Phong Hành Thiên Hạ



Edit: Thiên Beta: Thiên  
“Các lão đại a a a, Công Tử Không Vờ Ngầu ta đã trở lại đây!!”

Đang họp hội nghị khai chiến với chủ đề “Ngược”, mọi người đột nhiên nghe thấy một tiếng rống to, sau đó trong phòng nổi gió lớn, bang chúng được dịp tạo kiểu tóc, sắp xếp bàn miễn phí, qua một luồng sáng đỏ thẩm quỷ dị, Công Tử Không Vờ Ngầu vung tay hò hét.

“…” Mọi người câm nín.

Thiên Khiếu Hàn sửa lại tóc tai, giúp người yêu chỉnh quần áo: “Ngầu Ngầu cưng, nghĩ gì mà về vậy, ta cứ tưởng ngươi sống quá hạnh phúc, quên chúng ta rồi.”

“Hàn lão đại, sao ngươi có thể nói vậy, ta nằm mơ cũng mơ được trở về!” Công Tử Không Vờ Ngầu mắt lấp lánh, “Ngươi không biết ta muốn về cỡ nào đâu!”

“Dịch chuyển không gian?” Tử Huyễn Nguyệt ngập ngừng hỏi.

“Ừ, nhưng ta vẫn chưa học được thuật này, sư phụ dịch chuyển ta tới.” Công Tử Không Vờ Ngầu gật đầu.

“Còn gọi sư phụ? Không phải nên gọi tên hoặc anh yêu hay tướng công gì đấy chứ?” Dực Yêu kỳ quái hỏi.

“Ta đã nói với sư phụ khi không có người thì gọi tên… Ể? Ngươi có ý gì!!” Công Tử Không Vờ Ngầu đang đáp trôi chảy, đột nhiên bắt kịp, “Tên yêu nghiệt này, nói gì đó! Cái gì mà yêu yêu… Đừng nói bậy!”

“Ờ ờ, ta nói bậy, ha ha, khi không có người đó, hô hô…” Cười đắc ý cười đắc ý, cười chết ngươi cười chết ngươi, oa ha ha~~~~~~~~ Dực Yêu che miệng, cười e lệ.

“Không người? Thế nào là không người?” Túy Vũ Yêu Nhiêu nắm vai Công Tử Không Vờ Ngầu, nhướng mày hỏi.

“…” Công Tử Không Vờ Ngầu quyết định bỏ qua đám người cực kỳ nhiều chuyện này, cúi đầu nhìn mặt đất, ánh mắt chuyên chú như muốn đốt một cái động dưới mặt đất.

“Được rồi, đừng ồn ào nữa, đợi hoàn thành nhiệm vụ này rồi nói sau.” Ảnh Cô Nguyệt khoát tay, “Công Tử Không Vờ Ngầu, võ công của ngươi học được đâu rồi?”

“Võ công trước kia bị phế hết, toàn bộ luyện lại từ đầu.” Công Tử Không Vờ Ngầu nhún vai.

“A? Vậy bây giờ ngươi…”

“Không sao, luyện lại rồi, trời ạ, giờ ta mới biết nỗi khổ của các lão đại, danh hiệu cao thủ trong cao thủ không phải chuyện người có thể làm.” Công Tử Không Vờ Ngầu làm vẻ đau khổ nói.

“Sao ta thấy ngươi nhìn đắc ý lắm?” Mọi người liếc xéo cộng khinh bỉ.

“Hiện tại đại khái trình độ nào?” Thiên Khiếu Hàn sờ cằm, tò mò hỏi.

“Đã mở hệ thống chân khí, học được khinh công, vũ khí đổi qua thần khí bình thường, công phu khác đều ở cấp A.” Công Tử Không Vờ Ngầu đáp ngắn gọn, “Chức nghiệp biến thành Kiếm Ma, chân khí thuộc tính thổ.”

“Kiếm Ma à, không biết cùng Kiếm Tiên ta ai lợi hại hơn.” Thiên Khiếu Hàn cười nghiền ngẫm.

“Lão đại, hãy tha cho ta, dù ta có được chức nghiệp biến thái như ngươi nhưng ta không có thuộc tính biến thái năng lực biến thái và kinh nghiệm biến thái như ngươi, trước mặt người khác ta có thể là cao thủ, trước mặt ngài ta cả tiểu vu gặp đại vu cũng không bằng!” Thấy Hàn lão đại mang bộ dáng rất muốn “thử sức” với hắn, Công Tử Không Vờ Ngầu vừa rồi còn đang đắc ý lập tức chuyển qua nịnh nọt.

(Tiểu vu gặp đại vu: người yếu gặp kẻ mạnh)

“Ta nhớ có một câu thế này.” Nguyệt Yêu Tinh chậm rãi nói, “Mọi người hay nói, đằng sau một nữ bác sĩ biến thái sẽ có một ông chồng biến thái, ây, tuy Ngầu Ngầu cưng không phải bác sĩ, nhưng hốt được ông chồng tốt cũng trở mình.”

“Đúng đúng, đây là gả vào nhà giàu trong truyền thuyết.” Mọi người nhất trí đồng ý, gật mạnh đầu.

“Gì… gì mà gả vào nhà giàu! Các ngươi đừng nói bậy!!” Mặt Công Tử Không Vờ Ngầu nghẹn đỏ bừng, hổn hển quát.

“Rồi, đừng ồn ào nữa. Nói nữa Chấn Thiên Bang đánh tới bây giờ.” Ảnh Cô Nguyệt thở dài, hỏi Công Tử Không Vờ Ngầu, “Ngươi nói chân khí của ngươi thuộc tính thổ?”

“Ừ, sao thế?” Đã trở nên mạnh hơn, Công Tử Không Vờ Ngầu vốn muốn về khoe khoang một chút lại gặp đám biến thái trong bang không nhìn vào vấn đề trọng điểm, nhiệt huyết toàn bộ bị hất vô hầm băng, tâm tình vô cùng sa sút.

“Nếu ngươi thuộc tính thổ, vậy viên Thổ Linh Châu này cho ngươi.” Ảnh Cô Nguyệt lấy hạt châu ra, “Đây là phần thưởng từ nhiệm vụ Hồng Liên, trước giờ chưa tìm được người thích hợp.”

“Cho ta thật?” Công Tử Không Vờ Ngầu hưng phấn, đây là thần khí tốt đó!

“Ngươi phải nghĩ kỹ, người trang bị linh châu phải cùng chúng ta vào phong ấn trận, rất nguy hiểm.” Tuy biết Công Tử Không Vờ Ngầu sẽ không vì vậy mà lùi bước, Thiên Khiếu Hàn vẫn hỏi tượng trưng một chút.

“Không sao không sao, cho ta đi!” Công Tử Không Vờ Ngầu nịnh nọt cười, cầm linh châu, nhỏ máu nhận chủ, “Ha ha! Của ta rồi!”

“Cười thật tục tĩu, ngươi nói xem Dịch thân vương điện hạ sao không dạy dỗ cái bệnh tục tĩu của Ngầu Ngầu cưng nhỉ?” Dực Yêu tiếc hận nói.

“Dịch thân vương?” Thống lĩnh Nguyên Thương Quảng kinh ngạc, “Các hạ là Dạ Văn?”

“À? Vâng…” Công Tử Không Vờ Ngầu ngẩn người, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt.

“Thuộc hạ tham kiến Dịch vương phi! Xin thứ cho thuộc hạ vô lễ!” Nguyên Thương Quảng lập tức quỳ xuống hành lễ, nghe hắn hô như vậy, những người khác trong đại sảnh cũng lập tức quỳ xuống, đồng loạt vấn an, “Thuộc hạ vô năng, để Dịch vương phi phải đích thân đến!”

Công Tử Không Vờ Ngầu khóc không ra nước mắt, dự cảm không tốt quả nhiên linh nghiệm.

Dực Yêu: “Dịch vương phi ớ…”

Nguyệt Yêu Tinh: “Dịch vương phi ớ…”

Túy Vũ Yêu Nhiêu: “Dịch vương phi ớ ớ!!”

Thần Mộng: “Dịch vương phi ớ!~~~~~~~~~~

Túc Kính Đồng: “Oa há há há! Dịch vương phi đó!!”



Công Tử Không Vờ Ngầu mặt thành màu gan heo.

“Người không biết không có tội, Ngầu Ngầu cưng, ngươi để họ đứng lên trước đi.” Thiên Khiếu Hàn ho khan một tiếng, cố nhịn cười.

“A, đứng lên đi.” Công Tử Không Vờ Ngầu nghiêm túc, “Về sau đừng gọi ta vương phi! Ta tới làm nhiệm vụ!”

“Tuân mệnh!” Từ nơi người hầu ở Dịch thân vương phủ đã nghe qua tính tình vị vương phi này, Nguyên Thương Quảng tự nhiên lập tức trả lời.

“…” Lưu Tinh Trư thấy sắc mặt Công Tử Không Vờ Ngầu càng ngày càng khó coi, lướt qua đám quần chúng cả trai lẫn gái mắt lấp lánh quang mang nhiều chuyện, vỗ vai Công Tử Không Vờ Ngầu, “Không sao, tuy là tái giá, nhưng dù gì vẫn là vương phi!”

“…” Mọi người sững sờ, tiếp theo toàn bộ ngã xuống đất, “A ha ha ha! Cười chết ta! Tái giá! A ha ha ha!”

Mặt Công Tử Không Vờ Ngầu lúc xanh lúc trắng, nghiến răng: “Trận đầu là thổ phải không? Ta tới!!”

Đấu không lại các ngươi không thể tìm người khác trút giận sao??! Chấn Thiên bang! Ông nội tụi mày tới đây!!

………………

Đế Thích Thiên lúc này đã nghĩ nên rút lui.

Vừa lên bờ liền tiến vào mê cung này, vòng vo hồi lâu vẫn chưa tìm được đường ra. Bẫy cát lún giữa đường tuy không tạo thương vong nhưng đã tổn thất không ít máy móc hạng nặng. Hơn nữa, đến giờ, chưa thấy ai tập kích.

Hắn đương nghiên sẽ không khờ dại mà cho rằng NPC cường đạo người quá ít hay quá ngu. Một sơn trại lớn, cứ điểm bí mật của triều đình, dù tinh anh đã đi hết nhưng tiểu lâu la cũng không thể ít, mà NPC trí năng ở cấp bậc này không thể như một tân thủ, chỉ biết đối phó với họ theo một trình tự nhất định.

Nói cách khác, hiện tại vẫn chưa đến được nơi bọn họ muốn xuất thủ.

Đế Thích Thiên nghĩ mình đã thấy được sự lợi hại của Hải Thiên Thanh Trại, nhưng không biết đây là kỹ năng của người chơi. Dù sao, trước Ảnh Cô Nguyệt chưa từng có người sử dụng trận pháp, bất kể người chơi hay NPC.

Không đúng, phải nói, trận pháp này đã từng xuất hiện, song mười năm trước đã biến mất cùng một nhân vật làm mưa làm gió giang hồ, về sau chôn vùi trong bụi bặm, đến khi nhiệm vụ kia mở ra mới tái hiện nhân thế.

“Đến rồi, vương phi.”

“Đừng gọi ta vương phi!” Công Tử Không Vờ Ngầu chỉ còn có thể thầm quát, hắn đã không còn hơi sức để nói nữa. Bất kể nói thể nào những người này cũng không chịu đổi giọng, tuy biết trong triều đình cấp bậc nghiêm ngặt, những người này còn là thuộc hạ trung tâm của Mộng Dịch Di, nhưng mà…

Ài, Công Tử Không Vờ Ngầu cuối cùng lựa chọn im lặng trước tin đồn, tuy đây chẳng phải tin đồn gì.

Công Tử Không Vờ Ngầu rút Mạc Tà, nguyên tố thổ dày đặt quấn quanh thân kiếm, phát sáng chói lòa.

“Mạc Tà?” Tiểu đội trưởng rất có mắt nhìn kinh ngạc hô. Hắn từng có vinh hạnh được thấy thanh kiếm này trong phòng của Dịch thân vương ở Dịch thân vương phủ. Thanh kiếm còn lại của Dịch thân vương, Can Tương kiếm là một đôi với thanh này, thần khí viễn cổ đã trưởng thành.

Vũ khí cùng trang bị chia thành phẩm cấp và tố chất, phẩm cấp chỉ năng lực hiện tại, tố chất là khả năng chúng có thể trưởng thành đến hình thái cuối cùng. Tuy Mạc Tà hiện đang là thần khí bình thường, nhưng tố chất thuộc cấp cao nhất. Chí tình chi kiếm, Can Tương Mạc Tà, nổi danh cùng Thừa Ảnh tinh xảo ưu nhã.

“Cái gì?!” Đế Thích Thiên chú ý kiếm quang phía trước, lòng cả kinh, “Tất cả dừng lại chuẩn bị! Có địch tập kích!”

Bang chúng Chấn Thiên Bang lập tức nâng cao tinh thần đề phòng, dàn đội hình, ở điểm này, Chấn Thiên Bang vẫn có bộ dáng của một đại bang hội.

Công Tử Không Vờ Ngầu cười giảo hoạt. Hắn cố ý lộ kiếm quang để họ dừng lại.

Chỉ chốc lát sau, dưới chân Chấn Thiên Bang vang lên âm thanh quái dị. Mọi người cúi đầu nhìn, một bẫy cát lún vừa hình thành.

Trong trận pháp này, chỉ cần các thành viên cùng đứng im một chỗ, sau một lúc sẽ tự động hình thành bẫy rập.

“Nhân lúc này! Bắn cho ta!” Công Tử Không Vờ Ngầu rống to một tiếng, tiểu cường đạo sau lưng hắn lập tức giương cung, mưa tên bắn thẳng đến các bang chúng Chấn Thiên Bang không thể di chuyển, nhất thời tiếng thét vang dội một góc.

Các thành viên cấp cao lập tức điều chỉnh đội hình, dẫn các bang chúng vừa cản tên vừa đột phá, dưới sự phối hợp từ từ thoát khỏi bẫy.

“Ngừng bắn!” Công Tử Không Vờ Ngầu vẫy tay, dẫn theo cường đạo ẩn nấp tạm thời.

Chấn Thiên Bang đi tới nơi vừa tỏa ra kiếm quang, nhìn đông ngó tây, không phát hiện người đánh lén liền tiếp tục cẩn thận đi về trước.

Lần tập kích này có hơn mười bang chúng vì hồi máu chậm mà chết về thành, nhưng đây là những thành viên chưa có kinh nghiệm, tổn thất tính ra không quá nghiêm trọng.

Công Tử Không Vờ Ngầu nhìn họ đi vòng vòng trong trận pháp, không ngừng mất đi các thiết bị hạng nặng cùng tiêu hao hồng dược lam dược, cuối cùng tìm được lối ra, kết thành đội ngũ chỉnh tề, cẩn thận bước về phía trước.

Nhưng càng tới gần điểm kết thúc, nguy hiểm sẽ càng nhiều, người Chấn Thiên Bang hiểu rõ điều này.

Song, ngoài dự liệu của họ, đại bộ phận các thành viên đều thuận lợi thoát khỏi mê cung, người đánh lén cũng không xuất hiện.

“Đến lúc rồi!” Khi người chỉ còn một phần tư, Công Tử Không Vờ Ngầu quyết đoán ra lệnh, đóng trận pháp, đem một phần tư người còn lại dịch chuyển về trung tâm trận.

Mê cung thuộc tính thổ có thể túy ý biến hóa, có điều quá tiêu hao linh lực, trước mắt Công Tử Không Vờ Ngầu chỉ có thể đủ dùng một lần.

Người ngoài trận pháp trơ mắt nhìn người phía sau biến mất, cửa vào phía sau biến thành vách tường, chỉ nghĩ do mê cung biến hóa mà không biết rằng có người cố ý. Nếu người bên ngoài đứng chờ sẽ rất dễ bị tập kích, vì vậy người ngoài trận rời đi trước, gửi tin cho người trong trận, bảo bọn họ cẩn thận, nhanh chóng đuổi theo.

Thực tế đây là bỏ rơi trá hình.

Người bị nhốt trong trận hết sức sợ hãi, không có đồng đội giúp đỡ, áp lực trong lòng mỗi người rất lớn, lúc xông trận cũng không giữ được tỉnh táo.

Công Tử Không Vờ Ngầu vẫn chờ phía sau, nhìn họ từng chút từng chút trở nên bối rối, từng chút từng chút trở nên giận dữ, từng chút từng chút mất đi tỉnh táo vào lý trí, trở nên tuyệt vọng, đợi khi hồng lam dược của họ tiêu hao gần hết, tâm tình cũng không ổn định, Công Tử Không Vờ Ngầu mang theo một đội cường đạo đột nhiên xông ra, giết họ không kịp trở tay, lấy nhiều đánh ít, dễ dàng chiến thắng, bên cường đạo không có tử vong.

“Bên này xong rồi, nhân số chết chừng hơn một phần tư, vũ khí công thành tổn thất tầm một nửa, hồng lam dược không thống kê được.” Công Tử Không Vờ Ngầu duỗi lưng một cái, báo cáo vào kênh đội.

“Trở về đi, trận pháp tiếp theo để giành cho bọn Hồ Ly nghịch.” Giọng nói mang theo ý cười của Thiên Khiếu Hàn truyền đến.

Công Tử Không Vờ Ngầu lạnh sống lưng, trời ơi, Hồ Ly đó, đám người này thật bi thảm. Nhưng lại nói, đụng phải người Phong Hành Thiên Hạ, có ai không xui xẻo. Lắc đầu, nghĩ đến thảm cảnh tiếp theo của Chấn Thiên Bang, tâm lý thoáng thoải mái hơn, dắt cường đạo rời đi.

“Người ở lại trong trận bị diệt sạch, nghe nói dẫn đội là Công Tử Không Vờ Ngầu, nhưng thực lực lại không như trước đây.” Tiểu đội trưởng trong trận đã quan sát biểu hiện của Công Tử Không Vờ Ngầu trong đại hội võ lâm, nếu không phải Công Tử Không Vờ Ngầu cố ý che giấu thực lực thì chính là trong một khoảng thời gian ngắn gặp được kỳ ngộ, đương nhiên, người Chấn Thiên Bang muốn tin suy đoán đầu hơn, cái phía sau khiến lòng người rất không thoải mái.

Dù suy đoán sau mới chính xác.

Bỏ cái giá nặng như vậy, Chấn Thiên Bang cuối cùng đã xác định Phong Hành Thiên Hạ thật sự nhận nhiệm vụ này, Hào Khinh suy đoán không sai. Chấn Thiên Bang bang chúng bắt đầu mắng chửi trên thế giới, nói Phong Hành Thiên Hạ cố ý quấy rối, dùng những lời khó nghe, có không ít từ ngữ bị hệ thống che, nhưng Phong Hành Thiên Hạ không ai đáp trả.

Đợi khi Chấn Thiên Bang hết sức mắng chửi, trên thế giới đột nhiên xuất hiện 2 link hình, là ảnh chụp mặt bảng nhiệm vụ của đội trưởng đoàn đánh thuê Thiên Khiếu Hàn. Tấm thứ nhất là hình nhiệm vụ sắp xếp theo tiền thưởng, vị trí đầu tiên là nhiệm vụ “Giúp Hải Thiên Thanh Trại”; tấm thứ hai là nội dung nhiệm vụ, trên đó viết các điều khoản rõ ràng về quyền lợi và nghĩa vụ hai bên, phần thưởng nhiệm vụ bị che đi, dù sao đây cũng lại chuyện riêng của người ta.

Tấm thứ nhất rõ ràng nói cho mọi người biết nhiệm vụ này làm sao tìm được; tấm thứ hai xác minh khi nhận nhiệm vụ này Phong Hành Thiên Hạ không biết sẽ đối đầu với bang hội nào. Đây là giải thích tốt nhất, nhiệm vụ trong Mộng Hồi luôn không giải thích rõ ràng như thế, văn vẻ là làm tăng cảm giác thần bí cho người chơi, sự thật dùng để đánh lừa thị giác.

Không một lời giải thích, chỉ để link 2 ảnh trên kênh thế giới một ngày.

Đây gọi là sự thật thắng biện luận. Một bang hội nhiệm vụ thất bại liền lên thế giới mắng chửi, mà Phong Hành Thiên Hạ lại hòa nhã bày ra chứng cứ. Thực tế Phong Hành Thiên Hạ hoàn toàn có thể không cần quan tâm đám người kia, dù sao mọi người đều biết, có thể liên thủ với Hải Thiên Thanh Trại thì đó chắc chắn là nhiệm vụ, nhưng người ta vẫn nhã nhặn đưa chứng cứ ra, bớt được một đám léo nhéo, thanh tịnh tầm nhìn mọi người, ai cao ai thấp, liếc một cái là biết.

Phong Hành Thiên Hạ không đánh trả, không có nghĩa không ai đánh trả. Khi Chấn Thiên Bang đang bận mắng chửi thì có không ít người xưa nay có ấn tượng không tốt với Chấn Thiên Bang, hoặc sau đại hội võ lâm biến thành fan cuồng của Phong Hành Thiên Hạ, càng chỉ trích Chấn Thiên Bang. Khi hình được đưa lên, làn sóng chỉ trích càng dâng cao, cười nhạo họ không hoàn thành nhiệm vụ liền lấy cớ, như con chó nhà có tang không ngóc đầu nổi, những lời tương tự ngày càng nhiều, khiến một đám Chấn Thiên Bang đang muốn công khai lên án Phong Hành Thiên Hạ trộm gà không được còn mất nắm gạo, bị quăng gạch u đầu.

Lúc này, có hai tin nhắn của hai bang hội cực kỳ bắt mắt, tuy bọn họ chỉ nhắn một câu rồi thôi, cũng không phải lời chỉ trích gì, nhưng lại dẫn tới sóng to gió lớn trong Mộng Hồi, tin nhắn của bọn họ thậm chí được phóng viên trang chủ chụp hình, đính lên đầu trang tin tức diễn đàn.

“Cách xử sự yếu kém này thật thú vị. Hiện Bích Huyết Hàn đã trở lại, chúng ta nợ mới nợ cũ tính một lượt.” —— Ám Ảnh Lâu lâu chủ Thủy Dịch Nhất.

“Đúng đúng, Hàn định ra quy củ ngu ngốc gì ấy, buộc chúng ta chờ hắn trở về mới cho động thủ. Nhìn huynh đệ bị truy sát, ta đã sớm không nhịn được.” —— Ám Ảnh Lâu phó bang chủ A Liệt A Liệt.

Mọi người im lặng, lần đầu nghe thấy, hóa ra Bích Huyết Hàn Sương là huynh đệ của Ám Ảnh Lâu.

“Đừng vũ nhục bằng hữu ta.” —— Vũ Thiên Lâu Cuồng Khiếu Chi Lang.

“Nguyệt Nguyệt à! Nhà mẹ đẻ của ngươi vĩnh viễn ủng hộ ngươi! Chấn Thiên Bang nghe đây! Thấy Vũ Thiên Lâu chúng ta thì nhanh nhường đường, nếu không gặp một lần giết một lần! Dám ăn hiếp Nguyệt Nguyệt của chúng ta!” —— Vũ Thiên Lâu Nguyệt Du Nhiên và Mạch Thượng Liễu Nhứ.

Mọi người lại tiếp tục im lặng, lần đầu nghe thấy, hóa ra Vũ Thiên Lâu là nhà mẹ đẻ của Nguyệt Ảnh Mê Mộng.

Vậy nhà chồng là ai? Không lẽ là Ám Ảnh Lâu? Mẹ ơi, thế giới này thật hỗn loạn!

Vì vậy, sau khi bốn câu đó xuất hiện, các topic phân tích mối quan hệ giữa Ám Ảnh Lâu, Vũ Thiên Lâu và Phong Hành Thiên Hạ, phân tích thực lực Phong Hành Thiên Hạ ngày càng hot, nhưng topic hot nhất được xưng “Tòa bát quái cao nhất Mộng Hồi” là topic phân tích từ “Nhà mẹ đẻ”, cơ bản mỗi ngày mỗi giờ đều có bài thảo luận mới, quả thật là sục sôi ngất trời. Cứ một thảo luận mới sẽ thu được ít bạc, nhưng vì quá ít nên người chơi không ai để ý, chủ thớt thì kiếm tiến muốn điên rồi.

Nghe nói chủ thớt có ID rất nổi tiếng, là người chuyên viết về bát quái, mỗi bát quái của nàng có thể xây lên một toà nhà cao tầng, ID “Trư Trư Yêu Bát Quái”, được tôn xưng Bát Quái Vương.

Không ai phát hiện ra, ngoài nội dung nhiệm vụ, Phong Hành Thiên Hạ còn có cách đạt được tin tức khác. Ví dụ như, nhiệm vụ này đường đường là sính lể của Dịch thân vương, hoặc khi hai phe thảo luận đã trao đổi tin tức. Nếu nói một phần sự thật so với lời nói dối càng giả dối hơn thì suy đoán của Chấn Thiên Bang không sai, Phong Hành Thiên Hạ đúng là tới quấy rối, nhưng người ta không nói phần sự thật đó ra, ngươi có thể làm gì?

Khụ khụ, lạc đề quá rồi, quay về trận kim nào.

Hồ Ly ngồi trên một nhánh cây có hình dạng như sống đao, ngáp. Lòng nén giận, Nguyệt lão đại làm ra trận pháp lợi hại như vậy làm gì để một đám Chấn Thiên Bang đến giờ này còn chưa tới điểm mai phục, mình ngồi không đã sắp chán chết.

Trận kim tuy không thể thay hình đổi dạng như trận thổ, nhưng đao kiếm thường thường bay ra càng khiến người ta kinh khủng, lực sát thương cũng lớn hơn. Hơn nữa, trận thổ biến mất trợ giúp thêm uy lực cho trận kim, ngũ hành tương sinh đâu phải chuyện đùa.

“Ngươi nói xem Chấn Thiên Bang có thể giúp Nguyệt lão đại thử hết năm trận pháp không?” Yêu Hồ Chín Đuôi nghiêng người, hỏi tiểu đầu lĩnh cường đạo đi theo hắn.

“Trận pháp của Nguyệt đại nhân phi thường lợi hại, uy lực của trận pháp hành quân đánh trận không thể coi thường, tuy hiện tại năm trận pháp này đã đơn giản hóa, Chấn Thiên Bang cũng hẳn không thể xông qua hết.” Đầu lĩnh này cũng xem như học nhiều biết rộng, suy nghĩ một chút, đánh giá khách quan.

Yêu Hồ Chín Đuôi khó xử: “Vậy làm sao đây? Nếu để họ chết hết, chẳng phải sẽ không công? Không thì hạ thủ lưu tình một chút?”

Yêu Hồ Chín Đuôi lập tức nói ra suy nghĩ của mình trong kênh đội.

“Hạ thủ lưu tình cũng không cần, cố gắng giảm bớt thương vong của thủ hạ là được, tấn công cẩn thận. Họ có thể chống đỡ bao lâu thì cứ để họ chống.” Ảnh Cô Nguyệt trả lời.

Số lượng cường đạo thương vong là một yêu cầu nhận thưởng. Nhiệm vụ này khác với mấy nhiệm vụ truy sát cường đạo bình thường, cường đạo chết đi sẽ không thiết lập lại, nói cách khác, đối với cư dân trong Mộng Hồi, chết là chết thật. Trong Quốc Chiến và Thành Chiến cũng tương tự.

Hải Thiên Thanh Trại là cứ điểm bí mật của triều đình, nếu có thương vong lớn, vậy triều đình sẽ tổn thất thảm trọng, khó trách bọn họ tình nguyện dù để Phong Hành Thiên Hạ biết bí mật này cũng phải xin giúp đỡ.

Yêu Hồ Chín Đuôi đùa giỡn viên Kim Linh Châu đã nhận chủ trong tay, vận chân khí điều động đến đao kiếm xung quanh để chúng giúp che giấu vị trí, tiếp tục chờ Chấn Thiên Bang đến.

“Bang chủ, chúng ta thật sự phải tiếp tục sao?” Nghiện Thuốc Muốn Bỏ ngăn phi đao đột ngột bay ra, chần chừ mở miệng. Qua mê cung đầu tiên kia, tuy thực lực bọn họ tổn thất không nhiều, nhưng lòng tin của bang chúng đã gần như mất hết, trong trận pháp này xuất hiện rất nghiều thương vong vô nghĩa.

Chấn Thiên Bang phát triển nhanh chóng, lại không có quá nhiều địch nhân, dẫn đến việc huấn luyện bang chúng không đủ, kinh nghiệm đồng đội đánh Boss đương nhiên không thể dùng trong trường hợp chiến đấu với nhiều người. Hiện tại lòng người tan rả, hy vọng thắng lợi thật sự quá xa vời.

Đế Thích Thiên nghiến chặt răng.

Sao hắn không biết? Nhưng trải qua một trận náo động của bang chúng trên thế giới, giờ đây cơ hồ tất cả mọi người trong Mộng Hồi đều biết Chấn Thiên Bang đang làm nhiệm vụ này, cũng biết bọn họ đang đối mặt với Phong Hành Thiên Hạ. Nếu cứ rút lui như vậy, không phải chứng minh suy đoán của người khác, mình đánh không lại người ta nên ngồi múa lưỡi, giống như con chó có tang sao? Nếu như thế, uy tín bang hội sẽ giảm trầm trọng, hiện tại đang là thời điểm khó khăn, hắn không dám tưởng tượng sẽ tạo thành ảnh hưởng gì.

Bây giờ, không phải hắn không muốn lui, mà đâm lao phải theo lao.

Song, dù phải đâm theo lao, nếu đến thời điểm không thể không lui, cũng không thể làm gì khác.

“Trước hết xông qua trận pháp này, sau đó nói tiếp.” Đế Thích Thiên đáp.

Nhìn lâu như vậy bọn họ cuối cùng đã hiểu, đây chính là trận pháp trong truyền thuyết. Trong một bộ sách rất cổ đã thổi phồng loại trận pháp  được xem như vũ khí lạnh khi hai quân giao chiến này đến vô cùng kỳ diệu, bọn họ vốn nghĩ đây chỉ là phóng đại, trận pháp có lợi hại hơn cũng phải tạo từ một đội hình, trừ lực công kích mạnh hơn, sao có thể thần kỳ vậy được. Nhưng hiện tại xem ra, nếu nói trận pháp được tạo từ đội hình thì thật hoàn toàn sai lầm. Mê cung có thể thay đổi, thường xuyên xuất hiện những bẫy rập khó phòng, có lẽ cuốn sách cổ kia không hề quá lời.

“Đến rồi.” Tiểu cường đạo tra xét về báo tin.

Yêu Hồ Chín Đuôi gật đầu, hô hô, đã đến đây, sao có thể cho các ngươi qua dễ dàng chứ? Vậy trận pháp của Nguyệt lão đại chẳng phải không công? Phải biết khi Nguyệt lão đại bày trận năng lực đã bị giảm một nửa rất vất vả. Uy lực trận pháp hiện tại đã đơn giản còn phân nửa, không sao, vậy xem như giúp một chút, thử nghiệm xem nó thế nào, hô hô.

“Đao Kiếm Lâm Lập!” Yêu Hồ Chín Đuôi đọc khẩu quyết khống chế, đao kiếm liên tục mọc lên quanh đám bang chúng Chấn Thiên Bang đang cẩn thận bước tới.

“Đây là gì…” Tuyệt vọng với tình cảnh trước mắt, bang chúng Chấn Thiên Bang ngây dại.

“Giết!”

Lạnh lùng một chữ, mang theo âm rung trầm thấp.

Nhất thời đao kiếm bay múa, máu tung tóe đầy trời như những cánh hoa màu đỏ, không biết là tàn nhẫn đến mỹ lệ hay mỹ lệ đến tàn nhẫn.

Lực sát thương của mấy thanh đao kiếm bay tán loạn này thật sự không quá lớn, chẳng qua chỉ bị thương ngoài da thôi, nhiều nhất là trúng đến xương, không tạo vết thương trí mạng gì, chỉ cần bổ sung hồng dược đúng lúc kết hợp trị liệu của phù chú sư sẽ không có vấn đề gì lớn. Nhưng nhìn khung cảnh quái dị quá mức kinh khủng này làm người ta sợ hãi, hồng vụ làm tinh thần phản kháng của người ta mất đi. Những bang chúng vừa gia nhập luôn nằm dưới chiêu bài “Chấn Thiên Bang”, chưa từng trải qua thảm liệt nơi Thành Chiến, nhất thời rối bời, lâm vào sợ hãi cùng tuyệt vọng vô tận.

Chưa từng thấy máu người, lần đầu trả qua huyết tẩy, sợ hãi là đương nhiên. Huống chi bây giờ địch nhân còn chưa hiện thân, chiến đấu trong tình trạng không thấy địch nhân, áp lực tâm lý kiểu này làm người ta thở không nổi.

Kỳ thật, thông qua lần huyết tẩy này, người nhu nhược sẽ mãi như nhược, nhưng người kiên cường sẽ trưởng thành không tưởng, nếu Chấn Thiên Bang khai thác được hết những người đó, sự kiện này chưa thể nói là họa hay phúc, không chừng có thể giúp một đám lãnh đạo cứng ngắt trong Chấn Thiên Bang thay da đổi thịt bằng phương pháp quyết tuyệt, nhưng phương pháp quyết tuyệt kiểu này không thể nghi ngờ quá thảm thiết, cắt từng miếng thịt trên người đang sống sờ sờ, không phải ai cũng có thể chịu được. Tồn hay vong, về sau phải xem bản lĩnh của Đế Thích Thiên.

Trở lại hiện tại.

Thực tế Yêu Hồ Chín Đuôi không thể điểu khiến hoàn toàn đám đao kiếm tán loạn kia, hắn chỉ ra một mệnh lệnh đơn giản nhất cho chúng, trong một phạm vi công kích hết những vật thể sống. Cho nên đôi khi thậm chí xuất hiện tình trạng đao kiếm đụng nhau tổn thất chính mình. Chẳng qua Chấn Thiên Bang đã lâm vào bối rối khó phát hiện ra, cũng không có cách xử lý đột phá gì.

Yêu Hồ Chín Đuôi chờ đao kiếm tự động ngừng công kích, báo cáo số liệu thí nghiệm lần này, cũng đưa ra đề nghị. Kiểu tấn công trong một phạm vi này khiến bọn họ không thể lợi dụng cơ hội đánh lén, đợi khi đao kiếm dừng rồi, nói không chừng địch nhân sẽ ổn định lại. Hiện tại đang đối mặt là những bang chúng Chấn Thiên Bang không có kinh nghiệm chém giết trên chiến trường, về sau nếu gặp phải binh lính quen thuộc nơi chiến trường, thường xuyên thấy cảnh máu thịt tung tóe, đây sẽ là một vấn đề lớn.

Ảnh Cô Nguyệt nghe ý kiến của Hồ Ly, âm thầm cải tiến. Dù gì cũng là truyền nhân cách mười năm của Quỷ Cốc Tử, không thể để người ta chế giễu, phải không?

“Sắp xong rồi.” Nhìn tốc độ đao kiếm chậm dần, Yêu Hồ Chín Đuôi vung tay, dẫn theo đám cường đạo chém tới.

Bang chúng Chấn Thiên Bang vốn chưa hồi hồn từ trận đao kiếm lập tức bị vây đánh rối loạn vị trí, phòng ngự nhất thời khinh suất, Hồ Ly dễ dàng đắc thủ.

Hồ Ly thật không hỗ là Hồ Ly, lúc này mặc kệ Đế Thích Thiên và những đối thủ ngang hàng với mình, sử dụng trận pháp tạm thời khống chế bọn Đế Thích Thiên rồi cùng cường đạo tìm những bang chúng thực lực yếu hoặc máu ít xuống tay, đợi khi Đế Thích Thiên thoát được trói buộc, người bị hắn giết đã hơn nửa.

“Rút lui!” Thấy các thành viên chủ lực Chấn Thiên Bang thoát khỏi khống chế chạy tới, Hồ Ly lập tức hô thu đội, những cường đạo đi cùng lợi dụng việc hiểu rõ trận pháp lập tức chạy mất bóng.

Các cường đạo đi theo Yêu Hồ Chín Đuôi không kiềm được toát mồ hôi, có lẽ Yêu Hồ Chín Đuôi mới thật sự là một cường đạo, hắn có đầy đủ các tố chất cần có của một cường đạo giỏi, từ chuyên ức hiếp kẻ nhỏ yếu đến thấy tình hình không ổn lập tức quyết đoán rút lui!

Yêu Hồ Chín Đuôi rời đi không lâu, trận kim mất đi pháp lực chống đỡ dưới sự nỗ lực của những thành viên còn lại trong Chấn Thiên Bang cuối cùng bị phá giải.

Đế Thích Thiên nhìn số lượng người chỉ còn một nửa cùng rất nhiều vũ khí công thành bị hư hại, tức giận: “Không cần đi nữa! Dùng máy ném đá! Trực tiếp đập nát trận pháp này!”

“Một đám ngu ngốc…” Kiêu Tử Minh không khách sáo đánh giá.

Nếu trận pháp hiện tại là trận kim trận mộc vừa rồi, muốn đập ra một lỗ hổng thì có thể, nhưng bây giờ đang là trận thủy, trận pháp dùng sương mù cấu thành, đây chẳng phải phí công sao? Nhưng điều này cũng khó trách người ta. Trong sương mù mênh mông không nhìn tới phía trước thì ai biết được phía trước có gì?

Vài khối đá lớn đập tới, tiếng đá rơi xuống đất dội lại. Không lẽ phía trước không có gì? Người Chấn Thiên Bang cảm thấy kỳ quái, vội vàng phái một chiến sĩ nhanh nhẹn cao đi dò xét. Kết quả chiến sĩ trở về nói, trừ sương mù hơi dày, chỉ có mấy hố nước và ít sông, đích xác không có gì. Mọi người yên tâm, nghĩ trận pháp lợi hại như vậy chắc hẳn hao phí nhiều, hai cái liên tục đã là không tệ rồi, vì vậy sửa sang hành trang chuẩn bị bước tiếp.

“Sương mù này không phải quá lớn sao?” Nghiện Thuốc Muốn Bỏ nghi hoặc.

Giữa sườn núi lại có sương mù quá lớn thật không thích hợp.

“Ngươi muốn nói sương mù này cũng là trận pháp? Sao có thể…” Tử Diệp Tử vừa cười vừa nói, nhưng lời chưa dứt phía trước đã truyền đến tiếng hét thảm thiết, một bang chúng ở trước mắt bọn họ bị cột nước thình lình phun ra hất lên trời.

“Thổ, Kim, Thủy, Mộc, Hỏa.” Mặt Đế Thích Thiên trắng bệch.

“Bang chủ, ngươi nói gì?” Tiểu Phi Đồng kỳ quái hỏi.

“Ngũ hành… Bang chủ niệm là dãy ngũ hành tương sinh.” Mặt Nghiện Thuốc Muốn Bỏ cũng thoáng cái trắng không còn chút máu, “Nếu quả thật như vậy, vậy trận pháp này chính là trận thủy. Tiếp đó sẽ là trận mộc, cuối cùng là trận hỏa. Trận thổ và trận kim là tử, từ trận thủy sẽ là sinh.”

“Không thể nào?” Tiểu Phi Đồng hốt hoảng, “… Trận pháp lớn vậy? Sao có thể dựng nhiều trận?”

“Trận pháp không phải để phòng ngự, mà vận dụng linh lực và sự vật xung quanh, dựa theo những sự vật sự việc đất trời tạo ra, nếu vận dụng nguyên lý ngũ hành tương sinh, lập năm trận cũng không tốn thời gian và tinh lực nhiều hơn một trận bao nhiêu.” Kiêu Tử Minh nghe câu hỏi của cô đại tiểu thư chẳng hiểu gì về nền văn minh cổ của Trung Quốc mình, lòng rất bất đắc dĩ, giải thích, nhưng đám người kia nghe không được.

Sương mù ngày càng dày, bang chúng Chấn Thiên Bang tận lực đi kề nhau, tránh phân tán, nhưng như thế cũng làm cho cột nước công kích tập trung hơn, tạo nên nhiều thương vong hơn.

Kiêu Tử Minh mang người lặng lẽ theo đuôi họ, thỉnh thoảng đánh lén mấy người đi sau cùng. Bọn Đế Thích Thiên không ngừng nghe phía sau truyền đến tiếng hét, mới đầu còn tưởng là đạp trúng bẫy, đợi những người đó chết về thành mới biết có người đánh lén, một số bang chúng nhận ra là Kiêu Tử Minh dẫn đội. Người Chấn Thiên Bang không biết Kiêu Tử Minh gia nhập Phong Hành Thiên Hạ liền lên thế giới chất vấn, vì sao Thương Liên Hội lại nhúng ta vào nhiệm vụ của Phong Hành Thiên Hạ, hội trưởng đương nhiệm của Thương Liên Hội lập tức đứng ra làm sáng tỏ, nói Kiêu Tử Minh đã gia nhập Phong Hành Thiên Hạ từ lâu, Chấn Thiên Bang tin tức quá lạc hậu, không tin có thể tự lên diễn đàn tra.

Diễn đàn chuyên treo đầy tin bát quái, cho dù có tạo nguyên một topic bàn luận thì ai mà tin? Đường đường một hội trưởng, chạy đến làm bang chúng Phong Hành Thiên Hạ làm gì?

Nhưng người ta đã nói rồi, tin hay không là chuyện của ngươi, Chấn Thiên Bang đành á khẩu không thể phản bác.

Đương nhiên, một hội trưởng chạy đến Phong Hành Thiên Hạ làm bang chúng đã dâng lên một làn sóng mới trên diễn đàn, tự nhiên “Trư Yêu Bát Quái” lại buôn lời một chuyến.

“Còn muốn tiếp không?” Nghiện Thuốc Muốn Bỏ hỏi lần nữa.

“…” Đế Thích Thiên cắn chặt răng: “Về!”

“Ơ? Kiêu Tử Minh!! Ngươi dám để bọn họ chạy hết!!” Nhược Thủy U Lam sử dụng Sư Tử Hống trong kênh đội.

Kiêu Tử Minh xoa lỗ tai, đầy uất ức. Cái này sao trách y được, y đánh lén phía sau đội ngũ Chấn Thiên bang, làm sao có thời gian chạy lên trước chặn người? Chỉ cần không ở trạng thái chiến đấu thì có thể dùng trục quyển hồi thành. Trục quyển hồi thành rất rất đắt, mấy thứ vũ khí công thành loại khổng lồ kia không thể mang theo cùng, ai biết Đế Thích Thiên sẽ hào phóng như vậy?

Nhưng dù thế nào, trận pháp của Ảnh Cô Nguyệt tuy chưa thử hết, mọi người vẫn hiểu được sức mạnh của họ; Chấn Thiên Bang tuy không diệt đoàn, lại tổn thất vũ khí công thành và đội thuyền khổng lồ cũng khiến họ nguyên khí đại thương, chưa nói đến tổn thất về cấp bậc và kinh nghiệm của bang chúng. Thanh danh Phong Hành Thiên Hạ đại chấn, tuy thanh danh trước đó cũng đã vang dội rồi. Rất nhiều người xin vào nghiệp đoàn đánh thuê Phong Hành Thiên Hạ nhưng toàn bộ bị từ chối.

Phong Hành Thiên Hạ từ đấy được xưng là đoàn thể thần thánh thần bí nhất mạnh nhất tuyệt đối không thể đánh bại, tựa như chỉ cần một bang chúng bình thường trong Phong Hành Thiên Hạ bước ra, bang chủ các bang hội nhỏ đều không thể ngăn cản.

Lời này quả không sai, người Phong Hành Thiên Hạ, kém nhất cũng ở bảng thực lực hạng 200, hay nên nói từ 150 trở lên. Đứng đầu Yêu Hồ Chín Đuôi, thứ hai Kiêu Tử Minh, hai vị bang chủ thực lực không rõ, Lưu Tinh Trư từng làm mưa gió trên đài đại hội võ lâm, Công Tử Không Vờ Ngầu vốn đã lợi hại giờ càng lợi hại hơn, Tử Huyễn Nguyệt dù là vũ khí tông sư cũng được người xưng thuật sĩ có lực phá hoại nhất, còn có Nhược Thủy U Lam, Dực Yêu, Nguyệt Yêu Tinh, Mèo Không Ăn Cá thuộc tốp 10 bảng thực lực, cùng với một ít bị quang mang Phong Hành Thiên Hạ che lấp, nhưng bước ra ngoài chắc chắn sẽ quang hoa đại chấn. Phong Hành Thiên Hạ, tuyệt đối không phải chỉ là khẩu hiệu hô cho vui, bọn họ đích xác có thực lực, có tiền tài.

Mà bây giờ, bang hội được xưng là thần thoại này, đang ngồi chia của… khụ, phát chiến lợi phẩm. Những chiến lợi phẩm này gồm phần thưởng nhiệm vụ và đồ hôi của trên người bang chúng Chấn Thiên Bang đã nằm xuống (tinh thần của Lưu Tinh Trư lan truyền toàn bang ⊙﹏⊙b *đổ mồ hôi*), còn có đội thuyền và vũ khí công thành Chấn Thiên Bang để lại, ừ, cả trang bị trắng cũng không tha, thoạt nhìn kiếm được không ít đây.

“Nguyệt, có tin tức của Hỏa Linh Châu.” Đang chia của… khụ, chiến lợi phẩm, Ảnh Cô Nguyệt đột nhiên nhận được tin từ Lưu Tinh Trư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui