Phong Hoa Tuyết Nguyệt Túy Mộng Sinh

A Tư Mạc im lặng ngồi nhấp trà trước hai vị trưởng lão Ngọc Tiết Cung, trong lòng có chút lo lắng. Từ lúc Đường Mộng tỷ tỷ mấy người rời đi đến nay đã được gần một khắc, song Thiết sư thúc cùng Chu sư cô đều không có nói một lời, hắn là hạng hậu bối tất nhiên càng không dám lên tiếng, bầu không khí theo đó thật có phần hơi kì quái.

Cũng may cuối cùng Linh Nhan sư cô cũng lên tiếng, chỉ có điều nét mặt cùng cái nhìn rõ ràng đều không có hài lòng về chồng mình lắm:

- Diêm tam huynh ngày mai nghe Mẫu Đơn kể lại về con, chắc chắn sẽ đóng cửa tự vấn mất một thời gian đấy.

- Dạ…con không hiểu lắm ạ.

- À, là bởi vì Diêm sư bá của con là chưởng quản việc mua bán tài vật cho môn phái ta, khối lượng công việc không nhỏ. Đệ tử chi phái của huynh ấy chỉ có hơn hai mươi nhăm người, nói là ít thì cũng không phải là ít, song cũng tuyệt đối không tính là nhiều, ngày thường nhân lực đại khái chỉ là miễn cưỡng có thể đảm nhiệm được công việc. Tuy trong tu chân giới, Ngọc Tiết cung chúng ta chỉ đứng vị trí số mười bảy mười tám, song hàng năm việc giao dịch với các môn phái khác, quy mô cũng không nhỏ. Vật phẩm giao dịch bình thường trừ một số đan dược do đại tỷ xuất ra, còn có pháp bảo do Khí Đường chúng ta luyện chế, đều có giá trị liên thành, nên tuy về số lượng có hơi ít ỏi, song việc tìm kiếm nguồn tiêu thụ, rồi chuẩn bị giao dịch đều rất khó khăn. Ngoài ra thì còn có các loại thảo mộc linh cốc linh trà do Kim Đường trồng trọt, cùng mỏ quặng do Quản Đường chăm lo, số lượng xuất ra cũng rất lớn, công việc bàn giấy theo đó chất lên không ít. Con thông thạo bốn thứ tiếng, tệ lắm cũng có thể xử lý được số công việc đó, bằng không còn có thể theo huynh ấy đi thương thuyết khắp nơi. Ít nhất theo ta biết, trong đám đệ tử Kim Đường hiện giờ, biết được bốn thứ tiếng trở lên, trừ Mẫu Đơn ra, không có ai khác. Diêm sư huynh ngày thường vẫn tự coi lòng bàn tay của mình chứa hết tài vật trong thiên hạ, một giọt nước cũng không bỏ qua, vậy mà nay lại để lọt mất con, lại có thể không hối hận được sao?

Câu cuối Chu Linh Nhan nói vẻ bâng quơ, song là hướng đến Thiết Quân Bảo đang ngồi cạnh, chỉ là khi ấy A Tư Mạc còn bé, cũng chưa nhìn ra được điều đó, nên nghe một tràng như vậy chỉ có thể gật đầu dạ một tiếng. Song đúng lúc này Thiết sư thúc lại lên tiếng, gương mặt vuông vức vẫn không nhấc ra khỏi tách trà.

- A Tư Mạc, ngươi dạo này tu tập thế nào? Thương Hùng có bảo cho ngươi về môn quy và giới điều chưa?

A Tư Mạc gật đầu đáp:

- Dạ, rồi ạ. Mười tám môn quy cùng ba mươi giới điều, Thương Hùng sư huynh đều đã nói với con, con cũng đã ghi nhớ hết. Còn về tu luyện đạo pháp… hơi có khó khăn chút ạ.

Nói đến câu sau, A Tư Mạc chỉ có thể cười trừ trả lời, cứ thêm một chữ, giọng của hắn lại nhỏ đi một chút, đến cuối thì như con muỗi vo ve. Bất quá Thiết Quân Bảo cũng không ra vẻ quan tâm, chỉ lãnh đạm nói:

- Ngươi trước tiên hãy theo Thương Hùng mà học tập, nhớ là phải dụng tâm học, đạo hải vô nhai, cần lệ vi chu, tuy tư chất có kém một chút, nhưng chỉ cần ngươi kiên nhẫn chịu khó, chưa chắc là không thể không học được, biết chưa?

- Dạ.

Chu Linh Nhan nghe chồng mình nói toàn những chuyện chẳng liên quan gì đến đề tài mà hai người đã bàn trước đây, liền cực kỳ buồn bực, quắc mắt nhìn Thiết Quân Bảo. Chỉ có A Tư Mạc là cảm thấy thoải mái hơn hẳn, hắn vốn cứ tưởng sư thúc nghĩ trong lòng hắn còn có thành kiến với sư thúc do chuyện dạo trước. Nếu thực như thế, A Tư Mạc cũng không biết phải nói gì cho phải đạo. Ai ngờ sư thúc đến chỉ là để hỏi thăm hắn cùng nhắc nhở nhẹ nhàng một chút, A Tư Mạc theo đó cảm thấy bớt kì cục hơn hẳn, nói cười tự nhiên trở lại.

Thiết Quân Bảo cũng không một lần nhìn Chu Linh Nhan đang đưa ánh mắt kịch liệt phản đối hướng về mình, chỉ lãnh đạm hỏi A Tư Mạc thêm câu nữa:

- Vậy còn Chu Linh Nhan thì sao? Nó có bắt nạt ngươi không?

- Dạ, Chu tỷ rất quan tâm tới con. Bình thường tỷ ấy có nghiêm khắc một chút, song đấy cũng là vì muốn tốt cho con thôi ạ.

Một câu này, A Tư Mạc hoàn toàn là nhắc lại câu trả lời với Chu sư cô lúc trước, cũng là nhại lại câu nói của Đường Mộng lúc ở Dược Đường. Thiết Quân Bảo vẫn nhìn chén trà trong tay, từ nãy đến giờ sư thúc chưa một lần đặt nó xuống, trà bên trong cũng chưa hết quá nửa:

- Ngươi cũng không cần phải che đậy cho nó. Đường Mộng còn nhỏ mà đã có chút thành tựu, lại quen được nuông chiều, con bé vừa cứng đầu, vừa nghịch ngợm, lại vô cùng kiêu ngạo, bản tính nó ta không phải không biết.

A Tư Mạc nghe ngũ thúc nói mấy lời này, thật cảm thấy như nội khổ sở bảy tháng qua hắn phải chịu đựng dưới đòn đau của nhị tỷ như được an ủi mấy phần. Bất quá nói gì thì nói, hắn cũng không thể cứ như thế gật đầu đồng ý, nên chỉ có thể nói vài câu lịch sự:

- Dạ, nhị tỷ cũng không đến mức đấy đâu ạ.

Chu Linh Nhan khẽ cười với A Tư Mạc:

- Con thật sự không cần bảo vệ nó làm gì. Con bé Đường Mộng đấy vốn đã quen muốn gì được nấy, ta một phần cũng sợ sư thúc con chiều hư nó, nên mới gửi nó sang cho đại tỷ dạy dỗ. Chỉ là thường ngày ở Dược Đường hiu quạnh tịch mịch không có mấy người, mà Đường Mộng xưa nay đều cảm thấy mấy vị sư huynh Khí Đường cùng Thương Hùng lớn hơn mình nhiều quá, lại bần thần không sức sống, con bé bình thường rất cô đơn, mỗi khi về đây tuy lúc nào cũng cười, song rất ít nói chuyện với mọi người. Nay cũng may có con nhập môn vào Dược Đường, hơn nữa tuổi hai đứa cũng trạc bằng nhau, con bé có người bầu bạn, vui đùa. Tuy ngoài mặt có hay chỉ trích quát mắng con, nhưng trong lòng thực chất cũng có mấy phần yêu thích, hàng ngày mỗi khi về đây ăn cơm, đều kể về con rất nhiều. Con đừng quá chấp nhặt với nó mấy chuyện nhỏ con.

A Tư Mạc nghe vậy liền vội chắp tay thưa dạ:

- Sư cô, con thật không dám như vậy.

Chu Linh Nhan nhìn A Tư Mạc đối với Đường Mộng hệt con chuột nhắt chết nhát trước mặt mèo già, cũng chỉ mỉm cười, tiểu nha đầu kia thực sự không có biết thế nào là yểu điệu thục nữ a. Song đúng lúc này, Thiết Quân bảo mới nhẹ nhàng đặt chén trà ngọc trong tay, lần nữa hắng giọng nói:

- Tuy nói vậy, nhưng con bé nhiều khi cũng có quá đáng, hơn nữa thiên tư của con bé thực sự quá cao, nó lại còn nhỏ tuổi, nhiều khi sẽ không biết xử sự phải phép. Ngươi nếu không cẩn thận, cùng con bé đùa nghịch rất có thể bị thương, cần biết chú ý, đừng để sư phó ngươi lo lắng quá độ mà buồn phiền.

A Tư Mạc ngẫm lại thấy Thiết sư thúc nói rất đúng, liền dạ một tiếng. Nhưng đấy là do khi đó hắn còn chưa nắm được ẩn ý trong câu nói đó. Đối với Thiết sư thúc mà nói, Chu sư phó chưa có khi nào mà không tính là “buồn phiền” cả. Chỉ cần tâm trạng của Chu sư phó mà đỡ hơn một chút thôi, cũng đủ cho cuộc sống của sư thúc theo đó đỡ phiền phức đi mấy phần. Thiết Quân Bảo theo đó nói xong liền khoát tay lên mặt bàn, trên đó liền có thêm một chiếc áo được gấp gọn ghẽ. Cầm lại cốc trà uống hết, rồi Thiết sư thúc nói với A Tư Mạc:

- Ngươi mặc vào thử xem có vừa không?

A Tư Mạc nghe vậy, dạ nhẹ một tiếng, vương hai tay ra cầm chiếc áo bàn giơ lên ngắm. Hóa ra đó là một bộ áo giáp kiểu dáng khá đặc biệt, đại khái hao hao áo giáp vảy cá, song so với những áo giáp vảy cá mà A Tư Mạc từng thấy, khác biệt cũng không nhỏ.

Bá bá A Tư Mạc không chuyên bán buôn một mặt hàng gì cụ thể, thương đoàn mà bá bá làm chủ, tùy thời thứ gì có lãi đều nhập. Song có một mặt hàng vô cùng sinh lời mà bá bá lại cực kỳ tránh động vào, đó là vũ khí. Mua bán vũ khí số lượng lớn, chỉ có bốn loại thế lực: Quân đội chính quy của các thành chủ, quân đoàn lính đánh thuê, bọn thổ phỉ trôm cắp, và quân khởi nghĩa làm loạn. Cả bốn loại thế lực ấy, đối với thương nhân mà nói, dính vào chẳng phải an lành gì, tùy thời có thể dẫn lửa đối mình ngay lập tức. Bởi vậy thương đoàn của bá bá, không bao giờ nhận hợp đồng đặt mua vũ khí. Song trong đó khiên cùng áo giáp lại không tính, việc mua bán bình thường cũng không có gián đoạn, trong đó áo giáp vảy cá là loại đáng giá nhất, bởi chỉ có kị binh hạng nặng mới mặc áo giáp vảy cá.

Ở hầu hết các thành quốc Cận Mạc, kị binh hạng nặng đều là tầng lớp giàu có, bọn họ hầu như đều tự mình vũ trang lấy, vũ khí trang bị của họ theo đó chất lượng hơn hẳn các binh chủng khác, đương nhiên, giá thành khác biệt không chỉ khác một hai lần. Chiếc áo giáp này cũng được làm từ rất nhiều mảnh kim loại hình, song ở áo giáp vảy cá bình thường, những mảnh kim loại này được xâu với nhau lại thành các chuỗi, mảnh này hơi nằm đè lên mảnh kia, toàn bộ bộ giáp thật sự rất giống một bộ vảy cá.

Nhưng ở bộ áo giáp này lại không như vậy. Mỗi mảnh giáp của nó có hình lục giác đều, các góc không nhọn mà lại hơi cong tròn, được xếp cạnh nhau che gần hết diện tích áo giáp như một tổ ong vậy. Từng mảnh như được làm bằng lá vàng, trên mỗi mảnh đều có những đường vân trông rất kì ảo, được gắn lên trên một lớp áo vải trắng tinh như tuyết. A Tư Mạc khẽ giữ cố định hai mảnh giáp cạnh nhau, hơi kéo sang hai bên, mới thấy lớp vải bên dưới rất đàn hồi, cảm giác tuy dầy chắc như áo da, song đồng thời mềm mại, nhẹ thoáng như áo lụa, hắn trước nay chưa từng gặp một chất liệu nào như vậy, cũng chưa từng nghe thấy.

A Tư Mạc dùng cặp mắt phàm trần của mình nhìn tuyệt tác trong tay, thật sự không thể lần ra chút manh mối gì, chỉ có thể ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của nó. Làm theo kiểu áo trấn thủ, chiếc áo giáp này không có tay áo, hoàn toàn chỉ để bảo vệ phần thân mình. A Tư Mạc khẽ ướm lên người, cỡ áo lớn hơn người hắn khá nhiều, có lẽ phải đến khi hoàn toàn trưởng thành, hắn cũng chỉ gọi là có thể mặc nó.

- Kim Bối Bạch La Giáp này, ngươi thường ngày mặc trên người phòng thân, sức phòng hộ của nó cũng tạm ổn, có thể miễn cưỡng chống chịu công kích của Kim Đan đỉnh cấp tu giả. Ngươi ngày sau hạ sơn, cũng không sợ cảnh hiểm nguy.

Thiết sư thúc lạnh nhạt nói với A Tư Mạc, rồi khẽ đẩy chén trà sang bên Chu Linh Nhan. Rõ ràng là sư cô vô cùng hài lòng, cánh tay đẹp liền rót thêm cho chồng một tách trà ngon, rồi lại quay ra nói chuyện với A Tư Mạc:

- Kim Bối Bạch La Giáp là bộ áo giáp sư thúc con ngày xưa từng sử dụng, là quà gặp mặt của Khí Đường chủ đời trước truyền lại. Nó là do ba trăm tám mươi tư mảnh sò Điệp Điệp Kim Bối xếp thành, đây là một loại sò sống ở đáy biển Đông Hải, cương cứng vô cùng, một mảnh sò có thể đặt dưới cả trăm cân cũng không vỡ nát.

- Đây là vỏ sò sao? Con thấy nó thật giống một phiến mai rùa.

A Tư Mạc hơi bất ngờ thốt lên. Sau này mỗi lần nghĩ lại, hắn cũng cảm thấy buồn cười, vốn nếu có gì khó tin, thì đó là giáp lại làm bằng vỏ sò mà không phải kim loại, chứ ai lại đi phân vân tại sao đấy là vỏ sò chứ không phải phiến mai rùa. Chu Linh Nhan thấy hắn đặt câu hỏi thật trẻ con, liền tủm tỉm cười:

- Ta cũng không biết tại sao nữa, nhưng loài sò đó sống cũng rất đặc biệt, toàn là một bầy bám vào đá ngầm dưới biển như tổ ong mà sống quần cư, có lẽ do hình lục giác đó giúp chúng có thể xếp sát nhau hơn. Mỗi mảnh sò đó được chế tác cho phẳng ra, rồi được khắc lên một lớp Hào Trận. Ba trăm tám mươi tư mảnh là ba trăm tám mươi tư Hào Trận khác nhau, cứ sáu tiểu Hào Trận lại xếp thành một Dịch Quẻ Trận, ba trăm tám mươi tư Hào Trận là sáu mươi tư Dịch Quẻ Trận khác nhau, hợp lại thành một Đại Dịch Trận, lực phòng thủ theo đó tăng lên vô cùng. Hơn nữa chúng được xếp lên bên trên một lớp giáp lụa dệt từ hai loại tơ, loại thứ nhất là Thiên Tằm Ty, loại thứ hai là Bạch Ngân Kì Thiết được chế tác thành sợi, hai loại tơ dệt cuộn vào nhau, từ đó tạo thành một bộ áo lụa cực kỳ dai chắc mà lại nhẹ. Đại Dịch Trận bằng vỏ Điệp Điệp Kim Bối ở bên ngoài, Bạch La Y ở trong, con mặc nó vào, ngày sau cũng ít lo bị người khác đả thương.

Chu Linh Nhan cưới Thiết Quân Bảo đã mấy chục năm nay, tự nhiên nhiễm mất bệnh nghề nghiệp của chồng, mỗi khi nói về pháp bảo lại tuôn ra một tràng không ngừng nghỉ. Chỉ đến khi nhìn A Tư Mạc nghe mình nói đến mặt dại cả đi, nàng mới sửa câu cuối còn định nói thế này thế nọ thành ngắn gọn như kia. A Tư Mạc nghe một bài quảng cáo như vậy, tuy chỗ hiểu chỗ không, nhưng đại ý rằng chiếc áo này cực kỳ quý, hắn đương nhiên có thể hiểu được. Nhìn Kim Bối Bạch La Giáp trong tay, A Tư Mạc mới gập lại thật cẩn thận, đặt nó lại trên bàn:

- Sư thúc, bộ giáp này quá quý, con không…

- Bảo ngươi nhận ngươi cứ nhận, đừng nói nhiều.

- Nhưng…

Thiết sư thúc vẻ mặt rất phiền, liền đặt chén trà trong tay xuống, nhìn A Tư Mạc nói:

- Kim Bối Bạch La Giáp thực sự rất quý, song mạng người còn quý hơn, điều này ngươi phải nhớ cho rõ. Chiều nay mấy tên đệ tử ngu ngốc của ta lao đầu vào cái phù trận kia mà tí nữa thần hồn câu diệt, cùng với ngươi bây giờ từ chối cái áo giáp này, trong mắt ta, thực sự ngu ngốc như nhau. Các ngươi phải hiểu rõ, mạng của các ngươi mới là quý giá, những vật này kia là vật ngoại thân, không thể vì chúng mà mất mạng. Ở đời, quan trọng nhất có sư phó ngươi, huynh đệ tỷ muội ngươi, bằng hữu ngươi, ngày sau còn có thể có thê tử con cái ngươi, bọn họ đều vô cùng yêu quý ngươi. Ngươi chết đi, bọn họ đều rất đau buồn, bởi vậy ngươi không thể vì bốc đồng mà chết đi một cách lãng xẹt. Đạo lý này có hiểu không?

Thiết sư thúc giảng dạy hắn vô cùng nghiêm khắc, song cũng không có quát mắng, từ ngữ đơn giản, A Tư Mạc nghe là hiểu, trong lòng vô cùng cảm động, liền thu lại Kim Bối Bạch La Giáp, gấp lại thật cẩn thận, sau đó chắp tay cúi đầu, hướng Thiết Quân Bảo cảm tạ:

- Tạ ơn Thiết sư thúc.

Thiết Quân Bảo đến lúc này mới hài hòa lại nét mặt, song giọng vẫn băng lãnh, khoát tay:

- Biết là tốt, ngươi quay lại phòng khi trước ngủ đi, sáng mai hẵng cùng Thương Hùng với Đường Mộng về Dược Đường.

A Tư Mạc khi đó mới đứng dậy, lần nữa cúi mình chào hai vị sư thúc sư nương, rồi rời đi, để hai chồng Chu Linh Nhan cùng Thiết Quân Bảo ở lại trong đình viện. Hành lang rất dài, ngoài trời vẫn mưa, gió thổi vào người A Tư Mạc, khiến hắn hơi run lên, song Kim Bối Bạch La Giáp hắn ôm trong lòng, như truyền sang cho hắn hơi ấm tình thương của vị sư cô hiền dịu và vị sư thúc ngoài lạnh trong ấm kia.

Lại nói, hai vợ chồng Chu Linh Nhan cùng Thiết Quân Bảo, vẫn còn ở đình viện uống trà. Một lúc sau, Chu Linh Nhan, bổng ngả vào người chồng mình, trên gương mặt nở một nụ cười hài lòng, song giọng lại như khẽ mắng:

- Dùng con gái mình làm cớ tặng quà tạ lỗi cho người khác, chàng cũng thật là quá thể.

Thiết Quân Bảo nghe vợ mình nói vậy, cũng không trả lời, chỉ lườm một cái:

- Hôm nay tự nhiên nổi hứng nấu cháo hành, nàng lại đi kể chuyện kia cho mấy đứa bé làm gì?

- Hứ, ai thèm kể chứ? Với cả nhìn Đường Mộng và A Tư Mạc có vẻ thân thiết với nhau thế kia, có vẻ chúng ta sẽ sớm có một chàng rể rồi, hay đem phù tự kia làm quà cưới tặng cho hai đứa đi.

Thiết Quân Bảo nhớ lại chuyện năm xưa giữa ông với Chu Linh Nhan, trên gương mặt suốt ngày nhăn lại không hài lòng, chợt ửng hồng, song chỉ khẽ ho một tiếng rồi nói:

- Hai đứa nó còn nhỏ, còn chưa biết gì. Tên A Tư Mạc đó, ta nhìn qua, so với mấy tên đệ tử ngốc kia còn ngớ ngẩn hơn nhiều, Đường Mộng sau này có khi chẳng còn thích hắn.

Chu Linh Nhan nghe đến đây, liền thẳng người dậy, nghiêng người sát gần Thiết Quân Bảo, giọng nửa đùa nửa thật:

- Sao? Chàng lại lần nữa chê con rể à? Nên nhớ năm xưa, đại tỷ tương tự cũng nói như thế về chàng nhé. Đường Mộng là con gái thiếp, nó không có thích A Tư Mạc, vậy thiếp cũng chẳng thích chàng đâu.

Thiết Quân Bảo một đời ngang dọc giang hồ, khắp tu chân giới đều biết ông là một đại hán tay cầm đại kiếm, thiết huyết vô song, trước nay chưa từng chùn bước. Song không ai biết là ở đời, Thiết Quân Bảo có ba điểm yếu, thứ nhất là chị vợ ông, thứ nhì là vợ ông, thứ ba là cô con gái rượu của ông, ba người phụ nữ trong đời của Thiết Quân Bảo, người nào cũng làm ông đau đầu ngậm bồ hòn làm ngọt. Chu Linh Nhan vừa nói vậy, Thiết Quân Bảo đã cuống hết cả lên, điệu bộ bất cần đời bình thường liền biến mất, trông thật sự rất ngớ ngẩn:

- Không, ý ta không phải là vậy…nàng nhầm rồi…

Chu Linh Nhan nhìn người chồng trước mặt, người cùng nàng trải qua biết bao thăng trầm của cuộc đời, người đã vô tình tặng cho nàng những con chữ vô cùng ý nghĩa kia, người dù sợ hãi lẫn ghen tị đại tỷ của nàng nhất trên đời, vẫn liều mạng lao tới cầu xin được gặp nàng sau khi hai người bị đại tỷ phát hiện. Nàng khẽ mỉm cười, năm tháng thời gian đã để lại những nếp nhăn trên gương mặt của chồng nàng, đó là sự thực mà cả tu chân giả cũng không thể chống lại. Song tháng năm lại không cướp đi sự quan tâm nhiều khi đến ngốc nghếch mà tình yêu của chồng nàng dành cho nàng, điều đó đến người phàm hữu duyên cũng có thể cảm nhận được.

Khẽ vòng cánh tay qua cổ Thiết Quân Bảo, Chu Linh Nhan đặt đôi môi đỏ thắm của mình lên bờ môi khô ráp của Thiết Quân Bảo, nụ hôn thoang thoảng hương trà ngày hôm nay và nụ hôn tràn ngập men rượu hai người lần đầu trao cho nhau, đối với Chu Linh Nhan mà nói, vẫn ngọt ngào như một. Nàng khẽ thầm thì bên tai Thiết Quân Bảo, gò mờ phớt hồng đầy mĩ diệm:

- Thiếp đã từng nói, con gái họ Chu, ai cũng khổ vì yêu những tên ngốc như chàng vậy.

Đêm đó, một cặp vợ chồng như quay lại thủa thanh xuân vụng trôm vì sợ bị người khác phát hiện, ân ái với nhau trong tiếng mưa rả rích bên ngoài.

A Tư Mạc về đến phòng mình, chợt thấy thiếu niên khi ăn có ngồi cạnh mình đang đứng tựa cửa bên phòng, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, liền tiến tới hỏi:

- Cơ sư huynh, huynh có việc gì sao?

Cơ Thái Minh nghe thấy hắn lên tiếng mới quay sang, mắt hơi có mơ màng, hình như lúc nãy y vừa đứng tựa cửa vừa ngủ:

- Hở… à không, ờ, A Tư Mạc sư đệ, đệ nói chuyện với sư phụ cùng sư nương xong rồi sao?

- Vâng, Thiết sư thúc có nhắc nhở cùng giáo huấn đệ mấy chuyện ạ.

A Tư Mạc trả lời, chỉ là chuyện Kim Bối Bạch La Giáp, hắn cũng không biết nên nói thế nào. Song Cơ Thái Minh nhìn chiếc áo trong tay nó, y tuy là tiểu đệ tử, song cũng đã ở đây hơn năm mươi năm, tự nhiên biết đến Kim Bối Bạch La Giáp. Sư phụ vẫn như ngày thường, hẳn đã dọa A Tư Mạc chết khiếp một trận, rồi mới lấy cớ nào đó để “vứt” bộ kì giáp này cho A Tư Mạc. Chuyện mấy người Khí Đường bọn y có Đại Lam Đan hôm nay cũng là một ví dụ, Thiết sư phụ ngoài lạnh trong ấm, thực chất cực kì quan tâm đến bọn hậu bối của cả sáu môn đường, chứ không chỉ riêng gì Dược Đường cùng Khí Đường. Cơ Thái Minh khẽ hắng giọng nói:

- Chúng ta vào trong phòng nói chuyện nhé.

Hai người đi vào, A Tư Mạc đi thắp đèn, rồi cùng ngồi xuống nói chuyện với Cơ Thái Minh. Hai người đại loại nói vài thứ chuyện phiếm, hỏi thăm hoàn cảnh của nhau. Cơ Thái Minh là nhỏ tuổi nhất, song tu vi tính trong Khí Đường đã bằng các sư vị sư huynh khác, thiên tư của y theo đó đương nhiên hơn người, liền chỉ điểm cho A Tư Mạc một số chỗ trọng yếu của tầng một.

Hay lại như lúc sau, A Tư Mạc mới từ Cơ sư huynh mà biết, vốn Thiết Quân Bảo sư thúc có tính lười biếng, rất ưa chuyện thể diện, nhưng xưa nay luôn ngại quản giáo đệ tử, cứ truyền thụ đạo thuật pháp môn xong là không quan tâm gì nữa, mặc cho đệ tử tự hành tu tập.

Nhưng Chu Linh Nhan thì tính tình cứng rắn, hiếu võ, thời trẻ danh tiếng của nàng hoàn toàn không chỉ từ dung nhan xinh đẹp, quá nửa là do chiến tích của nàng mà ra, rất đỗi phong quang. Sau khi thành hôn với Thiết sư thúc, tính tình đã điềm đạm nhiều, nhưng một là xưa nay vẫn nóng nảy thiếu kiên nhẫn, hai là toạ hạ đệ tử không có chí phấn đấu, Ngọc Tiết Cung theo lệ cứ sáu mươi năm một lần hoa giáp lại tổ chức Luận Võ Hội, mà ba kì liên tiếp, đệ tử của Khí Đường cứ tham chiến là thất bại, ngoài đại sư huynh Chu Thái Nghĩa có thắng được một trận, những người còn lại toàn bại cáo chung, lâu dần trở thành một đề tài đàm tiếu cho mọi người trong môn.

Chu Linh Nhan cả đời hiếu cường, làm sao mà chịu được điều tiếng ấy, bèn thường xuyên ra tay thay phu quân giáo hối đám đệ tử. Vẻ ngoài của bà ta tuy nhu mỹ, nhưng tính tình thực chất rất nóng nảy, hễ không cẩn thận là đánh cho đám đệ tử ôm đầu tháo chạy, đến nỗi mọi người sợ hãi vị sư nương diễm lệ tuyệt mỹ này còn hơn cả sư phụ. Đương nhiên cả bọn biết, sư nương làm vậy đều là vì mình, nên sợ thì có sợ, song cũng không có oán hận gì.

A Tư Mạc cùng Cơ Thái Minh nói chuyện tương đối hợp, cười đùa đến quên cả thời gian, loáng cái đã nửa canh giờ trôi qua. Cơ Thái Minh khi đó mới lấy từ trong tay áo ra bảy viên đan dược đen tuyền, đưa cho A Tư Mạc nói:"Dược Đường lấy luyện đan làm chủ, đan dược do tứ bá mẫu luyện chế ra ở tu chân giới cũng có danh tiếng, song phần lớn đều là để trong nội bộ sử dụng. Mấy viên Dưỡng Khí Đan này là Chu bá mẫu trước đó nhàn rỗi luyện ra, mỗi môn đường đều có mấy viên, đối với những người mới bắt đầu có trợ giúp rất lớn. Chỉ là Khí Đường lúc đó cả huynh là nhỏ nhất cũng đã sớm Trúc Cơ, có nó cũng vô dụng, bọn ta quyết định bây giờ đem chúng tặng hết cho đệ."

A Tư Mạc kinh ngạc, đan dược từ trước đến nay hắn từng thấy chỉ có Thất Chuyển Thánh Đan cùng Đại Lam Đan, đều là đan dược quý giá. Dưỡng Khí Đan vì vậy tuy thực chất là linh đan cấp thấp, ở tại thế tùy thời cũng có thể kiếm được, song A Tư Mạc nhìn chúng như nhìn quý bảo. Cảm động đứng dậy tiếp nhận đan dược, A Tư Mạc nói: "Đa tạ Cơ sư huynh."

Cơ Thái Minh cười sảng khoái, xoa đầu nó: “Dưỡng Khí Đan này, để có hiệu quả tốt nhất, đệ chỉ nên một ngày phục dụng một viên.” rồi nói lời tạm biệt, xoay người rời đi.

A Tư Mạc tiễn Cơ Thái Minh rồi mới xoay người trở lại gian phòng, đóng lại cửa phòng hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, chẩm rãi đi đến giường, ăn vào viên đan dược rồi án chiếu theo tư thế đả tọa của Chung Nhật Thượng Thanh Đạo, nhắm mắt, ở trong lòng đem pháp môn của tầng thứ nhất Thánh Nhân mục từ đầu đến cuối nhớ lại một lần, chiếu theo đó bắt đầu tu luyện. Đan dược vào trong cơ thể liền có tác dụng, A Tư Mạc lúc này chỉ cảm thấy trong đan điền một cỗ khí nóng muốn lao ra khỏi đan điền, lập tức chiếu theo tâm pháp quy khí đạo vị đã được dậy, dẫn cỗ nhiệt khí này vận chuyển trong cơ thể…

Bất quá có hỗ trợ của bảy viên Dưỡng Khí Đan, A Tư Mạc cũng mất thêm hơn bảy tháng nữa mới đột phá được tầng thứ nhất của Chung Nhật Thượng Thanh Đạo, thời gian tổng cộng hết mười lăm tháng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui