Thiên hạ làm cha, ta làm mẹ. Núi sông là tân phòng, sao trời là nến hỷ. Năm sau hóa thành vạn cốt khô, sáng lập lòe hòa vào không trung...
* * *
Huyền môn giới sau một năm tinh phong huyết vũ, hiếm khi có được một ngày bình an, nay lại thanh bình đến mức khiến người ta có phần nhàm chán. Khi nhàm chán, thú vui duy nhất của loài người chính là những chuyện giật gân trà dư tửu hậu.
Hơn một năm trước, Liễm Phương Tôn qua đời, thân bại danh liệt, Kim Lăng tiểu công tử mười bảy tuổi liền ngồi lên vị trí gia chủ Lan Lăng.
Một năm sau, Trạch Vu Quân Lam Hi Thần vốn tuyên bố bế quan không quản sự đời liền ra thêm một tuyên bố chấn động khác: Từ bỏ vị trí Lam gia tông chủ, quy ẩn giang hồ! Lam Tư Truy tuổi mới đôi mươi liền bị ủn lên thay, chính thức trở thành gia chủ Cô Tô Lam thị.
Tiên môn đại hội đúng hẹn lại mở, giữa Thanh Đàm hội chỉ rặt một đám hậu bối non nớt, chiếc ghế Tiên đốc nóng bỏng mông liền được trăm nhà nhất tề nhìn vào Vân Mộng gia chủ Tam Độc Thánh Thủ Giang Vãn Ngâm, chờ hắn đứng lên xốc dậy linh khí huyền môn.
Ai dè, vị Vân Mộng Giang tông chủ trước nay trọng sĩ diện còn hơn mạng sống này, trước ánh mắt chờ mong tha thiết của trăm họ, lại chỉ nhàn nhạt quẳng ra một câu "Không có hứng", khiến cho chúng sinh dở khóc dở cười.
Quả thật, nghe được Giang tông chủ nhả ra ba chữ vàng ngọc này, so với việc Xích Phong Tôn nổi danh anh hào tự dưng muốn giả nữ trang, hay so với việc Hàm Quang Quân muốn chia tay Di Lăng lão tổ, thực sự đều khó tin hơn gấp vạn lần!
Nhiếp Hoài Tang bị dọa cho đơ người, toát mồ hôi hột, mặt mày trắng bệch:
- Giang... Giang tông chủ, người thật không đùa? Người không muốn làm Tiên đốc sao?
Giang Trừng xoay xoay chén rượu trên tay, đáy mắt xẹt qua ý vui khi người gặp họa, cao quý lãnh diễm phun ra đúng một từ:
- Không.
Cũng không rõ ý hắn là thật không đùa hay là không muốn làm Tiên đốc. Dù sao thì chúng sinh cũng đã bị một chữ "không" này của Giang tông chủ dọa cho ngơ người rồi!
Kim Lăng ngồi một bên liếc mắt ra hiệu cùng Lam Tư Truy, đại ý chính là: "Thấy không, thấy không, thấy cữu cữu nhà ta ngầu không???"
Lam Tư Truy cũng liếc mắt nhìn lại, đại ý: "Trạch Vu Quân con mắt nhìn người thật không tệ!"
Một màn mày qua mắt lại này giữa hai vị tân nhiệm gia chủ tuổi còn niên thiếu kia thêm một lần nữa đã thành công khiến đám tiên môn gia tộc đang ngồi tại Thanh Đàm hội tức ói máu. Dẹp dẹp dẹp, thế này thì Tiên đốc cái nỗi gì!!!
Thế nên ghế Tiên đốc cứ vậy mà bị quẳng lên đầu Thanh Hà tông chủ Nhiếp Hoài Tang, mặc cho y liên tục xua tay từ chối, nói cái gì mà "Chuyện lớn như vậy, ta không biết làm, ta thực sự không biết, thực sự không biết làm!". Trong lòng Nhiếp tông chủ thầm rủa như điên: "Má nó, Giang Trừng, người cố ý! Ta còn phải nuôi chim cảnh, sưu tầm sách cổ, mấy chuyện ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng này người lại muốn đổ lên đầu ta, rảnh tay phu phu ân ái!!!"
Giang tông chủ nhìn Nhiếp Hoài Tang trốn đông trốn tây, luôn miệng từ chối, vui vẻ đứng dậy phủi vạt áo, hiếm hoi nở ra một nụ cười đắc ý, sau đó cao quý lãnh diễm rời đi...
Chúng sinh tại hội Thanh Đàm lại một lần nữa hít một hơi thật sâu, sống lưng lạnh toát. Cha mẹ ơi, Giang tông chủ vừa cười! Là cười đấy! Đúng là trăm năm khó gặp, ngàn năm khó tìm!
Có điều, Giang tông chủ cười lên như vậy... thật đẹp...
Đương nhiên mọi người cũng rất khôn ngoan, không nói những lời này ra khỏi miệng.
Được rồi, những chuyện đó vẫn chưa có gì đặc sắc lắm, phần đặc sắc chính là, người nói xem, vị Trạch Vu Quân tiên nhân không vướng bụi trần, một trong Tam Tôn uy vũ, từng là gia chủ Lam gia người người kính vọng kia, đã đi chốn thâm sơn cùng cốc nào ẩn cư, phó mặc giang hồ thế sự rồi?
Đáp án là: Vân Mộng Giang thị!
Rõ ràng hơn, chính là Liên Hoa ổ - gia trạch nhà Giang tông chủ!
Ngụy Vô Tiện dắt Lam Trạm về Liên Hoa ổ chơi một bữa, nhìn Lam đại ca chống thuyền hái sen về nấu canh sườn, thốt nhiên thở dài một tiếng:
- Thật bất công, tại sao một kẻ khó ở vạn năm như Giang Trừng lại có thể tìm được một vợ hiền dâu thảo ôn nhu hay cười cỡ này cơ chứ? Còn ta thì...
Ánh mắt nhàn nhạt không rõ cảm xúc của Hàm Quang Quân vừa kín đáo liếc sang, Di Lăng lão tổ liền chân chó bày ra bản mặt tươi cười:
- Dù sao thì Lam nhị ca ca vẫn là tốt nhất!!!
Ngụy Vô Tiện tựa vào Lam Trạm, nhìn ánh nắng mùa thu vàng óng trải khắp đầm sen, nhuộm lên hai thân ảnh một trắng một tím hài hòa trên con thuyền giữa đầm. Hắn đưa tay ngắt một đài sen nặng trĩu hạt:
- Ta kể người nghe, ngày còn trẻ, Giang Trừng từng bị sắp xếp đi xem mặt.
Lam Trạm nghiêng đầu, tựa hồ bắt đầu có chút hứng thú.
- Hắn quá khó tính, dọa chạy không biết bao nhiêu thiên kim khuê nữ, cuối cùng sư tỷ liền sắp xếp cho hắn gặp một tiên gia tiểu thư kém hắn một tuổi, xinh đẹp đảm đang, cái gì cũng tốt. Ta nghĩ tên này cũng quá có phước đi, lần này chắc thành đôi mười phần rồi! Nhưng có ai ngờ, tên ngốc đó ngay buổi gặp mặt đầu tiên liền đọc một mạch Sổ tay hướng dẫn trở thành Vân Mộng chủ mẫu, cái gì mà: Xinh đẹp thanh thuần, dịu dàng nghe lời, cần kiệm lo toan, gia thế trong sạch, tính cách nhu thuận, không được nhiều lời, giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp, nghĩ một chút, cuối cùng còn thêm vào một câu: tu vi không được quá cao... Chọc người ta vừa tới đã tức giận bỏ về!
Ngụy Vô Tiện nhìn bóng thuyền neo ở xa xa mây trời, cười nhỏ:
- Bây giờ ngẫm lại, trừ cái tu vi không được quá cao, đại ca nhà chúng ta quả thật đáp ứng được đầy đủ! Thật không ngờ, bao nhiêu năm Vân Mộng lo sốt vó tìm gia mẫu, cuối cùng lại cưới về được một gia chủ!
Lam Trạm từ chối cho ý kiến, chỉ im lặng thay hắn lột hạt sen.
* * *
Trong thư phòng của Lam tông chủ tại Lam gia, có một thư án. Trên thư án, có một chiếc quạt. Trên quạt họa một mảnh non xanh nước biếc hữu tình, một bóng áo tím phất phơ lay động, còn đề hai câu thơ:
"Niên niên tuế tuế mộ mộ triêu triêu
Sinh sinh thế thế thiên hoang địa lão"
Giang tông chủ ngồi trước thư án, mở quạt ra lại gấp vào không biết bao nhiêu lần, chuông bạc treo nơi cán quạt cũng vì thế leng keng, leng keng không ngừng, tua dài màu tím phất phơ mềm mại lay động, tựa như một áng mây.
Lam Hi Thần từ phía sau đi tới, ôm lấy người ngồi trước thư án, nâng chiếc chuông bạc có khắc chữ Giang đang reo không ngừng kia trên tay, mỉm cười:
- Cái này vốn đã định tặng người từ mười bốn năm về trước, chẳng ngờ bây giờ mới có thể trao tới tay.
Giang tông chủ thầm nghĩ: Dù sao cũng không quá muộn, vậy là tốt rồi.
Nhưng, tạm bỏ qua một bên việc này, có Lam Hi Thần ở đây, cần tranh thủ trục lợi một chút! Vì thế, Giang Trừng bực bội xoay xoay chiếc quạt trong tay, giọng nói lập tức ra vẻ cực kỳ không vui:
- Ta không hiểu, tại sao thúc phụ nhà các người vẫn còn chưa hết chấp niệm với việc bắt chép phạt? Ta với Ngụy Anh chỉ là đập nhau một trận thôi cơ mà?
Vuốt một lọn tóc của người trong lòng, Lam Hi Thần cười bất đắc dĩ:
- Được rồi, bao nhiêu lần?
Giang Trừng trong lòng thầm reo: "Cá đã cắn câu", ngoài mặt vẫn như cũ lạnh lùng tức giận:
- Một trăm lần!
- Ta chép giúp người.
* * *
Cựu Lam gia tông chủ Lam Hi Thần hiện tại là một thần y nức tiếng của giới huyền môn. Người trong thiên hạ đều thắc mắc, y tinh thông âm luật, thuộc làu cả Tàng Thư Các, vậy thời gian đâu để nghiên cứu y thuật?
Kỳ thực, mới đầu Lam Hi Thần không hề có hứng thú nghiên cứu y thuật. Y bắt đầu quan tâm đến y thuật, chính là thời điểm Xạ Nhật chi chinh nhiều năm về trước.
Là vì có một người suốt ngày bị thương nhưng lại luôn giấu giếm thương thế, nên y mới bắt đầu nghiên cứu y thư.
Khổ sở làm ra một lọ thuốc trị thương nhưng lại không dám tận tay đưa cho người ta, chỉ là ngày ngày lén mang tới, đặt vào trong lều.
Người ấy, chắc không biết chuyện này đâu...
* * *
Một lần Giang tông chủ cãi nhau rất to với Lam tông chủ, tức giận đi tới Lan Lăng Kim thị ở hơn một tuần, Lam tông chủ cũng theo tới chờ ngoài khách phòng Lan Lăng hơn một tuần, dọa Kim Lăng tông chủ hoảng sợ bảy ngày đều ngủ không yên.
Ngụy Vô Tiện dắt Lam Vong Cơ về chơi, thấy cả hai vị gia chủ đều vắng nhà, vô cùng ngạc nhiên, hỏi một gia nhân rằng:
- Rốt cuộc cả hai làm sao lại cãi nhau?
Gia nhân cũng dở khóc dở cười:
- Cũng không có gì, chỉ là Lam tông chủ giặt đồ, lỡ tay làm rách một bộ quần áo.
Ngụy Vô Tiện đang thầm nghĩ Giang gia giàu nứt đố đổ vách, một bộ quần áo thôi, có cần tức giận tình thú đến mức này không, thì gia nhân đã chầm chậm bổ sung thêm:
- Do chính tay tiểu thư Yếm Ly năm xưa may...
Ngụy Vô Tiện rùng mình, tự nhủ: "Lam đại ca, người tự cầu nhiều phúc đi!"
* * *
Một lần sắp xếp lại thư phòng, Giang tông chủ gỡ bức Tứ bình được Trạch Vu Quân tặng năm nào xuống, lau chùi cẩn thận.
Ánh nắng nghiêng nghiêng, nhuộm vàng nét chữ "Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt" trang nhã, ngay ngắn.
Giang Trừng treo lại bức tranh, quay đầu liền phát hiện Lam Hi Thần đang tựa cửa nhìn mình mỉm cười. Hắn bước tới đứng bên cửa sổ. Cửa vừa đẩy ra, một mảnh hương sen ngào ngạt đã theo gió bay vào, phủ kín căn phòng.
- Trạch Vu Quân, ta đang tự hỏi, tại sao người vẽ tranh Tứ bình tặng ta, không phải Xuân Hạ Thu Đông, cũng không phải Tùng Trúc Cúc Mai mà lại là Phong Hoa Tuyết Nguyệt?
Hoàng hôn ở Vân Mộng rất đẹp, Lam Hi Thần biết.
Nhưng người đứng trước hắn bây giờ, ở bên cửa sổ khẽ mỉm cười, gió hạ thổi tung vạt gia bào màu tím, mái tóc nhẹ bay, ánh nắng nương theo đường gò má tinh xảo nhuộm lên một sắc hồng nhàn nhạt, chắc chắn còn đẹp hơn cảnh hoàng hôn đang trải kín khắp trăm dặm đầm sen ngoài kia gấp vạn lần.
Lam Hi Thần nương theo gió bước tới, ở bên tai đạo lữ, mỉm cười thì thầm:
- Vậy thì Giang tông chủ không biết rồi, Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chính là, ta muốn cùng người...
...bàn chuyện yêu đương.
_____________________
Đầu tiên, tui xin khẳng định Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt cuối cùng cũng hết rồi.
Thực ra em nó đã kết từ ngay phần 11, phần này nói cho cùng thì giống ngoại truyện cho thêm ít đường quý vị cùng mập mà thôi :v
Dù được đặt tên là Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt , nhưng xét cho cùng, đây lại là câu chuyện về hai tên không hiểu gì về phong tình... đuổi nhau một vòng, đuổi hết gần 20 năm =) Tóm lại 1 đứa đầu gỗ bẩm sinh, 1 tên vô tâm có đào tạo :v
Một tên thích người ta từ lần đầu gặp nhưng lại méo biết mình thích người ta, trốn đông trốn tây, cuối cùng trốn hết gần 20 năm, tới khi được tỏ tình còn chối bay chối biến, hại người ta phải tự quật 10 roi bày tỏ thành ý.
Một tên rõ ràng là thích người ta chết đi sống lại nhưng lại không biết cách bày tỏ, lại bị hoàn cảnh gia tộc, trách nhiệm bản thân... gì đó khiến cho bỏ lỡ mất gần 20 năm.
Cuối cùng thì hai tên một đầu gỗ một vô tâm này cuối cùng cũng về được với nhau =))
Vần qua vần lại, tôi viết mà tôi còn mệt tâm, nói chi người trong cuộc :v
Nhân đây, xin cung cấp cho quý vị Trailer Phong Hoa Tuyết Nguyệt của fic:
Ngoài ra, nhân ngày kỷ niệm cái shortfic này done, bạn Yuurei Mei thân mến có (lại) làm tặng tui 1 cái FMV nữa cho fic. FMV có tên Nhất sinh nhất thế, BGM là bài Bỉ ngạn. Nói chung là tui chỉ có thể spoil như sau: Xem đến cuối, sẽ rất bổ mắt :v :v :v
Mọi người xem MV vui vẻ!