Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Editor: Gió

Lão phu nhân nháy mắt một cái. Vương ma ma lập tức lĩnh mệnh, dẫn người đi lấy nữ trang. Chẳng qua như vậy, dưới mắt mọi người, Lô Thiếu Hoa lại trở thành một kẻ ái thiếp diệt thê, dung túng thiếp thất trắng trợn chiếm đồ của vợ cả.

Lão phu nhân biết chuyện không ổn nhưng cũng không thể làm gì khác. Danh tiếng đương nhiên quan trọng nhưng nếu bây giờ mất đi một bó bạc lớn, tương lai Lô phủ bọn họ làm sao sống qua ngày? Dù gì, Lô Thiếu Hoa cũng chỉ là một mệnh quan bậc trung, không khác một thư sinh nghèo là mấy.

“Khiến các vị chê cười! Trước kia, Vân thị làm chính thê có khen thưởng một số đồ đạc này nọ cho bọn hạ nhân. Hôm nay, nếu bởi vì hòa ly muốn lấy lại, Lô phủ chúng ta cũng không thể kiên quyết không nói đạo lý.

Vân thị nghe xong, khóe môi giương lên một nụ cười lạnh. Lời này cũng thực dễ nghe!

Mở miệng ra đã đem mình trở thành một người nhỏ mọn, lòng dạ hẹp hòi. Vân thị cũng không cãi lại, kệ bà ta nói.

Đợi đến lúc Vương ma ma quay lại cầm theo một rương gỗ đỏ, theo sau còn có khoảng hai rương lớn nữa. Mọi người có mặt ở đây đều biến sắc.

Khen thưởng hạ nhân? Một chủ mẫu lại có thể khen thưởng hạ nhân nhiều như vậy sao? Giỡn ai? Đừng nói là Vân thị, ngay cả quý nhân trong cung cũng không ra tay rộng rãi, xa hoa với một phòng thiếp thất như vậy.

Lão phu nhân đỏ mặt, có phần lúng túng.

Vân thị không nói nhiều, chỉ bảo Vu ma ma cầm một tờ danh sách khác đối chiếu. Xong chỗ này, nửa canh giờ cũng trôi qua.

Thừa dịp mọi người đang tập trung kiểm kê, Thiển Hạ chầm chậm đi đến bên cạnh Lô Thiếu Hoa, sau đó hơi sợ sệt kéo tay áo hắn: “Phụ thân.”

Lô Thiếu Hoa quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng hơi ngẩng đầu nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút u sầu nhưng rõ ràng đáy mắt lại hiện lên vẻ đắc ý.

“Chuyện gì?” Cố nén bực bội trong lòng, Lô Thiếu Hoa hỏi.

“Phụ thân, nếu mẫu thân cầm mười vạn lượng đi thì chẳng phải phủ sẽ thành cái thùng rỗng sao?”

Lô Thiếu Hoa biến sắc, hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhi này. Nếu như vừa rồi không phải nữ nhi này xen miệng vào giữa thì có thể bây giờ đã không xấu mặt như vậy, nói không chừng Vân thị còn mềm lòng lấy ít bạc hơn một chút.

Mắt thấy ngoài sân chồng chất bao nhiêu rương lớn nhỏ, lòng Lô Thiếu Hoa đau như cắt. Nháy mắt, hắn đem tất cả tội lỗi đổ lên người nữ nhi bất hiếu trước mặt.

Trong lòng oán hận, tự nhiên, hắn cảm thấy thái độ của nàng chắc chắn không ý tốt.

“Thế nào? Cảm thấy Lô phủ ta không có bạc, không nuôi nổi một tiểu thư mảnh mai như ngươi?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiển Hạ tái nhợt, giống như chất chứa bao nhiêu ủy khuất, hai mắt chớp chớp như một con thú nhỏ bị thương.

Chỉ tiếc, bộ dáng ủy khuất, mềm yếu xuất hiện trên mặt của Thiển Hạ. Nếu như xuất hiện ở trên mặt Lô Thiển Tiếu thì chắc chắn lúc này, lòng của Lô Thiếu Hoa đã sớm mềm như bông.

“Phụ thân, người hà tất phải nổi giận. Nữ nhi cũng chỉ lo lắng cho người mà thôi.” Một câu này của Thiển Hạ, thanh âm vừa phải, không cao quá nhưng mấy người ngồi gần vẫn có thể nghe rõ ràng.

“Hừ! Bớt làm bộ làm tịch đi, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì. Nơi này không có chuyện của ngươi, không mau quay trở về viện mà nghỉ ngơi đi!”

Khóe miệng Thiển Hạ khẽ cong lên. Mẫu thân mình sẽ phải rời khỏi phủ. Hắn làm cha lại thật ngoan, còn lo lắng mình và mẫu thân đợi lâu?

Thiển Hạ từng bước tiến lên, dùng thanh âm thấp nhất nói: “Phụ thân, người đã quên chuyện xấu người làm ở biệt viện Vân gia rồi sao?”

Câu nói này thành công đem lửa giận trong lòng Lô Thiếu Hoa bùng cháy lên. Chính xác hơn là khuấy động cảm giác nhục nhã từ tận đáy lòng hắn.

Lô Thiếu Hoa giận dữ. Hơn nữa, chóp mũi còn có một mùi thơm nhè nhẹ quấn lấy hắn, khiến cho huyết dịch cả người hắn sôi trào, thậm chí trong mắt còn nổi đầy tơ máu đỏ tươi.

Thiển Hạ nói xong, lui lại mấy bước. Nàng vừa ổn định thân hình liền nghe thấy Lô Thiếu Hoa hét lớn một tiếng: “Nghịch nữ, chết đi còn hơn!”

Nói xong, một cước đá về phía tim Thiển Hạ.

Thiển Hạ giống như không kịp phản ứng, bị đá trúng, ngã trên mặt đất, ngay sau đó phun ra một búng máu. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.

Một màn này khiến cho tất cả sợ ngây người. Mãi đến khi Vân thị gào khóc chạy tới đỡ Thiển Hạ dậy, người trong phòng mới dần dần phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía Lô Thiếu Hoa càng nhiều thêm mấy phần khinh bỉ và khó hiểu.

Lô Thiếu Hoa bị mọi người nhìn như vậy, cảm thấy đầu óc thanh tỉnh một chút, lúc vừa ngửi thấy mùi hương kia mình vừa nhấc chân lên lại hình như không phải.

Có gì đó mơ hồ lóe lên trong đầu hắn nhưng hết lần này đến lần khác, mọi việc diễn ra quá nhanh khiến hắn trong chốc lát không phản ứng kịp, không nắm bắt được gì.

Lão phu nhân nhìn thấy, thầm nghĩ lần này nguy rồi!

Đây chính là đích trưởng nữ của Lô phủ a. Lô Thiếu Hoa vừa làm ra cái gì vậy?

Vân thị đã khóc không thành tiếng, cả khuôn mặt ngoài nước mắt không còn nhìn thấy gì khác.

“Lưu đại nhân, dân phụ cầu xin ngài làm chủ cho mẹ con dân phụ! Cầu xin ngài cho dân phụ được mang nữ nhi theo! Hôm nay, dân phụ còn ở đây, còn trước mặt nhiều người như này, Lô Thiếu Hoa hắn lại có thể làm ra chuyện ngoan tâm như vậy, nếu như, nếu như, …. Đại nhân, xin ngài thương xót!”

Vân thị vừa khóc vừa nói, vừa dập đầu bang bang trước Lưu Thứ sử, ý chỉ nếu ngài không đồng ý thì ta sẽ không ngừng dập đầu.

Lưu phu nhân vội vàng chạy tới nâng nàng lên. Thiển Hạ lúc này cũng được đặt nằm lên một cái giường nhỏ, có nha đầu nhanh nhẹn lập tức đi tìm đại phu. Chỉ sợ xảy ra sai xót gì đó…!

Thiển Hạ lúc này chỉ cảm thấy nội tạng sôi trào, nóng như lửa đốt. Cho dù là hít thở cũng như muốn lấy mạng nàng nhưng Thiển Hạ vẫn cắn chặt răng sợ mình không chịu được hôn mê bất tỉnh thì thật phiền toái.

“Đại nhân, chẳng lẽ, ngài thực sự muốn mẹ con chúng ta vĩnh viễn không được nhìn thấy nhau sao?” Vân thị tức giận hướng về phía Lô Thiếu Hoa nói: “Nàng là nữ nhi ruột thịt của ngươi. Bình thường, ngươi không thích nàng thì thôi. Rốt cuộc, nàng đã làm sai chuyện gì mà ngươi lại nỡ ra tay nặng như vậy? Ngươi muốn mạng của nàng hay mạng của ta, hay muốn chiếm đoạt tất cả tài sản của ta?”

Đây đều là những điều Thiển Hạ dạy cho nàng từ trước. Đương nhiên, lúc ấy, nàng chỉ nói mình giả bộ bị thương, không nhắc tới chuyện thực sự nhận lấy một cước này của hắn. Nếu không, Vân thị nhất định không chịu làm theo.

Lời của Vân thị thành công khiến ánh mắt của Lưu thứ sử về phía Lô Thiếu Hoa bén nhọn thêm mấy phần!

—– Hết chương 31 —–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui