Phong Hoa Kỷ

Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, ánh mặt trời miễn cưỡng in dấu lên những viên gạch nền xám trắng. Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa, cô lấy tay đẩy cánh cửa ra liền bị ánh mặt trời làm cho chói mắt, vội giơ tay che mặt.Híp mắt quan sát một lúc mới phát hiện ra người kia đang đứng gần lan can.

Cô ấy đưa lưng về phía cô, ánh mắt xa xăm, tầm mắt không biết rơi tại nơi nào.

“Bệnh nhân không nên đứng ngoài gió lâu như vậy, cô nghỉ ngơi đi” Thẩm Trác Di đi tới, đứng sau lưng cô ấy, nhìn bóng lưng cô ấy nói.

“Không sao” Hoa Hi Mạt quay đầu lại nhìn người kia một chút, cười nói “Lại đây, đứng với tôi một lúc.” Một tay cô vịn lan can, tay còn lại đỡ cằm, thân thể nghiêng về phía trước, nhìn thật chẳng giống bệnh nhân chút nào.

Thẩm Trác Di rất nghe lời đến bên cô, đứng song song với cô nhưng vẫn cố ý giữ khoảng cách nhỏ.

“Yên tâm đi, tôi không có ý định đẩy cô xuống đâu” Hoa Hi Mạt trừng mắt nhìn “Lần trước đẩy cô xuống biển chỉ là một màn kịch, nếu lần này đẩy cô xuống từ tầng cao như vậy xuống nữa sẽ trở thành tội mưu sát, tôi vẫn chưa thiếu não đến mức đi giết kẻ ngốc như cô đâu.”

Kẻ ngốc?

Thẩm Trác Di thầm nghĩ cô và cô ấy mới qua lại có mấy lần, trong lúc vô tình khoảng cách giữa hai người được xích lại không ít, nhưng là từ bao giờ cô và cô ấy lại tựa hồ giống như bằng hữu lâu năm vậy?

“Tôi không biết bơi, nói không chừng màn kịch của cô có thể thành mưu sát đấy” Thẩm Trác Di không tha thứ, cô vẫn nhớ như in mối thù tối hôm đó.

Hoa Hi Mạt không trả lời, yên lặng mỉm cười, đem tầm mắt đặt lên một tòa nhà phía xa xa. Thẩm Trác Di theo hướng cô nhìn mới để ý, là bound 18. Cô ngờ ngợ nhớ tới người mà cô đã gặp trong tòa nhà mấy lần trước đó, so ra với Hoa Hi Mạt đúng là có nét tương đồng, nhưng - Hoa Hi Mạt thông minh cổ quái còn người kia lại có dảng vẻ rất lão luyện thận trọng, xét theo phương diện này lại thấy hai người đúng là một trời một vực.

Trừ phi, cô ấy bị tâm thần phân liệt...

Thẩm Trác Di nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy vui vẻ, hớn hở cười.

Tâm thần phân liệt, haha...

Trên trán bỗng nhiên truyền đến một cơn đau, Thẩm Trác Di cũng nhờ đó mà trở lại hiện thực nhìn thấy hai ngón tay giơ lên định tiếp tục búng trán cô, cô vội vàng tránh.

“Cô làm gì thế?”

“Không có gì” Hoa Hi Mạt thu tay về, nghiên người, đầu ngẩng lên tiến tới gần Thẩm Trác Di.

Một tên ngốc như vậy, sao lúc nào cũng có thể bày bộ dạng vui vẻ thế kia được chứ?

“Đúng rồi, cô gọi tôi tới làm gì?” Thẩm Trác Di rất không tự nhiên ho khan hai tiếng, tránh ánh mắt đối phương.”Muốn mời cô làm việc cho tôi, có được không?”

“Hả?” Thẩm Trác Di câm nín.

“Tôi nghe ngóng rồi, cái tạp chí nhỏ nhỏ kia tiền lời không nhiều, phía bên tôi lại trùng hợp còn thiếu một vị trí trợ lý quản lý sinh hoạt thường ngày...”

“Tôi...” Thẩm Trác Di vừa định từ chối.

Đùa gì thế, bào tôi làm trợ lý cho cô còn không phải hại chết tôi sao?

“Một tháng 6000 nhân dân tệ, bao ăn ngủ, tự mình cân nhắc chút đi” Hoa Hi Mạt tung đòn hiểm, ánh mắt sắc lẹm nhìn Thẩm Trác Di tiện đà vỗ vỗ vai cô nở nụ cười, rồi vòng qua người cô đi về phía cửa.

Lương tháng 6000, còn bao ăn ngủ...

Thẩm Trác Di xác thực có tý động tâm với điều kiện này, bởi trên thực tế đã nhiều lần cô làm không công, hơn nữa lương tháng trước của cô cũng vẫn chưa được trả. Vân Phi nằm viện khiến tạp chí chỉ còn là trên danh nghĩa, tiền nằm viện cũng tiêu tốn không ít, chính bản thân cô cũng đang suy nghĩ tìm một công việc khác, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể để tình trạng chạy về nhà mẹ xin tiền a~, như thế rất mất mặt.

Nhưng mà...

Nếu như là làm việc dưới tay yêu nghiệt há chẳng phải là đi tìm đướng chết sao? Huống hồ cô ấy vẫn còn trong diện tình nghi đối với việc bắt cóc lần trước...

Hoa Hi Mạt đứng sau cánh cửa nhìn kẻ ngốc kia đang đấu tranh tư tưởng, mắt hơi híp lại, khóe môi nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo, cả người tỏa ra một loạị nguy hiểm.

Có điều bộ dạng cô ấy thật không giống với người làm trò bắt cóc bỉ ổi đó, cô ấy cũng lắm chỉ là một cô gái hơi ham vui một chút thôi...

Thẩm Trác Di tiếp tục suy nghĩ, 10 ngón tay đan vào nhau đánh giá,

Có đi hay không đây...

Một cơn gió thổi tới, Thẩm Trác Di hắt hơi một cái sau đó mới nhận ra Hoa Hi Mạt đã biến mắt tăm.

“Hoa Hi Mạt?!” Một loại dự cảm bất thường xông lên não, Thẩm Trác Di quay người nhìn bốn phía xung quanh, ngoại trừ một bể nước ra còn lại không có bất cứ thứ gì khác.

“Răng rắc...”

“Không phải chứ...” Thẩm Trác Di chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt bỗng trở nên sa sầm, cửa đã bị đóng, liền vội vàng chạy tới một bên vặn cửa một bên hét lớn

“Mau mở cửa ra, Hoa Hi Mạt, mau mở cửa!”

Phía bên kia cánh cửa Hoa Hi Mạt búng tay một cái, dương dương tự đắc tiêu sái bước đi vài bước. Nhẹ giọng nói:“ Gọi cô đến không phải muốn phỏng vấn...”

“Nơi này rất lạnh, buối tối có thể bị đóng băng đó! Đừng đùa quá trớn, Hoa Hi Mạt!” Thẩm Trác Di hét lớn, nhưng hiên nhiên người bên kia đã nhanh chóng rời đi.Thẩm Trác Di nhanh chóng lấy điện thoại ra.

“Đúng là lừa người, cái gì gọi là phủ sóng toàn cầu vậy mà một bênh viện to như thế này lại không có sóng...”

Hoa Hi Mạt đi tới gần tầng có phòng bệnh của cô xa xa đã thấy một đám người to nhỏ trò chuyện, chân mày cau lại, lén lút đi xuống.

Một lát sau, một bóng người xinh đẹp đeo khẩu trang y tế đẩy xe thuốc nghênh ngang đi tới, các ký giả tự động tránh ra, tạo thành một đường đi nhỏ ngay giữa.

“Sincerely cần thay nước.” Y tá quay về phía Đỗ Tử Đằng nói.

Đỗ Tử Đằng quan sát cô một chút “Cuối cùng đến rồi” Dứt lười nghiêng thân thể để y tá đi vào.

Y tá gật gật đầu, mặt không đổi sắc đẩy cửa bước vào.

Những phóng viên kia thấy có cơ hội thừa dịp liều mạng chen về phái trước, tay giơ cao máy ảnh đoàn người có vể rất khí thế nhưng rất nhanh cửa đã được đóng lại.

“Thật chán quá đi, đợi mấy ngày rồi vẫn chưa lấy được tin tức gì mới.” Một người trong số đó ủ rũ nói.

“Đúng vậy, cổng bệnh viện thì có cảnh sát canh, khó khăn lắm mới vào được đến đây thì lại bị hai tên vệ sĩ kia chắn đường, chẳng lẽ phải trèo qua cửa sổ mới có thể thấy được Sincerely?”

“Cao như vậy, trèo chết tôi mất!”

“Vậy phải làm sao bây giờ...”

“Gọi điện thoại xin chỉ thị đi, mau...”

Hoa Hi Mạt vừa vặn thay xong đồng phục bệnh nhân cũng là lúc Đỗ Tử Đằng đi vào

“Dọa chết tôi rồi” hai bên thái dương của Đỗ Tử Đằng túa ra bao nhiêu mồ hôi “ Cô không biết vừa này có bao nhiêu nguy hiểm đâu”

“Chỉ dựa vào mấy phóng viên đó chắc không đến nỗi chứ?” Hoa Hi Mạt kinh ngạc

“Cái tôi quan tâm không phải bọn họ, mà là đại thiếu gia tập đoàn Thiếu Đông với Triều đại tiểu thư của Triều Thị lúc nãy vừa tới, thật đúng là run như cầy sấy”

Vừa nghe thấy hai cái tên đó Hoa Hi Mạt bỗng dưng tập trung tinh thần. Dựa theo những điều Thẩm Trác Di đã nói, Ức Gia Tùng cũng có dị năng, hơn nữa sao Triều Hề Nhiên và y lại đi cùng nhau? Cô ta muốn tới đây làm gì?

“Nói thật với cô, bọn họ đều đang có ý định muốn thu mua Nhà xuất bản, có lẽ do đó nên mới đến bênh viện thăm cô, nếu cô vẫn còn giá trị họ nhất định sẽ nâng mức giá lên mua cho bằng được, tôi cũng chỉ là một thương nhân nho nhỏ đấu không lại đại tài phiệt đâu”

Đỗ Tử Đằng xoa xoa tay, “mặt mày ủ rũ” chính là để hình dung bộ dạng hiện giờ của ông ta. Vất vả lắm mới có thể đào được mỏ vàng là Sincerely, bây giờ nhà xuất bản mà đổi chủ, hắn lo sẽ mất Hoa Hi Mạt, núi vàng này cũng ít nhiều có biến động.

“Tôi không hiểu những người làm ăn lớn như bọn họ sao tự dưng lại có hứng thú với một nhà xuất bản nhỏ chứ, thật kỳ lạ”

“Đừng lo lắng” Hoa Hi Mạt động viên hắn, nói thật thì Đỗ Tử Đằng này ngoài mặt hơi đam mê tửu sắc thì đối đãi với cô cũng không tệ “Bọn họ đâu rồi, sao tôi không thấy?”

“Lúc vừa đến thấy nhiều ký giả quá nên rút rồi...”

Hoa Hi Mạt miễn cưỡng nở nụ cười, những chuyện còn khó khăn hơn cô đã từng trải qua hơn nữa việc này cũng chẳng phải núi tuyết thêm sương.

“Tôi sẽ tìm bọn họ nói chuyện”

“Thật ư?”

“Thật” Hoa Hi Mạt bất đắc dĩ lắc đầu “Có điều cần nhờ ông giúp tôi làm thủ tục xuất viện”

“Xuất viện? Nhưng vết thương của cô...” Đỗ Tử Đăng mở to mắt “Cánh tay bị thương của cô đâu?” Hắn dột nhiên phát hiện tay phải của cô rất linh hoạt, hoàn toàn không có vẻ gì bị thương.

“Đỡ nhiều rồi, không sao đâu” Hoa Hi Mạt “Tôi muốn về sớm một chút để hoàn thành nốt tác phẩm”

“Cô thật sự không sao chứ? Nhưng bác sĩ nói...”

“Tôi thật sự không sao mà”

Hoàn thành thủ tục xuất viện cũng là lúc tan tầm, xe cô trên đường rất đông. Hai người tìm một quán cơm bình dân, tùy tiện ăn một chút, đến lúc Đỗ Tử Đằng đưa Hoa Hi MẠt về đã là gần 10h tối, trên đường phó Thượng Hải vẫn còn rất đông xe qua lại, Đỗ Tử Đằng thầm mắng tình hình giao thông ở đây.

“Đúng rồi Đỗ tổng, tôi muốn tìm thêm trợ lý, ông xem có được không?”

“A, đúng là cần một trợ lý, tôi đây suốt ngày lẽo đeo theo cô cũng không phải chuyện hay” Đỗ Tử Đăng liếc gương chiếu hậu một cái “Qua mấy ngày nữa tôi sẽ bảo nhân viên đi tìm giúp cô một người, nhất định sẽ được việc”

“Không cần, tôi đã chọn được một người rất được.” Hoa Hi Mạt không khỏi mỉm cười.

“Là ai vậy, sao cô quen được,anh ta đang̉ ởđâu?” Đỗ Tử Đằng theo bản năng vẫn nghĩ đó là nam trợ lý “Hay là thôi để tôi giúp cô tìm đi, phải điều tra rõ ràng mới được. Cô bây giờ đang là tâm điểm của giới báo chí, không được tìm một người quá trẻ đẹp, mấy tên blogger bát quát trên mạng sẽ đặt điều không hay”

“Yên tâm đi, là nữ”

“Vậy thì tốt, cô ấy đâu, bao giờ gặp?”

“Ở sân thượng bệnh viện ấy....”

“Hả???!”

“Đùa chút thôi” Hoa Hi Mạt nói

“Chuyện này không thể đùa được đâu, trên đó buổi tối rất lạnh, nhất là bây giờ lại đang là mùa đông, nếu như bị khóa lại trên đó, ngày hôm sau bị đóng băng cũng không phải là không có khả năng”

Hoa Hi Mạt mở to mắt, sững sờ nhìn sau gáy Đỗ Tử Đằng “Rất lạnh? Nếu là ông có thể bị đóng băng không?”

“Khẳng định là có”

“Dừng xe!” Hoa Hi Mạt sa sầm mặt hô to

“A?” Đỗ Tử Đằng gấp rút đạp phanh xe, vừa muốn quay đầu lại muốn hỏi đã thấy đằng sao trống rỗng. Lại nhìn phía bên ngoài đường, thấy bóng lưng vội vã của Hoa Hi Mạt.

Bất đắc dĩ thở dài một hơi “Lại sai lầm rồi...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui