Phong Hành Trì Thượng

Thời gian thấm thoắt trôi qua, nháy mắt họ đã kết hôn mười năm rồi. Trì Trì cũng từ thiếu nữ thanh xuân mê người biến thành một phụ nữ trưởng thành, mặc dù không còn trẻ nhưng lại hấp dẫn h trước. Phong Lôi đối với cô cũng vẫn giống như trước kia, mặc dù cũng có lúc hai người gây gổ, xô bát xô đũa, nhưng không có vấn đề gì lớn. Nhưng điều này cũng không làm Trì Trì lơ là cảnh giác.

Trì Trì để tốt hơn cho Phong Lôi cũng tham gia sinh hoạt ở câu lạc bộ phụ nữ được ba năm. Những hội viên ở đây hoàn cảnh cũng tương tự Trì Trì, không còn trẻ, hôn nhân bình thản như nước, vừa có tiền lại vừa có thời gian, chú trọng giữ gìn nhan sắc, cực lực sợ già yếu. Họ thắc mắc Trì Trì cái gì cũng có mà sao lại là người phiền não nhất. Đó chính là bởi vì cô kết hôn mười năm còn chưa có con. Mấy năm đầu cô cũng không để ý, thanh nhàn tự tại, nhưng hiện tại thì không thể như vậy. Mỗi lần nghe bạn bè thân thích hỏi bóng gió về vấn đề này thì cô không tránh khỏi tinh thần chán nản. Dù sao cô cũng không kiên định được như Lâm Không Đồng.

Gần đây mấy thành viên trong câu lạc bộ đều như Sầu Vân Thảm Đạm (tương tự như là sầu đau ấy ạ). Có mấy hội viên lão công có đối tượng bên ngoài, hơn nữa lại còn trẻ trung xinh đẹp hơn người. Bọn họ cả ngày khóc sướt mướt. Trì Trì tuy cũng chỉ quen họ sơ sơ, nhưng cũng không khỏi động lòng thương cảm, đi theo khuyên ngăn mọi người một thời gian dài.

“Chúng tôi vì hôn nhân đã dùng những năm đẹp nhất trong đời cùng họ vượt qua gian nan, gây dựng sự nghiệp. Bây giờ họ công thành danh toại rồi, chúng tôi lại như hoa đã tàn, tại sao lại có thể để mấy con hồ ly đó ngồi mát ăn bát vàng chứ? Cuộc đời thật không công bằng!” Đám phu nhân lòng đầy căm phẫn.

“Đúng, bảo vệ hôn nhân, dẹp đám hồ ly!” Không biết người nào nói khẩu hiệu này đầu tiên, mọi người đều nhất trí đồng ý. Lại sáng tác ra một bài “Khúc hành ca phụ bạc”:

Đứng lên!

Không làm người bị ruồng bỏ!

Lấy máu xây Trường Thành.

Hôn nhân gặp nguy hiểm

Mọi người đều phải hô vang

Đứng lên!

Đứng lên!>

Trên dưới một lòng.

Đi vào lửa đạn hồ ly.

Đi tới.

Đi vào lửa đạn hồ ly.

Đi tới!

Đi tới!

Trì Trì nghi ngại nói làm như vậy không phải là cách tốt. Người làm ra bài hát lại nói: “Gia đình là một tế bào xã hội, là lực lượng căn bản của xã hội, nó gặp nguy hiểm cũng chính là quốc nạn.” Trì Trì liên tiếp gật đầu. Bài hát này cuối cùng được chọn là hội ca.

Nghe ca khúc bi tráng này, nghĩ tới tiền đồ mù mịt của mình, Trì Trì trong lòng cuộn sóng, thật lâu không thể bình yên lại. Nghĩ tới nghĩ lui, cô đành quấy rầy Lâm Không Đồng.

Lâm Không Đồng hiện tại đã đi khắp thế giới, tháng trước vừa làm xong một bộ ảnh, tháng sau sẽ họp báo ra mắt. So với cô, Trì Trì đúng thật xứng danh sâu gạo.

“Trì Trì, có việc gì thế?” Lâm Không Đồng mặc áo khoác vàng nhạt, bay bay theo gió, thư thái đi tới, bên cạnh là một nam nhân dáo dác nhìn quanh.

“Ai, Lâm Không Đồng, ngươi nói xem Phong Lôi có thể có tình nhân không?” Trì Trì nhíu mày hỏi.

“Anh ta hiện tại có sao?”

“Trước mắt thì không có.”

“Vậy ngươi lo lắng cái gì?”

“Nhưng ngộ nhỡ có thì sao? Ở câu lạc bộ của ta…..” Trì Trì mày càng nhíu chặt.

“Trì Trì, chúng ta không cần hối tiếc quá khứ và lo lắng về tương lai, ngươi chỉ cần sống tốt hôm nay là được. Sao lại phải hao tâm tổn trí mà lo lắng mấy chuyện như vậy đây?”

“Không Đồng, ta hiểu, ta cũng không phải cái gì cũng không để ý. Ta cũng không thể chịu đựng được nếu bị phản bội.Trì Trì bất đắc dĩ thở dài nói. Sau đó lại thâm tình dào dạt hát Khúc hành ca kia. Lâm Không Đồng lẳng lặng nghe xong, nghiêm nghị nói: “Trì Trì, ngươi rút lui khỏi cái câu lạc bộ đó đi. Nếu ở một chỗ chuyên nghe được mặt trái của mọi thứ như thế, làm sao mà sống đây?” Hình như Phong Lôi cũng đã đề cập đến vấn đề này.

“Trì Trì, ta phát hiện gần đây ngươi càng ngày càng giống mấy bà thím kia rồi.” Lâm Không Đồng hớp một ngụm cà phê tiếp tục nói.

“Có lẽ là vậy.” Trì Trì nhỏ giọng nói.

“Lâm Không Đồng, không phải ngươi không lo lắng gì về Thiên Vũ sao?” Trì Trì hình như chưa hề nghe Lâm Không Đồng nói về những thứ này.

“Ta để anh ấy lo lắng cho tôi.” Lâm Không Đồng thần bí cười một tiếng. Hai người ngồi một lát, điện thoại của Phong Lôi gọi tới, Trì Trì mới nhớ là phải đi. Cô đến quầy tính tiền thì nhân viên phục vụ nói có một tiên sinh đã trả rồi.

“Là ai? Có thể chỉ cho tôi không?” Trì Trì tò mò nhìn quanh một vòng, nhân viên phục vụ cười không đáp. Lâm Không Đồng không quá để ý nhìn nhân viên mỉm cười nói: “Cô thay tôi cảm ơn anh ta.” Nói xong cô kéo Trì Trì đi ra ngoài.

“Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi có thể mời cô uống nước không?” Vừa ra đến ngoài cửa, bọn họ liền gặp một người cao lớn anh tuấn tha thiết hỏi Lâm Không Đồng. Trì Trì trợn tròn hai mắt. Lâm Không Đồng rất lạnh nhạt nói: “Tôi rất vui nhận được lời mời của anh, nhưng phải hỏi qua ý kiến chồng tôi.”

Người nọ kinh ngạc: “A, thật là ngạc nhiên, một cô gái trẻ tuổi như cô đã kết hôn rồi sao?”

“Tôi rất vui vì anh khen tôi trẻ. Tiên sinh, hẹn gặp lại.” Lâm Không Đồng lôi Trì Trì lướt đi, để người đó đứng tại chỗ.

“Không trách được khoa học lại tạo ra giống lúa tạp giao nha, giống này quả thật rất tốt.” Trì Trì thở dài nói.

“Anh cho rằng quốc sản vẫn hơn.” Một giọng nói nho nhã vang lên.

“Thiên Vũ.” Trì Trì chào hỏi.

“Vừa dời đi một lát em đã gặp người khác.” Giọng Thiên Vũ có chút bất mãn.

“Điều đó càng chứng minh sức hấp dẫn của em không hề giảm chứ sao?” Lâm Không Đồng kéo cánh tay của anh nói. Trì Trì tránh ra, không quấy rầy.

“Ai, Trì Trì, đừng đi, bọn ta đưa ngươi về.”

“Người ta có người đón rồi.” Thiên Vũ chỉ chỉ chiếc xe hơi màu lam đậm cách đó không xa.

“Phong Lôi, sao anh lại đến đón em?” Trì Trì rất vui mừng hỏi.

“Đi ngang qua.” Phong Lôi nhàn nhạt đáp.

“Anh không thể nói đặc biệt tới đón em sao?” Trì Trì lẩm bẩm.

“Hôm nay bác sĩ anh tìm đã tới, em qua một chút.”

“A.” Trì Trì vừa nghe đến điều này, trong lòng không khỏi trầm xuống.

“Phong Lôi, anh nói xem, ngộ nhỡ em không thể sinh con thì phải làm sao?” Trì Trì lo lắng nhìn anh. Phong Lôi bình thản đáp: “Có gì phải lo chứ, em cũng có phải máy sinh con đâu.”

“Nhưng ba mẹ…..”

“Phong Nhã không phải đã có một đứa sao?”

“Chẳng lẽ anh không để ý?”

“Sử Trì Trì, có ai nói cho em biết tư tưởng phong kiến của em rất nặng không?” Giọng Phong Lôi mơ hồ có chút tức giận. Trì Trì vội vàng không nói nữa.

“Tốt lắm. Ngoan, sau này anh sẽ cố gắng hơn.” Phong Lôi mềm giọng. Trì Trì quay đầu không thèm để ý đến anh nữa.

……….

Một tuần lễ sau.

Trong buồng xe một khoảng im lặng, cô thật sự không thể sinh con. Trì Trì khóc không ra nước mắt.

“Sau này trở về, nếu mẹ hỏi cứ nói nguyên nhân tại anh biết chưa?

“Phong Lôi……” Trì Trì nhào vào trong ngực anh.

“Được rồi, không có con vẫn tốt hơn, anh vốn không thích mấy tiểu quỷ.” Phong Lôi vỗ lưng cô an ủi.

Trì Trì rất khổ sở, khổ sở đến sáu giờ sáng chẳng cần chuông báo cô cũng tự tỉnh dậy.

Không có hứng thú đọc tiểu thuyết, chơi trò chơi cũng không có hứng, gây gổ, người bên cạnh đã đi làm rồi. Đây chính là trống rỗng. Trì Trì ở trong phòng đi tới đi lui.

Sau đó thần xui quỷ khiến cầm điện thoại gọi cho Lâm Không Đồng. Mấy ngày nay Lâm Không Đồng đã trở thành thùng rác của Trì Trì, mọi thứ đều xả vào.

“Không Đồng, sớm như vậy có quấy rầy giấc ngủ của ngươi?” Trì Trì nghe thấy trong loa truyền đến tiếng ngáp thật to có chút đau lòng, “Không sao, ta cũng vừa định dậy, nói đi, thế nào?”

“Lâm Không Đồng, ta đi bệnh viện kiểm tra, thật sự không thể sinh con.” Giọng Trì Trì trầm xuống.

“Không thể sinh thì không thể sinh………” Lâm Không Đồng nói một nửa dừng lại, dù sao không phải người phụ nữ nào cũng nghĩ như cô. “Không quan trọng, hiện tại y học rất phát triển. Đã tìm ra nguyên nhân, kết quả xấu nhất là không thể sinh, vậy thì tính cái gì? Sinh con đầy đàn chỉ là một phần sinh hoạt của loài người, chúng ta còn làm rất nhiều chuyện tốt đẹp. Ngươi nói có đúng không?”

“Ta biết, nhưng ta rất khó chịu. Ngươi nói ta và Phong Lôi có thể xảy ra vấn đề gì không?”

“Không đâu, ngươi không thể cái gì cũng nghĩ anh ấy có đối tượng bên ngoài. Hơn nữa anh ấy yêu ngươi như vậy, ngươi lại bị thương tổn, ngươi không những không mất đi một người yêu ngươi, mà anh ấy sẽ còn tốt hơn.”

“Anh ấy sẽ tốt hơn sao?” Trì Trì máy móc nói tiếp.

“Dĩ nhiên. Cho nên ngàn vạn lần không được vì có chuyện xảy ra mà phiền não, xe đến trước núi phải có đường, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng. Liễu rủ hoa cười lại gặp làng, cưới đến cách lúc lại một người” (Em để nguyên văn luôn ạ, dịch ra nghe không lãng mạn nữa)

“Bộp.” Điện thoại trong tay Trì Trì tự nhiên rơi xuống.

“Anh về rồi à?”

“Sao em lại ở đây?”

“Em gọi điện thoại một lát.”

“Anh thấy ba ngày không chấn chỉnh là em đã định đảo chính rồi.” Phong Lôi cởi đồ ra, sau đó lao về phía cô, Trì Trì hét lên một tiếng…….

“Này này, Trì Trì, ngươi làm sao vậy?” Lâm Không Đồng hướng vào điện thoại nói.

“Được rồi, nhất định là có gì đó xảy ra.” Thiên vũ duỗi tay đem cô kéo vào chăn.

“Em nghe thấy có tiếng hét.”

“Em mà còn nói tiếp anh cũng sẽ làm em hét chói tai. Sáng sớm ai cũng sức sống bừng bừng hiểu không?” Lời nói Thiên Vũ ý vị sâu xa.

“Chúng ta ai hét chói tai còn chưa biết đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui