầu tiên bắt đầu trong tiếng ồn ào của mọi người.
Một trận rất thu hút.
Phong Hành Thiên Hạ Dực Yêu đối chiến Chấn Thiên Bang Tử Diệp Tử, cùng là người chơi cấp 49 chiếm vị trí thứ mười trong bảng cấp bậc, mức độ chiến đấu kịch liệt đương nhiên không cần nói, hơn nữa Phong Hành Thiên Hạ vừa thành lập và Chấn Thiên Bang có thù mới hận cũ, trận tranh tài này càng đáng trông mong, thậm chí được người thuyết thư so sánh “Màn quyết đấu giữa những kẻ địch năm xưa”. Không biết sẽ thế nào, dù sao đây cũng là trận tranh tài rất đáng xem, khán đài đông đúc, sòng bạc sôi động, Nhược Thủy U Lam cười nham hiểm chuẩn bị bắt Chấn Thiên Bang phải bồi thường tiền lại bồi thường luôn mặt.
Gì? Ngươi hỏi muốn Chấn Thiên Bang mất mặt thì hiểu, nhưng vì sao bắt Chấn Thiên Bang trả tiền? Ha ha, chẳng lẽ ngươi nghĩ Chấn Thiên Bang cuồng vọng như vậy sẽ để bang chúng của mình đặt cược thua sao? Tiền đặt cược nhiều hay ít cũng thể hiện độ nổi tiếng và sự mến mộ mọi người dành cho mình, đường đường một Chấn Thiên Bang sao có thể chịu thua kém?
Đây có lẽ là điều Chấn Thiên Bang không bằng Phong Hành Thiên Hạ, phó bang chủ Nhược Thủy U Lam trông coi bộ phận tài chính của Phong Hành Thiên Hạ chỉ thích đặt cho người mình càng ít càng tốt, ha ha, tốt nhất là trừ bang họ ra không ai đặt nữa.
Theo ý kiến của Nhược Thủy U Lam, tỷ lệ đặt cược cao thấp không ảnh hướng đến thực lực, thu nhập sau chiến đấu mới quan trọng. Hơn nữa, nếu người có tỷ lệ đặt cược thấp mà thắng thì tên tuổi tuyệt đối sẽ càng lan rộng, không thấy trong một trận đấu ngựa đen luôn nổi bật nơi ngựa trắng à? Oa ha ha ha!~~~~~
“Tiểu Yêu, ngươi đang làm gì vậy?” Thấy Dực Yêu cứ lật qua lật lại một quyển sách, còn nhẩm nhẩm gì đó, Nguyệt Yêu Tinh có chút kỳ quái.
“Hô hô, ta sợ đảo lộn thứ tự.” Dực Yêu thần bí đóng sách lại, “Nhất định ta sẽ để hắn sung sướng hưởng thụ, ha ha, cái tên cổ hủ, ngụy quân tử, miệng suốt ngày ‘chi hồ giả dã’[1], đạo đức văn vẻ, động chút là phê phán sự nghiệp đồng nhân xán lạn của chúng ta, giờ ta có cơ hội rồi, a ha ha ha!~~”
“Ách…” Nguyệt Yêu Tinh lặng lẽ vẽ một chữ thập trong lòng.
Nàng biết Tử Diệp Tử, tuy cấp bậc bằng Dực Yêu nhưng về mặt kinh nghiệm chiến đấu và độ âm hiểm xảo trá thì không thể nào bằng Dực Yêu, vậy nên trận tranh tài này trong mắt Phong Hành Thiên Hạ, hoàn toàn không cần lo lắng. Nếu có lo thì phải lo Dực Yêu ngứa mắt Tử Diệp Tử từ lâu, không biết sẽ dùng phương pháp gì “chiêu đãi” đứa bé Chấn Thiên Bang đáng thương này.
Thật ra Tử Diệp Tử không phải lần đầu đánh với Dực Yêu, mỗi lần đều là Dực Yêu thắng, nhưng những trận chiến này không bị người truyền ra ngoài. Thứ nhất vì hai người cơ bản giao thủ khi quần chiến, hoặc giao thủ khi đội ngũ hai bên đang cướp boss, hoặc khi tất cả mọi người đang đánh nhau không rảnh bận tâm bọn họ, hoặc hai bên có thấy bọn họ đánh nhau nhưng bị ám ảnh tâm lý nên về sau không dám nhắc đến vấn đề đó nữa.
Song, tuy Tử Diệp Tử thua không ít, nhưng hắn là một tên bướng bỉnh, hay nên nói giống cục đá trong nhà xí, vừa thối vừa cứng, mỗi lần thấy Dực Yêu sẽ làm ra bộ dáng trừ ma vệ đạo, bô bô một đống vớ vẩn, đầu tiên là nói một cách đĩnh đạc, sau đó thành xúc động phẫn nộ vừa lắc đầu vừa thở dài, cuối cùng rút kiếm liều mạng. Dực Yêu vừa ghét vừa hận Tử Diệp Tử, mỗi lần đều sẽ cười lạnh dùng hết thủ đoạn chiếu cố hắn, đây cơ hồ đã thành tục lệ.
Nhìn kìa, hai bên mới đứng lên lôi đài chuẩn bị, còn chưa đếm ngược, Tử Diệp Tử đã bắt đầu lải nhải.
“Vị cô nương này, chúng lại gặp nhau.”
Dực Yêu toát mồ hôi, lần nào cũng những lời này, cứ như đang bắt chuyện làm quen.
“Khổng Tử nói: Nữ tử và tiểu nhân khó nuôi như nhau. Cô nương à, ngươi…”
“Đúng đúng, ta rất khó nuôi!” Dực Yêu tươi cười, cướp lời.
Tử Diệp Tử bị mỉa mai, cứng họng, sắc mặt xanh xanh trắng trắng trông rất đẹp mắt.
“Cô nương vẫn cố chấp không buông?” Tử Diệp Tử chỉnh sửa sắc mặt, lần nữa trở về bộ dáng thành khẩn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đau lòng thở dài.
“…” Dực Yêu trợn mắt, câu tiếp theo hẳn là “Phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật”? Trước còn đang Khổng Tử, qua một câu liền thành Thích Ca Mâu Ni.
“Mục tiêu của các ngươi, khụ khụ, thật sự dơ bẩn, ta thật nói không nên lời…” Tử Diệp Tử đau lòng.
“Ha ha, mục tiêu của chúng ta thì mắc gì đến ngươi? Thiên hạ đại đồng, oa ha ha, yên tâm, mục tiêu của chúng ta luôn nhằm vào mỹ nam tử, ngươi muốn kết hôn sinh con kệ ngươi, tuy chúng ta có thể cung cấp phục vụ đặc biệt cho ếch, nhưng cũng phải là ếch vương tử, loại như mấy con cóc thì khỏi, mất mỹ quan đô thị.” Dực Yêu vỗ ngực, làm bộ dáng ngươi không cần sợ, đại tỷ sẽ không ức hiếp ngươi.
Tử Diệp Tử nghiến răng. Cóc? Một người đẹp trai tao nhã lịch sự ham đọc sách hiểu lễ nghĩa như Tử Diệp Tử hắn, dám nói hắn là cóc? Ớ, khoan, không phải vấn đề này.
“Cô nương, ngươi đừng ép ta, nam nhân không đánh nữ nhân, ta thật không muốn giao thủ với ngươi, nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục cố chấp như thế, vậy đừng trách ta vô lễ!” Lời lẽ chính nghĩa, Tử Diệp Tử nghiêm túc đặt tay lên vỏ kiếm.
“Tên ngu ngốc.” Dực Yêu dùng vẻ mặt “Trẻ em khó đào tạo” bất đắc dĩ thở dài, tay cầm roi giơ lên, “Không muốn giao thủ với ta? Chẳng lẽ ta chỉ cần nói một câu từ bỏ, ngươi sẽ ngoan ngoãn xuống lôi đài nhường ta không đánh mà thắng?”
Nhướng mày, khiêu khích nhìn Tử Diệp Tử.
Sắc mặt Tử Diệp Tử thay đổi: “Điều này…”
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta xuống?” Không đợi hắn nói hết, Dực Yêu tiếp tục mỉa mai, “Ái da, đây là cái gọi nam nhân không đánh nữ nhân, mà là muốn một nữ lưu nhường chỗ cho nam nhi.”
Lắc đầu, Dực Yêu cười lạnh: “Thế nào, ức hiếp nữ tử yếu đuối như ta rất thú vị đúng không? Ha ha, tuy ta yếu đuối nhưng cũng có tự tôn, thà chết trận cũng tuyệt không thỏa hiệp với lũ người xấu xa cặn bã như ngươi, rút kiếm đi!”
Những lời trước đó là trò chuyện riêng, tuy mọi người đều biết họ đang nói, nhưng không biết họ nói gì. Chỉ có một câu cuối cùng này hô trên kênh công cộng, người trong sân đều nghe được. Không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ là trùng hợp, một câu cuối của Dực Yêu còn được phóng lên màn hình lớn, lúc này đây sắc mặt Tử Diệp Tử hết trắng đến đỏ, đỏ rồi lại xanh, xanh xong chuyển đen, trông rất đẹp mắt. Người trên khán đài không ngừng phê phán, đặc biệt là người chơi nữ, tiếng hô lớn nhất, người chơi nam cũng phản ứng hết sức mãnh liệt.
Vớ vẩn, vợ ngồi kề, phản ứng không mãnh liệt chút, lát về không bị phạt quỳ mì ăn liền[2] mới lạ.
Nhưng một bang Phong Hành Thiên Hạ lại không hò hét, sắc mặt mỗi người hết sức nghiêm túc. Sau đó hiện tượng này bị phóng viên trang chủ bắt gặp, tả thành một bài văn “Đại bang hội chân chính là đây”, liên hệ chuyện Bích Huyết Hàn Sương và Nhật Nguyệt Huy Ánh trước đây, thêm việc họ bị Chấn Thiên Bang đuổi giết, đã đẩy Phong Hành Thiên Hạ lên hình tượng vinh nhục không sợ, độ lượng vô cùng. Nhân số bang tuy ít, nhưng toàn là thành viên có tố chất, sức mạnh, khí độ, tài hoa, dùng rửa mắt rất tốt, không chỗ nào không phải cực phẩm. Topic ra đời không bao lâu, Mộng Hồi dấy lên một làn sóng “Phong Hành Thiên Hạ’s Fans”, khiến các thành viên trong bang được hưởng thụ đãi ngộ với ngôi sao, đơn xin gia nhập vào bang cũng rất nhiều, các thành viên cấp cao phải bận rộn một hồi.
Đương nhiên, bình luận dưới topic cũng có văn nhân ngự dụng của Chấn Thiên Bang, chẳng qua vừa mở miệng đã bị chục người chửi lại, khiến độ hot của topic càng tăng vọt, cuối cùng không ai chạy đến đưa mặt cho người khác chửi nữa.
Nhưng đây là chuyện sau này, hiện tại chúng ta thử giải tâm lý chân chính của người Phong Hành Thiên Hạ đi.
Trò chuyện riêng:
Công Tử Không Vờ Ngầu: Ông trời ơi, Dực Yêu quá lợi hại, giả như thật!
Mèo Không Ăn Cá: Đúng đúng, muốn vượt qua mấy minh tinh điện ảnh rồi.
Nhược Thủy U Lam: Diệp Tử đáng thương, giờ bị ngược đãi tinh thần, tí nữa còn ngược cả tinh thần lẫn thể xác.
Nguyệt Yêu Tinh: Ta không nói gì hết, A-men, cầu nguyện cho ngươi, Tiểu Diệp Tử đáng thương!
Ta Rất Ngây Thơ: … (câm nín, bi ai cho tương lai của mình)
Tử Huyễn Nguyệt: (khinh bỉ) Thật ra các ngươi hưng phấn lắm phải không?
Mọi người: (đồng thanh) Nói thừa! Mau bắt đầu đi, không đợi nổi nữa rồi, a ha ha ha!~~~~
Đọc hết mớ trên, còn nói vinh nhục không sợ không?
————
[1]Chi hồ giả dã: Bốn hư từ trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán phải dùng cách dùng bốn từ này – Ý chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi.
[2]Quỳ mỳ ăn liền: Giống như quỳ bàn giặt trước kia, nhưng hiện tại đã ít ai dùng bàn giặt mà nhà nhà thì không thiếu mỳ ăn liền; câu này còn có một vế – không được nát. Quỳ mỳ ăn liền – không được nát, nát một miếng đánh một roi.
Ảnh minh họa
.