Suốt ba tháng, Bạch Cừu cơ hồ đều ở trong Cửu Kiều Minh Nguyệt tu luyện. Đời trước nàng là sát thủ lừng danh dựa vào mấy bộ tâm pháp cổ truyền đã sáng tạo ra Thảo Thượng Phi bộ pháp và kiếm pháp Thất Tịch Đường nay xuyên tới dị giới nàng vẫn tiếp tục tập luyện nó sau đó theo lời Cửu Anh chỉ dẫn mà tu luyện hồn lực, thỉnh thoảng còn hái thảo dược trong dược điền để luyện đan.
Dược điền nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu không phải Bạch Cừu có thể cảm nhận được cửa ra vào thì bất kỳ ai đi vào dược điền đều không có khả năng bước ra. Thảo dược ở nơi này từ cây "Sâm Tinh La" ăn vào có khả năng tăng cấp hồn lực đến " U Minh Diệp Hoa" là một loại độc thảo vô cùng đáng sợ đều có, nàng thực kính phục người đã tạo ra nó.
Nháy mắt ba tháng trôi qua, Bạch Cừu từ đại hồn sư thất phẩm đã thăng lên làm hồn tôn nhị phẩm, thực lực kinh người. Nghĩ nghĩ Bạch Cừu có chút không hiểu tại sao Bạch gia lại xem "Bạch Cừu" là phế vật không thể tu luyện.
Theo như trí nhớ, mẫu thân Bạch Cừu mất sớm, phụ thân lại yêu thương kế mẫu và thứ nữ bỏ bê nàng ta, năm Bạch Cừu sáu tuổi bị nhận định là không có võ hồn, là kẻ phế vật từ đó vô số người Bạch gia đều hướng nàng ta cười nhạo. Xem ra bọn họ là không biết Bạch Cừu có bản thể võ hồn !
Bạch Cừu vô thức sờ lên mắt phải, kiếp trước nàng có một bên mắt màu bạc, kiếp này kết hợp với tử mâu của khối thân thể này liền khiến người ta nhìn vào có cảm giác quỷ dị. Tất nhiên ở đại lục này người có hai màu mắt không phải không có, thậm chí hồn sư khi đang sử dụng hồn lực mắt đều phát sáng nên Bạch Cừu không sợ vấn đề này.
" Bạch Cừu, ta đã tìm được những hồn hoàn thích hợp cho ngươi !" Đang suy nghĩ bất chợt một thanh âm trong trẻo truyền tới.
Ba tháng nay người nói chuyện với nàng nhiều nhất là Cửu Anh, hắn dạy cho nàng mọi thứ về thế giới này, mặc dù hơi dong dài nhưng Bạch Cừu vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của hắn. Dù sao một người một hồn hoàn bọn họ đã muốn buộc chung một thể, không thể không tin tưởng lẫn nhau.
" Được, đợi ta tìm cách gặp được gia chủ thông báo chuyện tình kia rồi chúng ta sẽ đi." Ba tháng nữa Bạch gia sẽ tổ chức luận võ hai năm một lần, dành cho các đệ tử dưới hai mươi tuổi trong gia tộc. Mười người đứng đầu sẽ có tư cách tham gia thành đấu. Bạch Cừu muốn nhân cơ hội này rửa sạch tất cả nhục nhã !
Sáng hôm sau, trong tiểu viện hoang tàn xuất hiện một vị khách không mời mà tới. Bạch Tâm Lan vận hoàng y, kiêu ngạo mang theo năm, sáu đệ tử phá tan cửa viện, vênh váo hô : " Tiện nhân ! Ngươi mau ra đây cho ta ! Đồ phế vật ! Ngươi chết chưa a ?" Phía sau đạo thanh âm còn mơ hồ có tiếng cười nhạo.
Bạch Cừu đang tu luyện trong Cửu Kiều Minh Nguyệt nhíu mày, đi ra bên ngoài nhưng cũng không bước khỏi phòng mặc cho tiếng kêu kia ngày càng gần.
" Tiện nhân ! Bổn tiểu thư gọi ngươi ngươi còn không ra ?" Bạch Tâm Lan cầm hồng tiên ( roi đỏ ) trên tay hung hăng đạp cánh cửa tồi tàn, bước vào trong phòng.
Bạch Cừu không quan tâm nảng ta, chậm rãi đi tới bên bàn rót một cốc nước. Thời gian qua nàng cũng không ra khỏi Bạch gia, ăn uống chủ yếu dựa vào mảnh dược điền kia. Dĩ nhiên nhờ có thỉnh thoảng ăn vài thứ thảo dược bổ dưỡng khiến thân thể Bạch Cừu ngày càng đầy đặn, một đôi mắt phượng lạnh lùng, tử bạch song mâu quỷ dị cộng với làn da trắng nõn càng nổi bật ba ngàn sợi tóc đen nhánh. Tức thì người bước vào đều sững sờ.
Trong mắt Bạch Tâm Lan lóe lên ghen tỵ, vung một roi đánh về phía mặt Bạch Cừu hét : " Tiện nhân ! Ngươi đúng là con của ả hồ ly, ngươi là tiểu hồ ly. Hừ, phế vật ! Dám không để ý bổn tiểu thư ? Ta giết ngươi !" Nàng ta nói hai từ lại một từ chửi tiện nhân thực không có sáng tạo.
Bạch Cừu chỉ né sang một bên, lạnh lùng nhìn Bạch Tâm Lan.
Bạch Lâm Lan bị nhìn đến lạnh run, khuôn mặt không nhịn được càng vặn vẹo : " Ngươi, ánh mắt đó là gì ? Hôm nay ta phải giáo huấn ngươi ! Tiện nhân không biết liêm sỉ !" Dứt lời hồng tiên quất tới.
Bạch Cừu cười lạnh, tay không bắt roi sau đó bung ra khiến hồng tiên quất thẳng vào mặt của Bạch Tâm Lan. Bạch Tâm Lan ngây ngốc hồi sau đưa tay lên mặt sờ sờ thì phát hiện ra một vết máu, lập tức gầm lên : " Ngươi dám đánh ta ? Ta giết ngươi !" Ánh sáng lóe lên, trên tay Bạch Tâm Lan xuất ra võ hồn " Phi Tướng Hỏa Diễm", sau lưng là hồn hoàn bách niên màu vàng. Ở Bạch gia, Bạch Tâm Lan được xem là thiên tài, mười lăm tuổi đã là hồn sư nhất phẩm, rất được phụ thân và gia chủ Bạch gia yêu thích.
Không khí lập tức nóng lên. Bạch Tâm Lan mắt tóe ra lửa liên tục đánh ra mấy đạo hỏa cầu tới chỗ Bạch Cừu. Nàng không đánh lại chỉ nhàn nhã dùng Thảo Thượng Phi né tránh, chớp mắt lướt tới sau lưng Bạch Tâm Lan đá cho nàng một cái, cú đá này tuyệt không lưu tình.
Bạch Tâm Lan bị đá bay ra khỏi phòng, khuôn mặt ngày càng vặn vẹo : " Tiện nhân ! Ta giết ngươi ! Các ngươi mau giết ả !" Nàng ta uốn éo thân thể nhưng không đứng dậy được, lập tức ra lệnh cho mấy tên đệ tử kia.
Từ lúc vào phòng mấy tên kia luôn há mồm kinh ngạc, lúc này mới sực tỉnh vội xuất ra hồn hoàn muốn tiến lên đánh Bạch Cừu.
" Dừng tay !" Thanh âm ôn nhu mang theo vài phần âm trầm vang lên. Người tới là một nam nhân vận y phục màu nguyệt nha, bộ dáng có ba phần giống với Bạch Tâm Lan, chỉ khác khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nét thuần thục chứ không phải điêu ngoa như nàng ta.
Bạch Tâm Lan thấy Bạch Khả Thiên đi vào, vội vã cáo trạng : " Đại ca, tiện nhân đó dám đánh ta, ngươi nhất định phải đòi lại công bằng cho ta !"
Bạch Khả Thiên nhíu mày, quát : " Câm miệng !" Sau đó quay sang Bạch Cừu, giọng nói ôn hòa : " A Cừu, muội không sao chứ ? Tâm Lan còn nhỏ, tính tình tùy tiện hi vọng muội đừng để tâm."
Bạch Tâm Lan nhất thời mở to hai mắt, ô ô khóc : " Đại ca, huynh tại sao còn nói chuyện với tiểu tiện nhân đó, huynh nhất định phải giúp ta giết chết ả !"
Bạch Khả Thiên phiền muộn trừng mắt với Bạch Tâm Lan : " Im ngay !" Hắn lớn tiếng với mấy tiểu đệ tử, " Các ngươi mau đưa tam tiểu thư trở về."
Tiếng khóc của Bạch Tâm Lan càng to hơn : " Ô...ô huynh thiên vị, tiểu tiện nhân kia đã cho huynh ăn cái gì sao huynh còn giúp nàng ta bắt nạt muội. Muội nhất định sẽ tìm mẫu thân tố cáo ! Đồ tiểu tiện nhân không biết liêm sỉ !"
Bạch Khả Thiên đưa mắt nhìn đám đệ tử đang run sợ, phất tay để bọn hắn đưa Bạch Tâm Lan đi. Bạch Tâm Lan kiên quyết giãy dụa cuối cùng bị khiêng đi, tiểu viện nhất thời lâm vào an tĩnh.
Bạch Cừu nãy giờ vẫn đứng một bên xem kịch, không mặn không nhạt đánh giá Bạch Khả Thiên.
" Đại muội, Tâm Lan nhất thời háo thắng, muội đừng để ý." Hắn dừng một chút, " Không biết muội tìm ta có việc gì ?"
Hôm qua Bạch Cừu suy nghĩ rất lâu cuối cùng đã mua chuộc một nha hoàn để đưa thư cho Bạch Khả Thiên. Sở dĩ nàng tìm hắn vì hai lí do, một là hắn ở Bạch gia có uy tín cao, rất được gia chủ yêu thích, là một nhân tài được Bạch gia coi trọng. Thứ hai là vì hắn là người duy nhất ở Bạch gia đối đãi với nàng xem như tử tế, không có khinh nhờn cùng chế nhạo, dĩ nhiên hắn coi ở mặt mũi ngoại gia gia nàng.
Nhớ đến ngoại gia gia, trong lòng liền dâng lên một cỗ ấm áp. Ngoại gia gia nàng là Tông chủ Tông hội luyện đan của Không Linh đại lục, quyền thế kinh người cũng rất yêu thương Bạch Cừu. Bình thường vào tháng bảy hằng năm ông sẽ đến Bạch gia thăm nàng một lần, tất nhiên chỉ có thời điểm đó Bạch Cừu mới có thể nhận được những ưu đãi vốn có của một đích tiểu thư.
Bất quá Bạch Cừu trước kia tính tình nhút nhát, vì phụ thân và kế mẫu đe dọa nên không dám cùng ngoại gia gia nói chuyện nàng bị ức hiếp. Hiện tại Bạch Cừu trùng sinh, công đạo nàng sẽ tự mình đi đòi nhưng tình thân này làm nàng vui vẻ hơn rất nhiều. Dù sao kiếp trước đều không có ai quan tâm nàng, kiếp nay xem như ông trời vẫn không có bạc bẽo.