Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Editor: Gió

Mục Lưu Niên khẩn trương, sắc mặt như lâm đại địch nhưng miệng lại nói ra những lời vô cùng dịu dàng, “Thiển Thiển, Thiển Thiển, nàng tỉnh, tỉnh.”

Lông mi Thiển Hạ run run, mí mắt như đeo trì, cố gắng lắm mới mở được ra.

“Thiển Thiển, nàng tỉnh rồi? Bây giờ thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?”

Thiển Hạ nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc trước mắt, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Nguyên Sơ, đưa ta qua Khâu phủ.”

Mục Lưu Niên không hỏi nàng tại sao như vậy, cũng không hỏi nàng tại sao phải đi Khâu phủ, chỉ nhẹ nhàng bế nàng lên, sau đó hộ tống nàng qua Khâu phủ.

Mục Lưu Niên lại đeo mặt nạ, dọc đường ôm chặt Thiển Hạ không buông. Ba người từ đầu đến cuối không nói câu nào. Thiển Hạ cũng không nhắc đến việc Mưu Lưu Niên hành động quá giới hạn, ngược lại, tùy ý hắn ôm mình, một chút giãy giụa cũng không có.

Mắt thấy sắp đến Tang Khâu phủ, Vân Trường An vén rèm nhìn thoáng qua bên ngoài: “Muội muội, muội có thể tự đi được không?”

“Bây giờ khá hơn nhiều rồi. Nếu như muội đoán không sai, Tang Khâu công tử lần này, sợ là bị thương rất nặng. Ca ca, chúng ta chỉ tới hỗ trợ, người phải cứu Tang Khâu công tử là huynh.”

Vân Trường An hiểu ý gật đầu.

Đến lúc mấy người nhìn thấy Tang Khâu Tử Duệ hôn mê bất tỉnh mới hiểu được từ rất nặng trong miệng Thiển Hạ nói ra không phải là giả.

Vân Trường An đến khiến cho Tang Khâu phu nhân an tâm không ít.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Vân Trường An mới vén rèm đi ra, “Phu nhân, làm phiền ngài sai người chuẩn bị cho ta những thuốc trên tờ giấy này, Tang Khâu công tử không chỉ bị thương, còn bị trúng độc nữa.”

Tang Khâu Hoằng vừa nghe xong, mi tâm thoáng chốc nhíu chặt, lập tức sai người đi chuẩn bị, đối với vị Vân gia công tử này cũng nhìn nhiều thêm một cái.

“Tử Duệ thế nào rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Vân Trường An lắc đầu, “Tính mạng không nguy hiểm nhưng độc trong cơ thể hắn thì hơi phiền toái một chút.”

Thiển Hạ đứng trong phòng ngủ, không nhúc nhích nhìn khuôn mặt nam tử tái nhợt trên giường.

Rất lâu sau, Thiển Hạ mới khẽ nhón chân, đi từng bước nhỏ về phía trước. Sau đó, mặt không đổi sắc nói với Mục Lưu Niên, “Ngươi kéo cằm, mở miệng hắn ra.”

Thiển Hạ vừa nói, trên tay đã nhiều thêm một cây ngân châm.

Y thuật, nàng không hiểu.

Đến lúc, Mục Lưu Niên mở miệng Tang Khâu Tử Duệ ra, ngân châm trên tay Thiển Hạ cũng đã đâm vào ngón tay mình. Thiển Hạ hơi nhíu mày, rất nhanh, một giọt máu tươi đẹp được hình thành trên đầu ngón tay.

Thiển Hạ không nhanh không chậm đưa ngón tay mình vào giữa miệng Tang Khâu Tử Duệ, sau đó dùng lực ấn một chút.

Một giọt, hai giọt, ba giọt!

Không nhiều không ít, vừa vặn ba giọt máu.

“Được rồi, ngươi có thể buông hắn ra rồi.”

Mục Lưu Niên có chút ngây ngốc.

Máu của Thiển Hạ có gì khác người? Sao hắn không biết? Nhưng nhìn hành động vừa rồi của nàng, chắc chắn là có tác dụng dẫn độc.

Phải nói là đầu óc của Mục Lưu Niên vô cùng nhanh nhạy, chỉ là, hắn chưa đoán đúng hết toàn bộ.

Vân Trường An lần nữa tiến vào, liếc mắt liền thấy được điểm đỏ trên ngón tay Thiển Hạ.

“Muội cho hắn ăn mấy giọt?”

“Ba giọt.”

“Có nhất thiết phải thế không? Vân Trường An cau mày nói.

“Hắn và người khác bất đồng! Ít nhất, muội cảm thấy giữa muội và hắn có mối liên hệ nào đó, có chút quỷ dị.”

Mục Lưu Niên không nói gì, chỉ đứng bên ngoài quan sát.

Gần một canh giờ sau, Tang Khâu Tử Duệ mới dần dần thanh tỉnh, chỉ có điều, không đợi hắn hoàn toàn tỉnh táo, Thiển Hạ đã hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, bình tĩnh không một gợn sóng, che tầm mắt hắn lại.

Tang Khâu Tử Duệ chỉ cảm thấy trước mắt như có một đóa mẫu đơn xinh đẹp đang nở rộ, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, rực rỡ nhiều màu, rất nhanh, con ngươi liền co rụt lại, thần tình cả người có mấy phần đờ đẫn.

Lúc này, trước mắt Tang Khâu Tử Duệ đang xuất hiện một ảo cảnh duy mỹ và phiêu dật.

Cùng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng đàn nhẹ nhàng.

Mục Lưu Niên ghé mắt nhưng Vân Trường An lắc đầu với hắn, động tác trên tay vẫn không dừng.

“Tang Khâu công tử, vì sao ngươi lại để ý vị Vân tiểu thư kia như vậy?” Thanh âm êm dịu, từ tốn nhưng cũng vô cùng mị hoặc.

“Bởi vì nàng là người ta đã chờ nhiều năm.”

“Trước đây, ngươi đã từng gặp qua nàng?”

“Chưa từng.”

“Vậy sao ngươi dám khẳng định đó là nàng?”

“Trực giác! Nàng vừa xuất hiện, ta đã cảm thấy nhất định là nàng. Sư phụ từng nói, chỉ cần ta có thể tìm được nàng, hơn nữa, giữ nàng ở lại bên cạnh ta, cả đời này, ta sẽ thuận buồm xuôi gió, không có trắc trở.”

“Vậy ngươi xác định lời của sư phụ ngươi là đúng sao?”

“Dĩ nhiên, vì sao lại không đúng?” Giọng hắn có chút chất vấn, nhưng không hẳn rõ ràng.

Màu sắc con ngươi của Thiển Hạ càng thêm đậm, nhè nhẹ nổi lên hàn ý, “Cho rằng tìm được một nữ tử, là ngươi có được vinh hoa phú quý. Tang Khâu công tử cũng không hơn gì cái này.”

Lúc này, không nghe thấy Tang Khâu Tử Duệ trả lời, dường như, hắn thực sự ngủ thiếp đi.

THiển Hạ cũng không vội vàng, vẫn lẳng lặng đứng chờ, tựa như hắn có trả lời hay không cũng không quan trọng.

“Làm sao có thể? Đại nghiệp há chỉ dựa vào một nữ tử là có thể thành? Chỉ là, nàng là mệnh trung trong số kiếp của ta. Chỉ có trói buộc nàng bên cạnh, ta mới có thể tâm vô bàng vụ.”

“Hóa ra, nàng bất quá cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.” Thanh âm của Thiển Hạ lộ ra mấy phần bi thương, nhưng lại có một ma lực to lớn, xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngăn cản, một lần lại một lần đánh thẳng vào màng nhĩ của hắn và tâm mọi người.

Một quân cờ!

Một quân cờ?

Tim của Tang Khâu Tử Duệ bỗng nhiên đập nhanh hơn, trạng thái cả người cũng biến đổi. Ngực hắn phập phồng kịch liệt, hiển nhiên là tâm tình bị kích động khá lớn.

Một cánh tay thò ra bên ngoài chăn, giống như bản năng quơ trái quơ phải, ngón tay xanh trắng bắt đầu nắm thật chặt áo ngủ trên người của hắn.

Thiển Hạ nhìn thấy vội vàng lui về phía sau mấy bước, thản nhiên ngồi xuống cái ghế bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như nàng chưa bao giờ tới gần hắn vậy.

Mục Lưu Niên nhanh chóng lắc mình đến bên cạnh nàng, đuôi mắt hắn dĩ nhiên thấy được cơ thể nàng đang không ngừng run rẩy, bàn tay nhẹ nhàng bao lấy đôi tay nhỏ bé của nàng. Cảm xúc ấm áp khiến cho Thiển Hạ lập tức thanh tỉnh không ít.

Tiếng đàn lúc này cũng ngưng hẳn.

Trên đường trở về, cơ thể Thiển Hạ vẫn không ngừng run rẩy. Mặc dù, Mục Lưu Niên ôm nàng thật chặt nhưng dường như vẫn không thể khiến cho nàng cảm thấy an lòng.

Mục Lưu Niên muốn hỏi nhưng khi nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Thiển Hạ, một chữ cũng không nói ra.

Hắn thực sự rất muốn biết, trong năm năm qua, Thiển Hạ rốt cuộc làm sao trải qua cuộc sống trên Phượng Hoàng sơn?

Còn nữa, nàng và cái tên Tang Khâu Tử Duệ kia rốt cuộc có vướng mắc gì? Tại sao người nọ bị thương, nàng lại cảm ứng được? Hơn nữa, biểu hiện còn không giống bình thường?

Mục Lưu Niên lúc này có chút hối hận!

Hối hận vì lúc đầu mình đã không mặt dày quấy rầy để được ở lại Phượng Hoàng sơn.

Bây giờ, nhìn khả nhân nhi trong ngực yếu đuối như vậy, năm năm này, đây là lần đầu tiên Mục Lưu Niên có cảm giác tâm mình bị treo ngược lên!

Những tưởng rằng, năm năm này, ngoại trừ người Vân gia, người thân cận với nàng nhất cũng chỉ có một người là mình.

Những tưởng rằng, tâm của mình, người Vân gia rõ, nàng cũng rõ, như vậy thì, tất cả mọi chuyện sẽ như trăng đến rằm trăng tròn!

Nhưng bây giờ thì sao?

Mục Lưu Niên không dám xác định điều gì!

Mục Lưu Niên một mạch ôm Thiển Hạ trở về tiểu viện, sau đó lại ngăn không cho bất kỳ kẻ nào đến gần. Lúc này, người cố gắng tiếp cận tiểu viện đều bị ám vệ của hắn mời ra.

Vân Trường An cũng bị liệt vào nhóm đó!

Những người khác còn khá hơn một chút, đều biết Mục thế tử thâm tình với Thiển Hạ nhưng Vân Trường An thì gấp như kiến bò trên chảo, chỉ sợ muội muội mình bị người khinh bạc.

Kỳ thực, trong phòng ngủ, Mục Lưu Niên cũng chỉ lẳng lặng ngồi ôm Thiển Hạ trên giường.

Thiển Hạ ngồi trong ngực hắn, nét mặt tĩnh mịch, nhìn kỹ, giữa lông mày dường như còn có mấy phần thích ý.

“Thiển Thiển, nàng thực sự không định giải thích gì với ta sao?” Cuối cùng, Mục Lưu Niên vẫn không chịu nổi bầu không khí an tĩnh đến mức quỷ dị này. Mặc dù, mỹ nhân trong ngực nhưng hắn luôn cảm thấy tâm Thiển Hạ căn bản không nằm ở chỗ hắn. Điều này khiến hắn vô cùng thất vọng nhưng lại không biết phải làm sao.

“Nguyên Sơ, đây là ta thiếu nợ hắn. Cho nên, cả đời này, ta nhất định phải trả lại cho hắn.”

Thiển Hạ nói xong liền cảm thấy lực đạo trên tay hắn tăng thêm mấy phần. “Có ý gì? Trả lại như thế nào?”

Thiển Hạ cười yếu ớt. “Giúp hắn vượt qua kiếp nạn lần này. Theo như lời hắn nói, ta là mệnh đã định trước trong kiếp số của hắn. Mà hắn nhất định phải ở cùng với ta thì sao? Chỉ cần, ta có thể giúp hắn hóa giải kiếp nạn lần này, coi như, ta không còn nợ hắn cái gì nữa. Lần sau gặp lại, ta cũng có thể ung dung, thoải mái.”

“Chỉ như vậy sao?” Mục Lưu Niên vẫn có chút lo lắng nói.

“Trước mắt thì là như vậy đi! Những lời hắn vừa nói, không phải ngươi cũng nghe thấy sao?”

Mục Lưu Niên nhíu mày. “Ta có thể biết nàng thiếu hắn cái gì không?”

Thiển Hạ lắc đầu, cười thanh tú như hòa lài.

“Ta cũng không biết. Lúc đó, cậu bói ra giữa ta và hắn nhất định vướng mắc. Hơn nữa, tự ta dùng linh bãi cũng bói ra hắn đúng là một người vô cùng quan trọng trong số mệnh của ta. Chẳng qua là …”

THiển Hạ dừng lại một chút, cười nhìn về phía hắn, con ngươi trong suốt, rõ ràng, lúc này nhìn qua giống như một nét mực trên giấy Tuyên Thành, đen đậm, tràn đầy ánh sáng.

“Chẳng qua là, còn không quan trọng đến mức phải ở chung cả đời.”

Tâm Mục Lưu Niên vốn đang treo lên, lúc này cũng buông lỏng một chút, “Không phải Vân thúc thúc nói không bói ra được mệnh cách của nàng sao?”

“Cậu không thể nhưng không có nghĩa là ông ấy không thể bói cho người khác. Hơn nữa, tự ta bói cho mình, như vậy, tỉ lệ không chính xác là rất thấp.”

Một câu cuối cùng mơ hồ có chút đắc ý còn giống như là đang tranh công trước mặt hắn.

Sắc mặt Mục Lưu Niên cuối cùng cũng hòa hoãn, có phần vui vẻ nói, “Thiển Thiển, ý của nàng là hôm nay không chỉ đơn giản là giơ tay cứu hắn mà còn muốn giúp hắn đứng vững ở Tang Khâu gia?”

“Đúng vậy!”

“Một nữ tử như nàng làm sao có thể trợ giúp hắn được?” Mi tâm vừa mới giãn ra, lúc này lại nhíu chặt một chỗ.

“Việc này ta tự có cách. Nguyên Sơ, ta biết ngươi nhiều việc, ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi, không cần để ý đến ta. Dù sao đi nữa cũng có ca ca che chở ta, người khác không gây thương tổn đến ta được đâu.”

Mi tâm Mục Lưu Niên nhíu chặt hơn nữa, muốn đuổi mình đi? Cảm thấy mình ở đây gây trở ngại cho nàng?

Nhưng mình có thể gây trở ngại gì cho nàng chứ? Mục Lưu NIên càng nghĩ, lửa giận trong lòng càng lớn, giọng nói có phần lạnh lùng.

“Thiển Thiển không muốn ta tiếp tục ở lại An Dương thành?”

Thiển Hạ nhận ra giọng nói của hắn có chút không vui, khẽ lắc đầu, “Ta lo ngươi bỏ lỡ chính sự. So với những việc ngươi phải làm, việc chỗ ta chỉ là một chút chuyện nhỏ, đừng để vì nhỏ mà mất lớn.”

Mục Lưu Niên ôm nàng sát hơn, “Chỉ cần có liên quan đến nàng thì đều là chuyện lớn!”

Nghe hắn nói có chút trẻ con, Thiển Hạ không tự chủ cong môi, nhưng cơ thể lại nhích ra ngoài một chút, “Nguyên Sơn, ngươi gánh vác không chỉ là an nguy, vinh nhục của một mình ngươi.”

Mục Lưu Niên nghe xong, hàn ý trong mắt cuối cùng cũng rút sạch, cả người ấm áp, “Thiển Thiển yên tâm. Mấy năm nay, hắn không chịu buông tha cho ta, ta cũng không nhàn rỗi. Nếu như hắn còn muốn giữ vững thái bình của Tử Dạ quốc thì không nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Trường Bình vương phủ.”

Thiển Hạ nhẹ nhàng khép mắt, “Ngươi nói cho ta nghe một chút về Tang Khâu gia tộc đi. Hiểu biết của ta về Tang Khâu gia không nhiều, đặc biệt là những chuyện liên quan đến vị Tang Khâu Tử Hách kia, cũng chính là trưởng tử của Tang Khâu gia, đột nhiên rất có hứng thú với hắn.”

Mục Lưu Niên khiêu mi. “Nàng từng gặp qua hắn?”

“Chưa từng. Chỉ là luôn cảm thấy có bóng dáng hắn ở đây.”

Mục Lưu Niên thấy nàng có vẻ mệt mỏi, cười nói: “Nàng ngủ một giấc trước đi, ngày mai, chúng ta nói chuyện này cũng không muộn, tạm thời không vội.”

Hai ngày tiếp theo, Thiển Hạ bị Mục Lưu Niên nhồi nhét lịch sử hưng thịnh tệ hại của Tang Khâu gia suốt trăm năm qua.

Vân Trường An nghe đến buồn nôn nhưng Thiển Hạ ngược lại, nghe đến nồng nhiệt.

“Ai có thể ngờ được một Tang Khâu gia thế gia vọng tộc, bên ngoài thì tươi đẹp vẻ vang nhưng thực chất đã sớm không thể che được sự hủ bại, thối nát bên trong.”

“Đúng vậy, cho nên năm đó, phụ thân của Tang Khâu Hoằng mới phá lệ tin tưởng lời nói của vị cao nhân đắc đạo kia, đem tất cả tài bảo đều đắp lên người Tang Khâu Tử Duệ.”

“Thế tộc trăm năm thì thế nào? Nếu như từ trong ra ngoài đều thối nát thì cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng phù hoa mà thôi.”

“Thiển Thiển, sao đột nhiên nàng lại cảm khái vậy?”

Thiển Hạ lắc đầu, không biết tại sao, từ lúc nàng bắt đầu có giấc mộng kia, liền tồn tại tâm lý mâu thuẫn cực lớn đối với thế gia vọng tộc. Có đôi lúc, nàng nghĩ, có phải có quan hệ với việc kiếp trước mình là Hầu phu nhân không?

Tang Khâu phủ.

Tang Khâu Tử Duệ đột nhiên bị thương, tất nhiên là kinh động đến toàn bộ Tang Khâu gia, không chỉ vậy, ngay cả các quan viên lớn nhỏ trong An Dương thành cũng liên tiếp tới thăm, giống như muốn có thể nghe thấy nửa câu tin tức gì đó.

Tang Khâu Tử Hách thân là huynh trưởng, lúc này ngoài biểu hiện lo lắng đối với đệ đệ, còn phải thu xếp mọi chuyện bên ngoài, đây mới là điều trọng yếu.

Tang Khâu Hoằng nhìn đứa cháu này giải quyết mọi chuyện toàn vẹn, chu đáo, cũng chỉ cười một tiếng cho qua.

Hai ngày sau, Tang Khâu phủ truyền ra tin tức vết thương của Tang Khâu công tử đã chuyển biến tốt đẹp, may mắn được thần y kịp thời cứu giúp nên không còn đáng ngại.

Ngay lúc này, ngoại trừ trái tim của các khuê nữ không còn căng thẳng nữa thì đại danh của Vân Trường An cũng bắt đầu nhanh chóng lưu truyền khắp An Dương thành.

Hơn nữa, thêm chuyện lần trước, hắn lập tức chữa khỏi cho Tang Khâu phu nhân. Danh tiếng của Vân Trường An lúc này gần như chỉ đứng sau Tang Khâu Tử Duệ.

Không biết có phải những thiếu nữ xinh đẹp kia vì thấy Vân Trường An đã cứu được Tang Khâu Tử Duệ hay không mà mỗi lần Vân Trường An xuất hiện trên phố sẽ có không ít người đến vây xem. Điều này khiến cho một người trước nay không thích náo nhiệt như Vân Trường An cảm thấy danh tiếng này thực sự nặng nề.

“Ngươi không vội rời đi à?”

Thiển Hạ nhìn Mục Lưu Niên đang nhàn nhã thoải mái phơi nắng cùng với mình hỏi.

“Ta chưa nói với nàng, lần này ta tới An Dương thành là vì Tang Khâu gia mà tới sao?”

Đầu ngón tay Thiển Hạ khẽ run, “Ngươi muốn tác động đến Tang Khâu gia?”

“Hoàng hậu đương triều là đích nữ Tang Khâu gia, cũng là thân cô cô của Tang Khâu Tử Duệ. Nhưng được sủng ái nhất lục cung không phải hoàng hậu mà là Mai quý phi.”

Thiển Hạ dường như hiểu ra cái gì đó, “Trường Bình vương phủ Mai trắc phi và vị Mai quý phi kia là thân tỷ muội?”

Mục Lưu Niên cười cười, ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt không tính là trắng trẻo của hắn nhưng cũng lộ ra mấy phần khí tức ôn nhu.

“Nàng cũng biết không ít.”

“Thân là bí thuật sư, tự nhiên phải có thủ đoạn độc môn để biết những tình hình thực tế. Hơn nữa, đầu mối tin tức của Vân gia trải rộng khắp nơi.”

“Ừm, không tệ. Nghe nói hiện tại, cung đấu rất kịch liệt. Nàng nói, ta nên giúp ai đây?”

Thiển Hạ sửng sốt, chuyện trọng yếu như này mà hắn lại có thể hỏi tùy ý như vậy sao? Trường Bình vương phủ còn đang nắm trong tay năm mươi vạn quân đấy!

“Ngươi tới là để thăm dò Tang Khâu gia, xem có đáng để ngươi yên tâm giúp đỡ phái hoàng hậu hay không đúng không?”

“Thông minh.” Mục Lưu Niên không keo kiệt tán dương một câu, cười nói: “Nếu vị kia nghiêng về Mai trắc phi vậy thì ta phải giúp một vị khác. Mấy năm nay, hắn không để cho ta sống được ngày nào yên ổn, vậy thì, chính hắn cũng đừng nghĩ đến yên ổn.”

Thiển Hạ bật cười, “Bên Trường Bình vương phủ thế nào?”

“Yên tâm! Trường Bình vương phủ, trên dưới đều một lòng một dạ. Nếu không một lòng một dạ thì dĩ nhiên không coi là người của Trường Bình vương phủ.”

Lời này của Mục Lưu Niên cần phải cẩn thận cân nhắc.

Thiển Hạ hiểu, đó chính là không coi Mai trắc phi là người của Trường Bình vương phủ.

“Nói như vậy, mục đích của chúng ta giống nhau?”

Mục Lưu Niên gật đầu một cái, “Thiển Thiển, nàng nói thật với ta, thấy Tang Khâu Tử Duệ, nàng đối với hắn…? Nàng có …?”

Mục Lưu Niên không thể nói thẳng ra nhưng nhìn vẻ mặt này của hắn, Thiển Hạ cũng biết hắn đang lo lắng điều gì.

“Tang Khâu công tử, kỳ danh quá lớn, nếu không phải vì ta bói ra có chút vướng mắc với hắn, ta cũng sẽ không chọn trợ giúp hắn. Bên cạnh hắn, có phong quang vô hạn, có cao noãn ôn dương nhưng với ta mà nói, cũng chỉ là một nấm mộ vô tình mà thôi.”

Nấm mộ vô tình? Nghe Thiển Hạ miêu tả như vậy, Mục Lưu Niên có chút bất ngờ.

“Nguyên Sơ, mặc dù thân phận của ngươi cao hơn hắn, quyền thế lớn hơn hắn nhưng ngươi và hắn không giống nhau. Mấy năm nay, sự hợp tác giữa chúng ta vẫn luôn tốt đẹp, không phải sao?”

Hợp tác?

Từ này khiến ánh mắt Mục Lưu Niên tối sầm, “Thiển Thiển, ta nói rồi, những thứ ta làm cho nàng đều là ta cam tâm tình nguyện, cũng là để ta cảm thấy an tâm.”

“Ngươi muốn bảo trụ Trường Bình vương phủ còn ta muốn bảo trụ Vân gia, còn có Lâm gia nữa. Chung quy, mục đích của chúng ta giống nhau. Ta biết ngươi giúp ta như vậy chẳng qua cũng vì lúc trước, ta đã cứu mạng ngươi mà thôi. Nguyên Sơ, ngươi không cần lãng phí tâm ý trên người ta.”

Mi tâm Mục Lưu Niên nhíu chặt, “Thiển Thiển, nàng nhất định phải dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ta sao?”

Giọng nói của hắn có phần trầm khàn, u ám, giống như sắp nổi lên một cơn bão cực lớn, chỉ cần Thiển hạ nói thêm một câu nữa hay làm ra hành động nhỏ gì đó, sẽ lập tức bộc phát, không thể cứu vãn.

Thiển Hạ không lên tiếng, chỉ ngoảnh sang lẳng lặng nhìn hắn. Con ngươi xán lạn như sao lúc này, thoạt nhìn lắng đọng, trong veo, không một vết bẩn.

Mục Lưu Niên nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt nàng, mi tâm nhíu chặt dần dần giãn ra.

“Thiển Thiển, ta thích nàng.”

An tĩnh một lúc lâu, Mục Lưu Niên mới trầm giọng nói, đem Thiển Hạ đang nhập tâm suy nghĩ gọi trở về, nghe kỹ, dường như còn có một tia ủy khuất.

Thiển Hạ nhíu mày, nàng không biết nên đối mặt với hắn như nào cho phải. Chuyện tình cảm, nàng đã nhìn thấu từ lâu. Nếu như đời này đã có liên hệ chặt chẽ với bí thuật vậy thì, mình sẽ theo đuổi nó cả đời, làm một nó bí thuật sư cường đại thần bí, đây chẳng phải là điều tốt nhất sao?

Nhưng năm năm chung sống với nhau, nếu nói nàng không có nửa phần tình cảm với Mục Lưu Niên là không thể nào. Nhưng những lúc nàng muốn đến gần Mục Lưu Niên, ở chỗ sâu nhất đáy lòng nàng lại vang lên một giọng nói khác.

Đạo thanh âm kia quen thuộc đến mức có thể khuấy động lòng nàng.

Từ Trạch Viễn!

Nàng làm sao có thể quên được!

Mặc dù kiếp trước, mình phụ bạc người tốt, sau này cũng đã cứu hắn ra nhưng nếu không phải mình quá mức tin người thì sao hắn phải vướng vào vòng tai ương ngục tù?

Đời này, nàng chỉ nguyện bọn họ đều có thể tốt lành. Mình và hắn càng cách xa càng tốt!

Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì mình có thân phận bí thuật sư, sau này sẽ mang đến ngày càng nhiều phiền phức cho Từ Trạch Viễn mà thôi. Nếu như thế, chi bằng cách xa hắn mới là thượng sách.

Nhưng mà vì sao, nửa đêm tỉnh mộng, thỉnh thoảng còn nhìn thấy hắn ở trong ngục, ánh mắt tuyệt vọng, chán chường nhìn mình?

Nàng nhanh chóng thu hồi tâm tư, không muốn Mục Lưu Niên nhìn ra tâm sự của mình.

“Tang Khâu Tử Hách nuôi một vị cô nương ở bên ngoài đúng không?”

Thiển Hạ đột ngột hỏi khiến khí tức ai oán của Mục Lưu Niên lúc trước phai nhạt không ít.

“Đúng vậy, vị cô nương kia chính là vũ khôi Mẫu đơn hội lần này, Mẫu Đơn.”

“Là vị được tặng chậu Lê hoa tuyết kia?” Ánh mắt Thiển Hạ khẽ híp lại. “Tìm thời gian thích hợp đi gặp vị Mẫu Đơn cô nương này một chút.”

“Nàng đã được người chuộc thân, nguyên bản cũng chỉ bán nghệ không bán thân. Mọi người trong An Dương thành đều biết đại công tử Tang Khâu phủ yêu mến nàng, cho nên không có người dám đánh chủ ý lên nàng. Mẫu đơn hội lần này nghe nói là lần cuối cùng nàng xuất đầu lộ diện. Hôm nay, người đã sớm không còn ở nghệ các nữa.”

“Ngươi có thể tìm được không?”

Mục Lưu Niên có phần đắc ý, “Chuyện này không khó. Nhưng mà, nàng tìm người này có lợi ích gì?”

“Nghe nói vị Mẫu Đơn cô nương này sắc nghệ song tuyệt, lẽ nào ngươi không muốn gặp?” Thiển Hạ không đáp mà hỏi ngược lại.

“Nghe nói vị cô nương này đã hai mươi tuổi, đúng là cũng nên lui về rồi. Nói cách khác, nhân lão sắc suy, nhảy múa có đẹp đến đâu chăng nữa, nếu người không đẹp thì những công tử kia cũng sẽ không ngó ngàng đến nàng.”

“Hai mươi tuổi?” Thiển Hạ thấp giọng nói một câu, “Vậy ta lại càng muốn gặp nàng một lần. Tang Khâu Tử Hách này tâm cơ thâm trầm, luôn mơ tưởng vị trí gia chủ Tang Khâu gia. Nghe nói, hắn vẫn giữ mình trong sạch, sao đột nhiên lại có hứng thú với một nữ tử lầu xanh chứ? Xuất thân nghệ kỹ như nàng ta sao có thể xứng bước qua cửa Tang Khâu gia chứ?”

Dứt lời, hai người nhìn nhau, rất nhanh hiểu ra cái gì đó.

Nữ tử phong trần đã hai mươi tuổi lại có thể hấp dẫn Tang Khâu Tử Hách, chỉ yêu một mình nàng, xem ra, đây tuyệt không phải hạng tầm thường.

“Bây giờ, thân thể Tang Khâu Tử Duệ bất tiện, ta cũng không tiện nhúng ta vào chuyện nhà bọn họ nhưng mà nói bóng nói gió thì ta vẫn không ngại.”

Mục Lưu Niên cười nhạt, “Thiển Hạ, nàng nói, nếu chuyện chúng ta liên thủ tương trợ Tang Khâu gia truyền về kinh thành, liệu vị kia có tức đến giậm chân không?”

“Ngươi cho rằng đến bây giờ Hoàng thượng còn chưa nhận được tin tức về Vân Trường An ở đây sao?”

“Cũng đúng, nàng định bao giờ đi gặp vị Mẫu Đơn cô nương kia?” Mục Lưu Niên chỉ khiêu mi một cái, hắn tất nhiên hiểu ý trong lời nói của Thiển Hạ, vì vậy, hắn càng tuyệt đối không thể rời nàng nửa bước.

Nàng vẫn còn chưa phải là thê tử của hắn, mặc dù có trở thành thê tử của hắn cũng khó đảm bảo, vị kia sẽ không đánh chủ ý lên nàng. Cho nên, tất cả chỉ có thể cẩn thận, cẩn thận hơn, cẩn thận hơn nữa.

“Ngày mai đi. Bây giờ, Tang Khâu đại công tử đang bận rộn xã giao trong phủ, không thể một chốc một lát mà rảnh rỗi đến thăm nàng ta. Đây chính là một cơ hội.”

Bởi vì có hệ thống giao thiệp của Phương Thanh Sóc nên muốn gặp vị Mẫu Đơn cô nương này tự nhiên không có gì khó khăn.

Không biết có phải vị Mẫu Đơn cô nương kia muốn che giấu tung tích, không muốn người ta nắm được nhược điểm của mình hay không mà lại hẹn gặp Thiển Hạ ở Mẫu đơn uyển.

Phương Thanh Sóc lấy lý do là có muội muội của một người bạn muốn lãnh giáo tài múa của Mẫu Đơn cô nương, hẹn nàng ra đây.

“Nghe tiếng Mẫu Đơn cô nương tài múa cao tuyệt đã lâu, hôm nay nhờ mỹ ngôn của Phương công tử mà có thể gặp được Mẫu Đơn cô nương, quả thực là may mắn.”

Mẫu Đơn cô nương hôm nay mặc một bộ áo màu lam nhạt, bên ngoài là áo khoác màu lam viền hồng phấn, bên dưới là váy dài xếp nếp màu xanh da trời, trên cổ đeo một chuỗi ngọc kim ly, đồ trang sức trên đầu không nhiều, trên mặt trang điểm cũng hết sức đơn giản, dường như muốn thoát khỏi hình tượng vũ cơ trước kia lưu lại cho mọi người. (1)

“Vân tiểu thư khách khí. Tiểu nữ tử xuất thân thấp hèn, có thể được tiểu thư nhìn trúng, thực sự là may mắn.”

Thiển Hạ nâng mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như sao của Mẫu Đơn cô nương. Ngôn từ giống như đang tự hạ thấp thân phận của mình nhưng thần thái lại không nhìn ra chút hèn mọn nào, quả thật khác biệt với những cô nương bình thường.

“Khó có dịp mời được cô nương, vậy ta xin bêu xấu gảy một khúc trước, nếu có gì không ổn, xin cô nương chỉ giáo.”

“Vân tiểu thư khiêm tốn rồi. Xin mời!”

Giọng của Mẫu Đơn vẫn thanh thanh đạm đạm, không có khen ngợi cũng không hạ thấp, bất quá chỉ là đang nói chuyện với một người xa lạ mà thôi.

Khóe môi Thiển Hạ cong lên, Tam Thất đem thất huyền cầm ra, đặt lên đùi nàng.

Không lâu sau, liền nghe thấy một khúc đàn cổ xưa truyền ra, an tĩnh hài hòa, âm sắc êm dịu, khiến cho người ta không tự chủ bắt đầu dẫn dắt suy nghĩ của mình theo tiếng đàn.

Thiển Hạ hôm nay đeo một bộ kim bộ diêu, những sợi dây trang trí nhỏ dài, những viên hồng ngọc rơi trên trán. Mỗi khi nàng chuyển động đầu, kim bộ diêu lại lắc lư theo, những tiếng đing đang tuy nhỏ nhưng vô cùng thanh thúy, êm tai khiến người ta không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.

Trong phòng, khói hương lượn lờ, lại kết hợp với những bồn mẫu đơn hiếm có, rất nhanh khiến cho người ta có cảm giác đang ở chốn bồng lai tiên cảnh. Mẫu Đơn cô nương chỉ mơ màng cảm thấy đầu mình ngày càng nặng, mí mắt cũng không thể nâng lên được, nhưng trừ những cái đó ra cũng không thấy có chỗ nào bất thường.

Mẫu Đơn cô nương thân ở thanh lâu mấy năm, làm sao có thể không biết những thứ hạ cửu lưu kia chứ? (2)

Nhưng bây giờ, rõ ràng, nàng không cảm nhận được bất kỳ loại thuốc này, cái này cũng tuyệt không phải là thuốc. Nhưng mà dường như, càng ngày nàng càng mệt mỏi, chẳng lẽ, là do mấy ngày qua nghỉ ngơi không tốt?

Mí mắt Mẫu Đơn ngày càng nặng, tiếng đàn bên tai dường như càng ngày càng xa, giống như một màn sương khói, sẽ lập tức tan biến trước mắt mình.

“Hình như tình cảm của Mẫu Đơn cô nương và Tang Khâu đại công tử rất tốt.”

Lời nói như vô ý lại thêm tiếng đàn nhiếp tâm nhè nhẹ chui vào tai Mẫu Đơn.

“Ừm. Tình cảm của chúng ta vô cùng tốt, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta. Ai cũng không thể!” Thanh âm của Mẫu Đơn có phần bất ổn, không biết là vì kích động khi nói đến chuyện này hay vì thuật thôi miên của Thiển Hạ vẫn chưa ổn định lắm.

Thiển Hạ hơi nhếch môi, tay vẫn không ngừng gảy đàn, “Nhưng mà, cô nghĩ hắn sẽ đón cô qua cửa sao?”

Mi mắt Mẫu Đơn lúc này đã khép lại, mi tâm nhíu chặt, một lúc lâu mới nói: “Chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng, cho dù làm nô tỳ, ta cũng cam tâm tình nguyện.”

“Làm nô tỳ? Cô cho rằng Tang Khâu thiếu phu nhân tương lai sẽ chấp nhận sự tồn tại của cô ư?”

Đôi môi đỏ tươi của Mẫu Đơn khẽ run rẩy, Thiển Hạ thấy rất rõ ràng những biến hóa vi diệu trên khuôn mặt nàng.

“Nàng ta sẽ cho phép.”

Thiển Hạ cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, có rầu rĩ, có tự tin. Loại biểu tình mâu thuẫn này lại có thể đồng thời xuất hiện trên mặt nàng, không thể không nói, trong lòng nàng thực sự còn ẩn giấu bí mật.

Có thể tự tin Tang Khâu thiếu phu nhân sẽ chấp nhận nàng, điều này nói lên cái gì?

Tiếng đàn của Thiển Hạ dần dần dồn dập, không lâu sau đã không dấu vết chuyển sang một ca khúc khác.

Mà cũng không ai biết rằng, từ lúc Thiển Hạ chuyển khúc, trong mắt Mẫu Đơn, nói chính xác là trong đầu Mẫu đơn, đã chuyển sang một cảnh tượng khác.

Đây cũng chính là ảo cảnh!

Mặc dù, trọng đồng của Thiển Hạ có thể khiến người ta sản sinh ra ảo giác nhưng nếu đối phương không nhìn vào mắt nàng mà đang ngủ giống như Mẫu Đơn hiện giờ, vậy thì phải dùng tiếng đàn, huân hương cùng một số việc khác để dẫn dắt tâm trí mới có thể khiến đối phương hoàn toàn rơi vào trong ảo cảnh mà Thiển Hạ tạo ra.

Mà những thứ kia cũng không khác thuốc là mấy.

Huyễn thuật của Thiển hạ chủ yếu là dựa vào trọng đồng của nàng, cho nên, sau đó sẽ không hề để lại bất kỳ di chứng nào cho đối phương, thậm chí còn có thể làm cho đối phương dựa theo ý nghĩ của nàng mà nhớ lại thứ gì đó.

Mà lúc này, bên ngoài tiểu viện, Vân Trường An theo tiếng đàn biến đổi, tay cầm chén trà không tự chủ nắm chặt. Mặc dù, hắn hết sức thả lỏng, không có cảm giác khẩn trương nhưng vẫn có một vài động tác nhỏ vô tình lộ ra, để cho Mục Lưu Niên bắt được đầu mối.

Mục Lưu Niên là ai?

Hắn là chủ nhân của Dạ Sát. Dưới trướng, hắn tự tay tỉ mỉ bồi dưỡng một nhóm chuyên nhìn sắc mặt người khác. Có thể nhìn thấu từng động tác nhỏ nhặt của đối phương, một nét mặt, một ánh mắt hay chỉ là biến đổi âm sắc giọng nói, … từ đó suy đoán ra hoạt động tâm lý của người này.

Tuy nhân số không nhiều nhưng quý hồ tinh bất quý hồ đa.

Nếu Mục Lưu Niên có thể tự mình bồi dưỡng được một nhóm người như vậy, đương nhiên, bản thân hắn chính là cao thủ trong đó.

Mà trong năm năm qua, hắn giảng giải phương diện này cho Thiển Hạ, cũng trợ giúp rất nhiều cho việc nâng cao bí thuật của nàng. Chính là tâm lý ám thị trong miệng hắn đã giúp Thiển Hạ đột phá tầng tầng lớp lớp trở ngại, năm năm liền trở thành một bí thuật sư tư thâm.

Đương nhiên, Thiển Hạ không biết, để đào tạo được một bí thuật sư, ngắn thì chục năm, lâu thì mấy chục năm.

Đây cũng là vì sao, sau năm đó, Hoàng thượng gần như không để ý gì đến Vân gia nữa. Nhưng tuổi của Vân Thương Ly càng lớn, hắn lại tựa như càng ngày càng kiêng kỵ, lại càng ngày càng muốn trấn an lôi kéo.

“Từ khúc thay đổi, tâm cảnh cũng thay đổi. Thiển Thiển không có nguy hiểm gì chứ?”

Vân Trường An chợt hoàn hồn nhìn đôi mắt ưng của Mục Lưu Niên đang nhìn chằm chằm vào mình, hết sức khó khăn nuốt một ngụm, sau đó mới nói: “Sẽ không. Nhưng mà, việc này tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh thần lực của nàng. Đây là lần đầu tiên nàng làm mà không có mặt chúng ta, cho nên, ta lo nàng sẽ không chịu được, ngộ nhỡ lại hôn mê.”

“Sẽ không!”

Mục Lưu Niên dứt khoát cắt lời hắn, “Thiển Thiển sẽ không! Nàng biết rõ mình đang làm gì, nàng cũng có năng lực hoàn thành tốt đẹp tất cả mọi việc một mình.”

Đối với sự tin tưởng của Mục Lưu Niên, Vân Trường An nhất thời không biết nói gì, nhưng mà, nháy mắt, hắn cảm thấy chỉ có Mục Lưu Niên như vậy mới có tư cách bảo vệ Thiển Hạ. Suy cho cùng, nếu không thể hoàn toàn tin tưởng và tín nhiệm nàng thì làm sao dám nói đến cái gọi là tương tri tương thủ?(3)

Vân Trường An bỗng nhiên ý thức được điểm này, nhất thời có chút buồn bã, mình và Thiển hạ có thể nói là gần như năm năm chung sống sớm tối có nhau, tất cả mọi thứ về nàng có thể nói là nắm rõ như lòng bàn tay. Vậy mà, lần đầu tiên nàng làm chuyện lớn như này một mình, hắn lại không hoàn thể hoàn toàn yên tâm, thậm chí còn có phần lo lắng. Nhưng mà, Mục Lưu Niên lại khác!

“Người đâu, xem huyết yến cách thủy đã xong chưa? Thuận tiện bảo bọn họ hầm thêm chút canh gà, lát nữa cho nàng bồi bổ.”

Nghe Mục Lưu Niên phân phó, Vân Trường An biết hắn cũng đang lo lắng cho Thiển hạ, nhưng cách hắn lo lắng lại hoàn toàn khác với mình.

Hắn không lo Thiển Hạ sẽ thất thủ mà lo nàng có thể sẽ mệt mỏi quá sức.

Vân Trường An đột nhiên phát hiện ra mình thực ra không hiểu gì về Thiển Hạ, lại càng không hiểu gì về nam nhân trước mặt này.

Ước chừng qua nửa canh giờ nữa, tiếng đàn dần yếu đi.

Tâm Vân Trường An nháy mắt nhảy lên cổ họng, biết rõ căn bản không thể nhìn được sang bên kia nhưng vẫn không nhịn được đưa cổ nhìn quanh.

So với hắn, Mục Lưu Niên bình tĩnh hơn nhiều.

Lát sau, Thiển Hạ chậm rãi đi tới, sau lưng là Tam Thất hơi lo lắng, ôm đàn trong tay.

“Thành công?” Mục Lưu Niên tùy ý hỏi, khóe môi tạo thành đường cong, vẽ lên một nụ cười.

—– Hết chương 67 —–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui