Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Editor: Gió

Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, còn định hôn kỳ vào ba tháng sau. Thiển Hạ dĩ nhiên không thể ở lại dự lễ bởi vì không mấy ngày nữa nàng phải theo cậu vào núi rồi. Mà ở Duẫn Châu thành lần nữa truyền đến tin tức liên quan đến Lô phủ.

Vân Kính Lệ dùng ấn triện giả, giúp Lô Thiếu Hoa đổi được ba vạn lượng hiện ngân!(1)

Đương nhiên, đổi hiện ngân cho nàng căn bản không phải cửa tiệm của Vân gia. Người kia nhìn thấy tín vật của Vân gia, không cần tìm hiểu kỹ, lập tức đổi bạc. Việc này tự nhiên không thể thiếu được an bài của Thiển Hạ.

Hôm nay, cửa tiệm kia đưa tin, nói phu nhân Lô phủ sớm đã không phải là Vân thị trước kia, lập tức sai người đem ấn triện lưu lại đi tìm sản nghiệp của Vân thị đối chứng, xác thực đây là đồ giả!

Ba vạn lượng bạc đấy! Thương hộ kia lập tức tìm đến cổng Lô phủ tuyên bố, nếu không trả lại bạc, hắn sẽ bẩm báo lên phủ nha.

Không phải nghĩ cũng biết, Lô phủ hôm nay nhất định loạn thành một đoàn.

“Tiểu thư, người sắp phải vào núi với cữu lão gia rồi. Mà chúng ta vào kinh thành đã lâu cũng chưa đi dạo lần nào, không bằng tranh thủ một lần!”

Tam Thất nói, hai con mắt lộ ra mấy phần xa xăm, trên mặt treo nụ cười nịnh nọt.

“Muốn ra ngoài đi dạo? Xem lúc nào ca ca rảnh rỗi, bảo huynh ấy dẫn chúng ta đi.”

“Dạ, để nô tỳ đi hỏi.”

Tam Thất là người hấp tấp, lời còn chưa dứt, người đã không thấy tăm hơi đâu.

Thiển Hạ lắc đầu, khẽ cười một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn quyển sách trong tay. Nhìn một chút lại nghĩ tới những gì Vân Trường An nói ngày hôm đó, liền đi về phía bàn trang điểm, cẩn thận nhìn vào trong gương đồng.

Hôm ấy, cậu nói có liên quan đến tâm tình của mình, chẳng lẽ, quả thực là như vậy?

Thiển Hạ cắn cắn môi, hơi rủ mắt, bắt đầu nhớ lại những đau đớn của mình ở kiếp trước! Đặc biệt là sau khi biết được chân tướng sự việc, tim Thiển Hạ đau quặn lại. Giống như có một bàn tay vô hình xuyên qua thân thể nàng, chính xác nắm lấy trái tim nàng, sau đó hung hăng bóp một cái!

Trong nháy mắt, sắc mặt Thiển Hạ chợt biến, mồ hôi lạnh trên trán cũng bắt đầu chảy xuống, giống như đang trải qua một cuộc quyết chiến vô cùng mệt mỏi, vô cùng sợ hãi!

Thiển Hạ nhanh chóng nhìn vào gương đồng, tim nàng vẫn đập nhanh, thậm chí nàng còn có thể nghe được tiếng hít thở thống khổ, dồn dập của mình.

Mắt nàng không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm con ngươi của mình trong gương, quả nhiên màu sắc đậm hơn một chút!

Nhưng mà tại sao lại vậy?

Thiển Hạ không hiểu, lại đưa đầu lại gần một chút nữa.

Người trong gương đồng cũng gần hơn một chút.

Đột nhiên, hô hấp của Thiển Hạ cứng lại, đồng tử co rút, nét mặt sợ hãi chưa bao giờ có đang xuất hiện trên mặt nàng.

“Không! Sao có thể như vậy! Không! Mắt của ta? Làm sao, làm sao lại như vậy?” Có lẽ là do quá sợ hãi nên Thiển Hạ không ngừng nói cũng lời quái dị.

Thiển Hạ nhìn xuống gương đồng khẽ run. Đầu ngón tay trắng bệch, thậm chí trong nháy mắt cứng ngắc, dường như ngay cả co lại cũng không được.

“Không!” Thiển Hạ thở hổn hển, kinh hoảng trong đáy mắt vẫn chưa tiêu tán, hiển nhiên, nàng không thể chấp nhận được thứ mà mình vừa phát hiện ra.

Vội vàng muốn đứng lên nhưng vừa mới đứng dậy, cơ thể mềm nhũn, một tay va phải, làm đổ gương đồng. Thân hình chưa đứng vững, lảo đảo mấy bước, đùi phải đụng vào một cái tú đôn, trên đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn. Cơn đau khiến đầu óc nàng thanh tỉnh lại.

Môi Thiển Hạ không ngừng mấp máy nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, mi tâm nhíu chặt giống như khó có thể vuốt ra. Một đôi mắt khiến người ta yêu thích lúc này tràn ngập hoảng sợ, bộ dáng không thể tin được.

“Tiểu Hạ, con làm sao vậy?”

Thanh âm trong trẻo như ngọc khiến Thiển Hạ lập tức trở về hiện thực, xoay người lại thật mạnh, nhìn thấy Vân Thương Ly vẫn như trích tiên.

“Cậu.”

Giọng nói của Thiển Hạ khẽ run, hơi sắc nhọn, rất khó nghe!

“Xảy ra chuyện gì?” Vân Thương Ly cau mày, bộ dáng này của Thiển Hạ hiển nhiên có gì đó không đúng!

“Vì sao? Mắt của con?” Thiển Hạ lảo đảo tiến về phía trước hai bước, bắt được xiêm y của Vân Thương Ly, siết chặt trong tay, sợ mình vừa buông lỏng, hắn sẽ biến mất giữa không trung.

Thần sắc Vân Thương Ly lập tức buông lỏng, thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Hạ, hãy nghe ta nói, đây không phải là bệnh!”

“Không! Con thấy rồi! Cậu, cậu hãy cứu con, nếu không bọn họ sẽ coi con là yêu quái mà xử tử. Cậu!”

Nghe Thiển Hạ nức nở, Vân Thương Ly đạm nhiên cười một tiếng, “Nha đầu ngốc, thứ người khác nằm mơ cũng muốn có lại bị con coi là bệnh. Nếu lão Thiên nghe được chắc là cũng phải lạnh tâm.”

“Cậu!” Thiển Hạ khó tin kêu một tiếng. “Cậu, chẳng lẽ vừa rồi cậu không nhìn thấy mắt của con sao? Mắt của con, nó, con…”

“Không phải lo lắng. Đây không phải chuyện gì quá mức quỷ dị. Con đã từng nghe về Thương Hiệt và Ngu Thuấn chưa?”

Thiển Hạ gật đầu một cái, bọn họ đều là thánh nhân nổi danh. Đặc biệt là Ngu Thuấn, một trong năm hoàng đế trong truyền thuyết, đương nhiên là nghe rồi.

“Thương Hiệt chính là sử quan hoàng đế trong truyền thuyết, cũng chính là người sáng tạo ra chữ viết. Nhưng con lại không biết, ông ta là song đồng tứ mục.” Vân Thương Ly thanh thanh thiển thiển nói, lại kéo nàng đến một bên giường nhỏ, từ từ ngồi xuống. “Còn Ngu Thuấn, một trong năm hoàng đế trong truyền thuyết, họ Diêu tên Trọng Hoa, cũng là một người trọng đồng.”

“Trọng đồng?”

“Đúng vậy! Song đồng là chỉ một người trong mắt có hai con ngươi. Con ngươi thứ hai trong song đồng vẫn nhìn thấy mọi thứ. Cho nên người song đồng có hai con ngươi cũng không ảnh hưởng gì đến tầm nhìn. Mắt của con thuộc về trọng đồng, cái này khác với song đồng, nếu không con đã sớm bị người ta dìm chết rồi.”

“Lẽ nào, trọng đồng là yêu nghiệt?” Thanh âm của Thiển Hạ vẫn có chút run rẩy, sắc mặt cũng có phần khẩn trương.

“Trọng đồng và người có hai con ngươi dĩ nhiên khác biệt. Đối với người bình thường, màu nhãn cầu thường hơi nhạt (thiển), nhìn qua chỉ giống như vỏ bọc của con ngươi, đó là lý do vì sao gọi là trọng đồng (trọng = đậm). Trọng đồng vô cùng hiếm thấy. Hơn nữa, con ngươi của con vốn tương đối sâu cho nên thời gian dài như vậy cũng không có người nào phát hiện ra.”

“Cậu, ý của cậu là, con không mắc bệnh gì quái dị đúng không?”

“Dĩ nhiên không phải! Chỉ có điều, tình trạng của con khá đặc biệt, thời điểm bình thường sẽ không ai để ý đến sâu bên trong con ngươi của con nhưng một khi tâm tình của con mất khống chế hoặc kích động, màu sắc toàn bộ con ngươi sẽ đậm lên, nhưng cũng không quá rõ ràng, nếu không, Lô Thiếu Hoa đã sớm phát hiện ra rồi.”

Thiển Hạ lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Đúng rồi, nếu như hai mắt của mình quá rõ ràng thì tại sao ngày nào mình cũng soi gương trang điểm lại không thấy được chứ? Còn có, Tam Thất cũng chỉ thỉnh thoảng để ý thấy màu sắc con ngươi mình đậm hơn, còn lại cũng không nhìn ra cái gì. Chẳng lẽ, đúng như lời cậu nói, chuyện này vốn không có gì nghiêm trọng?

Vân Thương Ly nhìn Thiển Hạ đăm chiêu suy nghĩ, mi tâm cũng lóe lên một tia đau lòng.

Những gì hắn nói về trọng đồng đều là thật chỉ có điều còn một số chuyện chưa nói, đó chính là, người có trọng đồng, tuổi thọ thường không dài, hơn nữa còn có tính chất di truyền nhất định.

Nghĩ tới trọng đồng, con ngươi Vân Thương Ly trở nên u ám, phụ thân từng là trọng đồng nhưng đến thế hệ bọn họ, hắn và muội muội đều không phải. Cũng chính bởi vì việc này, phụ thân mới nạp mấy phòng thiếp thất nhưng hài tử sinh ra cũng không ai có trọng đồng.

Năm đó, cũng vì biết rõ trách nhiệm nặng nề của phụ thân nên mẫu thân mới không hề oán trách việc phụ thân nạp thiếp. Nhưng sau khi sinh hạ mấy vị nữ tử, phụ thân liền nhận ra, trọng đồng của ông không di truyền cho đời kế tiếp. Không lâu sau đó, phụ thân cũng ra đi.

Bây giờ nhìn thấy Tiểu Hạ mới mười tuổi đầu, không biết, nàng có thể phá lệ, sống lâu hơn một chút không đây?

Bất kể là tướng thuật hay bí thuật đều cho rằng trọng đồng là một loại dị tướng, cát tướng, tượng trưng cho may mắn và phú quý. Nếu là nam nhân thì thường tương đương với biểu tượng của đế vương. Nếu là nữ nhân thì cũng là mệnh cách cực kỳ tôn quý.

Vân Thương Ly suy nghĩ một chút, may mắn màu sắc con ngươi của nha đầu này vốn là đen đậm, nếu không, nàng làm sao có thể thoát ra khỏi Lô gia được.

Một kẻ tiểu nhân ti tiện, bỉ ổi như Lô Thiếu Hoa làm sao có thể đồng ý buông tha cho một bảo bối trân quý như thế này? Sợ rằng, hắn sẽ lợi dụng triệt để Thiển Hạ để càng ngày càng bò lên cao hơn đi.

“Cậu, trọng đồng này có chỗ nào đặc biệt sao?”

Một lúc lâu sau, Vân Thương Ly mới nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu cũng rất nặng, “Có!”

Hai con mắt Thiển Hạ nhất thời lấp lánh, lại thêm nước mắt ban nãy vẫn còn lưu lại trên khóe mắt, làm cho đôi mắt nàng càng thêm long lanh.

Đồng tử đen tuyền kết hợp với hơi nước long lanh, bây giờ nhìn Thiển Hạ, tuyệt đối là người nhìn người thích.

“Đợi sau khi vào núi, ta sẽ dạy con phương pháp tu tập. Bây giờm con vẫn phải lấy việc luyện cầm làm chính. Tỳ bà cũng không được hời hợt. Tương lai sẽ có đại dụng.”

“Cậu?” Thiển Hạ cảm thấy có chút bứt rứt. Cậu có thể đừng lần nào cũng nói chuyện chỉ nói một nửa được không?

“Không phải con đã bắt đầu tiếp xúc với bí thuật nhập môn rồi sao?”

Thiển Hạ gật đầu một cái, Vân Trường an ném cho nàng mấy cuốn sách, chính là nói về cái này.

“Bí thuật, thần bí cổ xưa, không phải bất luận kẻ nào cũng có thể tu tập! Mà con, nếu không phải vì con là người Vân gia, lại may mắn có trọng đồng, ta sẽ không bao giờ đưa con những thứ này. Tu tập bí thuật rất khổ cực. Mẫu thân con năm ấy chính là không muốn cả đời liên quan tới chuyện này cho nên mới chưa từng vào núi.”

“Con không sợ khổ! Cậu, chỉ cần có thể giúp con trở nên cường đại, có thể bảo vệ mẫu thân, bảo hộ Vân gia, khổ thế nào con cũng học.”

Vân Thương Ly nhìn nàng chăm chú, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiển Hạ là cố chấp và kiên định, nhưng đây cũng là lần đầu tiên khiến hắn chân chính ôm một tia kỳ vọng đối với đứa nhỏ này.

Trước đây vẫn cho rằng nàng là đích nữ quen được nuông chiều, mặc dù có thiên phú nhưng cũng chỉ là bình hoa mà thôi nhưng hôm nay nhìn lại, nàng có vẻ không giống như vậy. Hay nói rằng, từ trước đến nay, bản thân mình đã bỏ quên cái gì đó?

—- Hết chương 44—–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui