Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Cuối cùng, Tiếu nương tử cũng thấy được sự kinh ngạc trong mắt tiểu cô nương này, hiểu ý, cười nói, “Chung sống với ngươi mấy ngày nay, cuối cùng cũng thấy được lúc ngươi mất bình tĩnh. Ngươi nghĩ rằng ta đang cố ý chê cười ngươi?”

“Xin sư phụ chỉ giáo.”

“Không hiểu những gì ta vừa nói đúng không? Ta nói ta không có tư cách trở thành sư phụ ngươi. Lời này không phải trêu đùa, cũng không phải châm chọc ngươi. Thiên phú của ngươi vượt xa ta. Với lại, người có thể làm sư phụ của ngươi, phỏng chừng chỉ có hắn.”

Hắn?

Thiển Hạ ngước đôi mắt nghi hoặc, nhìn Tiếu nương tử, “Tiếu sư phụ, người có thể nói dễ hiểu hơn không ạ?”

Tiếu nương tử nghe thấy nàng gọi mình như vậy, mỉm cười, “Không lâu nữa ngươi sẽ biết. Được rồi, ngươi đã từng nghe cậu ngươi đánh đàn chưa?”

Thiển Hạ suy nghĩ một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Hình như là đã nghe rồi, nhưng lúc đó còn nhỏ quá, không có ấn tượng gì. Chỉ nhớ hình như cậu thích mặc y phục màu trắng?”

Tiếu nương tử gật đầu, “Đúng vậy. Hắn rất thích mặc bạch y. Nhìn hắn, ai nghĩ rằng hắn là một thương nhân?”

Mắt Tiếu nương tử đỏ hồng giống như đang nhớ lại chuyện gì đó từ rất lâu rồi.

Thiển Hạ thấy thần sắc của nàng có chút lưu luyến, lại có chút xót xa. Chẳng lẽ, quan hệ giữa nàng và cậu không bình thường?

“Tiếu sư phụ, người có thể ở lại đây bao lâu?”

Tiếu nương tử hồi hồn, thầm tán thưởng, đúng là một tiểu hài tử thông minh.

“Không lâu lắm. Về cầm kỹ, ta cũng không còn gì để dạy cho ngươi. Chờ hắn trở lại, ngươi hãy tới thỉnh giáo hắn. Bất quá, ta đã báo tin cho hắn rồi, phỏng chừng, không cần ngươi thỉnh giáo, hắn cũng muốn dốc lòng dạy ngươi.”

Lời lẽ mơ hồ khiến cho người khác khó hiểu.

Nhưng Thiển Hạ biết, có những chuyện, không phải Tiếu nương tử cố ý giấu nàng mà chắc là có nguyên nhân đặc biệt gì đó, không muốn khơi lại mà thôi.

Nàng nói đã sai người truyền tin đi rồi. Vậy, hắn trong miệng nàng chắc cũng sắp tới rồi?

Chẳng lẽ là cậu?

Nhưng, cậu còn phải quản lý cả Vân gia, làm sao có thời gian rảnh rỗi mà dạy mình đàn được? Hơn nữa, mặc dù nàng nhớ mang máng là cậu có đánh đàn nhưng chưa từng nghe qua cậu có tài đánh đàn, đến cùng là chuyện gì đây?

Nhưng những điều này đều không phải là trọng điểm. Quan trọng bây giờ là thời điểm Vân gia được sắc phong Hoàng thương sắp tới rồi. Mình phải nhanh chóng nghĩ biện pháp để mẫu thân và phụ thân hòa ly mới được.

Huống chi, kiếp trước, mẫu thân cũng chỉ còn sống được hai tháng nữa. Kiếp này, nhất định phải giúp mẫu thân rời khỏi Lô phủ trước thời điểm đó, tránh bị người khác chọc phá.

Bây giờ, mình lại thấy dì đến đúng lúc này cũng không tồi. Mình có thể thử mượn lực đả lực, không chừng có thể thành công!

Thiển Hạ trở lại phòng mình, cẩn thận suy nghĩ nhưng loại phiền phức, cản trở mình có thể gặp phải. Dù thế nào đi nữa, nhất định phải rời khỏi đây cùng mẫu thân mới được.

Thiển Hạ hiểu rõ tính mẫu thân. Nếu mình không đi, mẫu thân sẽ đau lòng, sẽ không nhẫn tâm bỏ mình lại một mình.

Nhưng từ trước đến nay, khi phu thê hòa ly,ngoài đồ cưới của mình, nữ tử không được phép mang theo bất kỳ thứ gì nữa. Nếu sinh hạ hài tử, bất luận nam hay nữ đều phải mang họ cha, ở lại nhà cha!

Nghĩ đến đây, trong đầu Thiển Hạ chợt lóe, đột nhiên nhớ đến hai mẹ con Vân Kính Lệ. Không phải Tống Giai Ninh họ Tống mà vẫn bị đuổi ra ngoài sao?

Đương nhiên, cái nàng muốn là mẫu thân và phụ thân hòa ly nhưng tương lai sau này có tái giá cũng không bị người đời lên án.Ít nhất, danh tiếng của mẫu thân cũng không quá tệ. Nhưng còn mình phải làm thế nào mới có thể thuận lý thành chương rời khỏi Lô phủ, vứt bỏ cái họ Lô khiến nàng cảm thấy bẩn thỉu và xấu xa này?

Ở Tử Dạ quốc, nếu như hòa ly, danh tiếng nhà trai sẽ rất bất lợi. Mặc dù chưa tính là hưu phu nhưng đối với một quan viên, đây cũng là điều khiến cho người khác chê cười. Thậm chí, còn bị các đồng liêu khinh thường.

Trừ phi Lô Thiếu Hoa phạm phải sai lầm lớn, nếu không, mẫu thân muốn hòa ly là chuyện không có khả năng!

Càng nghĩ, Thiển Hạ càng thấy kế hoạch của mình trước đây chưa được hoàn thiện, phải nghĩ biện pháp bảo trụ danh tiếng cho mẫu thân, sau đó, khiến cho tất cả mọi người đứng về phía mẫu thân mới tốt. Nhưng phải làm thế nào đây?

Khiến hắn phạm sai lầm trước mặt mọi người, tất nhiên là tốt nhất, nhưng nói thì dễ, làm mới khó! Hơn nữa, phải có nhiều người quyền uy làm chứng mới được. Điều này thực sự là quá khó!

Thiển Hạ mím môi, cau mày, thấp giọng lẩm bẩm, “Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ, phải dùng khổ nhục kế như cũ? Làm sao bây giờ? Mình còn nhỏ như thế này, nếu dùng khổ nhục kế mà bị thương tổn, mẫu thân lại khóc đến đứt ruột mất. Không được, không được!”

Thiển Hạ vừa lắc đầu vừa cong môi cười, “Có lẽ, mình nên tìm người thử trước một chút. Nhưng tìm ai bây giờ?”

Trong lúc, Thiển Hạ đang sầu não không biết nên tìm ai thử, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh hai mẹ con Cận thị đang nhàn rỗi ở Ngưng Hương viện.

Trong khi hai mẹ con Cận thị đang nghĩ làm sao để Lô Thiếu Hoa hồi tâm chuyển ý, đối xử với hai mẹ con nàng như ngày xưa thì Vân Kính Lệ ở điền trang ngoại thành cũng đang nghĩ cách để “vô tình gặp gỡ” Lô Thiếu Hoa hay làm thế nào để hai mẹ con các nàng thuận lợi tiến vào Lô phủ.

Thiển Hạ đương nhiên hiểu rõ tính toán của các nàng. Nhưng thấy mẫu thân không còn hy vọng gì với người phu quân trên danh nghĩa này, Thiển Hạ cũng lười giúp nàng đi tranh thủ cái quái gì gọi là cưng chiều!

Ngược lại, điều quan trọng nhất bây giờ là phải làm sao để phụ thân đồng ý cho nàng đi cùng với mẫu thân, mẫu thân đi đâu nàng đi đó.

Hai ngày sau, người điền trang ngoại thành chạy về báo tin, nói điền trang đột nhiên bị cháy, thiệt hại không lớn nhưng sợ là không thể quay lại viện ở ngay được.

Nghe xong tin này, Thiển Hạ khẽ mỉm cười, Vân Kính Lệ, ngươi không nhịn được nữa sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui