Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Editor: Gió

Bảy tám ngày sau, dưới sự giám sát của Trường An, Thiển Hạ cuối cùng cũng được rời giường, đi tản bộ trong viện một lát.

“Tiểu Hạ, bây giờ ngực muội còn đau lắm không?” Vân Trường an vẻ mặt đau lòng nói.

“Tốt hơn rồi. Muội không sao, ca ca không cần lo lắng.” Chung sống mấy ngày, tình cảm giữa Thiển Hạ và Vân Trường An trực tiếp tăng cấp, mở miệng ngậm miệng đều là ca ca.

Vân Trường An là con trai độc nhất, bây giờ tự nhiên có một tiểu búp bê gọi hắn là ca ca, trong lòng phi thường vui vẻ.

Vân Trường An đỡ nàng ngồi xuống lương đình, “Muốn chơi cờ hay muốn nghe đàn?”

“Ca ca đàn êm tai.” Thiển Hạ cười ngọt ngào, không phải nàng cố ý làm nũng mà tài đánh đàn của Vân Trường An quả thực phi phàm.

“Được, ca ca đàn cho muội nghe. Chỉ có điều, trước đó, có phải muội nên uống thuốc không?” Vân Trường An nhìn Tam Thất bưng khay tới, tủm tỉm cười nhìn Thiển Hạ.

Đáy lòng Thiển Hạ than nhẹ, quả nhiên là tự làm bậy không thể sống! Hôm đó bị một cước của Lô Thiếu Hoa, giờ đã đỡ hơn nhưng khổ nỗi vẫn phải ngày ba bữa nuốt thứ nước đen xì kia, lại còn không được dừng.

Cũng may là trước đó đã nhờ Nguyên Sơ tìm giúp mấy đồ lót vào ngực chống đỡ, nếu không, sợ rằng bây giờ mình đã là một cỗ thi thể. Mà giờ nghĩ lại, có khi lúc ấy mình không cần hạ thuốc, Lô Thiếu Hoa cũng sẽ hung hăng đá mình một cước.

Lúc Vân thị và Vân Thương Ly tới, hai huynh muội vừa ngừng đàn, đang ngồi nói chuyện vui vẻ.

“Xem ra thần sắc hôm nay không tệ. Thuốc của ca ca quả nhiên là hiệu nghiệm.” Cuối cùng, nét mặt Vân thị cũng thả lỏng mấy phần.

“Thuốc của cậu tất nhiên là tốt rồi! Đa tạ cậu!” Thiển Hạ phúc thân với Vân Thương Ly, bị hắn đỡ lên.

“Con vẫn còn là một bệnh nhân, còn phải dưỡng bệnh thật tốt. Khi nào rảnh rỗi, ta sẽ bảo Trường An mang sách qua cho con đọc.”

“Dạ, cậu.”

Không ai chú ý tới ánh mắt Vân thị nhảy lên, bên trong tựa hồ có chút không đành lòng và bất đắc dĩ.

Lát sau, Vu ma ma cầm một tấm thiệp mời tới.

Vân thị xem qua, cảm thấy có chút khó xử.

“Mẫu thân không quyết được?”

Vân thị lắc đầu: “Là Lưu phu nhân mời. Nhưng mà bây giờ, ta đã không còn là một phu nhân, thiệp mời này của Lưu phu nhân, ta thực sự có chút lo sợ. Ai biết được đến đó sẽ có những phu nhân nào? Hơn nữa, ta nghe nói Lô Thiếu Hoa đang có ý giúp đỡ Cận thị. Mọi việc trong Lô phủ mấy ngày nay đều do nàng ta xử lý.”

Thiển Hạ sáng tỏ: “Mẫu thân lo sẽ gặp phải Cận thị?”

Thấy Vân thị gật đầu, Thiển Hạ lại cười nói: “Từ trước tới nay, Lưu phu nhân qua lại thân thiết với mẫu thân, sao có thể để người gặp Cận thị được? Vả lại, nói gì đi nữa, Cận thị hiện tại vẫn chỉ là một phòng thiếp thất, sao có tư cách bước qua cửa phủ Thứ sử?”

Được Thiển Hạ khai thông, Vân thị mới tỉnh hồn, đúng vậy! Sao Lưu phu nhân có thể mời một phòng thiếp thất vào phủ làm khách được?

“Nói thì nói vậy, nhưng những vị phu nhân danh môn kia ta đều rõ. Chân chính giao hảo với ta cũng chỉ được mấy người. Những người khác chỉ muốn đến chê cười ta mà thôi. Tiệc này, không đi cũng được.”

Vân thị vừa nói vừa ném thiệp mời lên bàn, dường như là không để ý đến nữa.

“Mẫu thân, sợ rằng Lưu phu nhân và Lưu đại nhân chẳng mấy chốc nữa sẽ rời khỏi Duẫn Châu thành. Lần này đi cũng không biết là hồi kinh báo cáo hay còn bị điều đi nơi khác nữa. Có lẽ, Lưu phu nhân cũng nghĩ vậy nên mới muốn mời người qua phủ trò chuyện.”

Vân thị do dự một chút: “Nếu như thế, ta đi một chuyến. Nhưng còn con?”

Thiển Hạ nhìn Vân Thương Ly với ánh mắt mong mỏi: “Uyển Đình là bạn tốt của con. Ở Duẫn Châu thành, con cũng chỉ có mình nàng được coi là bạn. Cậu, con có thể đi cùng với mẫu thân không?”

Vân Thương Ly nhíu chặt mày. Hắn đương nhiên biết thân phận của Lưu Uyển Đình quý giá hơn Thiển Hạ biết bao nhiêu, không có khả năng tới đây thăm nàng, đó không phải hạ thấp tư cách của người ta hay sao? Cho dù, Lưu Uyển Đình có muốn, Lưu phu nhân cũng không đồng ý.

“Thân thể con hôm nay đã hồi phục không sai biệt lắm, chờ mấy ngày nữa cũng có thể rời khỏi Duẫn Châu rồi.”

Thiển Hạ nháy nháy mắt mấy cái, ý của cậu, là đồng ý?

Mặc dù đồng ý nhưng đến ngày đi, Vân Trường An vẫn tự mình đi phân phó hạ nhân, đảm bảo xe ngựa phải thật mềm mại, ấm áp, chỉ sợ nàng tái bệnh. Khi thấy động tác phu xe kia lên xe quá nặng, lập tức sầm mặt, đuổi phu xe xuống, tự mình nhảy lên làm phu xe.

Nhưng mà Vân Trường An thực sự rất thông minh, bởi vì hắn không biết đường nên hắn cho xe ngựa chạy chậm một chút, để cho phu xe lúc đầu đi bên cạnh chỉ đường cho hắn.

Đến phủ Thứ sử, Tam Thất đỡ Thiển Hạ xuống, vừa vào trong cổng đã thấy Lưu Uyển Đình đứng chờ ở đó.

“Sao rồi? Thân thể đã đỡ nhiều chưa? Từ hôm đó tới giờ cũng gần hai mươi ngày chưa gặp, để ta xem một chút.” Lưu Uyển Đình vừa nói vừa kéo tay nàng. “Không tệ lắm, ta thấy thần sắc cũng khá hơn rồi. Ít nhất, cũng có thể xuống giường đi bộ được rồi.”

Tam Thất vội nói: “Hôm qua mới vừa có thể rời giường. Nghe nói Lưu tiểu thư sắp phải rời khỏi Duẫn Châu thành, cố ý tới đưa tiễn Lưu tiểu thư.”

Lưu Uyển Đình vô cùng cao hứng, vội vàng mời người vào, lại dặn hạ nhân đi lấy một tấm đệm dày thật mềm cho nàng trước.

Hôm nay, Lưu phu nhân mời cũng không nhiều khách lắm, tất cả các vị phu nhân, tiểu thư, tổng cộng cũng chỉ có khoảng chục người.

Khai tiệc, Lưu phu nhân còn chưa kịp nói lời mở đầu đã nghe thấy một giọng nói chói tai truyền tới: “Ai ôi, biểu tẩu là chủ nhà mà không hiếu khách chút nào, sao không đợi muội muội với chứ.”

Lưu phu nhân sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt hơi có chút khó coi, nhỏ giọng nói: “Là một biểu muội họ hàng xa của lão gia nhà ta, vừa mới gả đến Duẫn Châu thành, lần này rời đi, hiển nhiên cũng phải mời nàng. Tưởng rằng, nàng ta không tới. Ai ngờ…”

Vân thị cười cười: “Chắc là dọc đường có chuyện gì đó nên tới muộn.”

Thiển Hạ nghe tiếng cũng nhìn qua, còn chưa thấy rõ mặt mũi người tới, lại chú ý tới mỹ phụ trung niên mặc váy bông, một thân trang phục nông thôn bình thường đằng sau nàng ta, đợi người bên ngoài vào đến trong viện, mới phát hiện ra, người này dĩ nhiên lại là Vân Kính Lệ!

—– Hết chương 36 —–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui